Lão Hắc Ngưu tức giận mủi phun ra một luồng khí, hắn đem một nữa gia sản dâng cho yêu thánh, lại không thu được một phần vạn cơ hội, quát lớn . “Mộ Dung Tuyết Ương !! Ngươi có nổi điên thì tự mình kiếm một nơi mà xả cần gì phải xía vào chuyện này, Kỳ hoa Vũ Nguyệt là trân bảo khó gặp, nếu để cho bọn yêu thú tầm thường hưởng dụng thì chỉ có thể thăng lên một phẩm thực lực, đối với bọn chúng có ích lợi gì ?”
Hắc Ngưu lão yêu nói một phen, chúng yêu thú xung quanh liếc nhau ngầm hội ý, Lão quy liền đứng lên nói “ chúng ta là yêu thú của Ngọc Ương Sơn bất kỳ ai có thể làm Kỳ hoa Vũ Nguyệt nở ra, đều đem lên dâng cho chủ nhân.”
Một câu nói này nói ra, cho dù yêu thú nào có duyên với Kỳ hoa Vũ Nguyệt lấy được đều sẽ đem hiến cho Mộ Dung Tuyết Ương.
Mộ Dung Tuyết Ương cũng không khiêm tốn gật đầu nói “ Nếu ta được kỳ hoa, sẽ mở rộng cửa động phủ liền ba ngày, để Ngọc Ương Sơn linh khí được trải rộng.
Mọi người đều mừng rỡ, bọn họ đều là yêu thú cấp thấp chỉ cần thoáng hấp thu một tia linh khí từ động phủ thì sẻ liền thăng phẩm cấp, không cần phải lãng phí một đóa kỳ hoa.
Hắc Ngưu lão yêu rốt cuộc đã hiểu được tính toán của Mộ Dung Tuyết Ương, hắn dâng một nữa tài sản cho yêu thánh bất quá chỉ đổi được một nữa điễm cơ hội mà thôi.
Nếu Mộ Dung Tuyết Ương mở rộng phạm vi, thì cơ hội của Hắc Ngưu lão yêu sẽ càng mong manh thêm, yêu thú ở Ngọc Ương Sơn hơn một vạn, lão yêu chỉ có một phần vạn cơ hội đoạt bảo, mà Mộ Dung Tuyết Ương chắc chắc có đến chín muơi chín phần trăm là đoạt được.
Lấy lùi làm tiến! Lần này hồ ly đích thực là muốn làm liều !!
Đây là ý nghĩ tận trong đáy lòng lão ngưu, bi thương, hắn tư trách mình có quá ít đồ đệ, man tộc hoàng tử ánh mắt lóe lên sự tham lam.
Lão Hắc Ngưu trong lòng bi thảm, Kỳ hoa Vũ Nguyệt đối với man tộc là vô dụng, vậy mà cũng nổi lên lòng tham, không cần phải nói yêu thú đồ đệ của hắn nếu thu được hoa, tất nhiên sẻ không bao giờ dâng lên cho hắn.
Đáng tiếc Hắc Ngưu lão yêu ngày thường quá ư khắc bạc, làm cho toàn bộ yêu thú trên Vụ Ngưu Sơn đều chạy qua Ngọc Ương Sơn, hôm nay muốn cùng với Mộ Dung Tuyết Ương so bì về số lượng người cũng không có khả năng.
Hắc Ngưu lão yêu lại nghĩ đến chuyện đưa cho yêu thánh nọ mười ba kiện tiên bảo, mà trong lòng lại nổi lên một trận nhức nhối, đó chính là những linh khí hình thành nên Vụ Ngưu Sơn động phủ, nếu lão không mang được Kỳ hoa Vũ Nguyệt trở về thì nguy cơ thật lớn, không chừng ngày sau trong giới tu hành lại rớt xuống động phủ đứng cuối cùng.
Nghĩ đến thảm cảnh đó, lão Hắc Ngưu tức giận, nhắm phía Mộ Dung Tuyết Ương nói “yêu hồ trước tiên tiếp ta một quyền rồi hãy nói chuyện!!”
“Tốt ,tới đây!” Mộ Dung Tuyết Ương đã sớm chờ.
Đừng xem lão Hắc Ngưu này ngoại hình cục mịch mà coi thường, lão cũng là một hảo thủ, nhất là trọng quyền của lão, không ít kẻ chỉ chịu một quyền đã chỉ còn nữa cái mạng, cả người bị đánh cho thành một đống gân thịt.
Hôm nay quyền của lão ngưu đang hướng tới khuôn mặt anh tuấn của Mộ Dung Tuyết đánh tới.
Mộ Dung Tuyết Ương mủi chân chĩa xuống đất, mặc kệ lão ngưu đang lao tới, đánh một lúc thủy chung lão ngưu không động đến được một sợi tóc gáy của hắn.
Hí lộng lão ngưu một lúc, hắn mới vươn tay nhẹ nhàng gạt cự quyền của lão ngưu ra, khẽ nhếch miệng cười, tay kia lại vòng qua nhằm vào nảo hậu của lão ngưu điểm nhẹ một chỉ, cái sừng trái của lão ngưu tức thì bị mất đi một mảng nhỏ
“Ngao!!!: lão Hắc Ngưu rống lên một tiếng bi thiết, liền lùi lại mấy bước, nhìn Mộ Dung Tuyết Ương, ánh mắt đã toàn một màu đỏ, cả người hắc khí loạn mạo, vận chuyển lực lượng của nội đan xuất ra, điên cuồng muốn cùng đối thủ liều một cái mạng già.
Mộ Dung Tuyết Ương lại nhẹ nhàng dừng tại không trung một ngón tay chỉ ra, tả thủ biến thành chưởng thủ thể, sắt mặt vẫn bình thản.
Hắc Ngưu lão yêu mặc dù lửa giận thiêu đốt, nhưng vẫn không nhịn được rùng mình một cái, tư thế này của Mộ Dung Tuyết Ương hắn đã quá quen thuộc, nhưng hắn bất quá lại không hiểu được nhiều ít bao nhiêu, “Linh tê chỉ” cùng với “Như ý thủ” vốn là hai tuyệt kỷ vô cùng lợi hại.
Có muốn liều mạng nữa hay không ?
Mặt mày trọng yếu hay mạng già này là trọng yếu?
Hắc Ngưu lão yêu bị hai vấn đề này đè nén, có phần khó xử.
“ Sư phụ!’’ Man tộc tam hoàng tử đột nhiên đi tới bên cạnh lão ngưu ,thầm thì vào tai mấy câu.
“Ân...?” Hắc Ngưu lão yêu nghe giải thích một hồi, mặt đầy lửa giận nhưng trong chốc lát lại tan đi, thậm trí trên môi lại lộ ra một nụ cười ngoan độc.
Man tộc tam hoàng tử nói xong, liền đứng sau lưng lảo ngưu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Mộ Dung Tuyết.
Hắc Ngưu lão yêu như cũng không để ý trên đầu đang rơi xuống tí tách vài giọt máu, ngẩng mặt lên trời cười ha hả nói “ đã như vậy chúng ta cứ theo an bài của yêu thánh, tối hôm nay không gặp không về, lúc đó ta sẽ cho ngươi một phần đại lễ.”
Mộ Dung Tuyết Ương nhíu mày, xem ra man tộc tam hoàng tử Triết Biệt tịnh không đơn giản, không biết nói cho lão ngưu điều gì mà làm cho lão đang nóng giận cực độ cũng phải hạ hỏa.
Hắc Ngưu lảo yêu mang theo Triết Biệt nhảy lên đám mây đen, chuẫn bị về Vụ Ngưu Sơn
Nhưng Mộ Dung Tuyết Ương, hung hăng lại hừ lên một tiếng.
Trên đám mây đen Triết Biệt oa oa kêu lên thảm thiết, giống như nội tạng bị thương nặng.
“Mộ Dung Tuyết Ương !! lão tử với ngươi sẽ không yên chuyện này đâu!" Hắc ngưu lão yêu thê lương kêu to, nhưng đám mây đen nọ cũng vôi vã bay đi, không lập tức có dấu hiệu báo thù.
“Đã trúng một đòn của ta thì đừng có hòng yên ổn” Khóe miệng Mộ Dung Tuyết Ương nhếch lên một nụ cười đầy tà ý.
Hắn lúc trước khi cứu lão quy, thì đã điểm Triết Biệt một chỉ, đến tận bây giờ mới bộc phát ra, nội tạng man tộc hoàng tử đã bị thương nếu mười ngày sau không chữa trị tuyệt sẽ không tốt.
Trời sắp tối, ánh nắng hồng phía chân trời đã từ từ buông xuống, làm cho màu vàng của lá cây ánh lên sắc hồng, thoạt nhìn rất chói mắt.
Gió lạnh từ núi lùa vào ,phóng qua rừng liễu tùng, mang theo vị của bùn đất lạnh lẻo trong rừng thổi đến nơi đây. Yêu thú có phẩm cấp thấp một chút nhịn không được đều run lên. Mộ Dung Tuyết ngưng thần nhìn ánh tàn dương trầm ngâm suy nghĩ.
Linh Khanh Nhi nhìn bộ dáng của công tử ,dưới ánh sáng màu hồng, tố bào màu trắng như trong suốt, tóc bay lất phất, bộ dáng có chút ưu thương.
Tử La Nhi có ý nhắc nhở “Hắc Ngưu lão yêu rời đi thì có vài phần tự đắc, sợ rằng hắn có hậu chiêu, tối nay e rằng có một trường ác chiến”
Linh Khanh Nhi đột nhiên nhớ tới một chuyện “vừa rồi ta từ chổ Tình Miên Nguyệt tỷ tỷ đi ra, nàng đã gieo một quẻ bói,”
“Như thế nào?” Tử La Nhi vội hỏi ,tài gieo quẻ của Tình Miên Nguyệt có thể nói là thiên hạ nhất tuyệt.
Cho dù là Linh Khanh Nhi lời nói bạo dạn cũng không khỏi dừng một chút: “là….là…”
“là ..là cái gì?” Tử La Nhi dậm chân nói “Ngươi muốn làm ta tức chết phải không?”
“Là đại hung!”
“cái...cái gì?” Tử La Nhi hai tay run lên, sợ hãi nhìn về phía công tử” chẵng lẽ đêm nay thực sự sẽ xảy ra chuyện ?”
Mộ Dung Tuyết Ương đang thưởng thức ánh chiều tà cười nói “kinh hoàng cái gì? Hắc Ngưu lão yêu đấu với ta còn chưa đủ tư cách.”
Sương mù bao phủ cả Thập Vạn Yêu Sơn, mặt trời củng đã lặn về phía đằng tây.
Mộ Dung Tuyết Ương lúc này mới thở dài “ ngày ngày cùng người ta tranh đấu, đúng là mệt mỏi vô cùng.”
Nói xong không để ý chung quanh hai thiếu nữ đang kinh ngạc, liền đi vào.
(hết phần thượng)