Bước vào Bắc Phong Thành, Dương Phàm vật lộn kiếm sông khắp nơi. Có lần quá đói mà nó phải đi ăn xin, thậm chí là ăn căp bánh bao của người, bị họ bắt lại đánh cho một trận gãy mất mấy cái xương sườn. Cũng may cho nó có một phú thương tốt bụng đi ngang qua ra tay cứu giúp, sau đó đưa về nhà gọi đại phu chữa trị. Một khoảng thời gian sau đó cho nó ở trong nhà ông ta, lại đối tốt với Dương Phàm rất nhiều làm nó vô cùng cảm kích. Nhưng có một hôm ông ta đột nhiên gọi gia nhân bắt trói Dương Phàm lại, dẫn ra chợ. Thì ra lúc đầu lão ta là vì thấy bộ dáng của Dương Phàm khá thuận mắt cho nên mới đem về nhà vỗ béo, bây giờ là lúc đem ra chợ bán làm nô lệ. Và người mua nó không ai khác ngoài Cố Mã, Cố gia chủ với cái giá một lượng bạc. Năm đó, Dương Phàm mười hai tuổi.
Làm tên chăn ngựa quèn suốt bốn năm, công việc tuy vất vả nhưng ít ra cơm ngày hai bữa và được thưởng mỗi tháng ba đồng bạc(một trăm đồng bằng một lượng bạc.), Dương Phàm quả thật là không còn gì để than vãn. Hắn đã dần thích nghi với cuộc sống này.
Lúc này Dương Phàm đã lật tới trang cuối cuốn sách, lại phát hiện ra không ngờ bị thiếu mất vài trang. Điều này làm hắn thở dài bực dọc không thôi. Phải biết rằng cuốn sách cũ kĩ này hắn đã phải bỏ ra một đồng bạc mới mua được.
“Thập tam, thập tam, mau dắt ngựa lại đây, luôn thể mặc áo vào luôn, lão gia cho gọi.”
Một tráng đinh trẻ tuổi hớt hải chạy vào gọi, người này khuôn mặt thô kệch, xấu xí . Hắn chính là A Hổ, bị bán vào Cố gia cùng một lúc với Dương Phàm nhưng lại lớn hơn hắn mấy tuổi, thân hình cũng to lớn hơn nên được làm tráng đinh. Một tráng đinh có chế độ đãi ngộ và ăn uống có thể được xếp vào loại tốt, bởi vì đây là lực lượng bảo vệ và công kích chủ yếu của các gia tộc. Mỗi lần đối mặt với A Hổ đều làm Dương Phàm có cảm giác hâm mộ không thôi, nhưng hắn không hề ghen tị vì hắn và A Hổ thật ra rất thân thiết với nhau. Về phía cái tên Thập tam thì cũng không biết xuất phát từ đâu mà mọi người trong Cố phủ đều gọi hắn như vậy, còn cái tên Dương Phàm thì giống như đã bị lãng quên từ lâu…..
“Chuyện gì mà gấp gáp vậy?” Dương Phàm nghi hoặc hỏi, nhưng vẫn nhanh nhẹn đứng phắt dậy, chạy tới đống rơm phía sâu trong chuồng ngựa, lật lên rồi nhét cuốn sách cũ kĩ vào trong một đống sách khác có sẵn trong đó, rồi vùi lấp lại Tiện thể với tay lấy cái áo vải thô cộc màu trắng đang vất giữa đó mặc vội vào.
“Mau lên” Miệng thì thúc dục nhưng A Hổ cũng chạy tới giúp đỡ Dương Phàm tháo dây dắt ngựa ra.
“Năm con phải không, ây, đây là con của lão gia dắt nhẹ tay thôi nếu không nó sẽ tức giận" Dương Phàm vừa nói vừa đưa tay chỉ vào con ngựa lông màu đỏ rực đang ngoắt ngoắt cái bờm.
"Còn con màu trắng của của Điền thiếu gia thì……….." Dương Phàm vừa dắt ngựa vừa không ngừng dặn dò A Hổ, mấy năm nay cả ngày chung sống với ngựa, nên chẳng hiểu từ bao giờ Dương Phàm cũng biết rõ tính cách của chúng.
Điều đặc biệt nhất của ngựa chính là chủ nào thì tớ nấy, ví dụ con của Cố lão gia thì nóng nảy, hung hãn bẩm sinh, con của Điền thiếu gia thì hay nghịch phá, nhưng rất nhát gan, chỉ cần đưa chân đá nhẹ một cái thì lập tức thuần phục.
…o0o………
Cả hai dẫn theo năm con ngựa rời khỏi khu chăn nuôi ngựa, dắt tới chính khu của Cố gia trang. Nơi đó là một mảnh đất rộng lớn để huấn luyện tráng đinh. Lúc này ở đó đã đợi sẵn rất nhiều người, ai nấy thân hình vạm vỡ cao lớn, lưng hùm vai gấu, mặt mày dữ tợn, ánh mắt sắc bén nhưng xen lẫn vào đó là vài khuôn mặt cùng thân hình nhỏ, gầy, không cân xứng với những tráng đinh kia.
“Sao giờ mới dắt ngựa tới” Dương Phàm chưa kịp hiểu gì thì một người đàn ông thấp lùn giọng nói the thé đã chạy tới quát. Đây chính là Lý quản gia của Cố gia, năm nay cũng bốn mấy tuổi, còn về tên thật cụ thể là gì, tới từ đâu thì mọi người cũng không ai biết, không nhớ rõ.
“Lý quản gia thứ tội, chúng tôi nãy giờ đều cố gắng chạy đến đây với tốc độ nhanh nhất, không hề dám lười biếng” A Hổ thấy vậy thì cười trừ, từ đâu xuất hiện hai đồng tiền dúi vào tay Lý quản gia.
“Ài cũng không trách các ngươi được, thôi, mau đứng vào hàng ngũ đi!” Thấy hành động của A Hổ thì nét mặt Lý quản gia cũng có phần dịu xuống, cầm hai đồng tiền lén nhét vào tay áo rồi nghiêm nghị nói với hai người A Hổ và Dương Phàm.
Hai người lập tức vâng dạ rối rít rồi chạy tới xếp vào một hàng ngũ tráng đinh gần nhất.
“Tráng đinh của Cố gia nhiều lắm mà sao lại phải huy động thêm chúng ta nhỉ?”
“Thật ra là chuyện gì?”
Trong hàng ngũ này Dương Phàm cũng chợt nhận ra vài người quen thuộc như Mạc thúc thúc chặt củi dưới nhà bếp, rồi cả Điền lão tam chuyên công việc quét dọn cũng ở đây. Tất cả họ đều biểu tình thắc mắc không nhịn được mà quay sang hỏi người bên cạnh.
“Thập tam đấy ư ? Ngươi mà cũng phải đi tới nơi này à?” Mạc thúc thúc khi nhận ra Dương Phàm thì biểu tình kinh ngạc. Bởi vì Dương Phàm thân thể thật sự khá gầy gò, không phải do hắn yếu ớt, mà là do làm việc nhiều mà ăn uống quá ít nên cơ bắp tuy có nhưng lại teo tóp không nở rộng ra như người bình thường. Khi nghe Mạc thúc thúc nói vậy thì Dương Phàm cũng chỉ biết cười khổ.
Đến đây thì ở phía xa nhân vật chính đã xuất hiện, không ai khác ngoài Cố Mã và hai đứa con Cố Vân Phi và Cố Điền, theo sát sau lưng là hai vị Lôi Phong hộ pháp nổi tiếng ở Cố gia. Trong gia đình của Cố Mã hiện giờ thì chỉ thiếu mỗi con cả Cố Minh đã ra ngoài du lịch từ ba năm trước đến nay còn chưa trở về.
Lý quản gia thấy Cố Mã đến thì mặt mày từ lạnh lùng lập tức trở nên niềm nở vội khom lưng chạy đến rì rầm với Cố Mã gì đó, một lúc sau chỉ thấy Cố Mã gật đầu rồi đi đến trước năm tốp tráng đinh xen lẫn người làm công đang đứng chờ. Đôi mắt ti hí của lão lướt qua một vòng rồi cao giọng nói:
“Hôm nay ta triệu các ngươi đến đây là vì gì chắc tất cả đều đang thắc mắc.” Nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc của mấy tráng đinh thì Cố Mã cũng mỉm cười, nói tiếp:
“Bạch gia Bạch Hữu Tài ở giữa ban ngày ban mặt dám đánh con ta Cố Điền đến trọng thương, thậm chí hơn mười tráng đinh đi theo cũng gãy hết tứ chi, có nguy cơ bị tàn phế. Các ngươi nói Bạch gia chúng có quá đáng không?” Nét mặt tức giận, Cố Mã gằn giọng hướng các tráng đinh hỏi.
“Quá đáng ! Quá đáng !” Toàn bộ năm tốp tráng đinh bộ dạng tức giận đồng tình giơ tay phải nắm quyền, liên tục lên xuống không ngừng.
“Quá đáng ! Quá đáng !” Dương Phàm cũng không ngoại lệ, cũng một động tác đưa tay lên cứ vậy mà làm. Nhưng khi hắn nhìn sang A Hổ bên cạnh thì thấy cậu ta tuy làm bộ nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ khinh thường.
Rõ ràng, Dương Phàm cũng cực kì khinh thường câu nói của Cố Mã, hắn dám chắc chắn rằng tất cả mọi người ở đây cũng đều có ý nghĩ như vậy. Thử hỏi một tên ác bá coi trời bằng vung hiếp đáp dân thường mà khi người khác động tới thì nhảy cẫng lên, hô hào người ta quá đáng. Cái này chả phải là chuyện nực cười nhất thế gian này sao.
“Còn việc vì sao cả người làm công trong gia trang cũng phải đi thì mọi người không cần hỏi nhiều, xong chuyện lần này mỗi người đều được thưởng mười đồng bạc.” Cố Mã nói tiếp.
Câu nói vừa dứt thì cả đám tráng đinh đều xôn xao, nhưng đa số tỏ vẻ vui sướng hài lòng, riêng chỉ có Dương Phàm vui buồn lẫn lộn, vui vì lần này được mười đồng tức là hơn cả ba tháng lương của hắn, còn buồn là vì bản thân biết rõ Cố Mã cũng chẳng tốt đẹp gì, chẳng đời nào cho không ai cả, lần này ắt sẽ nguy hiểm trùng trùng. Nghĩ đến đây Dương Phàm tự nhủ bản thân phải thật cẩn thận.
“Lý quản gia, mau đem vũ khí ra phân phát”
Theo câu nói của Cố Mã, Lý quản gia vội vàng la to lên, lập tức hơn mười mấy tên tráng đinh như chuẩn bị trước từ đâu đi ra, mang theo hơn năm cái rương gỗ, đặt xuống trước mặt năm tốp người rồi mở ra. Bên trong toàn là vũ khí các loại, đao gươm sáng loáng.
“Mỗi người tự chọn lấy một món đi !” Giọng Lý quản gia lại lạnh lùng vang lên.
Mọi người nghe vậy lập tức vội vã đi tới vây tròn lại xung quanh mấy cái rương để bắt đầu chọn.
Ở phía xa, ba người Cố Mã, Cố Vân Phi và Lý quản gia lại đang tiếp tục bàn bạc chuyện gì đó.
“Lão gia, lần này ta đã làm theo ngài dặn dò. Năm trăm tráng đinh được chia làm hai tốp, một tốp kèm theo nhân công theo ngài đi tới Bạch Phủ phô trương thanh thế. Tốp kia thì lại tiếp tục chia ra, một nửa ở nhà phòng vệ, một nữa theo Vân Phi thiếu gia đi tập kích đánh lén Bạch Phủ.
“Được, làm tốt lắm, Vân Phi, lần này đắc thủ thì phải lập tức rời đi, tránh nguy hiểm”
Cố Mã quay sang nhìn Cố Vân Phi thân hình cao lớn đang đứng cạnh lão, nét mặt nghiêm túc dặn dò. Trong ba người con, trừ con cả Cố Minh đã đi du lịch chưa về, thì lão chỉ tin tưởng mình Cố Vân Phi nhất, đứa con này tuy không thiên tư thông minh như Cố Minh nhưng lại thừa hưởng sự âm tàn, quyết đoán của lão, nhưng bề ngoài lại khá thân thiện, không hề giống như Cố Điền, bất tài vô dụng, cả ngày nhàn rỗi ăn chơi lêu lổng…..
“Cha yên tâm, chuyện này còn đã làm bao lần rồi mà” Cố Vân Phi mỉm cười đầy tự tin, sau đó quay đầu leo lên một con ngựa rồi phóng đi.
Bên kia mấy tốp người tập hợp chọn vũ khí. Dương Phàm hì hục mãi mà vẫn chưa tìm ra thứ gì vừa tay và hợp với thân hình của mình. Đao thì hơi nặng, còn kiếm thì ngươi hắn hơi lùn nên không thích hợp cho lắm.
Nhìn đi nhìn lại may sao Dương Phàm phát hiện ra một thanh đao ngắn bản nhỏ, trọng lượng cũng rất vừa với mình. Hắn mừng rỡ cầm lên rồi vội chạy về hàng ngũ. Nhìn sang bên cạnh thì lại thấy A Hổ và Mạc thúc thúc đã chọn xong từ bao giờ. A Hổ thì giống hắn chọn đao, nhưng là loại đao dài bản rộng nhìn vô cùng dũng mãnh, còn Mạc thúc thúc thì cầm một cây búa to nhưng hơi rỉ sét, đương nhiên là do công việc chặt củi hằng ngày nên thúc ấy mới cảm thấy cầm thứ này là hợp tay nhất.
“Tất cả đã chuẩn bị xong rồi phải không?” Một lát sau khi tất cả đã trở lại vị trí thì Lý quản gia từ bên chỗ Cố Mã cũng bước sang lớn giọng hỏi.
“Đã xong!” Năm tốp tráng đinh lẫn nhân công có hơn bốn trăm người nhưng lại cùng một câu nói.
“Tốt ! Vậy tất cả theo lão gia lên đường, sang hỏi tội Bạch gia !”
Từng đợt tiền hô hậu ủng của Lý quản gia và đám tráng đinh lại vang lên, tạo thành khí thế cực kì to lớn.
Cố Mã, Cố Điền leo lên lưng ngựa, còn có hai vị Lôi Phong hộ pháp cũng lên ngựa đi theo.
Nhìn đoàn người rời đi, Lý quản gia đứng đó trầm mặc hồi lâu, không biết suy nghĩ điều gì, nhưng trong đôi mắt lại xuất hiện một tia xảo trá, ngoan độc.