Nắm khối tròn kia vào tay, gã rõ ràng cảm nhận được những nhịp đập mơ hồ như có như không từ bên trong truyền ra! Cảm giác như có một hạt giống đang dần nảy mầm, cố tách dần lớp vỏ khô cứng bên ngoài để vươn lên!
Thiên Vũ cực kỳ kinh ngạc, gã cẩn thận cảm thụ một lần nữa, rõ ràng là cảm giác đó có thật, nhưng gã vẫn không thể lí giải được vì sao!
Trầm ngâm giây lát Thiên Vũ lại lẩm bẩm: "Kỳ quái, hạt châu này sao lại khiến cho ta cảm giác là nó có tánh mạng? Mà vì nó sao xuất hiện trong cơ thể của con ba ba? Nó còn có tác dụng gì nữa không nhỉ? Chẳng lẽ thứ này thật sự là một kiện bảo vật? Nếu như thế, ta cần phải nghĩ cách cất giấu nó thật cẩn thận, miễn cho người khác phát hiện ra."
Suy tư một hồi, Thiên Vũ bèn nghĩ tới một cách. Gã tìm một sợi dây vải bỏ hạt châu kia vào trong rồi tết thật chặt lại, sau đó đeo lên cổ, mang luôn trên người.
Ngay lập tức, thân thể Thiên Vũ chấn động, gã nhảy dựng lên, trên mặt tràn đầy nét kinh ngạc, kinh hoảng hô to: "Má ơi, đây là chuyện gì hả, vì sao tim ta càng lúc càng đập loạn thế này? Sao nó lại di động về phía hạt châu thế? Ái nha. . . không tốt. . . không tốt! Sao mà nóng quá, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Thiên Vũ cúi đầu nhìn xuống ngực, chỉ thấy hạt châu kia bắt đầu lún dần vào trong, kề sát với da thịt của gã.
Cảm giác nọ cũng rất kỳ quái, phảng phất như bên trong hạt châu có vật gì đang lưu động vậy, sẵn đó sinh ra lực hấp dẫn rất mạnh, khiến cho trái tim Thiên Vũ nhảy lên càng lúc càng nhanh, có xu hướng di chuyền gần về phía hạt châu kia.
Ngoài chuyện trống ngực Thiên Vũ đập liên hồi, thân thể gã cũng nóng lên nhanh chóng. Có một luồng khí ấm áp kỳ lạ bất ngờ xuất hiện, cuồn cuộn chảy vào vào tứ chi bách hải của Thiên Vũ, khiến cho gã cực kỳ thoải mái.
Cảm giác đó, trước nay Thiên Vũ chưa từng được hưởng, bởi vậy gã rất kinh ngạc. Lúc đầu còn có chút sợ hãi, mãi một một lát sau, cảm giác được thân thể không có gì khác thường, ngược lại toàn thân thư sướng dạt dào sức sống, gã mới bình tĩnh yên lòng.
Thử co duỗi tay chân vài cái, Thiên Vũ liền nhận thấy trong cơ thể gã tràn đầy sinh lực, giống như ăn trúng Đại Lực Thần Hoàn vậy. Gã thật sự mê luyến cái cảm giác lực lượng tràn ngập khắp cơ thể này vô cùng!
Cười hắc hắc, Thiên Vũ thấp giọng thì thào: "Bảo bối tốt, nghĩ không ra hạt châu này dĩ nhiên thần kỳ như vậy, thật sự quá tốt rồi!"
Để xác minh lại phỏng đoán trong lòng, Thiên Vũ bèn gỡ hạt châu từ trên cổ xuống, lập tức rung động kỳ diệu kia liền biến mất.
Nắm hạt châu trong lòng bàn tay, Thiên Vũ rung động lại xuất hiện, chỉ là tác dụng chậm hơn rất nhiều, điều này làm cho gã hơi hơi nghi hoặc.
Thay đổi qua tay kia, không khác biệt lắm, tựa hồ hạt châu này ở trong lòng bàn tay thì sẽ phát huy không được hiệu quả thần kỳ này.
Nghĩ vậy, Thiên Vũ đột nhiên ngậm hạt châu trong miệng, cảm giác kỳ diệu nọ lại xuất hiện, nhưng rốt cuộc cũng không mãnh liệt như để ở gần ngực.
Thiên Vũ tiếp tục di động hạt châu, chậm rãi tìm hiểu, cuối cùng gã kết luận, chỉ có áp hạt châu vào vị trí trái tim thì cảm giác kia mới rõ ràng nhất, mãnh liệt nhất, tựa như có một ngọn lửa cực độ hừng hực thiêu đốt, không ngừng cung cấp năng lượng cho gã.
Trong khoảnh khắc Thiên Vũ đắm chìm vào trong ngọn lửa, tốc độ trái tim gã đập nhanh gần gấp đôi so với bình thường, nhưng gã lại không hề có cảm giác khó chịu hít thở không thông gì. Mà ngược lại cả người thoải mái, lực lượng tụ hội tràn trề chảy dọc theo kinh mạch toàn thân, xuyên qua tứ chi bách hải, cuồn cuộn liên miên tựa như dùng mãi không hết vậy.
Nắm giữ được bí quyết rồi, Thiên Vũ cao hứng vô cùng, gã nhảy tưng tưng một hồi, mới chịu lấy sợi dây vải ra bọc hạt châu vào lại, cố định tại vị trí trái tim, để hạt châu dán sát vào da thịt của mình.
Như vậy, người ngoài hiển nhiên không thể phát hiện, mà hạt châu cũng sẽ không bị rơi rớt, lại không ngừng cung cấp lực lượng cho Thiên Vũ, có thể nói là thuận tiện đủ đường.
Sau khi chuẩn bị tốt hết thảy, Thiên Vũ còn cẩn thận kiểm tra lại một lần, xác định không có sơ hở gì nữa, gã mới thu liễm bộ mặt hí hửng sung sướng kia lại, bắt tay vào nấu ăn.
Rất nhanh, nồi canh cá đã nấu xong xuôi, Thiên Vũ bèn nhấm nháp một chút, mùi vị khá thơm ngon làm gã không nhịn được uống luôn hai chén, còn ăn thêm một ít thịt rùa.
Nuốt cạn hai chén canh, Thiên Vũ liền cảm thấy toàn thân nóng bừng lên, một luồng khí nóng từ đan điền dâng tràn, rồi chạy khắp tứ chi bách huyệt.
Khi xưa, Thiên Vũ ăn canh cá làm gì xảy ra chuyện như thế.Bây giờ lại đột ngột xuất hiện? Thiên Vũ bèn xoay người đưa mắt nhìn lại miếng thịt ba ba, gã ngờ ngợ được thứ “đồ chơi” này quả thật đại bổ.
Buổi tối, Thiên Vũ chuẩn bị một nồi canh cá to đùng đưa lên, liền được mọi người ngợi khen không ngớt, gã vô cùng vui sướng và hài lòng.
Vân Báo nhìn miếng thịt trong tô canh, buột miệng hỏi: "Thịt này con lấy ở đâu vậy?"
Thiên Vũ cười nói: "Hôm nay vận khí tốt, con câu ở hồ được một con ba ba thật lớn, khó khăn lắm mới bắt nó lên đó, mọi người nếm thử đi, xem mùi vị như thế nào."
Vân Báo cười cười, múc một chén nếm thử, thốt lên: "Rất ngon!"
Những người khác nghe vậy, liền nhanh chóng cầm chén đưa ra, chỉ trong chốc lát, nồi canh đã được mọi người ăn sạch sẽ.
Lúc này, Vân Báo đột nhiên cảm giác trong cơ thể dâng lên một luồng khí nóng, chậm rãi lan ra toàn thân, khiến cho ông khẽ chấn động, vội hỏi: "Thiên Vũ, xác con ba ba này ở nơi nào, dẫn ta đi xem một chút."
Thiên Vũ hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nhiều lời, gã dẫn Vân Báo đi tới nhà bếp, chỉ vào cái mai ba ba.
Vân Báo nhìn vài lần, tủm tỉm cười: "Đây là ba ba sao?"
Thiên Vũ không rõ cho lắm, nên nói đại: "Đúng vậy, trước kia người đã dạy con rồi mà, đây là ba ba, rất bổ."
Vân Báo cười ha hả rồi mắng: "Con đó, thật sự là hồ đồ. Đây không phải là ba ba, mà là rùa rụt đầu, biết không? Có phải khi con làm thịt nó, con dao bếp cũng phải bị mẻ không?"
Thiên Vũ ngượng ngùng: "Môn chủ làm sao biết con làm mẻ dao vậy?"
Vân Báo cười ha ha: "Rùa và ba ba bề ngoài giống nhau, nhưng cũng có chỗ rất khác nhau. Con xem đi, chỉ có mai rùa thì phía trên mới có những đường vân nứt nẻ như vậy, đã thế còn vô cùng cứng rắn! Mai ba ba thì lại không có hoa văn và cũng mềm mại hơn rất nhiều. Có điều, con rùa này cũng là vật cực kỳ bổ dưỡng đó, con mặc dù nhầm lẫn nhưng dù sao mọi người cũng đã có lộc ăn rất ngon rồi."
Thiên Vũ méo miệng cười: "Thì ra là như vậy, xem ra con còn phải đi theo môn chủ học tập nhiều điều, ngu dốt thật sự là một chuyện rất thống khổ. Cũng may không sao, dù ba ba hay rùa đều có thể ăn, so với không có gì vào miệng thì tốt hơn nhiều."
Vân Báo vuốt cằm, nhìn cái mai rùa trong tay, đột ngột nói: "Ta lấy về xem một chút, con rùa này tựa hồ không ít tuổi đó."
Thiên Vũ không dám phản bác, cười vuốt mông: "Môn chủ cứ mang đi mà nghiên cứu, dù sao thì con cũng không cần nó."
Vân Báo vỗ vỗ bả vai Thiên Vũ, ánh mắt lộ ra vài tia khác lạ, không nói thêm lời nào quay bước rời đi.
Thiên Vũ lẳng lặng đứng đó, đợi Vân Báo đi xa, gã mới tự chửi nhỏ mình một tiếng: "Đúng là ngu dốt mà, ngay cả rùa rụt đầu và ba ba cũng không phân biệt được, ta thật sự là đồ vô dụng."
Khuya hôm đó, Thiên Vũ nằm trong gian phòng nhỏ sát vách bếp, vắt chân trên giường, ngón tay mân mề sờ soạng hạt châu màu trắng ngà trước ngực, toàn thân ấm áp dào dạt, trên mặt toát ra một nụ cười đầy si ngốc.
Giờ phút này, trong đầu Thiên Vũ đang hiện lên một dáng người mảnh mai, người đó khẽ nheo mày mỉm cười, mỗi một cái liếc mắt cũng đều làm cho Thiên Vũ đắm chìm mê mẩn.
"Cô ấy hai năm rồi chưa trở về a, mà khi trở về sẽ ra sao đây? Hai năm nay cô ấy sống như thế nào, có nhớ ta hay không? Hay là đã sớm quên bẵng đi đứa nhỏ nấu bếp quê mùa này rồi?"
Lo lắng, bồi hồi, Thiên Vũ lặng yên suy tưởng.
Một lần gặp mặt hai năm về trước, Vân Nguyệt Nhi dung mạo như tiên, cơ hồ đã câu dẫn hồn vía Thiên Vũ ra khỏi thân xác. Từ đó về sau gã lúc tỉnh lúc mê, mơ màng ôm một mối tơ tưởng riêng mang trong lòng.