Rời khỏi Cố gia trang.
Đoàn người Dương Phàm chạy bộ theo sau đám người Cố Mã, một đường đi thẳng tới phía Đông Bắc Phong thành, địa bàn Bạch gia.
Mỗi lần đi tới đâu, mặc kệ là chợ búa hay hàng hoá gì bên đường đều vội vàng thu dọn vào. Bởi vì Cố Mã mà đích thân dẫn người đi thì quả thật chẳng có gì tốt đẹp, nếu không cướp bóc thì cũng là phóng hoả giết người.
Nhìn vẻ sợ hãi của dân chúng như vậy thì Cố Điền đang ngồi trên bạch mã nở một nụ cười đắc ý, nhưng khi hắn liếc sang khuôn mặt lạnh lùng của Cố Mã thì lại cúi gầm mặt xuống, không dám biểu hiện gì nữa.
Dương Phàm tay cầm đoản đao, chạy ở phía chính giữa đám tráng đinh. Mặt mày hắn đỏ gay, mồ hôi nhễ nhại, bất quá không phải là vì trời nắng hay chạy bộ mệt. Mà vì đám tráng đinh xung quanh Dương Phàm mồ hôi toát ra mùi quá nặng, làm cho không khí cực kì ngột ngạt, lâu lâu còn thoang thoảng mùi chuột chết. Tuy Dương Phàm cả ngày lăn lộn ở chuồng ngựa, nhưng nơi đó lại chỉ có mình hắn, không khí thoáng mát chứ không như ở đây.
Từ Bắc Phong thành muốn đi sang phía Đông cũng khá lâu, phải đi qua chừng bốn năm cái chợ lớn, rồi thêm mười mấy khu phố nữa, chí ít cũng mất nửa giờ.
“Nhớ kĩ, đến nơi thì la hét chửi bới om xòm cho ta. Không cần cố kị ai cả, ai chửi ác nhất, to nhất ta thưởng hai mươi đồng, còn hậu quả ta gánh”
“Còn nếu Bạch gia gọi người ra thì lao vào đánh thẳng tay, đánh một tên tàn phế được thưởng năm đồng, còn chết thì mười đồng, hậu quả ta gánh !”
Mẹ nó, lão tặc Cố Mã này rõ ràng là có âm mưu, thử hỏi đánh chết tiền gấp đôi đánh bị thương chẳng phải là ép người mình vào thế giết người sao. Dương Phàm nghe Cố Mã nói xong thì thầm mắng.
Tuy giết người là sẽ có thật nhiều tiền nhưng trong lòng hắn cảm thấy không vui lắm. Cái thời đại này, sinh mạng con người thật quá rẽ rúng.
….o0o…………………….
Đông thành, bên trong Bạch phủ.
Nơi đây khuôn khổ rộng lớn, tráng lệ hơn cả Cố gia trang. Bên trong đình đài, lầu các, vườn tược, hồ ngắm cảnh nhiều vô số. Gia nhân đi lại tấp nập.
Sở dĩ được như thế này là do ông nội Bạch Tuấn- gia chủ Bạch gia khi xưa là một tể tướng của Việt quốc, nắm quyền sinh sát cực lớn. Về sau thế thời thay đổi, tân hoàng đế Lý Vĩnh An lên ngôi, thực hiện chính sách tập trung quyền lực vào hoàng đế, liên tục kiếm cớ, vạch tội cách chức, bãi miễn các đại thần tiền triều, thậm chí người tội nặng một chút cũng tru di tam tộc, ý đồ diệt cỏ tận gốc.
Ông nội Bạch Tuấn thấy tình thế cấp bách như vậy thì vội vàng giao trả lại toàn bộ quyền hành cho hoàng đế, lại quì trước chánh điện suốt ba ngày ba đêm xin được cáo quan về quê. Lý Vĩnh An thấy ông nội Bạch Tuấn thức thời như vậy nên cũng không làm khó, cho được bảo toàn một nửa gia sản, nửa kia bị sung công dưới danh nghĩa cứu trợ bá tánh nghèo khổ. Sau đó đày họ Bạch đến Lạc quận, Bắc Phong thành ở tít cuối phía Nam Việt Quốc. Tuy vậy nhưng với số gia sản kếch xù còn lại, Bạch gia vừa đến Bắc Phong thành thì đã là một phương thế lực lớn.
Giờ phút này Bạch Tuấn đang ngồi đánh cờ với một hắc y nhân đầu đội mũ rơm che kín hết mặt, nhưng từ động tác và thần thái lại toát ra một cỗ sát khí lăng lệ kinh người.
“Bạch Tuấn huynh, lần này gây sự với Cố gia tuy là nằm trong kế hoạch của chúng ta. Nhưng có vẻ Cố Mã kia cũng muốn vậy.” Cầm một quân cờ giơ lên đánh xuống, hắc y nhân chậm rãi nói.
Bạch Tuấn nghe vậy thì đưa tay lên vuốt vuốt chòm râu, ra vẻ trầm tư, nhưng đôi mắt tĩnh lặng như nước mùa thu vẫn cứ nhìn vào bàn cớ tướng. Chập sau khẽ gật gù rồi đưa tay đánh một con cờ.
“Xem ra Cố gia cũng có bài tẩy a!”
Hiện giờ trên bàn cờ Bạch Tuấn đang bị hắc y nhân dồn ép toàn cục, song xe, đơn pháo mã tràn cả lên nhà Bạch Tuấn, khí thế uy hiếp con tướng trong cung. Còn Bạch Tuấn lại vô cùng yếu thế, đơn xe, pháo, mã không ngừng chống đỡ thế công của hắc y nhân.
‘Bài tẩy ai chẳng có, quan trọng là xe bên ai nhiều hơn !” Cầm con pháo lên đánh xuống ăn mất con xe còn lại của Bạch Tuấn, hắc y nhân cười khẩy, nhưng hàm ý rõ ràng nhắc chở Bạch Tuấn phải cẩn thận đề phòng Cố gia, không được khinh xuất.
“Con quan trọng nhất trong bàn cờ không phải là con xe đâu Hắc Vũ huynh à ! Chỉ sợ nhất là con sĩ bên cạnh ta có khiếm quyết thôi !” Bạch Tuấn nghe vậy thì cười ngạo nghễ, đột nhiên dùng con mã ăn mất con sĩ của “Hắc Vũ” rồi chiếu bí, trong dáng vẻ ngỡ ngàng của hắn ta.
….o0o……………………..
Bên ngoài Bạch Phủ, cả con đường rộng lớn đã bị hơn bốn trăm người Cố gia kéo tới đứng đầy.
Họ chửi bới hét la inh ỏi, gạch đá không ngừng ném vào trong Bạch phủ, có vài tên quá khích còn kéo quần xuống đái thẳng vào cửa. Tuy nhiên, bên trong Bạch Phủ vẫn im lặng giống như là một nơi bị bỏ hoang vậy.
“Mười tám đời tổ tông thằng Bạch Tuấn, ta ỉa lên đầu con mẹ ngươi” Một tên tráng đinh gân cổ lên, nước bọt văng khắp nơi.
“Thằng hèn có giỏi ra đây, gia gia liền đánh ngươi thành con chó chết !”
“Thằng con hoang Bạch Hữu Tài, không ra có tin chúng ta đốt nhà ngươi không”
“Bạch gia rùa rút đầu, Bạch Tuấn thằng hèn !” Dương Phàm, A Hổ và Mạc thúc thúc cũng hợp thành một tổ đội mà rống lên chửi. Chửi được tiền, ai ngu không chửi.
Bất quá Dương Phàm ngoài miệng thì chửi Bạch gia nhưng trong tâm lại cứ tưởng tưởng tới khuôn mặt béo ị rửng mỡ của Cố Mã, hắn thấy cảm thấy cái khuôn mặt này vô cùng đáng ghét.
Ken két! Đang lúc mọi người không đề phòng thì cánh cửa Bạch gia bất ngờ mở, mười mấy tên tráng đinh lưng hùm vai gấu cầm đao gươm nhảy ra, chém mấy tên Cố gia đang đứng chửi gần cửa, máu tươi phụt ra, hơn ba người gục ngã tại chỗ.
“Ra rồi, ra rồi !” Hơn bốn trăm người thấy cảnh tượng này thì hơi sửng sờ, nhưng lập tức trở nên cực kì hưng phấn la hét ầm ĩ liều mạng lao tới mười mấy con mồi vừa xuất hiện.
“Giết, giết, giết được mười đồng !”
“Đánh chết mẹ nó !”
“Thằng này của ta, do ta thấy trước”
“Mẹ nó chứ, là ta thấy trước”
“Thấy cái đầu ngươi” Trong làn người chen chúc, Dương Phàm thấy Mạc thúc thúc và một tên tráng đinh cùng xông vào đạp ngã một tên Bạch phủ, một đao một búa lạnh lùng bủa xuống, một dòng máu đỏ phun ra từ cổ tên xấu số kia.
Trong Bạch phủ không hề thất thế, càng lúc càng nhiều người lao ra, nếu không phải bức tường Bạch phủ vững chắc, chỉ e lúc này đã bị người trong Bạch phủ tràn ra mà xô đổ.
“Không lưu người sống, một tên mười đồng ! Giết !” A Hổ đôi mắt đỏ như máu, điên cuồng đâm chém, với những nô lệ như hắn, mười đồng là một số tiền rất lớn.
Dương Phàm tuy không điên cuồng như vậy, nhưng cũng nép sau quân ta, chực chờ ai đó sơ hở mà tiện tay làm một đao.
Với hắn chém giết vô vị thế này cũng chỉ là để kiếm tiền mua mấy cuốn sách, nên không cần phải giết chóc làm gì, cùng lắm đánh cho tàn phế thôi.
Xoạt, vừa mới chém thêm được một tên, một đao phía sau lưng tạo thành một vết thương vừa phải, chỉ làm đối phương ngất đi. Động thủ xong Dương Phàm lại rút lui vào quân mình chờ thời, đôi mắt tinh anh đảo tới đảo lui liên tục.
Cái áo trắng vải thô của hắn dính từng bệt máu, có máu người bị hắn chém, cũng có máu người mình. Nhưng Dương Phàm không hề để ý. Máu, trước đây hắn đã thấy quá nhiều rồi.
“Giết đi, giết đi !” Phía sau lưng đám người đang hỗn loạn chém giết, Cố Điền đang ngồi trên lưng con bạch mã của hắn, sắc mặt hưng phấn la to, trong mắt hắn đám người trước mặt này không khác gì heo chó, cắn lộn lẫn nhau mua vui cho mình.
Cố Mã đôi mắt híp liếc sang Cố Điền cũng than thở lắc đầu, đứa con này của lão thật là thứ bất tài vô dụng. Cả đời này lão chỉ đặt niềm tin vào con cả Cố Minh nhất, đứa con này của lão vô cùng thông minh, có thiên tư rất xuất chúng. Chỉ mỗi khuyết điểm quá lương thiện. Chính vì sự bất đồng trong tính cách với cha mình mà Cố Minh mới bực dọc rời nhà du lịch cho khuây khoả.
“Lão gia có cần chúng ta ra tay không?”
Lôi Phong hộ pháp thấy vẻ trầm tư của Cố Mã thì hiểu lầm lão đang buồn vì cục diện trước mặt.
Cố Mã nghe vậy thì lắc đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về Bạch Phủ, trầm giọng nói:
“Bạch Tuấn này quỉ kế đa đoan, hơn nữa từ ba năm về trước, ta có tin mật báo là lão vừa chiêu mộ được Hắc Vũ, kẻ bài danh thứ ba trong Sát Thủ Bảng Việt quốc. Kẻ này âm hiểm độc ác vô cùng, các ngươi nên cẩn thận chú ý.”