Sau mấy tháng gian khổ, lão Phạm Kiếm Hiệp và Trương Tuấn cũng đạt được một mùa thu hoạch bội thu, họ nuôi dưỡng được ba con Vệ thú đến giai đoạn trưởng thành.
Đáng lẽ vì lần thu hoạch này thì Giáo chủ Trần Đại Nghĩa sẽ cao hứng mới phải, nhưng ông ta hoàn toàn không có chút vui vẻ nào. Đó là bởi vì Tổng giáo thông báo rằng Tổng Giáo chủ quyết định đem ba con Vệ thú này đưa cho Thần điện khác.
Vốn có ý định mượn cơ hội này để tăng cường thực lực của phe cánh mình, nhưng lại bị phá hỏng, Trần Đại Nghĩa có thể nào vui nổi?
Chỉ vài ngày sau, Tổng giáo phái tới ba người chiến sĩ sẽ hợp thể với Vệ thú đến đây, mục đích được tuyên dương cũng giống như mọi khi: nhằm tăng cao sức mạnh của Thần giáo. Và vì ở thành Phú Quý có hai gã Tự Thành Chiến sĩ, cho nên quá trình hợp thể này sẽ do lão Phạm Kiếm Hiệp cùng Trương Tuấn phụ trách. Tuy rằng Trương Tuấn hắn chưa học được phương pháp thăng chức cho Vệ thú Chiến sĩ, thế nhưng ở nghi thức hợp thể này, lão Phạm Kiếm Hiệp không cho rằng hắn sẽ có sai sót gì.
Đối với tất cả các Thần giáo, nghi thức hợp thể của chiến sĩ cùng Vệ thú là một nghi thức thần thánh nhất của Thần giáo, đồng thời cũng là cái nghi thức thần thánh duy nhất được phép công khai cho mọi người cùng xem. Tất cả cũng bởi vì quá trình tiến hành nghi thức này vô cùng kì diệu, có thể làm cho lòng trung thành của các tín đồ tăng lên một độ cao, lại còn làm cho họ cảm nhận được Thần giáo rất thần thánh và trang nghiêm. Vì vậy, mỗi khi có một lần nghi thức hợp thể, các Thần điện đều tổ chức xa hoa để các tín đồ chiêm ngưỡng.
Mỗi một tòa Thần điện đều có một tòa nhà khổng lồ có sức chứa cả mấy trăm người, dùng để tổ chức những cái “nghi thức” như vậy. Ở một cái Thần điện nhỏ như Thần điện ở thành Phú Quý, căn phòng này được thiết kế như một cái hố sâu mà ở bên trong hố sâu đó là một mảnh đất nhỏ bằng phẳng, xung quanh được chất đầy bởi ghế ngồi. Người xem ngồi ở trên những chiếc ghế đó mà xem nghi thức được tiến hành ở chính giữa.
Những tòa nhà thế này thường được gọi là những “Hội đàn”. Một Hội đàn thường có sức chứa hơn ba trăm người, Thần điện càng lớn thì Hội đàn càng lớn, Hội đàn càng lớn thì sức chứa của nó lại càng lớn. Trên đại lục Thần Tín, cái Hội đàn to nhất thuộc về Thần giáo Phương Đông, có tên là “Hội đàn Thần Long”, nó được xây dựng ở bên trong một thung lũng, có sức chứa hơn sáu vạn người.
Hội đàn là một kiến trúc phức tạp, tuyệt đối không phải giống như những gì có thể nhìn thấy ở bên ngoài. Hội đàn của Thần điện thành Phú Quý được xây dựng ở một khu vực cách Thần điện chừng vài trăm thước, dưới đất có những đường hầm liên thông với Thần điện và cả những cái động nuôi dưỡng Vệ thú.
Ngày hôm nay, diễn viên chính là lão Phạm Kiếm Hiệp, lão ta sẽ chủ trì nghi thức hợp thể của ba gã chiến sĩ nọ. Song lão Phạm Kiếm Hiệp vẫn kéo Trương Tuấn theo.
Hai người họ đang tắm rửa bằng một thứ hương liệu từ một loại cây cỏ kỳ quái có phần giống cây ngải cứu. Loài người không có cảm giác gì với loại mùi hương này, nhưng với Vệ thú, nó lại có tác dụng làm cho đầu óc của chúng nó trở nên mơ hồ, mụ mẫm.
- Đây đã là tất cả những gì ta có thể dạy cho ngươi, còn một vài thứ khác nữa nhưng chúng cũng không quan trọng lắm.
Lão Phạm Kiếm Hiệp vừa tưới nước lên thân thể, tiến hành cọ rửa kỹ càng để thứ mùi hương đó bám vào thân mình, vừa nói.
- Ta sẽ chủ trì hai cái nghi thức đầu. Cái cuối cùng sẽ do ngươi chủ trì.
Nghe như vậy, Trương Tuấn lấy làm kinh hãi:
- Điều này sao có thể? Cả chiến sĩ và Vệ thú đều là những thứ trân quý, lỡ ta làm hỏng nghi thức, khiến cả hai chết đi thì biết làm sao?
Lão Phạm Kiếm Hiệp thản nhiên nhìn hắn. Sau đó mở một cái cửa ngầm nhỏ trên vách tường, làm cho bọn họ có thể nhìn thấy mọi việc phát sinh ở bên ngoài - mà những người bên ngoài lại không hề biết gì.
- Ngươi nhìn xem, các tín đồ trung thành đang chờ đợi trong vui sướng, không phải sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng bọn họ bỏ thời gian và công sức đến đây chỉ để xem một lão già thấp bé như ta?
Lão Phạm Kiếm Hiệp nói.
Ánh mắt của Trương Tuấn xuyên qua cửa ngầm, nhìn về phía bên ngoài Hội đàn nọ. Hắn thấy tất cả các tín đồ đều cùng nhau hướng về phía bên trong mà quỳ xuống, trong miệng lại luôn tụng lên những đoạn kinh văn của Thần giáo Bạc Hà và không ngừng khấn bái.
- Bọn họ là muốn nhìn thấy Đại hiền triết nhà ngươi.
Nghe lão Phạm Kiếm Hiệp nói thế, Trương Tuấn cảm thấy không thể đưa ra được cái lý do nào nữa. Với hắn, mạo danh Thần để làm việc có cả lợi và có cả hại. Lợi thì hắn đã thấy rõ, cuộc sống hiện tại của hắn không phải trải qua rất tốt sao? Còn hại? Chính là hắn không thể làm việc gì khiến các tín đồ thất vọng. Mặc kệ bọn họ có cái yêu cầu gì, cho dù hắn có muốn hay là không muốn thì hắn đều phải chấp nhận đi làm.
Trương Tuấn thở dài một hơi:
- Phật tổ phù hộ! Thần Bạc Hà tại thượng! Sư phụ, ta chấp nhận mà. Ngài hãy nói cho ta biết các bước của nghi thức đi.
Lão Phạm Kiếm Hiệp lắc đầu:
- Không. Đại hiền triết tôn kính của ta, trong mắt người ngoài thì nghi thức này vô cùng thần bí, nhưng đối với những người Tự Thành Chiến sĩ như chúng ta thì nó lại là một việc rất bình thường. Ngài chỉ cần nhìn kỹ những động tác của ta thì ngài cũng có thể làm được.
Khi những hạt cát cuối cùng của chiếc đồng hồ cát rơi xuống, lão Phạm Kiếm Hiệp kéo tay Trương Tuấn, đẩy một cánh cửa bằng đá đầy nặng nề, bước ra ngoài.
Lão Phạm Kiếm Hiệp vung cả hai tay lên, đồng thời cũng giơ lên cánh tay của Trương Tuấn – cái cánh tay bị lão nắm chặt - lên, hét lớn:
- Các con dân của Thần Bạc Hà, đây chính là Đại hiền triết mà Thần đã ban cho chúng ta!
- Thần Bạc Hà vĩ đại! Thần Bạc Hà tại thượng! Thần Bạc Hà vạn tuế!
Chỉ một lời nói mà khiến cả Hội đàn như nổ tung, các tín đồ cuồng nhiệt điên cuồng lao về phía Trương Tuấn, trong miệng hô to khẩu hiệu, không ngừng ca ngợi Thần Bạc Hà và Trương Tuấn. Nếu không phải có Vệ thú Chiến sĩ giữ gìn trật tự, sợ rằng bọn họ đã xông lại đè chết Trương Tuấn.
Những người chưa từng trải qua việc này lần nào thì rất khó tưởng tượng được lực lượng của Tín ngưỡng. Đó là một thứ có thể khiến cho con người để nên điên cuồng, bất chấp hết thảy. Đó là một loại lực lượng có sức ảnh hưởng to lớn và đáng sợ hơn cả tiền tài và quyền lực.
Lão Phạm Kiếm Hiệp liếc mắt ra hiệu cho Trương Tuấn, ý bảo Trương Tuấn nói chuyện. Trương Tuấn hiểu ý, hắn giơ hai bàn tay về trước ngực, đan chéo rồi đặt lên ngực theo nhịp điệu hò hét của chúng tín đồ. Đột nhiên hắn không biết nên nói cái gì, ở trong lúc thần xui quỷ khiến, câu cửa miệng của hắn lại được hắn phun ra:
- Phật tổ phù hộ! Thần Bạc Hà vĩ đại…
Chỉ cần duy nhất một câu, không cần hắn nói thêm bất cứ lời nào, tất cả các tín đồ lại điên cuồng thêm một lần nữa.
Theo những tin đồn trong dân gian, Đại hiền triết có một câu nói dùng để trao đổi với Thần Bạc Hà, tuy rằng loại ngôn ngữ này chưa từng có người nghe nói qua. Thế nhưng lúc Trương Tuấn vừa nói ra câu này, mọi người lập tức tin tưởng, trở nên cuồng nhiệt. Bởi vì khi Trương Tuấn vừa nói ra câu ấy, bọn họ đều cảm nhận được một loại lực lượng kỳ lạ rơi xuống người mình. Hiển nhiên trong những lời đồn đại được lan truyền, cũng chưa từng có ai nói cho rằng biết sẽ xảy ra việc này, cũng chẳng ai biết được nó có xảy ra hay không, cho nên ai có thể hiểu rõ ràng vì sao lại xuất hiện chuyện này? Mà bọn họ… cũng không cần hiểu!
Tín ngưỡng là một cái gì đó rất huyền diệu, mà bởi vậy, con người ta không cần phải hiểu, chỉ cần cảm nhận được là đủ rồi.
- Nghi thức bắt đầu.
Lão Phạm Kiếm Hiệp hét lớn, tuyên bố nghi thức của ngày hôm nay đã bắt đầu.
Lão Phạm Kiếm Hiệp nghiêm túc đứng ở giữa sân, hai gã thần chức mặc một bộ áo trắng tinh thong thả nhấc theo một cái lồng sắt to bằng một thân người được một tấm vải che ở bên ngoài lên đài.
Trương Tuấn thì ngồi ở một cái ghế bên cạnh, tiến hành quan sát mà học tập.
Các tín đồ ở xung quanh lập tức im lặng, cùng nhau nhìn về giữa sân.
Lão Phạm Kiếm Hiệp hướng về hướng thành Bạc Hà mà quỳ xuống, sau tam khấu chín bái thì đứng lên, nhẹ tay đẩy ra tấm vải màu trắng, để lộ ra một con Song Đao Đường Lang đầy khí thế đang đứng ở trong lồng sắt.
“Tranh tranh” – Nhìn thấy nhiều người, Song Đao Đường Lang dùng hai cái chân trước, không ngừng chém vào lồng sắt, tạo nên những đốm lửa nhỏ.
- Hả?
- A…
Các tín đồ thét lên một tiếng kinh hãi.
Lão Phạm Kiếm Hiệp thấy thế thì mỉm cười, đưa tay vào trong lồng sắt.
Hành động của lão khiến một đám tín đồ ở dưới kinh ngạc thốt lên, lo lắng không thôi. Đám tín đồ biết con Song Đao Đường Lang rất lợi hại, bởi thế khi nhìn thấy hành động của lão Phạm Kiếm Hiệp, trong lòng họ cho rằng bàn tay đó của lão có thể bị con Vệ thú này chém đứt.
Nhưng chuyện thần kỳ đã xảy ra, con Song Đao Đường Lang hung hăng nọ không những không chém đứt bàn tay của lão Phạm Kiếm hiệp, ngược lại, nó dùng cái đầu tam giác cọ cọ vào bàn tay của lão, thể hiện sự thân mật.
Một màn khó tin như vậy diễn ra khiến trái tim các tín đồ trở nên cuồng nhiệt, đầy vẻ khó tin hằn trên vẻ mặt của họ. Chỉ vài giây sau, họ quỳ trên mặt đất, hô to:
- Thần Bạc Hà hiển linh! Thần Bạc Hà hiển linh!