Một buổi tối nọ, một gã thần chức cấp thấp thông báo với Trương Tuấn:
- Đại hiền triết tôn kính, có người ở Tổng giáo tìm ngài.
Trương Tuấn cảm thấy kỳ quái:
- Tổng giáo? Có người ở Tổng giáo tìm ta?
“Tổng giáo ở xa như vậy thì phái người đến tìm mình để làm cái gì?” – Hắn không khỏi thầm hỏi.
Nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại:
- Những người đó đang ở nơi nào?
- Họ đang đợi ngài ở ngay bên ngoài.
Trương Tuấn gật đầu:
- Đi thôi, ngươi dẫn ta đi gặp họ.
Người nọ dẫn Trương Tuấn đến căn phòng chính của Thần điện, nơi có ba gã mặc áo bào màu trắng đang chờ hắn.
Khi nhìn thấy hắn đi ra, bọn họ dùng lễ tiết của Vệ thú Chiến sĩ, khom người hành lễ.
- Đại hiền triết đại nhân.
Thấy vậy, Trương Tuấn hỏi:
- Các ngươi là Vệ thú Chiến sĩ?
Một người trong số họ đáp:
- Không, chúng ta là tùy tùng của ngài.
Đang lúc Trương Tuấn sửng sốt, tiếng nói Giáo chủ Trần Đại Nghĩa từ ở phía sau vọng tới:
- Đúng vậy, bọn họ là những tùy tùng của ngươi. Bọn họ là những người được Thần điện Bạc Hà tuyển chọn từ ba cái phân điện lớn. Vì ngươi mà Thần điện Bạc Hà tuyển ra ba gã có tư chất trở thành Vệ thú Chiến sĩ để bảo vệ ngươi. Đây là mệnh lệnh của Tổng Giáo chủ đại nhân. Ta nghĩ để dành cho ngươi một sự bất ngờ nên không có thông báo trước cho ngươi biết.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩ bước tới, chỉ về một người trẻ tuổi đứng sau ông ta mà giới thiệu:
- Đây là người mà Thần điện thành Phú Quý chúng ta tuyển ra, hắn tên là Vũ Dũng.
Trên người Vũ Dũng là một bộ trang phục kỵ sĩ đã được mạ vàng, trên cây kiếm hắn đang cầm có một viên ma tinh màu lam có độ lớn vừa phải. Hắn có một đầu tóc dài đã được bó lại, khuôn mặt thanh tú, nhưng lại toát ra vẻ già đời.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa chỉ về ba người khác, tiếp tục giới thiệu:
- Bọn họ là ba người còn lại. Từ đây trở về sau, bốn người bọn họ là những người đi theo ngươi, ngươi có thể ra lệnh cho bọn họ làm bất cứ việc gì mà không cần giải thích cho họ hiểu.
- Bọn họ đều là những người có khả năng trở thành Vệ thú Chiến sĩ với tư cách là những kỵ sĩ tùy tùng. Do đó ngài có thể bồi dưỡng bọn họ trở thành Vệ thú Chiến sĩ mà không cần phải xin sự chấp nhận của Tổng giáo. Tuy nhiên, để bồi dưỡng họ thành Vệ thú Chiến sĩ, tất cả vật tư cần thiết thì ngài phải tự mình chuẩn bị mọi thứ.
Trương Tuấn nhìn xem bốn người một chút, lắc đầu:
- Giáo chủ, ta chỉ là một cái học đồ, còn cần tùy tùng gì chứ?
Trần Đại Nghĩa cười ha hả:
- Đại hiền triết, mặc dù ngài là một tên học sinh, nhưng dù sao ngài cũng là Đại hiền triết, cho nên có tùy tùng cũng là điều cần thiết.
Trương Tuấn nhìn Trần Đại Nghĩa, đang lúc phân vân thì Trần Đại Nghĩa lại cười nói:
- Đại hiền triết tôn kính, đây là quyết định của Tổng Giáo chủ đại nhân, ngài không muốn làm Tổng giáo chủ thất vọng chứ?
Trương Tuấn nhoẻn miệng cười:
- Phật tổ phù hộ. Đã như thế thì ta sẽ thu lấy bốn người họ. Ngài giúp ta an bài một chút, để từ nay về sau bọn họ ở bên cạnh ta là tốt rồi.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa gật đầu. Sau đó ông ta dẫn theo một gã thần chức tới, nhanh chóng đem bốn người sắp xếp đàng hoàng.
Khi mọi việc đã xong, Trần Đại Nghĩa quay người đi làm việc. Trương Tuấn lẽo đẽo đi theo sau ông ta, Trần Đại Nghĩa thấy lạ, quay lại hỏi:
- Đại hiền triết tôn kính, ngài không đi huấn luyện cho những tùy tùng của ngài sao?
Trương Tuấn mỉm cười:
- Giáo chủ tôn kính, ngài sẽ không quên khoản giao dịch của chúng ta chứ?
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa nhướng mày, biết hắn đang nhắc tới ước định ở trên đường đi tới thành Bạc Hà. Lúc này Trương Tuấn lại nói:
- Giáo chủ đại nhân, ta biết ngài cần một khoảng thời gian để gom góp bút tiền này. Nhưng mà ta đã cho ngài đầy đủ hơn một tháng thời gian. Ta tin tưởng với năng lực của ngài thì không có chuyện gì là không làm được.
Trần Đại Nghĩa bày ra một bộ khó khăn, nhìn chung quanh thật kĩ, rồi mới nhỏ giọng:
- Đại hiền triết, ngài thật sự là một con người đáng sợ.
Sau đó ông ta lặng lẽ đem một khối thủy tinh làm bằng ma tinh, trên đó lại có dấu vết của không gian ma pháp bỏ vào trong tay của Trương Tuấn:
- Ta không có đặt mật mã cho khối thủy tinh giữ đồ này, ngài cứ nhỏ máu của ngài lên đó là có thể sử dụng nó. Ở bên trong có chứa thứ ngài cần, đầy đủ số lượng, không thiếu một đồng.
Trương Tuấn hiểu ý, mỉm cười gật đầu và phất tay chào:
- Giáo chủ đại nhân, ngài đúng là một người khiến người khác khó quên.
Mang theo cảm giác thỏa mãn, hắn về tới chỗ ở của chính mình. Nhưng khi vừa đến, hắn phát hiện có hai người đứng ở đó. Trương Tuấn ngạc nhiên, dụi mắt nhìn kĩ thì nhận ra đây là hai trong số bốn người tùy tùng của hắn. Hai người nọ đeo vũ khí trên thắt lưng, một trái một phải, trông như hai gã hộ vệ.
- Đại hiền triết tôn kính, ngài đã về.
Tay phải đặt ở trước ngực, họ khom người hành lễ.
Trương Tuấn nhìn hai người, hỏi:
- Các ngươi đứng ở chỗ này làm gì? Đã vất vả một ngày rồi, nhân danh Thần Bạc Hà, các ngươi cũng nên đi nghỉ ngơi đi.
Hai người đồng thanh nói:
- Không sao đâu Đại hiền triết, chúng ta là những tùy tùng của ngài, có trách nhiệm bảo vệ an toàn của ngài, vì ngài mà canh gác cũng là chuyện bình thường.
Trương Tuấn ngẫm nghĩ: “Để mặc bọn họ làm vậy là không được, xem ra cần phải nói chuyện với bọn họ”.
Bởi thế hắn nói:
- Ừm, hai người các ngươi tên là gì?
- Bẩm Đại hiền triết, kẻ hèn này là Nguyễn Khắc Cần.
- Bẩm Đại hiền triết, thuộc hạ tên là Đinh Thế Vũ.
Trương Tuấn gật đầu:
- Khắc Cần, Thế Vũ, đem hai người còn lại gọi đến đây, kêu bọn hắn vào trong phòng của ta, ta có chuyện muốn nói với các ngươi.
- Tuân lệnh.
Trương Tuấn bước vào phòng, mở rộng cửa phòng. Hắn không có đóng cửa lại mà mở rộng ra là bởi vì bốn người kia sẽ đến đây rất nhanh. Quả đúng như dự đoán của hắn, khi hắn vào phòng không được bao lâu, bốn người đã đến ngay. Bọn họ đứng ở trước cửa, nhẹ nhàng lấy bàn tay phải gõ cửa, đợi Trương Tuấn nói “Vào đi” thì bọn họ mới tiến vào.
Trương Tuấn đánh giá bốn người:
- Ngươi gọi là Vũ Dũng, ngươi là Nguyễn Khắc Cần, ngươi là Đinh Thế Vũ, như vậy ngươi đây? Ngươi tên gì?
- Đại hiền triết tôn kính, thuộc hạ tên là Trần Minh Hạo.
Người tùy tùng thứ tư của hắn trả lời.
- Tốt, hôm nay ta gọi các ngươi đến là muốn nghe lý do vì sao các ngươi muốn trở thành tùy tùng của ta.
Trương Tuấn ngồi ở trên ghế dài, nhìn vào mắt bốn người mà nói.
Đang đứng ở trước nhất, Nguyễn Khắc Cần là người đầu tiên trả lời:
- Đại hiền triết là vị Đại hiền triết kiệt xuất nhất của Thần điện Bạc Hà, ngài có thể dựa vào đức hạnh mà làm cho Tín Ngưỡng Thạch tỏa ra ánh sáng vạn trượng, ta là người sùng bái ngài!
Hắn ta vừa nói vừa nằm rạp xuống mặt đất, bò tới dưới chân Trương Tuấn. Trương Tuấn vội vàng rút chân hắn trở về, hét lớn:
- Tốt lắm. Đinh Thế Vũ, ngươi nói đi.
Đinh Thế Vũ suy nghĩ một lúc, nói ra:
- Thuộc hạ có suy nghĩ gần giống với Nguyễn Khắc Cần. Ngài là Đại hiền triết kiệt xuất nhất của Thần điện Bạc Hà, lại cũng là Tự Thành Chiến sĩ kiệt xuất nhất. Bởi vậy, thuộc hạ đi theo ngài là một vinh quang to lớn.
Trần Minh Hạo tiếp lời bọn họ:
- Chỉ cần có thể đi theo bên người của ngài thì đó chính là vinh quang của chúng ta.
Trương Tuấn lắc đầu, trong lòng thở dài: “Xem ra tín đồ đều là những kẻ mù quáng”.
- Ta không giống bọn họ.
Vũ Dũng đứng ra, trong ánh mắt lập lòe một loại thần thái khác thường:
- Từ nhỏ giấc mộng của ta chính là trở thành một gã Vệ thú Chiến sĩ. Ta muốn tu luyện cả võ kỹ và ma pháp, dùng sức mạnh để quét sạch tất cả những thứ dơ bẩn, bất công trong xã hội. Càng muốn mang ánh sáng của Thần chiếu rọi về hướng xa xôi, cho cả bọn Thú nhân ngu muội.
Càng nói hắn càng kích động:
- Lấy danh nghĩa của Thần mà thề, ta nhất định sẽ trở thành một gã Vệ thú Chiến sĩ, dù cho phải hi sinh cả tính mạng, hi sinh cả linh hồn, hi sinh hết tất cả mọi thứ.
Hắn nhìn Trương Tuấn:
- Ta nghe nói ngài là một người Tự Thành Chiến sĩ kiệt xuất, cho nên ta hi vọng ngài có thể giúp ta thực hiện được nguyện vọng này.
Trương Tuấn mỉm cười, trong lòng cảm thấy gã Vũ Dũng này có chút thú vị. Một nhân tài có dục vọng mãnh liệt đều dễ khống chế, hắn đã đọc qua quá nhiều lịch sử rồi. Thế nên hắn nhìn Vũ Dũng:
- Gia cảnh của gia đình ngươi thế nào?
Vũ Dũng trả lời:
- Tại thành Phú Quý vẫn có thể sống tốt.
- Ừm, tốt.
Trương Tuấn gật đầu, không nói thêm gì nữa. Có một số việc hay là cùng tên Vũ Dũng này nói chuyện riêng sẽ thích hợp hơn.