Thịnh rất thích uống rượu.
Trong thời gian sống dài đằng đẵng của bản thân, không ít thứ đã sớm trở nên nhàm chán, không ít thứ hắn chẳng thể nhớ nổi.
Thế nhưng hương vị của từng vò từng chai hắn đã nếm qua lại không một lần phai nhạt trong tiềm thức.
Có loại vô cùng ngon có loại vô cùng dở, hắn vẫn nhớ như in.
Đôi khi đang làm việc một hương rượu hiện lên trong tâm trí, hắn lập tức giống như tên nghiện mà gạt bỏ tất cả , nhảy phắt đi tìm mùi vị nồng say kia.
Khi tìm được Thịnh sẽ thỏa mãn nhấp một hụm, cuối cùng lại bất mãn thở dài...
Rượu ngon phải có bạn hiền.
Bạn hiền không thấy hảo tửu cũng chỉ như nước lã, trôi qua cổ họng là mất, không say không sưa còn gì là tư vị.
Hắn nói như thế với một người, người kia liền cười bảo
“Chỉ là bạn nhậu tìm ai chả được?”
“Tìm ai? Tìm những kẻ kém ta cả trăm thế hệ sao?”
Thịnh dận dỗi ôm bình rượu, quay lưng làm tiếp một hơi, miệng không ngừng lẩm bẩm
“Thật chẳng xứng danh tri kỷ.”
Người nam nhân cười vang, với lấy vò rượu đằng sau hào sảng đổ ra hai bát lớn. Động tác tuy mạnh bạo nhưng một giọt cũng không tràn, cung cách thập phần gọn ghẽ khiến người nhìn vào ngưỡng mộ.
Thịnh không cần liếc mắt cũng biết cách châm tửu này đã hoàn toàn bị mai một, thế gian còn tồn tại, cũng duy chỉ có y.
Người nam nhân vừa rót vừa nói
“Nước lấy từ băng vạn năm trên núi Thánh, sử dụng bạch liên mẫu vương ở đầm Rồng làm chất dẫn. Men pha trộn bởi ba trăm loại dược thảo có chu kì cứ ba mươi bảy năm mới cùng một lần đơm mầm. Cuối cùng chưng cất trong ống trúc nghìn tuổi. Giữ lửa liên tục bốn trăm tám mươi tám ngày mới nấu được hai vò. Nay ta và ngươi cùng chia sẻ một vò chẳng lẽ chưa đủ coi là tri kỷ?”
Thịnh khịt mũi quay đầu nhìn, chớp mắt đã không khỏi trầm trồ.
Mùi hương lan tỏa khắp không gian thanh lãnh như băng lại nồng nàn tựa hỏa, thật là chưa uống đã say.
Khói bốc lên nhàn nhạt lành lạnh, nhưng sờ vào đáy bát lại cảm thấy lạ thường ấm áp.
“Rượu này tên gọi Phi Nhiên tửu, phi trong phi lý, nhiên trong tự nhiên, bản thân sự tồn tại của nó đã thực khó tin, hương vị của nó lại càng phi thực.”Người nam nhân tựa tiếu phi tiếu khe khẽ vỗ sàn, bát rượu nhẹ nhàng lơ lửng trước mặt Thịnh.
“Hảo tửu! Độc nhất vô nhị!”
Thịnh vỗ đùi khen một câu, ngửa cổ cạn sạch, lập tức thỏa mãn híp mắt.
Người nam nhân chưa vội nâng bát, chỉ cười nhẹ, rót thêm cho bạn
“Ngươi cũng đâu chờ ta uống cùng. Cái tên này.”
“Rượu quý vậy để ta uống nhiều hơn đi, coi như báo đáp công lao ta sắp tới sẽ trông trừng học trò ngươi, Bình An huynh đệ.”
Người vừa được gọi tên Bình An không ai khác ngoài vị thầy cực kỳ cường đại của Thuần Linh cùng Thái Phương.
Y chính là kẻ bí ẩn trong số những kẻ bí ẩn nhất, kẻ mạnh trong số những kẻ mạnh nhất, người quyền lực trong số những người quyền lực nhất.
Khi nhắc đến y, chẳng một ai trong hai giới Quỷ Thần lại không vừa kính vừa sợ, tôn nghiêm gọi bốn tiếng Đại Ẩn Pháp Vương. Học trò của Đại Ẩn Pháp Vương bất kể có trong giới hay không đều được kính trọng coi là công tử.
Đại Ẩn Pháp Vương là do thiên hạ tự phong tự gọi, Bình An đến giờ chưa một lần nói về bản thân, kể cả với Thịnh. Ngoài vô tình được nghe tên Bình An ra, hắn cũng chẳng biết gì thêm về y.
Điều này vẫn luôn như bức tường kính ngăn cách giữa tình bạn của hai người. Mang danh tri kỉ đã lâu đến vậy, ngay cả khuôn mặt y Thịnh cũng chưa từng được mục sở. * (chiêm ngưỡng.)
Khác với Thịnh do đặc thù công việc nên thường xuyên biến hóa, lấy hình dạng người khác trở thành của mình. Bình An trước sau vẫn ở nguyên bộ dạng thật, chính là một nửa gương mặt luôn bị che lấp.
Thân hình Bình An không thuộc chuẩn mực bình thường. Y cao đến hơn ba mét, dáng người cực kỳ kinh diễm, dẻo dai mà tinh tế, giống như một tác phẩm tuyệt mỹ tuyệt khắc khổng lồ hoàn hảo của tạo hóa. Mái tóc dài đen tuyền bóng bẩy hờ hững buộc sau lưng, lúc nhìn luôn tưởng châu bảo phát sáng. Phong thái đậm chất tôn quý mà phóng khoáng, cao lãnh lại thân thiết, quả là một con người độc nhất.
Thân thể bẩm sinh cao lớn quý giá giống như Bình An thực sự trong giới Quỷ Thần đều không có nên người người lại càng thêm tôn kính y, lấy y là chuẩn mực để tôn thờ, nghĩ rằng trước sau chỉ có duy độc Đại Ẩn Pháp Vương.
Chẳng qua họ chưa được nhìn thấy bộ dáng thật của Thịnh.
“Bá tước Issjon đã có lời, Bình An đương nhiên đáp ứng.”
Issjon chính là tên thật của Thịnh. Thân phận thật của Issjon cũng không phải rõ ràng. Tuy vậy đối với Bình An toàn bộ bản thân Issjon y không có gì là không biết, bởi vì chính y đã mang hắn tới thế giới này.
Bá tước Issjon đang còn mải mê thưởng rượu. Thân hình cao lớn không kém cạnh Bình An, so với Bình An lại nhiều hơn vài phần bắp thịt, cân đối mà dũng mãnh.
Đôi mắt đỏ rực, mái tóc đỏ rực, làn da đỏ rực lại lạnh lẽo, phong thái quý tộc ngạo nghễ.
Bá tước Issjon nhe hai chiếc nanh trắng buốt, hướng Bình An cười
“Lần này ngươi có quà cho ta không?”
“Thì rượu đây còn gì?”
Bình An giả vờ không hiểu nâng chén tự châm tự uống.
Issjon hừ hừ hai tiếng, đôi mắt lạnh thêm vài tầng
“Đừng đùa nữa Bình An huynh đệ. Ta có thể vì ngươi mà ăn chay một chút, nhưng không thể vì ngươi mà nhịn cả đời được.”
Bình An còn định đùa thêm vài câu, chính là bộ dạng của Issjon báo hiệu hắn sắp nổi nóng rồi nên y cũng lười gây sự.
Y đứng dậy, mở ra chiếc rương lớn đằng sau ném tới bốn năm quả cầu sóng sánh mang màu hồng ngọc cho Issjon.
“Lần này nhiều thế?”Issjon hài lòng ngắm nghía vật phẩm.
“Một nửa là do tiểu Phương kiếm về một nửa ta tình cờ có được.”
Bình An thích thú nhìn bạn.
“Cứ dùng thỏa mái, cũng đã lâu rồi ngươi chỉ uống linh hồn, chắc khát lắm?”
“Còn phải nói, linh hồn ô uế như vậy, toàn phế phẩm!”
Issjon hơi nhếch môi đôi nanh trắng càng thêm dài, cắm sâu vào quả cầu trên tay.
Bá tước Issjon, bá tước ma cà rồng, vị thần trực thuộc dòng tộc hoang dại của bóng đêm phương Tây chính là hắn.
Ba giới này bản chất không tồn tại ma cà rồng nên sự có mặt của bá tước Issjon thực sự vô cùng phi lý, ngoại trừ Bình An ra, không ai biết được sự thật. Đến cả Thuần Linh cũng chỉ là lờ mờ đoán.
Issjon dùng xong bữa, thỏa mãn ôm bụng. Với máu chất lượng thượng đẳng thế này hắn có thể duy trì trong hai năm.
Hai người tiếp tục đối ẩm. Rượu qua mấy tuần liền trông tới đáy vò.
Issjon dốc ngược bình buồn bực nhìn từng giọt cuối cùng rơi xuống đất
“Ít quá, ít quá. Bình An huynh đệ ta muốn uống tiếp.”
Bình An tửu lượng không cao như Issjon, gò má đã có chút hồng. Lấp đằng sau chiếc mặt nạ dữ tợn, đôi mắt đen láy mông lung hơi nước.
“Ngươi...cái tên sâu rượu này...Rượu quý hiếm vậy...lấy đâu nhiều hơn cho ngươi uống..”
Issjon nháy cái đã bay đến bên cạnh chiếc rương của Bình An, sẵn hơi men hắn không cần ý tứ mà mở bung ra, nhanh nhẹn lục lọi.
Bình An cười lớn quen biết hắn đã lâu, tên này đối với y luôn vô phép vô tắc như vậy.
Issjon dường như đã tìm được thứ mình cần, hắn đắc ý nhìn Bình An
“Ngươi chỉ lấy ra một vò, còn vò này định để một mình đánh lẻ hử?”
“A..cái đấy..”
Bình An chưa kịp phân bua, móng tay dài ngoằng của bá tước đã đưa lên bật nắp miệng.
Hành động của Issjon tất nhiên là vô cùng nhanh, nhưng động thái tiếp theo của Bình An còn nhanh hơn.
“Cái này ta để cho một người...Issjon.”
Một cơn cuồng ba lướt qua, vò rượu tự khi nào đã trở về trong rương, vững vàng đứng thẳng. Bình An vẫn điềm nhiên ngồi, trước mặt chớp mắt xuất hiện thêm vài bình mỹ tửu mùi hương nồng nàn say lòng
“Ở đây ta còn mấy loại nữa cũng không kém phần đâu.”
Hai người tri kỉ đã lâu, dù trong mọi việc Bình An dường như đều rất dung túng Issjon nhưng vẫn có một số quy tắc.
Thứ nhất, y sẽ không cởi mặt nạ, cũng sẽ không nói cụ thể về hành động tiếp theo của bản thân.
Thứ hai, y sẽ ngẫu nhiên nhắc đến một kẻ, điều liên quan đến kẻ này đều là cấm kỵ.
Issjon hiểu rõ tính cách bạn mình , rõ đến nỗi đôi khi hắn cảm thấy bất công.
Bình An ngoài miệng cười thân thiện nhưng trong hành động nhiều khi luôn cố tình cùng hắn tạo khoảng cách.
Chiếc mặt nạ không chỉ ngăn cách ánh nhìn của hắn mà đã ngăn cách cả trái tim của y.
Issjon đã sống quá lâu để làm một hành động bốc đồng. Nhưng hôm nay, hắn thực muốn làm điều đó.
------------
“Bình An huynh đệ, chúng ta đã quen biết được bao lâu?”
“Sao vậy?”Bình An đung đưa bát rượu khóe miệng khơi lên nụ cười.
“Aiz, chắc khoảng... hai ngàn năm.. cũng không tính là nhiều...”Issjon chép miệng tỏ vẻ suy tư.
“Ngươi lại nói ngược.” Bình An phẩy tay ngỡ ngàng nhận thêm rượu từ bạn mình “Khoan..từ từ ..”
Issjon vẫn liên tục rót, không dừng.
“Nếu thực là nhiều, vì sao chúng ta tình cảm lại nhạt vậy?”
“Ha ha, bá tước Issjon ngươi hôm nay thích đùa sao?.. ực..”Bình An hào sảng uống hết bát đầy, một vò rỗng nữa lại lăn theo gần trăm vò rỗng trước đấy.
Tửu tất nhiên thuộc loại thượng của thượng đẳng. Người thường chỉ cần hai chén nhỏ đã muốn say quên trời đất. Nửa vò đủ làm một con voi ngủ li bì.
Còn hai kẻ đang ngất ngưởng kia quả là ... Đại Quái Vật...
“Bình An ngươi tồi lắm.”
“Sao thế?”Bình An mê mang nhìn bạn mình.
Issjon hơi dừng động tác trên tay
“Gần đây ngươi đã đi đâu?”
“Thăm thú ngắm cảnh ...”
“Ha ha ha, ngươi luôn qua mặt ta, cơ thể tàn tạ kia.. ngươi...chẳng phải lại vừa trải qua một hồi sinh tử?!”
“Cũng không có gì.”Bình An thản nhiên.
“Ta quen ngươi bao lâu, mỗi lần gặp nhau chính là một lần chứng kiến ngươi chịu đau đớn. Người làm tri kỉ như ta ngay cả nguyên do cũng không được biết. Bình An... ngươi thật lạnh lùng với ta.”
Bình An lắc đầu phủ nhận, Issjon nhìn kĩ từng động tác của y, biết rằng y đã say không ít.
“Bình An huynh đệ nếu ngươi coi ta là bạn, tại sao chiếc mặt nạ này lại không thể tháo xuống.”
“Không phải ta không muốn mà là không thể.”Bình An cười khổ. “Điều này sẽ khiến ngươi gặp nguy hiểm.”
Issjon lần đầu nghe bạn thẳng thắn giải thích, đầu tiên không khỏi sững sờ, sau liền phá lên cười
“Nhìn mặt ngươi cũng có thể bị nguy hiểm gì?”
Bình An ánh mắt hiện rõ bất đắc dĩ cuối cùng chỉ buông tiếng thở dài
“Tên đó, sẽ không để yên đâu...”
“Lại là hắn! Giỏi lắm ngươi nghĩ có kẻ gây thương tổn được ta sao? Người từng đại náo thần giới tru diệt quỷ giới?!”
Issjon kiêu ngạo hừ mũi.
Bình An dường như muốn trốn tránh câu chuyện, liền lảng sang chủ đề khác
“Tiểu Linh dạo này thế nào?”
“Thằng bé vẫn vậy. Chính là gần đây chúng ta gặp một nhân loại rất thú vị hình như cùng Linh có quan hệ.”
“Trường Ngân?”Bình An đột nhiên mở lời.
“Đúng, ngươi biết nó hả? Thằng nhóc thể chất thật đặc biệt, cái mũi lại thính vô cùng.”
Bình An ngửa đầu nhìn ánh trăng trên cao khe khẽ lẩm bẩm, cuối cùng lại cúi xuống, đưa mắt hướng về phía hồ nước trước mặt
“Mọi việc đến quá nhanh...là do ta không tốt...làm học trò mình phải khổ sở.”
Bóng lưng Bình An đột nhiên cô độc lạ thường, đôi vai như mang thêm hành trang nặng trịch, từ từ trùng xuống.
“Issjon huynh đệ, mấy ngày tới ta sẽ bế quan. Tất cả trông cậy tại ngươi. Biến cố lớn sắp xảy đến chỉ mong ngươi động viên tiểu Linh đừng hoảng loạn. Còn nhân loại kia, hãy để mặc cậu ta cho tiểu Linh. Vướng mắc của bọn chúng, để bọn chúng tự giải quyết.”
Issjon nhếch mi
“Ngươi nói vậy chứng tỏ biến cố ngăn không được?”
“Điều gì phải đến chắc chắn sẽ đến. Âu cũng là cái nghiệt cần gánh thôi.”
“Đã hiểu.”
Issjon lại châm thêm tửu, chẳng mấy chốc cả hai say mèn nằm mê man trên đất.
-----------
Tiếng thở đều đều vang lên, Bình An đã ngủ.
Với đại cao thủ như họ mà nói không khi nào xung quanh lại không có rào chắn đề phòng, nhưng ở bên cạnh bằng hữu lằn ranh đó lại vô thức được gỡ bỏ hoàn toàn.
Vậy nên lúc Issjon bật dậy tiến đến bên cạnh Bình An, y vẫn không hề hay biết.
Quý tộc bóng đêm, bá tước ma cà rồng, cao quý là vậy sang chảnh là thế nhưng vẫn có một cái thói đổi không được sửa không xong.
Tò mò.
Issjon ngồi chồm hỗm nhìn một nửa khuôn mặt đã bị che khuất của đối phương cảm thấy vừa phấn khích vừa xấu hổ.
Không ít lần gạ gẫm dụ dỗ thậm chí đe dọa, Bình An cũng chẳng chịu gỡ mặt nạ.
Hai nghìn năm không có lấy một lần sơ hở, thậm chí cả lúc tắm y cũng để nguyên.
Issjon tra hỏi thẳng thừng, lý do nhận lại đều khiến hắn tức hộc máu.
Có khi y bảo do nổi mụn(?!), có khi lại lấy lý do...dị ứng, vân vân vũ vũ nhiều không tả xiết. Chỉ có hôm nay rượu vào lời ra y mới không vòng vo mà nói thẳng “Điều này sẽ khiến ngươi gặp nguy hiểm.”
Issjon nhếch môi coi thường nghĩ thầm- nguy hiểm cái đầu ngươi, Đại Ẩn Pháp Vương cái đầu ngươi hôm nay ta cho ngươi thành Đại Diện Pháp Vương luôn!
Bản thân Issjon cũng đã không ít lần tính toán chuốc say Bình An rồi lén xem bí mật lớn nhất tam giới này, nhưng khổ cái hắn luôn uống rất nhiệt tình lần nào người say trước cũng là hắn.
Lần này thật kỳ lạ, Bình An uống nhanh hơn thường lệ, gục cũng mau hơn bình thường.
Có khi y lại bẫy ta? Issjon vươn tay được nửa chừng lại rụt về. Chính là bẫy thì đã sao, nếu y thực tỉnh lại cùng lắm sảng khoái đánh một hồi, coi như làm hòa.
Issjon suy nghĩ đã thông, đôi mắt đỏ rực sáng lên tâm tình hò reo.
“Huynh đệ, lượng thứ, lượng thứ.”Hắn há miệng cười đểu mạnh bạo giật xuống chiếc mặt nạ.
Nhưng lập tức sau đấy, đôi mắt Issjon tối sầm....
----------
Bình An nghe tiếng chim ríu rít mà tỉnh dậy. Mặt trời cao quá đầu, nắng chiếu dài trên sân, trong không khí vẫn còn hương say chếch choáng. Khung cảnh đáng ra tươi vui nhưng sao lại đượm nét đơn côi.
Tối qua còn hiện hữu ở đây hai người đầm ấm vui vẻ truyện trò, sáng nay lại duy chỉ bóng dáng lẻ loi lặng lẽ thức giấc.
Bình An hơi nheo mắt, cảm giác hôm nay có chút không đúng.
Tay y chạm được một vật cứng lành lạnh.
Bình An cúi đầu, thấy chiếc mặt nạ y vẫn thường đeo đang nằm trên sàn, vỡ nát.
Đôi mắt có chút khổ sở, khóe miệng khẽ lẩm bẩm
“Đáng ra hắn không nên làm thế.”
Đáng ra Issjon không nên tháo chiếc mặt nạ xuống.
Hai người vẫn có thể tiếp tục cùng hàn huyên.
Đáng ra Issjon không nên tháo chiếc mặt nạ xuống.
Hai người lại tiếp tục cùng say.
Đáng ra Issjon không nên tháo chiếc mặt nạ xuống....
Để khỏi phải điên tiết khi thấy y còn đeo một lớp nữa bên trong.
Bá tước Issjon đáng thương của chúng ta sau khi nhìn thấy lớp mặt nạ bằng da thứ hai của Bình An thì bộc phát cơn điên lập tức xốc cổ tri kỉ. Cố kỳ cố gỡ, chính là dù làm thế nào cũng tháo không xong. Hắn tức đến tỉnh rượu giận dữ đập nát mặt nạ của bạn rồi quay lưng trốn mất.
Aiz~ đời không dễ dàng....
Bình An nhặt lên từng mảnh vỡ vàng ròng khẽ khàng cười lạnh
“Lần này ta bắt ngươi đền sạt nghiệp.”
Bí mật của tam giới vẫn được bảo toàn.
Đại Ẩn Pháp Vương vẫn là Đại Ẩn Pháp Vương.
Hết ngoại truyện