Trương Tuấn leo lên chiếc xe ngựa của Giáo chủ Trần Đại Nghĩa, gõ gõ cửa xe rồi chui vào. Giáo chủ Trần Đại Nghĩa nhìn thấy hắn liền nở nụ cười đầy thiện chí, hỏi:
- Đại hiền triết tôn kính, một lúc nữa chúng ta sẽ tiến vào thành Bạc Hà, ngài có chuyện gì sao?
Trương Tuấn gật đầu:
- Phật tổ phù hộ, ta sẽ đi thẳng vào vấn đề. Ngươi cùng công tước Vũ Tuyết Mai đều nhờ bản thân ta mà thăng quan tiến chức, ngươi và nàng có phải nên chia cho ta một chỗ tốt? Nếu như ta lại như tảng đá cứng đầu, không muốn đi tiếp, lại còn có thể ở thời điểm mấu chốt mà phá hoại, thì sợ rằng các ngươi không những không thăng quan tiến chức mà còn bị ngã nhào một vố đau.
Trần Đại Nghĩa kinh ngạc, e rằng hơn nửa đời vị Giáo chủ này cũng chưa từng gặp qua một người “thẳng tính đến mức quá quắt” như vậy. Vị Giáo chủ của chúng ta có chút không thích ứng, và cũng chẳng theo kịp suy nghĩ của Trương Tuấn, lắp ba lắp bắp:
- Ngươi, ngươi… Ngươi nhưng là Đại hiền triết.
Trương Tuấn khoát tay:
- Ít dùng những lời thừa thãi này với ta, tinh thần của ai cũng đều yếu ớt, khi bị tổn thương thì cũng đều cần phải được bồi thường.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa đan tay thành chữ thập, nói:
- Ta đã hiểu. Nhưng mà ngươi bây giờ còn thiếu cái gì? Ngươi còn muốn những thứ gì?
Trương Tuấn cảm thấy khó chịu vô cùng, như bị một cục tức chẹn giữa lồng ngực. Hắn vốn chỉ có ý định lừa gạt họ để kiếm một chút chứ chẳng có yêu cầu nào rõ ràng. Nhưng sinh sống ở Trái Đất lâu như thế, hắn có thể nào không rõ cái yêu cầu nào quan trọng? Trên thế giới này, có thể cầm được cái gì vào tay thì đó mới là yêu cầu tối ưu. Mà theo lý lẽ đó, tiền tài mới là yêu cầu tốt nhất.
Vì thế, hắn mở miệng:
- Kim tệ, ta muốn kim tệ.
Thêm một lần nữa Trần Đại Nghĩa bị cái “thẳng tính” của hắn đánh bại, mở hai cặp mắt thật to mà nhìn hắn, hơn nửa ngày mới phản ứng lại:
- Được rồi, ngươi muốn bao nhiêu kim tệ?
Trương Tuấn suy nghĩ một lúc, vươn ra năm đầu ngón tay:
- Năm trăm vạn.
- Cái gì?
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa thét lên.
- Ta là một vị Giáo chủ, nhưng không có nhiều tiền như vậy.
Trương Tuấn nở nụ cười đầy giảo hoạt:
- Nếu như ngươi thật sự không có, ngươi có thể viết giấy nợ đưa ta.
Hiển nhiên hắn có mưu tính đàng hoàng. Chỉ cần cầm giấy nợ của Giáo chủ Trần Đại Nghĩa thì chẳng khác gì hắn cầm lấy điểm yếu của vị Giáo chủ này. Mà đã nắm được điểm yếu của Giáo chủ Trần Đại Nghĩa thì sau này, khi hắn yêu cầu Trần Đại Nghĩa làm cái gì thì vị Giáo chủ của chúng ta phải làm cái đó không phải sao?
Cứ nghĩ mà xem, đường đường là một vị Giáo chủ, nếu là một người ngay thẳng, chính trực thì làm thế nào mà có nhiều tiền như thế kia? Chuyện này nếu như truyền đi, e rằng vị Giáo chủ của chúng ta sẽ bị tước hết quyền lực, trở thành một tín đồ bình thường.
Song dù Trương Tuấn thông minh, Giáo chủ Trần Đại Nghĩa cũng không có ngốc. Bởi thế, Trần Đại Nghĩa từ chối:
- Không không, ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi đủ số tiền đó. Nhưng chỉ khi nào ngươi biểu hiện tốt ở trước Tổng giáo thì mới được. Còn có, Tổng giáo sẽ nghiệm chứng thân phận Đại hiền triết của ngươi qua một cái kiểm tra. Chờ khi nào ngươi thông qua cái kiểm tra này thì mọi người mới thừa nhận thân phận Đại hiền triết của ngươi, lúc ấy ngươi chính là Đại hiền triết của Thần giáo Bạc Hà. Sau khi ngươi thông qua cái kiểm tra kia, ta sẽ đem năm trăm vạn kim tệ cho ngươi.
- Cái gì? Còn muốn kiểm tra à?
Trương Tuấn có chút cà lăm.
- Đương nhiên, bằng không khi người nào đó đến nói hắn là Đại hiền triết của Thần giáo Bạc Hà thì chẳng lẽ chúng ta lại phải tôn kính với hắn như tôn kính với Đại hiền triết?
…
Thần điện Bạc Hà được xây dựng trước mặt dòng sông Bạc Hà, nó là một tòa Thần điện cao lớn được tạo nên từ những tảng đá khổng lồ màu trắng, qua bao nhiêu mưa gió vẫn đứng vững ở trên bờ cát. Một tòa Thần điện to lớn đứng vững ở trên bờ cát, không có một chút lún xuống, được mọi người cho là Thần tích của Thần Bạc Hà.
Trên đại lục, mỗi một ngôi Thần điện đều có “Thần tích” của chính mình. Đối với những sự tích của những tòa Thần điện nổi tiếng, tòa “Sa Cơ Thạch Điện” của Thần giáo Bạc Hà chỉ là chuyện nhỏ so với chuyện cụ.
Song đối với một người vừa đến nơi này như Trương Tuấn, lại không thể không xuất hiện tâm lý sùng kính. Đặc biệt là ở trên đỉnh của Thần điện có một khối Tín Ngượng Thạch rực sáng như Mặt Trời càng khiến cho hắn tôn sùng. Hắn liền quỳ xuống trước cửa Thần điện, trong miệng không ngừng cầu khấn:
- Phật tổ phù hộ, Phật tổ phù hộ…
Thử nghĩ xem, khi một con người lần đầu tiên thấy một tòa Thần điện cao mấy chục thước được tạo ra từng những tảng đá lớn, đứng sừng sững trên bờ cát. Thứ mà lấy những môn khoa học, xã hội như kiến trúc, địa chất học, vật lý… trên Trái Đất đều không thể nào giải thích nổi, thì một người từng sống ở Trái Đất như Trương Tuấn sẽ rung động như thế nào? Đặc biệt là một kẻ vốn theo “Thuyết vô Thần” lại thấy điều này trước mặt thì sẽ có cảm giác mãnh liệt cỡ nào?
Đó là chưa kể còn có một viên Tín Ngưỡng Thạch tỏa ra ánh sáng rực rỡ như vầng Mặt Trời. Thứ mà làm cho những tín đồ trở nên cuồng nhiệt, cũng như làm cho họ trung thành với Thần giáo gần như tuyệt đối.
Huống chi là bản thân Trương Tuấn?
- Ngươi chính là vị Đại hiền triết ở thành Phú Quý được nhắc đến?
Một âm thanh ôn hòa vang lên, một loại âm thanh làm cho con người cảm thấy thân thiết một cách tự nhiên.
Trương Tuấn ngẩng đầu lên, từ góc độ đang quỳ nhìn lên, hắn thấy ở trên đỉnh Thần điện Bạc Hà có một người đang đứng sau Tín Ngưỡng Thạch. Mà hình bóng của người nọ trông vô cùng thần thánh.
Trương Tuấn gật đầu, đáp:
- Không sai, ta chính là Trương Tuấn.
- Đứng lên đi.
Người nọ duỗi ra một bàn tay, Trương Tuấn liền không tự chủ được đứng lên.
Vào thời điểm này hắn mới thấy rõ người trước mặt. Đó là một lão già có thân thể gầy gò, mặc một chiếc áo sờn màu và cũ kĩ trên người, chân trần giẫm lên bờ cát, hai tay tạo thành chữ thập, nhìn hắn mà mỉm cười.
Nhìn Giáo chủ Trần Đại Nghĩa và những người khác quỳ trên mặt đất với dáng vẻ cung kính, Trương Tuấn hỏi dò:
- Ngươi là ai? Vì sao khi thấy ngươi bọn họ lại quỳ xuống?
Lão già nọ lắc đầu:
- Ta là một gã tín đồ của Thần giáo Bạc Hà, bọn họ cũng không nên hướng ta quỳ xuống. Ta đặc biệt hơn bọn họ một chút là bởi vì ta là một người phát ngôn cho Thần Bạc Hà mà thôi.
Trương Tuấn đột nhiên hiểu ra:
- A… Thì ra ngươi chính là Giáo chủ Tổng giáo?
Lão già nọ cười ha hả, kéo tay hắn mà nói:
- Ngươi có thể gọi ta là Tổng Giáo chủ nếu ngươi muốn. Đến đây, theo ta vào trong đi thôi.
Trước cửa Thần giáo Bạc Hà là hai hàng cột đá cao lớn, nhìn như hai nhóm vệ binh. Khi Trương Tuấn theo vị Tổng Giáo chủ đi ngang qua, người này chỉ vào dòng sông Bạc Hà đang chảy xiết cách đó không xa, nói:
- Đây là thân thể Thần của chúng ta. Đối với nàng, chúng ta phải dùng thái độ kính sợ như đối với Thần.
Sau khi hai người đi vào Thần điện, những người khác mới đứng lên, và vội vàng đi theo vào.
Trong căn phòng chính của Thần điện, Trương Tuấn cùng ông lão Tổng Giáo chủ trò chuyện thật vui vẻ. Hai người ngồi ở trên một chiếc ghế dài, nói chuyện suốt một giờ đồng hồ.
Ngay cả Trương Tuấn cũng không hiểu gì sao vị Tổng Giáo chủ lại có nhiều đề tài như vậy. Ở trên Trái Đất hắn vốn không tin vào các đạo lý của tín ngưỡng hay kinh văn của tôn giáo, bởi vì với hắn, chúng nó là thứ tẻ nhạt và vô vị. Nhưng khi cùng trò chuyện với vị Tổng Giáo chủ này, hắn mới nhận ra mọi thứ đều như nước chảy thành sông, dường như cái đề tài này khó có thể nói hết.
Hai người bọn họ không ngừng trò chuyện, những người khác chỉ có thể cung kính đứng một bên.
Thật lâu về sau, chứng kiến hai người không có ý định dừng lại, một ông lão đứng ở phía sau vị Tổng Giáo chủ đi ra phía trước, nói nhỏ:
- Tổng Giáo chủ đại nhân, có phải là nên bắt đầu tiến hành kiểm tra xem người nọ có phải là Đại hiền triết hay không?
Người Tổng Giáo chủ chợt hiểu ý, cười nói:
- Ây da, ta đã quên mất chuyện này.
Ông ta nhìn Trương Tuấn, cười:
- Có người hoài nghi hắn là Đại hiền triết sao?
Nhìn lão già nọ xấu hổ trong một lúc, vị Tổng Giáo chủ tỏ ý hiểu, gật đầu:
- Tất nhiên phải làm bởi vì đây là nghi thức quan trọng, chúng ta không thể nào bỏ qua được. Được rồi, Trương Tuấn, ngươi đi kiểm tra một chút đi.
Vị Tổng Giáo chủ đưa tay chỉ về một cây cột đá cao bằng nửa người ở cách đó không xa. Nhìn cái cột đá có một khối đá màu xanh dương to bằng nắm tay ở trên đỉnh, Trương Tuấn đi qua đó với tâm trạng không rõ ra sao, hắn hoàn toàn không hiểu phải làm gì để hoàn thành cái kiểm tra này.
Lão già vừa rồi đi tới, nói:
- Ngươi đưa tay đặt ở trên đó, nếu như ngươi là Đại hiền triết được Thần Bạc Hà thừa nhận, thì khối Hiền triết Thạch sẽ tỏa ra ánh sáng.