Năm học đầu của Quang kết thúc một cách an bình. Ngoài cái sự cố giờ bay ra thì nó cũng chẳng có sự kiện gì đặc biệt cả. Nó tự đọc sách vở cũng khá ngoan ngoãn, đi theo khuôn mẫu của nhà trường, từ giáo khoa rồi tham khảo lên dần từng lớp một mà nghiền ngẫm. Thầy cô giới thiệu sách gì là nó đọc tuốt.
Học lý thuyết rồi thì tất nhiên phải thực hành. Cứ buổi cuối tuần là nó lại lên tầng bảy tìm cái phòng yêu cầu để tập mấy cái bùa phép nó mới học. Bùa bay, bùa mê, bùa biến nâng cao, bùa cắt, vân vân… Hầu hết những bùa này Quang chỉ cần thử vài chục lần là làm nhuần nhuyễn được ngay không cần đọc thần chú. Mà nó lại còn phải học những môn khác như Lịch Sử Pháp Thuật nên tốc độ đọc sách của nó cũng không theo kịp phần thực hành.
Hết năm học đầu thì nó đã đọc xong sách vở của năm ba. Có lẽ nếu giờ gặp một vài quái vật đơn giản thì chắc nó cũng sẽ xử lý được, không có vô dụng như lúc mới vào nữa. Điểm thi cuối năm của nó cao chót vót. Môn nào cũng gần như là đứng đầu khối. Bà Molly nhận được bảng điểm nó gửi về thì vui lắm, hứa sẽ thưởng cho nó khi nó về hè.
Giờ nó còn một việc cuối để làm trước khi rời khỏi Hogwarts: thuyết phục thầy Quirrell không đi du lịch hè. Một điều nó thấy chắc chắn là hiện giờ thầy rất khỏe mạnh, đầu không cuốn khăn, tự tin khác hẳn với hình tượng Quirrell lắp bắp e thẹn như ở trong truyện. Theo nó suy luận thì chắc là trong mùa hè sắp tới, thầy mới bị Chúa Tể Hắc Ám bám vào người.
Mà nó thấy rõ được rằng thầy Quirrell được tôn trọng và đánh giá rất cao bởi nhóm các thầy cô, kể cả Snape. Cô Kate còn từng tiết lộ rằng lúc thầy ra trường, Bộ Phép Thuật săn đón mời chào thầy kinh lắm. Nhưng mà với sự chán ghét rõ ràng đối với chính trị, đời nào thầy chấp nhận. Không thể để một phù thủy tài giỏi như vậy bị hủy hoại trong tay của Voldemort được. Thật ra thì nó muốn vậy một phần là do muốn tránh Gilderoy Lockart, tay giáo sư rởm trong tập hai cuốn truyện. Nếu mà một năm trời phải ngồi nghe lão ý chém gió thì chán chết.
Quang mở cửa phòng làm việc của thầy Quirrell, nhìn thấy thầy đang thu dọn đồ dùng, gói ghém va li. Hiện giờ thầy đã đổi sang một bộ quần áo khá là hiện đại: quần bò, áo thun, trên đầu còn có cái kính râm để hờ trên tóc. Ăn chơi ra phết.
“Thầy ạ.”
“Quang? Sao trò còn làm gì ở đây? Không dọn dẹp đồ cho ngày mai à?”
“Dạ. Con còn vài câu hỏi muốn hỏi thầy.”
“Câu hỏi?”
Quirrell lắc đầu ngán ngẩm. Thằng bé này tuy là học sinh giỏi nhất lớp nhưng mà ông lại chả thích nó tí nào. Suốt ngày hỏi này hỏi nọ. Mà lại còn chẳng biết dừng, trả lời xong câu này nó lại nghĩ ra cả đống câu liên quan để hỏi. Làm cho mỗi lần ông định cho nó điểm Quirrell là phải nghĩ ngợi cẩn thận.
“Để năm sau đi. Giờ ta cũng phải dọn đồ.”
Thấy thầy nói thế là Quang biết ngay thầy hiểu nhầm ý nó, Quang vội thanh minh.
“Không liên quan đến môn học đâu ạ. Con chỉ muốn hỏi thầy có phải hè này thầy định đi du lịch không ạ?”
“Hử? Ừ, ta định đi Ai Cập chơi. Đi xem mấy cái phép thuật cổ trong kim tự tháp. Cũng thú vị lắm.”
Ai Cập? Có vẻ như ông sẽ gặp Voldemort ở đấy rồi.
“Thầy có thể không đi được không ạ?”
“Hử?”
Ông ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn thằng bé.
“Tại sao?”
Quang ngập ngừng chần chờ. Nó đã nghĩ cả mấy tuần nay nhưng mà không nghĩ ra được cái cớ nào cho tốt.
“Dạ… vì…”
“Trò đang trêu ta đấy à?”
Ông hơi nhướng mày. Nó đành nói bừa.
“Dạ, không. Con chỉ cảm giác chuyến đi này rất chán.”
“Chán?” Quirrell bật cười. “Yên tâm đi. Ta có bạn ở bên đấy. Bọn họ sẽ có cách cho ta vào tận bên trong khu cấm lăng mộ. Trong đó có nhiều cái hay lắm.”
Quang đổ mồ hôi. Đúng là người thích mạo hiểm có khác. Nó thấy ông vẫn cười cười thì biết phải nói thật thôi.
“Thầy. Mấy tuần rồi con bị ác mộng lặp đi lặp lại. Con mơ thầy sẽ gặp Voldemort rồi bị hắn điều khiển. Thầy đừng đi nữa.”
Ông bỗng dưng lặng tiếng. Nét cười trên mặt cũng biến mất. Có lẽ phần nào vì nó lỡ mồm nói thẳng tên Chúa Tể Hắc Ám. Ông nhẹ nhàng hỏi.
“Trò chắc là không bị ếm bùa ác mộng đó chứ?”
“Vâng, con chắc mà. Tối nào con cũng làm bùa giải trước khi ngủ mà. Thầy, đây là điều cực xấu đấy. Con có đọc sách về giải đoán giấc mơ rồi. Thầy đừng đi.”
Ông im lặng, Quang cũng thế, nói vậy rồi giờ phải chờ ông suy nghĩ đã.
“Trò yên tâm đi. Voldemort đã chết rồi.”
“Thầy!!! Hắn chưa chết!”
Lần này ông trừng mắt nhìn nó như thể nó bị điên. Ông quát.
“Câm mồm! Đừng có đi mà nói những chuyện như thế.”
Thấy vậy, nó liền biết là mình nhỡ mồm lần nữa. Bình tĩnh lại, Quang nhìn thẳng vào mắt ông, van nài lần cuối.
“Con xin thầy đấy. Thầy đi du lịch chỗ khác đi. Nam Phi, Châu Á, Châu Mỹ, đâu cũng được. Thầy chỉ cần tránh Ai Cập thôi.”
“…”
Lại một hồi im lặng.
“Có vẻ như trò đang giấu ta điều gì đó, Weasley à.”
“…Giờ con không thể nói được. Năm sau thầy sẽ rõ.”
Ông thở dài.
“Thôi được rồi. Vì trò là học sinh giỏi nhất của ta, ta tin trò một lần. Ta sẽ sang Mỹ chơi vậy.”
Nghe vậy nó sướng lắm, mừng vui hiện ra mặt, cười tươi rói. Nó cúi đầu chào.
“Con cám ơn thầy. Vậy con về đây, chúc thầy mùa hè vui vẻ.”
“Ừ, đi đi.”
Nó nhảy nhót chạy đi, để lại Quirrell lạc trong dòng suy nghĩ.