- Ngươi nói cái gì? Nuôi dưỡng vệ thú?
Dù Trương Tuấn chưa phải là chiến sĩ nhưng sức mạnh và tốc độ của hắn không hề thua kém bất cứ chiến sĩ bình thường nào, thậm chí là vượt trội hơn nhiều, lúc này lại nghe lão già thấp bé kia định để cho chính hắn đi nuôi dưỡng thứ ma thú gì đó, Trương Tuấn nổi giận. Hắn tiến lên, muốn tóm chặt cổ áo của ông già Kiếm Hiệp, ghì mạnh.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa và thành chủ Vũ Tuyết Mai đều là người lãnh đạo trong thành Phú Quý, họ có thể nào không hiểu rõ sự phân chia cấp bậc của Thần giáo Bạc Hà. Mặc dù Tự Thành Chiến sĩ không xông pha chiến trường, không tham gia chiến đấu nhưng họ không phải thành viên bình thường của Thần giáo, họ là những người có địa vị cực cao – thứ địa vị chỉ thấp hơn Tổng giáo chủ. Âu cũng là vì muốn nuôi dưỡng và giúp vệ thú phát triển cùng với việc để đẳng cấp của chúng tăng lên thì đều phải cần những Tự Thành Chiến sĩ – một nghề nghiệp có số lượng ít ỏi. Trong một trăm nghìn người chưa chắc tìm được một gã Vệ thú Chiến sĩ, một nghìn người Vệ thú Chiến sĩ chưa chắc tìm được một tên Tự Thành Chiến sĩ. Tính sơ sơ thì trong cả triệu người cũng chưa chắc tìm được một người Tự Thành Chiến sĩ.
Ánh sáng màu trắng đại biểu cho một người không có bất kỳ độ phù hợp nào với vệ thú, nói cách khác, bọn họ cùng vệ thú hoàn toàn không có chút quan hệ nào, mà chính bản thân lại là một con “vệ thú” khác. Cũng đại biểu cho thể chất của họ cũng tương tự như vệ thú.
Nếu một cái Thần giáo không có người nuôi dưỡng vệ thú thì chẳng những số lượng Vệ thú Chiến sĩ giảm mạnh, mà cấp độ của Vệ thú Chiến sĩ cũng không thể tăng lên, âu cũng là vì một người Vệ thú Chiến sĩ muốn tăng cấp thì đều cần sự trợ giúp của một gã Tự Thành Chiến sĩ.
Thế nên, trái ngược với thái độ của Trương Tuấn, hai người họ cực kỳ giật mình.
Phải biết lão già Phạm Kiếm Hiệp không có chỗ dựa, cũng không thân thiết với ai trong Thần giáo Bạc Hà, nhưng ông ta vẫn được mọi người – kể cả Giáo chủ Trần Đại Nghĩa và nữ công tước Tuyết Mai - tôn trọng. Không có gì khác hơn, chỉ đơn giản một điều rằng ông ta là một trong hai người Tự Thành Chiến sĩ của Thần giáo Bạc Hà.
Trần Đại Nghĩa và Vũ Tuyết Mai đang thất vọng tràn trề vì nghe Trương Tuấn không thể trở thành một gã Vệ thú Chiến sĩ, nhưng rồi lại nghe được chính miệng Phạm Kiếm Hiệp nói rằng Trương Tuấn có thể trở thành một gã Tự Thành Chiến sĩ thì đó chẳng khác nào hạnh phúc trào dâng, thứ hạnh phúc quá mãnh liệt khiến họ muốn ngất đi.
Không thể trở thành Vệ thú Chiến sĩ thì lại thế nào? Chỉ cần trở thành Tự Thành Chiến sĩ thì đã vượt bậc hơn rồi.
Cảm giác của hai người họ như là được kéo thoát khỏi Địa Ngục ghê tởm, rồi cưỡi tên lửa bay lên tận Thiên Đường mong ước.
Song khi thấy hành vi hiện tại của Trương Tuấn, chỉ trong nháy mắt, họ như bị đá thẳng xuống Địa Ngục. Họ không ngờ hắn dám uy hiếp một người Tự Thành Chiến sĩ. Nếu như người Tự Thành Chiến sĩ này nổi giận, chỉ sợ hắn sẽ không bao giờ được trở thành một gã Tự Thành Chiến sĩ.
- Dừng tay!
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa cùng công tước Vũ Tuyết Mai hô lớn. Đồng thời vào lúc này, nữ công tước cũng lao tới ngăn cản hành động tiếp theo của hắn.
Dù là phận nữ giới, nhưng là một chiến sĩ chín sao, chỉ trong chớp mắt, Vũ Tuyết Mai đã tới bên cạnh Trương Tuấn, nàng giơ ra tay phải, giữ chặt cổ tay của Trương Tuấn. Rồi nàng xoay mạnh một cái, cả thân thể của Trương Tuấn bị lộn ngược về sau nửa vòng tròn.
Đau nhức truyền lại từ cổ tay ấy, một tia lửa giận liền dâng lên từ đáy lòng Trương Tuấn.
“Mặc kệ ngươi có phải là Vũ Tuyết Mai hay không!”
Ngay trên không, hắn dùng bàn tay còn lại vồ tới, bắt dính một cánh tay của Vũ Tuyết Mai, sau đó dùng sức xé mạnh.
Trương Tuấn mạnh mẽ như thế nào, là người có sức mạnh vượt trội bấy nhiêu? Cho dù là chiến sĩ chín sao, Vũ Tuyết Mai cũng ăn một cái thiệt thòi, đành buông lỏng cổ tay kia của hắn, bị hắn quăng qua bên trái.
Sau khi Trương Tuấn vừa mới đi đến thế giới này, hắn bị loại bệnh độc nọ từ cơ thể con kiến vô danh lây qua, hắn không hề biết rằng từ ngày hôm đó, hắn không chỉ nhận được “năng lực” sức mạnh và nhanh nhẹn của con kiến, mà hắn còn nhận được tính cách “cuồng bạo” của nó. Vì lẽ ấy, hắn mới hiếu chiến như vậy.
Khi quăng Vũ Tuyết Mai về bên trái thì Trương Tuấn mới tỉnh ngộ, hóa ra hắn vừa quăng nữ công tước có khí chất làm động lòng người kia. Thế là hắn phản ứng lại tức thì, nhờ sự nhanh nhẹn của bản thân, thân thể hắn bắn ra như cây tên rời cung, ôm lấy nữ công trước ngay trước khi nàng rơi xuống đất.
Kì thật dù cho hắn không ôm, lấy tố chất thân thể của một chiến sĩ chín sao, cho dù bị rơi mạnh xuống nền đất, nàng cũng không bị thương. Song một cái ôm như thế lại là một cảm giác khác.
Nằm trong vòng tay an toàn, Vũ Tuyết Mai dùng ánh mắt dịu dàng và sâu kín nhìn hắn.
Trương Tuấn cũng không phải đứa ngốc, hắn tự biết bản thân mình phải làm gì sau đó. Hắn nở một nụ cười đậm chất “phong độ”:
- Xin lỗi, ta là một người đàn ông có chút ngông và táo bạo.
Đối với một quý tộc chỉ sinh hoạt trong một tòa thành xinh đẹp thì những lời này có lực sát thương rất lớn, sợ rằng ngay cả những vị Thần trên đại lục cũng không có chiêu thức nào mạnh hơn, cũng không có chiêu thức nào có thể đánh đồng.
Nhưng tình cảnh ấm ấp và tươi sáng rực rỡ đã bị một lão già không hiểu được phong tình phá vỡ. Ông lão Phạm Kiếm Hiệp cười ha ha, nói trong hưng phấn:
- Tốt, ngươi rất tốt, sức mạnh to lớn, nhanh nhẹn không kém. Ngươi đúng là mẫu người nối nghiệp lý tưởng của ta. Thế nào, gia nhập với chúng ta đi.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa thở dài, trong lòng mừng thầm: “Chỉ cần chính mình có một gã Tự Thành Chiến sĩ thì mình muốn bao nhiêu Vệ thú Chiến sĩ thì có bao nhiêu, không phải sao?”. Song hắn lại quên ý kiến của chính bản thân Trương Tuấn.
Trương Tuấn lắc đầu:
- Ta không muốn trở thành một gã Tự Thành Chiến sĩ.
- Tại sao?
Cả ba người cùng đồng thời hỏi.
Trương Tuấn đáp:
- Ta không muốn, người nào muốn thì chính mình gia nhập. Dù sao ta cũng không quan tâm, Phật tổ phù hộ, tốt nhất các người đừng có mà mơ tưởng tới việc ép ta.
Ba người cau mày hỏi:
- Phật tổ phù hộ? Nghĩa của nó là sao?
Trương Tuấn biết mình lỡ lời, hắn nói sơ qua:
- Đây là một loại cầu khấn mà các ngươi không biết.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa biến sắc:
- Ngươi cầu khẩn người nào vậy? Chẳng lẽ ngươi là một tên dị giáo đồ?
Dị giáo đồ là chỉ những người không phải tín đồ của Thần giáo đó, mà là một tín đồ của Thần giáo khác. Cho nên vấn đề này có thể là một chuyện lớn, một người dị giáo đồ hiển nhiên không thể nào trở thành Tự Thành Chiến sĩ của Thần giáo Bạc Hà. Nếu như Trương Tuấn đúng là dị giáo đồ, như vậy thì tất cả các tính toán của Trần Đại Nghĩa đều trở thành công dã tràng.
Chỉ cần nghe Trần Đại Nghĩa nói vậy thì Trương Tuấn biết được những người dị giáo đồ không được hoan nghênh ở đây, nếu muốn ở chỗ này thì không thể nào để mình bị xem là dị giáo đồ. Bởi vậy, hắn vội vàng nói:
- Không phải, ta chỉ là dùng một phương thức đặc biệt để hướng về vị Thần của chúng ta mà cần khấn.
Loại lời nói mơ hồ này chẳng thể nào thuyết phục bởi vì hắn không hề nói “Thần của chúng ta” là vị Thần nào. Có thể trách được hắn sao? Hắn làm sao biết vị Thần của Thần giáo này là ai? Dẫu sao hắn đến thành Phú Quý chưa được một ngày cơ mà.
- Ngươi đã có thể “gặp” Thần sao?
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa càng hưng phấn hơn. Với kiến thức phong phú, vị giáo chủ này biết chỉ có những tín đồ đạt tới cấp độ “Đại hiền triết” như trong truyền thuyết thì mới có thể giao tiếp cùng Thần. Những vị Đại hiền triết và Thần của họ có một mối quan hệ mang tính ước định, do vậy mà danh vọng của họ trong Thần giáo là cực cao! Chỉ cần có một Đại hiền triết xuất hiện trong đám tín đồ, thì tín ngưỡng của Thần điện có thể tăng vù vù, không chỉ vậy, sự xuất hiện này càng giúp ích rất nhiều cho Thần giáo.
Trương Tuấn hoàn toàn không biết Trần Đại Nghĩa đang nói cái gì, nhưng đã lỡ nói dối thì có thể nào dừng lại? Vì thế, hắn gật đầu không chút chần chừ:
- Không sai, Thần vĩnh viễn nằm trong trái tim của ta!
- Trời ạ, Thần Bạc Hà vĩ đại, ngài thật sự quá vĩ đại. Ngài lại phái một người Đại hiền triết Tự Thành Chiến sĩ đến dẫn dắt chúng ta đi về huy hoàng.
Trần Đại Nghĩa dùng hai bàn tay tiều tụy đưa tới trước ngực, đan chéo lại, hướng về pho tượng Thần Bạc Hà nằm ở trong Thần điện mà lễ bái, trong miệng không ngừng niệm những bộ kinh văn đã thuộc nằm lòng.
Ở bên cạnh, nữ công tước cùng Tự Thành Chiến sĩ Phạm Kiếm Hiệp cũng cùng nhau quỳ xuống, hướng về phía đó mà cầu khấn.
Mà người bọn họ cho rằng là một vị Đại hiền triết thì đến bây giờ mới biết được “Thần của chúng ta” là Thần Bạc Hà vĩ đại. Dù cho trước kia hắn cũng biết nơi đây là khu vực của Thần giáo Bạc Hà, thế nhưng có ai nói cho hắn biết nơi đây tôn thờ Thần Bạc Hà đâu? Ban đầu nghe thấy cái tên Thần giáo Bạc Hà, hắn còn tưởng chỉ là cái tên bâng quơ thôi chứ.
Một lúc sau, nữ công tước lén lút giải thích cho Trương Tuấn biết chỗ tốt của Tự Thành Chiến sĩ, khi này thì Trương Tuấn chợt hiểu: “Ồ, đây không phải là ngành chăn nuôi heo ở Trái Đất sao?”.
Hắn có chút lo lắng, nhưng cho rằng đây không phải là lựa chọn sai lầm, vì thế hắn vui mừng gật đầu chấp nhận.
Xác nhận xong cái gật đầu của hắn, mọi người đều vui lớn. Lão già Phạm Kiếm Hiệp còn dặn hắn phải đi tới đây học tập từ ngày mai.
Sau khi làm xong lễ, Vũ Tuyết Mai cùng Giáo chủ Trần Đại Nghĩa thảo luận trong chốc lát, rồi nàng dẫn hắn đi về phủ công tước.