Long chui đầu ra ngoài nhìn thì thấy tên lính đó còn đang thoi thóp nằm trên mặt đất: “Mẹ, thế mà chưa chết, bó tay!” Sau đó nâng súng lên định kết liễu mạng của tên lính này nhưng bỗng nhiên nhớ ra: “À mà tên này sắp chết rồi, nếu cứ để như vậy chắc chắn chỉ một lúc sẽ mất máu mà chết thôi, bắn chi phí đạn nhỉ, mình phải mau chóng tiêu diệt những tên khác sau đó rời khỏi cái nơi quỷ quái này mới được càng ở lâu càng nguy hiểm!” Long chú ý trên chiến trường, lúc này ai ai cũng giết đỏ cả mắt thời gian đâu mà quan tâm một tên lính đang hấp hối, Long liền nâng súng lên nhắm một tên lính khác “Pằng!” một tên lính trúng đạn ngay cổ bưng lấy cuống họng ngã xuống đất, sau đó Long lại chui vào lại lùm cây.
Có thể nói chiến thuật của Long đối với người thời đại này là hết sức hèn mọn, ti bỉ, vô sỉ, người ta đều là xếp hàng bắn bản thân hắn lại trốn tránh bắn lén (Long: Sao? Các ngươi nói ta hèn mọn? Vô sỉ? Xin lỗi a, trên chiến trường giết địch và sống sót là ưu tiên hàng đầu ai còn quan tâm đến cách giết địch đó có phong độ thân sĩ?)
Kiểm tra thử thì thấy trên màn hình Tiêu diệt lính Pháp từ 0/3 biến thành 2/3 “Mẹ, nhắm ngay đầu lại bắn trúng cổ họng! May là nó chết! Ồ xem ra tên hấp hối kia cũng đã ngủm củ tỏi rùi a! Cạc cạc...còn một thằng nữa sau đó ta sẽ cao chạy xa bay!”
Long vội vàng nạp đạn cho súng sau đó lại chui ra ngoài ý định kiếm một con hàng cuối cùng sau đó bỏ chạy, nhưng rất đáng tiếc kế hoạch của Long không thực hiện được vì hắn vừa mò đầu ra ngoài thì: “Vèo!” một viên đạn rơi xuống trước mặt hắn chỉ cách nơi cái đầu hắn vừa ló ra có một gang tay làm Long sợ đái trong quần vội vàng chui lại vào trong. “Bà mẹ nó, xém tí nữa là vỡ sọ khỉ rồi!” Long nghĩ lại mà sợ: “Xem ra chỗ này không ở được phải tìm chỗ khác trốn mới được!” sau đó vội vàng bò đi chỗ khác.
Cách chỗ Long không xa, một tên lính Pháp con mắt sắc bén như chim ưng đang quét mắt tới lui chỗ Long mà đang trốn, hắn là Berdine thiếu úy một con sói tàn nhẫn cô độc trong quân đội Pháp ở Đông Dương, Berdine có thể được xem như là một lính trinh sát bắn tỉa của thời hiện đại, hắn được quân đội Pháp giao cho nhiệm vụ trinh sát hoặc tiêu diệt các mục tiêu quan trọng của quân địch trong lúc giao chiến trên chiến trường, từ lúc đi lính đến giờ Berdine đã lập được rất nhiều công lao, tiêu diệt rất nhiều đầu lĩnh của quân đội đối địch góp phần quan trọng vào thắng lợi của quân đội Pháp trên chiến trường.
Hôm nay, Berdine được Toàn Quyền Pháp ở Đông Dương giao cho nhiệm vụ truy tìm và tiêu diệt Lê Thành Phương, nhưng trong lúc vô tình Berdine lại phát hiện một kẻ đồng đạo giống như mình đang lẫn trốn trong bụi rậm, chỉ là Berdine hơi kỳ quái chính là tên đồng đạo này lại không bí mật ám sát sĩ quan chỉ huy Pháp mà lại bắn giết hai tên lính tốt, cũng vì bắn giết hai tên lính tốt này mà Berdine mới phát hiện tên này trốn cách mình không xa. Berdine cứ nghĩ có một tên như mình núp gần mình chờ mình ló đầu ra rồi cho mình một phát đạn mà rùng mình vì vậy Berdine nhất định phải tìm và diệt tên này sau đó mới có thể an toàn mà làm nhiệm vụ.
Long nếu như biết chỉ vì bởi bản thân mình nhát gan, sợ chết, trốn bắn lén lại bị một đặc công hàng đầu của Pháp nhận định mình thành kẻ đồng đạo để mà truy sát không biết hắn sẽ có cảm nghỉ như thế nào? Tư hào hay là khóc không ra nước mắt? Cái đó chúng ta tạm thời chưa quan tâm.
Long lúc này đã trốn đến một bụi cây khác cách chỗ cũ của mình khoảng 10m sau đó cẩn thận quan sát xung quanh, Long thề chắc chắn có một tên nhát gan bắn lén nào đó cũng ở đâu đây. Cố gắng tìm kiếm hơn 10 phút những vẫn không phát hiện thằng này, Long càng gấp bởi vì quân Pháp xuất hiện ngày càng nhiều và càng gần vị trí của mình, tuy không biết nơi này là nơi này nhưng Long chắc chắn một điều là nếu như hắn không mau chóng thoát khỏi cái nơi này thì 100% sẽ bị quân Pháp phát hiện và tiêu diệt.
“Thôi liều mạng vậy!”
Đưa súng ra ngoài sau đó nhắm ngày đầu một tên lính Pháp đang đi trong hàng: “Pằng!” Tên này trúng ngay đầu ngã cái rật xuống đất.
Cũng chẳng kiểm tra xem tên đó có chết hay chưa vì Long tin rằng trúng đạn vào đầu còn sống mới là lạ, Long ôm súng bỏ chạy vào rừng.
Berdine nghe thấy tiếng súng vang lên và thấy một tên lính Pháp ngã xuống thì hắn biết gã đồng đạo với mình thuộc phe đối địch lại hành động, nhưng là khi Berdine tìm kiếm hình bóng của tên kia thì không hề phát hiện, hắn cho rằng tên này đang lẫn trốn ở một nơi nào đó và hắn tiếp tục chờ đợi, rất đáng tiếc suy đoán luôn đúng của Berdine lần này không chính xác bởi vì kẻ bị hắn cho là đồng đạo chỉ là một tên nhát gan đã chạy mất dép để lại một mình hắn như con lừa chờ đợi 3 ngày liên tục trong cái bụng đói meo. Đây là sỉ nhục trong cuộc đời của Berdine và hắn thề mình sẽ tìm ra được tên này và kết thúc mạng sống của hắn.
-------
Đôi nét về Lê Thành Phương.
Lê Thành Phương quê ở huyện Tuy An. Năm 1885, ông cắt máu ăn thề cùng hơn ngàn binh sĩ, tổ chức ra đạo quân khởi nghĩa chống lại ách đô hộ của người Pháp.
Sau khi đánh bại và bắt được viên Tổng Binh tại Tuy Hòa, Thống soái Lê Thành Phương chia tỉnh làm 2 phân khu: Phân khu Bắc từ đèo Cù Mông đến đèo Tam Giang do ông chỉ huy và Phân Khu Nam từ đèo Tam Giang cho đến đèo Cả do Phó tướngBùi Giảng chỉ huy.
Với khẩu hiệu "Bình Tây sát Tả" cộng với sự ủng hộ nhiệt tình của nhân dân, nghĩa quân nhanh chóng trưởng thành, liên tiếp hạ các đồn bốt của Pháp, triệt hạ bộ máy tay sai, làm chủ toàn bộ vùng nông thôn trong tỉnh. Lúc này địch chỉ còn nắm được các vị trí ở các huyện lỵ trung tâm.
Trong khoảng thời gian 1885-1886, nghĩa quân nhiều lần hành quân vào Nam, đánh hạ các thành lớn ở vùng này. Ngày 30 tháng 8, 1885, theo lệnh Lê Thành Phương, Phó soái Bùi Giảng đem 3000 quân tiến vào Khánh Hòa, Bình Thuận mở đường liên kết với phong trào Cần Vương ở Đàng Trong.
23 tháng 11, 1885, quân Bùi Giảng hạ thành Ninh Thuận, chiếm thành Phan Rí, Bình Thuận. Tuy nhiên sau đó Pháp phản công, nghĩa quân rút lui về Khánh Hòa, phối hợp với cánh quân tăng viện, tiến hành phản công và hạ được thành Diên Khánh.
Nhận thấy sự lớn mạnh và nguy hiểm của nghĩa quân Lê Thành Phương, Pháp gấp rút tổ chức ra một đạo quân Nam Kỳ tinh nhuệ hòng đàn áp phong trào. Pháp huy động 1 lực lượng lớn 1500 quân với 500 lính chính quy (200 tên người Pháp và 300 còn lại là người bản xứ) do thiếu tá Chevrieux chỉ huy; còn lại là 1000 lính Nam Kỳ do Trần Bá Lộc chỉ huy.
Ngày 5 tháng 2 năm 1887, quân Pháp đổ bộ lên vịnh Xuân Đài(Một vịnh nhỏ nằm dưới chân dốc Găng thuộc địa phận Thị xã Sông Cầu, tỉnh Phú Yên, Việt Nam. Nơi này cũng là nơi Main của chúng ta tham gia chiến tranh). Với vũ khí vượt trội, Pháp nhanh chóng đánh chiếm được nhiều vùng lân cận, chọc thủng phòng tuyến của nghĩa quân tại Tân Thành, Xuân Đài và thành An Thổ. Đại Đồn Định Trung do Bùi Giảng chỉ huy cũng rơi vào tay địch. Quân Lê Thành phương chiến đấu anh dũng trong các trận phục kích tại đèo Quán cau, núi Một, đánh giáp lá ở Tuy Hòa song vẫn không cản nổi bước tiến của địch.
Ngày 8 tháng 2 năm 1887, Lê Thành Phương lọt vào tay quân Pháp. Ngày 20 tháng 2 năm 1887, quân Pháp xử chém ông tại bến đò Cây Dừa.