Thế giới những năm đầu thế kỉ 22 đã thay đổi nhiều đến mức người ta không thể tin được: sự ra đời của những công nghệ sạch, các loại máy móc tiên tiến phục vụ loài người và trên hết là sự chấm dứt của hầu hết các cuộc xung đột trên thế giới này. Nó chỉ xảy trong 13 năm, 2103 đến 2117, và là nhờ tay của một người duy nhất- nhà phát minh tài ba Hoàng Anh Kiệt.
Từ nhỏ sinh ra đã không có sức khỏe tốt, Hoàng Anh Kiệt buộc phải ngồi trên xe lăn cả đời nhưng điều này không khiến cậu suy sụp tinh thần. Không ngừng phấn đấu và được cha mẹ ủng hộ, nhất là được cha mình truyền dạy môn nội công Chân Võ Cửu Trùng Thiên gia truyền giúp tăng cường sức khỏe nên Kiệt đã có đầy đủ động lực cho sự nghiệp khoa học của mình. Với ĩ khi mới 23 tuổi, cậu được coi là biểu tượng cho sự phấn đấu và được gọi là “ Thiên Tài Khoa Học”. Giải quyết các vấn đề về ô nhiễm môi trường, tái tạo năng lượng, sử lí rác thải,... với những máy móc hiện đại mà không hại điện là một trong những thứ cậu giỏi nhất.
Những phát minh đó giúp cậu ta đã kiếm được bộn tiền và thành lập tập đoàn Anh Kiệt để đưa những ứng dụng của mình vào thực tế đất nước, cũng để tạo công việc thật sự cho những người tài năng trên đất nước Việt Nam- Tổ quốc của cậu. Và một trong những phát minh mới nhất, nguy hiểm nhất của Kiệt- Cầu Năng Lượng Siêu Hạt đang được thực thi tại trụ sở chính của tập đoàn ở ngoài khơi Biển Đông- phần lãnh thổ của Việt Nam có thể chịu ít thiệt hại trong trường hợp thực nghiệm có sai sót. Không chỉ có các thành viên đến từ Việt Nam, nó còn có các tiến sĩ hàng đầu về công nghệ năng lượng từ hầu hết các quốc gia trên thế giới.
- Này chúng ta đang đứng ở ngay khu vực nguy hiểm đấy! Nên mấy cậu làm ơn nhớ thực hiện đúng những gì tôi yêu cầu nhá!- Đang ở trong thời gian thử nghiệm lần đầu nên Kiệt tỏ ra khá căng thẳng, vì thứ này cực kì nguy hiểm nếu có bất kì một sai sót nào. Nguyên lý cơ bản của Cầu Năng Lượng Siêu Hạt là việc giam giữ được các hạt Neutrino- điều mà được coi là khó khăn vào 100 năm trước, và rồi liên tục cung ứng năng lượng cho các hạt để chúng đạt tốc độ maximum và tỏa ra năng lượng bằng đúng năng lượng mà Trái Đất hấp thụ từ ánh sáng Mặt Trời trong một năm. Và điều này chỉ cần mất 1 phút với khoảng 0.000 000 1 gram hạt Neutrino.
- Các thông số đều đang ổn định thưa sếp!
- Không ngừng kiểm tra từng phầm trăm giây nhé, Christina.
- Rõ!- Một giọng nói vang lên từ headphone Kiệt đeo bên tai.
Từ khi mới 9 tuổi, Anh Kiệt đã đam mê nghiên cứu, và phát minh đầu tiên cậu có được chính là Trí Tuệ Nhân Tạo Androi Christina( tên là do em gái cậu đặt, theo thần tượng của nó). Thực chất ban đầu nó chỉ làm một chương trình nhắc nhở thời khóa biểu, nhưng về sau dưới sự cải tiến không ngừng nghỉ của Kiệt, nó đã trở nên rất thông minh, thâm nhập vào toàn bộ hệ thống thông tin thế giới, có thể kiểm soát toàn bộ thế giới mạng, viễn thông, dữ liệu số,... đồng thời hỗ trợ kiểm tra các thiết bị bằng hệ thống giả lập- có thể tính toán giả lập tới 100 tỷ trường hợp nếu cần thiết. Có thể nói, một nửa giang sơn của Anh Kiệt là nhờ Christina đánh dẹp, vì vậy cậu luôn thích thú trong việc cải tiến nó hơn là thay thế hoàn toàn. Cải tiến mới đây nhất chính là việc tạo một hệ thống hình chiếu 3D
Máy móc hoạt động như điên, nhân viên cũng làm không kém, dường như đang có cuộc thi ai làm khỏe hơn giữa máy móc và con người vậy! Trong khi đó, khối năng lượng ngày một to hơn, ngày một sáng hơn, và nguồn năng lượng mà nó phát ra càng lúc càng mạnh.
- Thành công rồi! -Một nhân viên hò reo, và tất cả cùng đứng dậy chúc mừng nhau. Cuối cùng thì một nguồn năng lượng vô hạn sánh ngang mặt trời cũng được tạo ra bởi chính bàn tay của họ. Cả Anh Kiệt lẫn Christina cũng chẳng can thiệp vào cuộc ăn mừng này, bởi Kiệt còn mải quan sát thành quả, trong khi Chris thì đang kiểm tra số liệu.
Trong khi tất cả đang vui vẻ nói chuyện, một tiếng nổ khủng khiếp vang lên.
- ẦM!
- Sao vậy!
- Một cuộc tấn công có tổ chức. Một chiếc máy bay phản lực vừa đáp bom vào khu vòm ngoài, tạo một cửa mở để cho rất nhiều binh lính tiến vào trong khu nghiên cứu.
- Sao không có báo cáo giám sát không phận và hải phận trong phạm vi 8 km.
- Đối phương bay quá nhanh, đồng thời phát tín hiệu mất lái khẩn, nên ta không quan sát cẩn thận. Việc quét số liệu về thể hình cho thấy lực lượng tấn công núp dưới bóng nhân viên phục tàu cung cấp thức ăn vào đây từ mấy ngày trước. Dự đoán cuộc tấn công này là nhằm vào Cầu Năng Lượng Siêu Hạt của ta.
- Triển khai hệ thống phòng thủ! Lệnh sơ tán khẩn cấp.
- Thưa sếp, nếu sơ tấn khẩn, Cầu Năng Lượng Siêu Hạt sẽ không có người khống chế. Khả năng phát nổ là 100%. Thiệt hại có thể ảnh hưởng đến khu vực xung quanh với bán kính là 1 00 000 km2.
- Cứ lệnh cho mọi người rút. Tôi sẽ lo việc khóa máy!
- Nhưng ưu tiên bảo vệ sếp là việc của tôi.
- Ưu tiên bảo vệ người cách cái chết 8 tháng không phải là điều quá quan trọng đâu cô bé! Hãy bảo vệ những nhân viên đó!
- Rõ, thưa sếp!
Christina nhanh chóng thực hiện công tác sơ tán mọi người khỏi khu vực nguy hiểm, nhưng nó nhanh chóng thất bại ngay tức thì. Tất cả các tàu cứu hộ đều bị chiếm và đám lính từ trong đó tràn ra lập tức lao vào bắn giết tất cả mọi người, từ nhân viên, các nhà nghiên cứu cho tới bảo vệ.
- Mở đường cho tôi.- Anh Kiệt ra lệnh, và Christina nhanh chóng khảo sát đường đi, kiểm soát các máy camera để vẽ đường an toàn và ngắn nhất.- Nhan tiện hãy xóa bỏ toàn bộ thông tin về cách chế tạo Cầu Năng Lượng đi.
- Không thể xóa được. Bọn chúng đã thả một tệp tin vào hệ thống của ta, nó khiến thùng rác bị hỏng, khiến ta không tài nào xóa bỏ được bất kì một tệp tin nào cả?
- Chó chết!
Anh Kiệt hiểu rõ một điều, có kẻ muốn độc chiếm phát minh này của cậu, và nếu điều đó xảy ra, sẽ là chiến tranh thế giới, vì các bên còn lại sẽ không chịu để thứ đó rơi vào tay kẻ khác. Điều duy nhất cậu có thể làm bây giờ là phá hủy toàn bộ những gì đang có: không chỉ có phát minh này mà còn cả các tài liệu đang nghiên cứu. Vọt qua vài tên đang hăng máu giết chóc, cậu đến được trước cửa phòng thông tin, nhưng phía sau là hai tên đang cầm súng đi tới, và đảm bảo rằng cậu chắc chắn sẽ bị giết trước khi kịp phá hủy điều gì.
- Tôi đầu hàng!- Kiệt vội vã hô thật to, đồng thời nằm rạp xuống dưới đất. Nếu như thế này chúng còn giết thì chịu rồi đó. Đồng thời cậu cũng ra lệnh cho Christina tính toán phương án tấn công phù hợp.
Hai tên lính liền cầm súng chạy tới, khi nhìn rõ mặt cậu, chúng nhanh chóng lôi cậu dậy. Một tên định trói cậu lại trong khi tên kia rút bộ đàm. Tức thời, Anh Kiệt liền nhanh chóng giật tay thật mạnh, thoát khỏi sự kiềm chế của gã định trói mình, rồi sút thật mạnh vào hạ bộ của gã. Đòn tiếp theo, khi hắn đang gập người vì đau, tay phải cậu vung lên, hai ngón tay móc thẳng vào mắt y, moi chúng ra rồi ném thẳng vào mặt gã còn lại. Bất ngờ trước điều vừa xảy ra, gã kia phản ứng chậm mất 2 giây, và từng đó là đủ để Kiệt vòng ra đằng sau tên đã mù.
Nắm lấy khẩu AK 47 đời mới của kẻ đã bị mình móc mắt, Kiệt lấp tức bóp cò, cùng lúc với tên đối diện. Hai luồng đạn bắn liên tục, và chỉ phút chốc, cả hai tên đều thành tổ ong hết. Tất cả mọi thứ hầu như đúng như suy diễn của Christina, ngoại trừ việc cậu bị trật khớp vai do lực đẩy của súng.
- Đó là do ngài không dùng khí công hộ thể!
- Ta định để dành nó cho việc cận chiến mà!- Vừa nói xong, cậu liền lao thẳng về phía trước, tung một đòn combo cực nhanh vào một tên đang đi kiểm tra. Đấm vỡ họng để ngăn tiếng báo động, đánh nhanh vào mắt và tai để y không thể phán đoán hướng tấn công tiếp theo, rồi cậu mới rút một con dao từ túi của y, và cắt đứt động mạch chủ.
- Chết 3, còn lại 66 người! – Christina báo cáo.
- Chạy chế độ Cyborg đi Christina. Nhớ cẩn thận bị nhiễm virut đó.- Nhặt hai khẩu AK- 47, thay băng đạn mới, giắt lấy luôn dây đeo, súng lục cùng lựu đạn, Kiệt bắt đầu cuộc phản công của mình. Rồi lao thẳng đến phòng điều khiển.
- Nhưng làm vậy thì khả năng hỗ trợ của tôi sẽ giảm xuống mức siêu thấp. Thậm chí cả khi ngài gặp nguy hiểm.
- Đó là một nguy cơ. Mà “ nguy cơ” thì có nghĩa là cơ hội tiềm ẩn bên trong sự nguy hiểm.
- Cơ hội mà càng tìn thì càng ẩn!
Tạch, tạch, tạch, tạch...... Vừa xả một loạt đạn vào đám lính vừa nhìn thấy, Kiệt vừa trả lời
- Nếu bất cứ ai trên thế giới này nghe được điều đó, họ sẽ nhốt cô vào một phòng thí nghiệm nào đó và xẻ cô ra mất.
- Vì tôi biết đùa!
- Đùa là thứ mà con người có đặc quyền nắm giữ. Thật sự thì kể cả các AI thông minh nhất cũng không thể có những hành vi nhân tính như đàu cợt, cãi cọ, buồn,... như những gì cô đã, đang và sẽ thể hiện đâu.
Tạch, tạch, tạch, tạch, tạch, tạch, tạch, tạch, tạch,... Uỳnh. Hơi đông, tận 12 tên, lại chiếm cứ địa lợi, khiến Kiệt không những phải xài hết 2 băng đạn mà con mất quả lựu đạn. Đi qua hầu hết các phòng, kiểm tra những khu trú ẩn, cậu nhận ra rằng hầu hết mọi người đều đã chết. Kì quái là sau đầu các tiến sĩ giỏi nhất đều bị một vết thủng, và óc thì bị mất hết.
Thắc mắc này của Kiệt cuối cùng cũng được giải đáp khi cậu gặp toán cuối cùng, bao gồm 19 tên cắc ké, một gã chỉ huy tóc bạch kim và một người có thể coi là thầy của cậu- giáo sư Tôn Huy Thành.
- Tại sao thầy lại...
- Con đã nghe câu: “ Bác học không có nghĩa là ngừng học”
- Charles Darwin.
- Sự học là vô biên, và thời gian của con người lại hữu hạn. Con chỉ còn 8 tháng, ta cũng chỉ 3 năm.
- Vậy rốt cục thầy muốn gì?
- Thứ này- Giáo sư Thành rút ra một khối cầu phát sáng- là tập hợp trí tuệ cảu tất cả những người đã chết ở đây và nhiều nơi khác, tất nhiên có người do ta giết, có người chết tự nhiên. Ta tin là mình có thể tải nó vào một giao thức máy tính, bao gồm cả ta và con nữa. Và khi đó, chúng ta sẽ trở thành bất tử, chúng ta sẽ ngày một mạnh mẽ, để dẫn dắt loài người.
- Đến bờ diệt vong hả?- Vừa nói xong,Kiệt nhanh chóng xả một chùm đạn vào đám người kia.
- Con sẽ được chứng kiến tất cả, ở trong cơ thể của chúng ta. Bằng việc kết hợp với anh bạn già Martin Fluser- chuyên gia về công nghệ chế tạo bộ phận điện tử nhân tạo. VÀ ta đã có thể kết hợp con người và máy móc lại với nhau.
- Vậy tại sao lại phải giết mọi người ở đây. Thầy cần gì chứ?
- Nó.- Ông chỉ vào quả cầu sáng chói như mặt trời- Để thứ này có thể khởi động, nó cần một nguồn năng lượng đủ mạnh. Ta đã cho con biết hầu hết mọi việc, việc còn lại là của con: dễ dàng hay đau khổ.
- Phải gọi là dễ đang hay đúng đắn chứ?
Tạch tạch tạch.... Uỳnh. Bùm. Những viên đạn bay khắp nơi. Từng tên từng tên gục xuống. Có lẽ chúng cũng không khá hơn cậu. Còn gã cuối cùng, tên đội trưởng tóc bạch kim thì thật là khó nhằn. Gun Taka của hắn cũng chả kém gì cậu, đã vậy, sức khỏe còn tốt hơn một tên bệnh tật chỉ còn sống được 8 tháng rất nhiều.Hai người không ngừng vừa cố chĩa đầu súng về mặt đối thủ, vừa cố gạt đầu súng của đối thủ ra khỏi đầu. Không những vậy, quyền cước của hai bên cũng không chút nể tình. Tốc độ, phản xạ của cả hai gần như ngang bằng nhau, thứ duy nhất chênh lệch ở đây là sức mạnh. Kẻ kia có vẻ hơn hẳn cậu về mặt này, cho dù cậu có dùng chân khí để hỗ trợ. Tất nhiên, trong cuộc chiến này, kẻ yếu thì thất bại.
Đoàng. Một phát súng vào bắp đùi chân phải. Đoàng. Đoàng.Hai phát vào xương bả vai trái. Rắc. Bẻ xương bả vai phải, giẫm gẫy ống quyển chân trái. Có vể tên tóc bạch kim này làm rất có nghề, vừa nhanh, vừa gọn lại vừa đau.
- Thất bại. Thật dễ đoán trước kết quả. Trò biết không, hắn là sản phẩm thử nghiệm đầu tiên của ta, là tập hợp của 147 lính đánh thuê. Tiếc rằng lúc đó không có được thứ mà trò tạo ra, nên hắn chỉ có thể tồn tại được trong 20 năm. Những năm nay thật khổ để bảo dưỡng, ta thậm chí phải cho hắn ngủ đông.
Trong khi ông ta không ngừng diễn thuyết, tên chiến binh đã rút ra một cái ống kim loại kì lạ, nhấc đầu cậu lên, và cắm nó vào sau gáy Anh Kiệt. Nếu như vết thương trước kia khiến Kiệt đau tới gần chết, thì cơn đau này khiến cậu tin là nó đủ khả năng lôi người chết sống lại.
- Thầy có biết không, gần đây bệnh của em ngày một nặng, các cơ quan bắt đầu thoái hóa nghiêm trọng, vài tháng trước thì tim em đã ngừng đập, và chân khí cũng không đủ để vãn hồi lại. Để có thể sống được tới bay giờ, em đã tiêm các nano robo vào người. Chúng giúp ích khá nhiều, đặc biệt là một vũ khí bí mật: Christina.
- Christina?
- Cậu ta muốn nói tới tôi!- Đột nhiên, một giọng nữ phát ra từ miệng Anh Kiệt. Và cậu ta từ từ đứng dậy như chưa hề bị thương. Nếu không phải những vết máu trên áo hãy còn thì hẳn ngài giáo sư sẽ cho đây là một trò lừa mất. Tự minh vặn lại hết các khớp xương, rút luôn cái ống kim loại, và khiến các vết thương ngừng chảy máu bằng các nano robo, chứng tỏ Christina đã hoàn toàn kiểm soát cơ thể này.
- Hự.- Khi Christina vào cuộc, cũng là lúc cuộc chiến thật sự chấm dứt. Các nano robo không chỉ hoạt hóa tế bào cơ thể, nó còn thâm nhập vào toàn bộ hệ thần kinh, và điều khiển thân thể hoạt động. Tất cả các chiêu tấn công dưới sự phát động của Christina đều cực kì nhanh, chuẩn, độc. Từng đòn từng đòn không chỉ phòng thủ mà còn tấn công rất mạnh. Và rồi trong phút chốc, tóc bạch kim xơi đòn. Tất cả đều gây tổn thương nội tạng, và nhanh chóng đầu y đã bị bứt mất.
- Cô là một androi sao? Nhưng các androi đều bị kiểm soát về việc tấn công con người cơ mà.
- Thứ ông vừa nói là dành cho lũ chính quy. Tôi được tạo ra từ những phần mềm lỗi thời và tự do. Tôi tự quyết định những gì mình làm, trừ việc tổn thương chủ nhân.
- Kể cả giết người?
- Kể cả!
Phập. Và cô nàng cũng đối xử với lão đúng cách lao đối xử với Anh Kiệt, rút bỏ trí nhớ. Nhưng thay vì để chủ nhân nắm giữ lại thân thể, Christina đã đọc tin tức trong đó, và tự mình quyết định về cách cô ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ Hoàng Anh Kiệt.
Đúng lúc đó, Cầu Năng Lượng Siêu Hạt bắt đầu tự phát nổ. Thì ra lão Thành đã lập một thiết bị nổ gắn liền giữa nhịp tim của lão, lão chết thì quả cầu năng lượng sẽ nổ. Nhưng đúng lúc lão làm, thì Christina đang phải đồng bộ hóa dữ liệu, nên cô khoang quan sát thấy. Và khi Anh Kiệt tấn công, lão thấy điều này không nguy hiểm, nên không nói với cậu, và Christina lại giết lão quá nhanh, kết cục là
UỲNH- Một luồng sáng rực rỡ xuất hiện trên Biển Đông, với bán kính 20 km, rồi nhanh chóng biến mất, với toàn bộ cơ sở nghiên cứu của tập đoàn Anh Kiệt.