Chương 2: Khởi đầu mới.(Phần I)
Việt Nam năm 2850
“Từ sau khi vụ va chạm thiên thạch xảy ra cách đây 640 năm làm cho tầng khí quyển của Trái đất bị ảnh hưởng gây ra sự biến đổi cho con người, Việt Nam trở thành một trong những nước sở hữu được một số lượng đáng kể “những đứa trẻ siêu nhiên” và lọt vào top những nước có tầm ảnh hưởng lớn nhất Thế giới. Cũng chính vì thế tình trạng phân biệt giai cấp ở Việt Nam trở thành một mối lo ngại lớn. Tầng lớp quý tộc nhanh chóng thống trị cả Việt Nam và đè bẹp tầng lớp thấp kém dưới đáy tận cùng của xã hội.
Gia Tộc Hoàng Thiên là một trong những gia tộc lớn có tầm ảnh hưởng quốc tế, tất cả những gia tộc ở Việt Nam cũng như toàn thế giới đều phải dè chừng.
Tuy nhiên, hiện tại gia tộc Hoàng Thiên đang lâm vào tình trạng vô cùng khủng hoảng khi “niềm hi vọng” của gia tộc, Hoàng Thiên Khương vừa mất tích không lâu. Có nhiều tin đồn cho rằng, thiếu chủ của gia tộc Hoàng Thiên đã bị giết hại, đối mặt với tin đồn bất lợi với mình, gia tộc họ Hoàng vẫn duy trì sự im lặng nhưng dường như sự im lặng đó lại tạo nên một “làn sóng ngầm” trong giới quý tộc .”
Ta là ai?
Khuôn mặt này, hình dáng này, chẳng phải ta chính là hắn sao?
Tại sao hắn có tất cả, còn ta... ta lại bị con người khinh rẻ, bị dè bỉu, bị hắt hủi?
Tại sao hắn lại được gọi là “thiên tài” còn ta chỉ là “phế phẩm”?
Chẳng lẽ chỉ vì hắn có trong tay “năng lực” còn ta thì không?
Là lỗi tại ta sao? Tại vì ta là kẻ vô dụng, tại vì khi sinh ra Thượng đế không ưu ái ta, không cho ta có được “năng lực” , Ngài chỉ để ta có khuôn mặt giống hăn, hình dáng giống hắn? Như vậy thì có có nghĩa lý gì với ta?
Nếu ta đã là phế vật, nếu ta đã không có ích lợi gì để tồn tại trên thế giới này, Ngài ... tại sao lại để cho ta sống?
Thượng đế! Không lẽ nào Ngài lại đang trêu cợt con chiên của Ngài?
Nếu đó chỉ là một trò đùa cợt và Ngài chỉ đang mang ta trở thành một diễn viên hài trong đó, thì bây giờ ta cầu xin Ngài hãy dừng lại đi thôi.
Linh hồn ta, thể xác ta đã quá mệt mỏi rồi.
....
Ta hận.
Ta hận bọn họ.
Hận những kẻ đã phản bội ta.
Hận những kẻ đứng trước mặt ta thì xun xoe, còn phía sau lưng thì tìm cách hãm hại ta.
Hận kẻ bề ngoài thì tỏ vẻ đồng cảm với ta, nói những lời yêu thương ta nhưng trong thâm tâm thì đang cười nhạo ta.
Ta hận.
Ta hận.
Ta muốn trả thù.
Ta muốn sống.
Ta muốn đòi lại tất cả... tất cả những thứ thuộc về ta.
...
“Ngươi muốn chấm dứt sinh mệnh của mình sao?”
Muốn.
“Ngươi mệt mỏi với cuộc sống hiện tại của mình sao?”
Phải, ta rất mệt mỏi.
“Linh hồn người không muốn gắn kết với thể xác này nữa sao?”
Không muốn. Thể xác này vốn dĩ cũng không phải thuộc loại của ta.
“Con người... còn có kẻ như ngươi sao? Mệt mỏi với sự sống, khao khát được giải thóat khỏi thực tại, buông bỏ những thứ “vướng bận” trên thế gian? Ngươi khác hẳn với tên đó, vì muốn sống hắn có thể cam tâm đánh đổi tất cả...”
“Nếu như lúc này ngươi lựa chọn ra đi thì sẽ không có cách nào thay đổi được nữa, linh hồn của ngươi sẽ mãi mãi rời khỏi thân xác này và trở thành một linh hồn tự do. Sự sống của ngươi sẽ kết thúc, không có gì trên thế gian này có đủ khả năng để níu giữ ngươi lại. Ngươi sẽ trở thành một linh hồn lang bạt và có nguy cơ trở thành thức ăn của những Quỷ hồn khác. Ngươi chấp nhận? Ngươi sẽ không hối hận?”
Trên thế gian này còn có thứ gì để khiến ta thay đổi được quyết định của mình sao?
Hối hận...
Đó là một điều cực kỳ nực cười.
Nực cười đối với ta.
Ta hoàn toàn chấp nhận trở thành một linh hồn lang bạt.
Ta muốn có tự do của mình.
Ta muốn được là chính mình chứ không phải như lúc này, trở thành một “con chó” và bị người ta khinh bỉ là “phế phẩm”. Cuộc sống đối với ta mà nói, nó chỉ là một gánh nặng mà thôi.
“Được. Ta sẽ giải thoát cho ngươi. Nhưng từ bây giờ, thể xác này sẽ hoàn toàn thuộc về ta. Ngươi chấp nhận sự trao đổi này chứ?”
Chấp nhận. Thể xác này ta giao cho ngươi, ngươi muốn làm gì với nó, từ bây giờ không còn liên quan gì tới ta nữa.
“Giao ước ký kết. Linh hồn của ngươi sẽ được giải phóng. Kể từ nay trên thế gian này sẽ không còn kẻ nào tên Hoàng Thiên Minh nữa.”
Hoàng Thiên Minh?
Cái tên này ta xin gửi trả lại.
Từ giờ nó cũng không còn là tên ta nữa...
Cát bụi thì hãy trở về với cát bụi.
Còn ta, ta chỉ mong mình sẽ trở thành hư vô.
...
Trong một tòa biệt viện được xây dựng theo lối kiến trúc Châu Âu thế kỷ XVIII nằm ở ngoại ô đất Sài thành, nơi chỉ dành riêng cho những người có địa vị trong giới quý tộc sinh sống, một đoàn người đang hỗn loạn đứng trước sảnh đường, ồn ào bàn tán, còn có người bộc lộ ra sự khiếp sợ của mình mà không hề che dấu bằng cách giận dữ quát tháo những người xung quanh. Họ đều là những người thuộc giới quý tộc mà nói cho chính xác hơn đó là những người thuộc gia tộc họ Hoàng.
Hỗn loạn và sợ hãi chính là điều duy nhất có trong đầu họ lúc này.
Thông tin về cậu chủ của gia tộc Hoàng Thiên – Hoàng Thiên Khương bị ám sát đã truyền đến khắp các ngõ ngách giới quý tộc và điều này khiến cho địa vị của gia tộc đang ngấp nghé bên bờ vực thẳm.
Họ đang chờ đợi một lời đính chính, một lời đính chính từ chính miệng của vị Tộc trưởng tối cao của gia tộc.
- Mọi người hãy im lặng.
Một giọng nói trầm thấp bất ngờ vang lên đè ép những tiếng bàn tán ồn ào của đoàn người.
Từ phía sau, một người đàn ông mái tóc đã hoa râm chừng khoảng 50 tuổi, mặc một bộ comple màu xám, với gương mặt góc cạnh nổi bật là đôi mắt đen sáng ẩn dấu dưới đôi mày kiếm lãnh khốc, ông ta bước về phía sảnh đường, mỗi bước đi của ông ta đầy mạnh mẽ khiến cho đoàn người phải dạt ra hai bên để nhường đường. Người đàn ông này chính là cha của Hoàng Thiên Khương – cậu chủ của gia tộc họ Hoàng, Hoàng Thiên Vân.
Hoàng Thiên Vân là cánh tay phải đắc lực của Tộc trưởng, nắm trong tay quyền lực dưới một người trên vạn người, danh tiếng của ông ta không chỉ khiến giới quý tộc Việt Nam phải dè chừng mà cả giới quý tộc trên thế giới cũng phải e ngại. Cả thương trường lẫn chính trị, dường như lĩnh vực nào cũng có bàn tay của ông ta – một con người tham vọng và đã một khi có tham vọng thì bất chấp tất cả để thực hiện điều mình muốn. Dường như điều này đã là một thứ ăn sâu vào máu của gia tộc họ Hoàng vì ngay cả “niềm hi vọng” của gia tộc – Hoàng Thiên Khương năm nay mới 15 tuổi đã ấp ủ một tham vọng còn lớn hơn cả cha mình.
Tiếng xôn xao bắt đầu rộ lên, nếu như cha của Hoàng Thiên Khương đứng ra đính chính, bọn họ cũng hoàn toàn tin tưởng. Uy tín cùng danh tiếng của ông ta không chỉ ngày một ngày hai là có thể xây dựng được.
- Mọi người. - Hoàng Thiên Vân bắt đầu lên tiếng, ông ta quét mắt nhìn một lượt qua đám người, giọng nói đầy lãnh đạm không che dấu nổi hàn băng lẩn khuất trong đó. – Tộc Trưởng hôm nay không được khỏe nên không thể ra đây để gặp các vị được cho nên ngài đã chỉ định Hoàng Thiên Vân ta đến để đính chính với các vị về tin đồn đã được lan truyền khắp giới quý tộc. Con trai ta – Hoàng Thiên Khương thật sự đã bị ám sát.
Một câu “con trai ta – Hoàng Thiên Khương thật sự đã bị ám sát” khiến cho đám người đứng trước đại sảnh phải kinh sợ hô lên một tiếng. Vậy ra tin đồn kia hoàn toàn không phải là tin đồn thất thiệt? Thật sự niềm hi vọng của cả gia tộc đã bị giết rồi sao?
...
|