Huyền Giang đang đi trong một con hẻm tối chỉ có ánh đèn vàng lờ mờ trên cao. Càng tiến lên phía trước không khí càng lạnh lẽo, Huyền Giang rất muốn dừng lại nhưng ý thức cô không điều khiển được thân thể.
Huyền Giang đi rất chậm vô định tiến về phía trước.
Cô vốn tưởng chỉ một mình mình đang đi trên đường nhưng từ đằng sau lại vọng đến tiếng sột soạt càng lúc càng gần.
Huyền Giang cố gắng quay cần cổ cứng ngắc ngoái đầu nhìn.
Không có ai.
Cô thở phào nhẹ nhõm, ra là mình thần hồn nát thần tính, đôi chân lại không chút ngưng nghỉ tiếp tục bước về phía trước.
Cho đến khi tiếng sột soạt đã ở ngay sát sau lưng.
Huyền Giang lại quay đầu nhìn, sau lưng đúng là không có ai. Vậy tiếng sột soat này… người bỗng đổ mồ hôi, hơi thở trở nên gấp gáp.
Một mảng ươn ướt bám dưới chân cô, Huyền Giang cúi đầu nhìn chỉ thấy một người tóc dài xõa tung, thân hình khuềnh khoàng đang bò dính trên mặt đất, một tay vươn ra nắm lấy chân cô.
Huyền Giang hoảng sợ định bỏ chạy nhưng cả người như bị đóng đinh cứng đơ tại chỗ. Người kia từ trên mặt đất từ từ trườn lên người cô. Cơ thể người này trơn ướt lại dính như kẹo dẻo bò giống một con sâu lớn, hai tay ép sát vào mình, cái đầu nghẹo sang một bên, đôi chân thì vô lực buông thõng nhưng thân thể không ngừng chuyển động.
Sức nặng làm cô ngã úp mặt xuống đất, cơ thể trên người lại không ngừng bò lên cái đầu đã bò đến sát tai cô. Một hơi thở hôi thối tanh tưởi phả ra, giọng nói rin rít đứt quãng
“ Nguơi..phải..chết..”
Huyền Giang cảm thấy một vật sắc lẻm đâm qua ngực, một mảnh ướt át nhanh chóng lan ra. Có đôi tay lạnh ngắt nhầy nhụa sờ lên cổ cô, giọng nói kia lại tiếp tục phả bên tai
“ Phải …chết…phải ..chết..”
Đôi tay từ từ siết chặt….
——————
“ Này chuông reo rồi,”
Huyền Giang mơ màng tỉnh dậy, Lan Chi áp chai nước lạnh vào mặt cô bạn, hì hì cười.
“ Sao đã tỉnh táo hơn chưa, tối qua ôn bài đến khuya hả?”
“ Không, chỉ hơi mệt thôi.” Huyền Giang gỡ chai nước trên mặt xuống, mở ra tu.
“ Mới tiết thứ hai mà đã nốc hết ba chai rồi.”
Lan Chi với tay cầm tờ nháp trên bàn ngạc nhiên.
“ Sao giấy không có chữ nào vậy, cậu không nháp à?”
“ Ừ..ừm..tại bài kiểm tra cũng đâu quá khó.”
Thấy Huyền Giang chỉ trả lời lấy lệ, Lan Chi khó hiểu nhìn cô bạn nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Vừa nãy khi đọc đề Huyền Giang giật mình nhận ra năm bài toán giống y hệt những gì cô đã làm tối qua, theo bản năng cô đã viết ra toàn bộ lời giải mà không cần dừng lấy một nhịp. Cũng giống như lúc ở siêu thị, cô đã không chút đắn đo chọn đúng một dãy số có phần thưởng trong hàng trăm dãy giống nhau.
Huyền Giang thở dài, mệt mỏi gục trên bàn, cô thấy sức lực mình như bị rút theo từng giây, muốn ngủ nhưng không dám, giờ cô sợ giấc ngủ hơn bất cứ điều gì. Chỉ cần nhắm mắt đặt mình những điều kì lạ sẽ tuôn trong đầu, ví dụ như cô biết chút nữa lớp trưởng sẽ thông báo cả lớp tự học vì cô giáo nghỉ, nhiều đứa tưởng bở sẽ bỏ về nhưng thực chất đến cuối giờ thầy hiệu trưởng sẽ đến kiểm tra ghi tên mấy đứa vào sổ đen.
“ Các bạn cô giáo vừa thông báo có việc bận không đến được…”
Tiếng hò reo ầm ĩ át đi lời lớp trưởng chưa kịp nói, nhiều thằng nhảy hẳn lên bàn vỗ tay rầm rập, lục đục xách túi bỏ về.
“ Bà Giang! bà Giang! bà Giang!!!!”
Hoàng Kiếm gương mặt nhăn nhở chạy lại chỗ Huyền Giang, mắt tít lên.
“ Sao sao sao? Bài kiểm tra làm tốt không? Thấy tui nói đúng chưa phục chưa ? Hé hé hé.”
Huyền Giang đầu đầy hắc tuyến, tên vô liêm sỉ nhận hết công lao về phía hắn thật không biết xấu hổ, nhưng đúng lúc lắm, cô đang có việc tìm hắn đây.
“ Đi! tôi muốn nói chuyện với ông.”
Huyền Giang một tay cầm cặp một tay kéo tên đen trũi kia về phía cửa lớp.
“ Ầy bà định mời tui đi ăn hở, không cần khách khí, không cần khách khí.”
“ Lan Chi tớ về trước, hôm nay tớ hơi mệt.”
“ À à..”
Lan Chi hiền lành gật đầu ngơ ngác nhìn cô bạn trước giờ chưa từng cúp cua trốn tiết cùng thằng học sinh bất trị nhất lớp vừa lôi vừa kéo chạy ra khỏi phòng học.
“ Huyền Giang đi đâu vậy ?”
“ À cậu ấy mệt nên về trước.”
“ Vậy sao…mấy tờ nháp cậu vứt vào đây đi, để tránh xả rác ra lớp.”
“ Được được.”
“ …, Đây là nháp Huyền Giang dùng sao?”
“Ừ cậu ấy không nháp.”
“ Không cần dùng nháp vẫn làm được bài….Giỏi thật đấy…”
——————
Huyền Giang ngồi thừ người trên ghế đá công viên, cây kem trong tay đã tan chảy, nhỏ giọt tong tong xuống đất cô cũng không hay.
Mới vừa rồi khi bị Huyền Giang tra khảo, tên Hoàng Kiếm vòng vo một hồi cuối cùng cũng chịu khai.
“Được rùi, được rùi đừng ầm ĩ nữa tui nói tui nói. Đề bài không phải tui ăn trộm trên phòng giáo vụ đâu, là tui nhặt được đấy.”
“ Nhặt được! Có quỷ mới tin, khai mau ông còn giấu cái gì, không khai có tin tôi đến chỗ ông làm thêm nháo loạn lên không hả! Đừng tưởng tôi không biết ông khai man tuổi đi làm.”
Huyền Giang vô cùng khẩn trương, cô đã nghĩ đến khả năng phải chăng tên này cũng như mình, cũng được báo trước qua mộng. Mong là thế, mong là thế… Huyền Giang thầm nhủ, nếu đấy là sự thật thì cô không chỉ phải chịu một mình.
“ Ấy ấy tui đâu dám giấu bà tui đâu dám, quả thực chuyện hơi khó tin nhưng đúng là thế mà.”
Hoàng Kiếm trợn tròn mắt khổ sở xua tay. Lúc sau lại thần thần bí bí ghé tai nói nhỏ.
“ Tui không muốn là thằng mách lẻo đâu, nhưng tại bà dọa quá nên tui cũng đành nói thiệt, đề toán là tui nhặt được của một người khác ăn cắp trên phòng giáo vụ đấy.”
“ Ý ông là sao?” Huyền Giang có chút thất vọng, nhìn mắt tên Hoàng có thể biết hắn không nói dối.
“ Hum đấy tui ra quán photo trước cổng trường copy vở của vài đứa làm phao thì liếc thấy bà Hiền lớp trưởng cũng đi vào quán bên cạnh vì tò mò nên tui rình thử.”
“ Lớp trưởng đi vào hàng photo thì có gì lạ chứ,” Huyền Giang không hứng thú bâng quơ hỏi.
“ Lạ ở chỗ gì tui không rõ chỉ biết trực giác cứ nổi lên thui hà, tui thấy bà ấy đưa điện thoại nhờ ông chủ in cái gì đấy ra, chờ bà ấy đi tui vào hỏi mới biết bả nhờ in ảnh đề toán trong điện thoại, tui liền nghĩ ngay hay có khi là đề kiểm tra. Tui biết tính cách ông chủ quán nếu chỉ đến in một tờ ổng hay in thừa vài bản nhưng vừa nãy bà Hiền đi ra nhanh quá không kịp kiểm tra nên chắc không biết được, tui vào xem quả nhiên có một bản dư , vậy là tui lấy luôn.”
Hoàng Kiếm vừa kể vừa gật gù cười hẳn là đang tự khen bản thân cao siêu.
Huyền Giang nghe xong có chút sốc, cô biết Hiền từ trước tới nay luôn là học sinh gương mẫu đứng đầu, không những vậy thành tích học tập cũng vô cùng tốt, thật không hiểu vì sao lại phải đi ăn cắp đề thi để một tên như này bắt được. Cũng may Hoàng Kiếm dù là một tên vô sỉ mặt dày nhưng tuyệt đối là một kẻ cố chấp ngu ngốc, nguyên tắc của hắn là không bao giờ bán đứng người khác, hơn nữa quy tắc đạo đức của hắn đã hỏng thực rồi, việc gian lận thi cử hay tranh chấp đánh nhau đối với hắn bình thường như hít thở vậy, miễn là bạn không cướp bóc giết người phóng hỏa thì nếu để hắn bắt gặp người khác làm điều gì sai trái hắn sẽ coi như không nhìn thấy.
Huyền Giang tuy quy tắc đạo đức đứng đắn nhưng lại thuộc dạng việc mình tự mình giải quyết, việc người tự người lo nên cũng không suy nghĩ trong lòng, nghe xong rồi quên. Hơn nữa phần nhiều là do cô đang cảm thấy hụt hẫng, nỗi khổ này cuối cùng vẫn không thể chia sẻ cùng ai.
Hoàng Kiếm sau đó liền hào phóng mời kem, rồi nhanh chóng trèo lên xe gò lưng đạp đi làm thêm, để lại Huyền Giang một người ngồi đờ đẫn tại công viên
Một cơn mưa rào bất chợt ập xuống, Huyền Giang vội vàng hồi tỉnh dong xe đến nép tại mái hiên gần đấy.
Do cơn mưa đến bất ngờ nhiều người cũng nháo nhào tìm chỗ trú, có vài ba người đến chỗ Huyền Giang đang đứng, mái hiên hơi nhỏ, giờ thêm người liền có chút chật chội.
Một bà béo ú dắt theo đứa con mập mạp chiếm một khoảng lớn không gian, chèn ép lên cả người phụ nữ gầy gò đang ẵm con đứng phía sau.
Huyền Giang trông cô gái gầy đến nhô cả xương lại có vẻ rất biết nhẫn nhịn liền chạnh lòng mà nép sát ra ngoài để cô ta có chút không gian. Nhưng cô gái lại không chú ý đến hành động nhỏ của Huyền Giang vẫn im lặng đứng nguyên tại chỗ, gương mặt thi thoảng lại hướng về tấm lưng bà béo, không thì lại nhìn vào đứa con.
Đứng chưa bao lâu, bé gái mập mạp liền khóc thét lên, nghe rất chói tai, mẹ nó vội mắng mấy câu, nó càng khóc tợn. Huyền Giang khó chịu nhăn mày, cô thì không sao nhưng người phụ nữ gầy gò kia còn ẵm theo em bé, nó nghe thấy tiếng động khéo bị dọa tỉnh giấc cũng nên.
Nhưng không như Huyền Giang suy nghĩ đứa trẻ vô cùng im lặng như vẫn đang say ngủ.
Bà béo sau vài lần nạt nộ thấy đứa con vẫn khóc dữ liền mặc kệ không quan tâm, rút di động ra chơi. Ba người hai đứa nhỏ đứng trú dưới mái hiên tiếp tục chờ mưa ngừng tạnh.
Huyền Giang nhàm chán nhìn ngoài trời nơi nơi trắng xóa, cảnh vật mờ ảo, tiếng mưa đập vào mái tôn thật nhức óc nhưng vẫn dễ nghe hơn tiếng nấc của đứa nhỏ mập mạp đứng cạnh cô.
Đứa bé gái sau một hồi gào khóc cũng đã cảm thấy thấm mệt liền dần dần chuyển sang nấc cụt. Mẹ nó vẫn không chút để ý ngồi xổm xuống nghịch điện thoại. Huyền Giang hơi liếc sang, người phụ nữ gầy gò cũng cùng lúc ôm con ngồi xuống, hành động hai người trước sau đồng đều làm Huyền Giang không khỏi ngạc nhiên.
Lúc này cô mới để ý kỹ người phụ nữ. Cô ta mặc một chiếc váy màu kem rộng dài chấm đất, tóc chỉ đến quá vai nhưng lại che gần hết khuôn mặt. Da cô ta rất trắng nhưng là trắng bệch, những đốt xương lộ rõ trên bàn tay quắt queo, thân thể mỏng manh suy nhược. Người phụ nữ trên tay ôm một đứa bé được bọc kín chỉ lộ ra phần chỏm đầu trọc, cả chiếc váy cô ta mặc cùng vải bọc em bé đều vô cùng cũ, có lẽ gia đình này khá nghèo- Huyền Giang thầm nghĩ.
Đứa bé gái bỗng tiếp tục bật khóc, lần này nó ngồi bệt xuống đất giãy đành đạch. Bà béo tức giận đứng bật dậy, vung tay tát con bé. Người phụ nữ đằng sau cũng vụt đứng lên, nhưng do quá đột ngột cô ta tuột tay làm rơi mất đứa trẻ.
Người phụ nữ cứng người hai tay vẫn đang giơ trên không trung. Huyền Giang lo lắng chạy đến đúng lúc bà béo lại giật lùi mấy bước suýt đạp trúng đứa nhỏ.
“ Này mau tránh ra!” Huyền Giang vội quát lên, bà béo giật mình quay lưng gần như ép người phụ nữ gầy dính lên bức tường đằng sau.
Huyền Giang cúi người ôm đứa trẻ, mặt hướng về phía bà béo tức giận: “ Bác đứng tránh ra cho người ta đứng với chứ!”
Bà béo trợn tròn mắt, đứng sững tại chỗ, đứa con mập mạp thì sợ sệt nhìn Huyền Giang.
Huyền Giang cũng chẳng thèm nhắc lại, cúi đầu kiểm tra đứa nhỏ.
Đứa nhỏ quả thực được bọc rất kín, không lộ cả đầu, Huyền Giang vừa vươn tay kéo tấm vải bọc chỉ trong tíc tắc hình ảnh kinh khủng đập vào mắt làm cô đổ một thân mồ hôi lạnh.
Tấm vải được giở ra, bên trong lại không bọc đứa trẻ nào cả mà là bọc một khối thịt trương phình nhầy nhụa. Trên ‘khối thịt’ có dính một nhúm tóc, nhìn kỹ còn thấy ngũ quan cơ thể nhỏ xíu hình dạng méo mó lẫn lộn cùng một chỗ, giống như bào thai đang trong thời kì hình thành cơ thể đã bị mổ ra khỏi bụng mẹ.
Huyền Giang run tay khiến ‘khối thịt’ rơi bẹp xuống đất vỡ nát, những mảnh thịt vụn bắn tung téo, chảy ra thứ nước đỏ sậm tanh hôi. ‘Khối thịt’ giống như đã bị ngâm nước đến mềm nhũn nên mới dễ nát như vậy.
Đứa bé gái gào khóc thất thanh cố sức vùi đầu vào lòng mẹ, bà béo tét vào mông nó lớn tiếng quát:” Khóc gì mà khóc, tự nhiên hôm nay mày lại giở chứng hả. Có nín ngay không!”
Huyền Giang bụm miệng run rẩy nhìn người phụ nữ gầy gò, chỉ thấy cô ta vươn mình xuyên qua người bà béo nhưng lại không dứt hẳn ra khỏi người bà ta mà giống như một hình chiếu chập choạng, chiếu đè lên người bả. Người phụ nữ cúi nhìn ‘ khối thịt’ giờ đã nát bét cất lên giọng nói xa xăm lạnh lẽo, không hiểu sao Huyền Giang có thể nghe ra sự đau đớn xót xa trong đấy.
“Con ta…con của ta…con ơi….con..”
Người phụ nữ vươn tay như muốn cúi mình bế ‘đứa con’ nhưng dù cô ta xoay sở kiểu gì vẫn không thể tách rời bà béo, dường như giữa họ có mối quan hệ đặc biệt sâu sắc khiến cô ta đến chết vẫn bị buộc lên mình bả.
Đúng lúc đó trời tạnh mưa, bà béo bế con đứng dậy ra ngoài, trước khi đi còn liếc nhìn Huyền Giang đang run rẩy ngã ngồi trên đất bằng ánh mắt khinh thường, miệng lẩm bẩm đồ điên.
Hai mẹ con bà béo vừa ra khỏi mái hiên bóng ma người phụ nữ gầy gò cùng ‘ khối thịt’ be bét trên đất cũng biến mất. Để lại Huyền Giang ngẩn ngơ với giọng nói thê lương vẫn vang vọng bên tai
[I]con ơi…con ơi…