Còn chưa rời giường, Trương Dực Chẩn đã bị tiếng chim bên ngoài cửa sổ đánh thức, trong lúc hô hấp nhiệt lực trải rộng khắp toàn thân, tinh thần trở nên sảng khoái. Đẩy cửa phòng ra, khắp nơi tràn ngập ánh nắng mặt trời, không khí trong lành mát mẻ ùa vào mặt, trộn lẫn mùi vị của hoa cỏ cùng hơi nước nhàn nhạt, thật là một buổi sáng trong trẻo tươi đẹp.
Bỗng dưng Trương Dực Chẩn đứng ngây ra tại chỗ, nơi ánh mắt nhìn đến, Vô Phiền Cư mà chàng tiêu hao đến bảy tám ngày dựng lên, chỉ còn thiếu mỗi hôm nay lợp mái nữa là đại công cáo thành, hiện giờ đã không biết vì cớ gì mà biến thành một đống trúc lộn xộn! Gậy trúc xiên trái đổ phải, phảng phất như bị một bàn tay không lồ từ trên trời giáng xuống đập cho xẹp lép, từ xa nhìn lại, Vô Phiền Cư hôm qua vẫn còn hình dáng ngôi nhà hiện tại đã hoàn toàn biến thành một đống gậy trúc hỗn loạn!
Vô Phiền Cư, gọi là vô phiền, vẫn còn chưa dựng xong phiền phức đã tới rồi. Cái trò đùa này cũng thật là quá đáng.
Sửng sốt giây lát, Trương Dực Chẩn mới cuống quít chạy gần đến đó. Những cây gậy trúc hoàn toàn không hao tổn gì, tuy nằm lộn xộn, nhưng mỗi cây gậy trúc đều không chút sứt mẻ, không bị gãy rụng. Thật là quái sự, trong lòng chàng thiếu niên nảy sinh nghi hoặc, đêm qua không có gió to, chàng cũng rất tự tin vào kỹ thuật của mình, chắc chắn sẽ không vì không buộc chặt mà sụp đổ, nếu là người làm, vì sao đêm qua không nghe thấy chút tiếng động nào. Lợn rừng toàn thân hung hãn khỏe mạnh, thích nhất là đào ủi, nhưng nó cũng không thể ủi đổ cả Vô Phiền Cư được. Khó hiểu ở chỗ là, bất kể vì sao bị sụp, nhưng số trúc này ngay cả một cây cũng không bị gãy hỏng, quả nhiên là quái sự kỳ quặc. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Trương Dực Chẩn vẫn chưa từ bỏ ý định, chạy vòng quanh Tiểu Diệu Cảnh kiểm tra một lần, nhưng vẫn không phát hiện ra chút manh mối nào.
Chẳng lẽ là Linh Không cố ý quấy rối? Không giống. Tuy nói hành vi của Linh Không khó hiểu, những lão trời sinh tính tình lười nhác, đẩy sụp Vô Phiền Cư vừa tốn thời gian vừa hao tinh lực, có lẽ Linh Không sẽ không làm những chuyện tốn công mà vô ích như vậy. Trương Dực Chẩn khổ sở suy nghĩ không giải thích được, bỗng nhiên bật cười, quản đến nó làm chi, nếu đổ thì dựng lại là được, chỉ tốn thêm chút thời gian và sức lực mà thôi. Mà lúc này thời gian và khí lực đối với chàng mà nói đã có rất nhiều rồi. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Giảm đi được các bước chặt và vận chuyển trúc, Vô Phiền Cư được dựng lại so với lần trước nhanh hơn nhiều, chỉ tốn có thời gian ba ngày, Vô Phiền Cư liền đã có lại được hình dáng lúc trước, chỉ còn thiếu mỗi nóc nhà. Lần này chàng thiếu niên bỏ thêm công sức ra đóng móng cho thật sâu chắc, cột trúc càng thêm kiên cố, bụng nghĩ với tay nghề như vậy, cho dù là gió lớn đến mức cát bay đá chạy cũng khó mà lay động, xem ai còn có thể làm gì được Vô Phiền Cư của chàng?
Ngày hôm sau còn cần phải lợp mái, ban đêm Trương Dực Chẩn cố nhịn không ngủ, sợ rằng sẽ có biến. Không ngờ chỉ gượng thức được đến nửa đêm, lúc sau không biết là đã ngủ từ lúc nào. Đến khi mở mắt ra đã thấy trời sáng bảnh mắt, chàng nhảy dựng lên chạy ra sân nhìn, Vô Phiền Cư cũng đã như lần trước, vô thanh vô tức biến thành một đống gậy trúc vương vãi rải rác trên mặt đất. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Việc này làm cho Trương Dực Chẩn tức giận đến mức vác theo sài đao, liên tiếp chạy mấy vòng quanh Tiểu Diệu Cảnh, nhưng đừng nói tới bóng người, mà ngay cả dấu chân cũng không thấy đến một cái. Bất quá trong lòng chàng hiểu rõ, một không phải là gió, hai không phải là người, nếu như không phải sơn quái, chẳng lẽ đó là ác quỷ kia? Nhưng cái tên sơn thôn ác quỷ kia sao lại giống như muốn trêu đùa mình vậy? Nếu như đúng là ác quỷ một đường đuổi theo tới tìm chàng, hẳn là phải trực tiếp tìm tới cửa chứ. Đẩy ngã Vô Phiền Cư để trêu đùa chàng, ác quỷ này sao giống như là quá nhàn rỗi vậy nhỉ?
Tìm mãi không có kết quả, dã tính của chàng thiếu niên sống nơi sơn dã nhất thời bùng lên, thầm hạ quyết tâm, ngươi cứ đẩy ngã, còn ta cứ dựng lên, xem cuối cùng ai chịu thua ai? Ta không tin, liều mạng thức cả đêm lại không bắt được cái tên tiểu tặc như ngươi? Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Trong lòng thầm hạ quyết định, Trương Dực Chẩn lại một lần nữa dựng Vô Phiền Cư cẩn thận tỉ mỉ như cũ, có khi so với hai lần trước còn kĩ càng hơn, rất nhiều những chỗ chưa ổn đều đã được bổ sung cho đủ. Lần thứ ba kiến tạo Vô Phiền Cư, chàng thiếu niên vô cùng nhẫn nại, không hề coi việc phải làm lại lần thứ ba này là phiền hà, trong lòng lại suy nghĩ về bố trí của Vô Phiền Cư, so với hai lần trước càng thêm rộng rãi thoải mái hơn. Lớn thì toàn bộ bố cục của Vô Phiền Cư, nhỏ thì đến những cây trúc có kích thước như ngón tay, trong lòng chàng thiếu niên bất kể là việc lớn việc nhỏ lần thứ ba làm đã trở nên thành thạo. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Vì vậy, liên tục bận bịu làm trong ba ngày, trong lòng Trương Dực Chẩn chợt có được sở ngộ. Phương pháp thổ nạp Linh Không dạy cho chàng, lúc mới bắt đầu chàng cũng không cho là đúng, người người ai mà chẳng hít thở, đầu còn phải cần chuyên môn học hít thở nữa chứ, chẳng phải là làm việc thừa hay sao? Đợi cho đến khi trong lúc hít thở có thể dẫn động được luồng nhiệt lực chạy đi chạy lại trong thân thể làm cho chàng tinh lực sung túc đầy đủ, lúc này ở sâu trong đáy lòng chàng thiếu niên đã thừa nhận phương pháp thổ nạp rồi. Phương pháp thổ nạp tuy rằng đơn giản, nhưng mọi người sử dụng hàng ngày mà không biết, tựa như Vô Phiền Cư này, chặt gậy trúc người nào cũng có thể làm được, nhưng đem gậy trúc mà xếp đặt thành Vô Phiền Cư, thì trong mười người cũng chỉ có một hai người làm được. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Cái gọi là đơn giản dễ làm, kỳ thực đơn giản chắc gì đã là dễ làm. Thổ nạp nhìn thì như đơn giản, mọi người ở thời khắc nào cũng cần phải hô hấp, nhưng nếu như tận lực khống chế hô hấp, nhất thời nửa phút thì còn có thể, nhưng trong thời gian dài liền sẽ quên hết. Trương Dực Chẩn lúc mới bắt đầu cũng phải tốn mất thời gian mấy ngày mới có thể lúc nào cũng nhớ kỹ phương pháp thổ nạp, đã nhiều ngày tĩnh tâm sửa sang xây dựng Vô Phiền Cư, lúc đầu khi đang làm việc vẫn không quên thở ra trọc khí hít vào thanh khí, nhưng sau ba lần xây dựng như vậy, đến lần thứ ba dựng lại Vô Phiền Cư, mọi việc so với hai lần trước vẫn giống y như đúc, trong lúc chàng thiếu niên chuyên tâm đem những quá trình vô cùng quen thuộc làm lại một lần nữa, nhất thời cảm thấy trong lúc hô hấp tuy mình không hề tận lực suy nghĩ thổ trọc nạp thanh, nhưng nó lại vẫn cứ tự nhiên như vậy mà vận chuyển.
Việc này tựa như mặt trời mọc mặt trời lặn, xuân đến thu đi, tất cả đều tự mình tuần hoàn theo quy luật, không làm mà lại làm, vô ý mà như hữu ý. Xuân đến hoa tự nở, thu đến quả tự chín, tất cả tùy thuộc vào tự nhiên. Trong lòng chàng thiếu niên trở nên sáng tỏ, trong lúc hô hấp đâu còn phân biệt được rõ là hữu ý hay vô tâm, mà cỗ nhiệt lực vẫn luôn một mực ở trong cơ thể của chàng thiếu niên dần dần hóa thành vô hình, tỏa ra khắp nơi trong cơ thể. Không dừng lại chỗ nào nhưng ở chỗ nào cũng có, chỉ cần khi chàng thiếu niên động ý niệm, cỗ nhiệt lực này liền từ không đến có, tràn ngập khắp toàn thân.
Đây cũng là đạo lực sao? Trương Dực Chẩn tất nhiên là không dám khẳng định cỗ nhiệt lực cổ quái xuất hiện trong cơ thể mình tên gọi là gì.
Ngày mai Vô Phiền Cư lại cần lợp mái, ban đêm Trương Dực Chẩn sau khi giả bộ đi ngủ, chỉ chốc lát liền lặng lẽ từ cửa sau của căn nhà trúc chuồn ra, sợ rằng khiến cho kẻ khác phát hiện ra, liền cố ý đi một vòng lớn, trốn ở phía sau một tảng đá cách Vô Phiền Cư một khoảng bảy tám trượng, lặng lẽ chờ cho đến khi "con mồi" xuất hiện. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Trương Dực Chẩn nín thở, trong lòng không nhiễm một hạt bụi, không sinh chút ý niệm nào, chỉ một mực chờ đối phương xuất hiện, để xem là thần thánh phương nào mà lại đi trêu trọc chàng. Canh ba qua đi, màn đêm dần lạnh, bốn phía trống vắng, thỉnh thoảng có tiếng chim từ phía khe núi truyền đến, thực trống trải xa xăm. Trương Dực Chẩn mở lớn hai mắt, vẫn không thấy xung quanh Vô Phiền Cứ có chút động tĩnh nào. Chờ tiếp cho đến hơn canh bốn, ngoại trừ mấy con thỏ rừng hay nai ngẫu nhiên đi qua, tất cả đều yên tĩnh an tường. Có lẽ đêm nay cũng sẽ giống như vô số những đêm yên bình đẹp đẽ khác, nếu như không có một bóng đen đột ngột xuất hiện ở phía trước Vô Phiền Cư!