Xem bài viết đơn
  #4  
Old 02-05-2008, 07:13 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chủ nhân cười càng khoan khoái. Một người cả đời sống trong cô độc luôn luôn đặc biệt hiếu khách.
Ông ta lại bảo đảm với Triệu Vô Kỵ lần nữa :
- Ta nghĩ ngươi tuyệt không thể thất vọng đâu.
Đêm hôm nay thật ra có những người nào đến đây?
Trong một cỗ xe ngựa kỳ quái như vầy, đối diện một vị chủ nhân kỳ quái như vậy, đã là một kinh nghiệm khiến người ta rất khó quên.
Triệu Vô Kỵ không nghĩ ra đêm hôm nay còn có thể gặp chuyện gì càng lý thú hơn!
Trên chỗ dựa tay gần giường có treo một cái chuông vàng nho nhỏ, Chủ nhân cầm cái chuông nhỏ lên, rung nhẹ một tiếng.
Ông ta mỉm cười giải thích :
- Đây là cái chuông ta dùng để kêu người, ta chỉ rung một tiếng biểu thị người ta muốn gọi là Hồ Cự, quản gia của ta.
Tiếng chuông vừa vang lên, ông ta còn chưa dứt lời, Hồ Cự đã xuất hiện, giống như một tinh linh giờ nào phút nào cũng đều đang đợi chờ ma pháp hiệu triệu.
Gã là một người khổng lồ cao chín thước, mắt sâu hoắm, đầu tóc quăn queo, trên mặt đen bóng, mang theo vẻ hung hãn như dã thú, đôi tay to nổi vồng gân xanh, giắt bên hông một thanh loan đao Ba Tư lấp lánh ánh hàn quang, khiến cho gã nhìn càng nguy hiểm đáng sợ.
Nhưng trước mặt chủ nhân của gã, gã lại hiển lộ vẻ cung thuận phục tùng tuyệt đối.
Gã vừa xuất hiện đã vập đầu quỳ bái sát rạt dưới đất, bái lạy dưới chân chủ nhân, dùng thái độ cung kính nhất nhẹ nhàng hôn lên đôi giày mềm mại của chủ nhân gã.
Đối với gã mà nói, có thể hôn giày chủ nhân đã là một vinh sủng to lớn.
Thái độ của chủ nhân đối với gã lại lãnh tuấn nghiêm túc :
- Hiện tại đã gần đến giờ tý phải không?
- Dạ.
- Ngươi đã chuẩn bị hết rồi phải không?
- Dạ.
Chủ nhân tuy rất vừa lòng, lại không để lộ một chút ý tứ tán thưởng nào, chỉ điềm đạm phân phó :
- Vậy hiện tại bọn ta có thể bắt đầu rồi.
“Dạ”. Hồ Cự lại vập đầu rồi mới lui ra.
Gã tuy chỉ nói một chữ “dạ”, Triệu Vô Kỵ lại nghe rõ khẩu âm của gã cứng ngắc kỳ dị phi thường.
Chủ nhân lại nhìn ra sự hiếu kỳ của khách nhân :
- Phụ thân của gã là thương nhân Ba Tư, gã vốn là lực sĩ dưới trướng đại tướng quân, có một lần ngộ phạm quân pháp, đáng lẽ phải bị xử quyết.
Quân lệnh của đại tướng quân như núi, thiên hạ đều biết, gã làm sao có thể thoát khỏi lưỡi đao?
Chủ nhân nói :
- Là ta dùng một đôi hãn huyết mã Đại Uyển danh chủng đổi lấy cái mạng của gã từ trong tay đại tướng quân.
Đại tướng quân thích ngựa quý, trong mắt của đại tướng quân mà nhìn, một đôi ngựa tốt danh chủng còn trân quý hơn xa bất cứ tính mạng của một ai.
Tư Không Hiểu Phong thở dài :
- May là ông có một đôi ngựa quý mới có thể đánh đổi một bộc nhân trung tâm như vậy.
Chủ nhân thốt :
- Gã không phải là bộc nhân của ta, gã là nô lệ của ta, ta lúc nào cũng có thể kêu gã đi chết.
Ông ta điềm đạm nói, tịnh không có một chút khoa trương, chỉ bất quá nói ra sự thật.
Nhưng trong tai người khác mà nghe, lại không còn nghi ngờ gì nữa, giống hệt cố sự trong thần thoại.
May là Triệu Vô Kỵ đối với mấy chuyện này đã dần dần quen thuộc, dã không còn kinh ngạc nữa, càng không thể hoài nghi.
Tới lúc đó, trong khu rừng hắc ám đột nhiên sáng choang như một kỳ tích.
Triệu Vô Kỵ vốn cả một trản đèn cũng không thấy, hiện tại bốn bề lại đã được ánh đèn chiếu rọi sáng như ban ngày.
Những cây cổ thụ đứng trước cỗ xe ngựa đột nhiên toàn bộ ngã xuống. Cây vừa ngã xuống là rất mau chóng bị một vòng dây kéo đi.
Một khoảnh rừng trong phút chốc đã biến thành bình địa. Triệu Vô Kỵ tuy tận mắt chứng kiến, cơ hồ vẫn không tin vào mắt mình.
Trên khuôn mặt trắng nhợt của chủ nhân chung quy đã lộ vẻ thỏa mãn.
Đối với hiệu suất hành sự của đám thuộc hạ của ông ta, không ai còn có thể cảm thấy không thỏa mãn.
Tư Không Hiểu Phong lại đang thở dài. Lão luôn hy vọng thuộc hạ của lão làm việc cũng có thể có hiệu suất như vầy.
Lão nhịn không được phải nói :
- Người như Hồ Cự, phải dùng mười đôi ngựa quý đi đổi cũng đáng giá.
Chủ nhân mỉm cười.
Con người đó tuy không phải là thương nhân, lại luôn luôn rất ít khi làm chuyện mua bán lỗ vốn.
Mưa đã tạnh.
Bên ngoại cánh rừng đột nhiên vang lên tiếng gõ ống tre, một người rao lớn :
- Thịt bò ướp ngũ vị hương, hoành thánh thịt bằm đây.
Trong tiếng rao xuất hiện một người đầu đội nón tre, gánh một đòn gánh hoành thánh bước vào khoảnh đất trống.
Một gánh phía trước đòn gánh có một lò lửa cháy phừng phừng, nhiệt khí trong cái nồi trên lò bốc đằng đằng, gánh đằng sau ngoại trừ chén dĩa gia vị nêm nếm ra còn có một lồng đậy vải lụa che thịt bò. Ở Giang Nam, lúc nửa đêm ngủ không được, lúc nào cũng đều có thể đi tìm một gánh hàng rong như vầy ăn một chén hoành thánh nóng hổi.
Nhưng Triệu Vô Kỵ có nằm mộng cũng không tưởng được ở đây cũng có thể nhìn thấy thứ gánh hàng rong đó.
Nơi này có ai có thể ăn hoành thánh của gã?
Gánh hoành thánh vừa đặt xuống, bên ngoại lại vang lên tiếng rao bán, một người dùng tiếng Tô Hàng rao :
- Bánh bột lọc chấm đường đây, bánh bột lọc nhân đậu xanh đậu đỏ đây.
Bao nhiêu thứ bánh bột lọc đó đều là món ăn chơi ưa thích nhất ở đất Tô Hàng.
Nhưng gã làm sao có thể đem đến tận đây để bán?
Người đến cũng không chỉ có hai người đó.
Theo sau bọn họ còn có người bán dưa muối, bán rượu, bán bánh tai heo Hồ Bắc, bán bánh bột chiên, bán bánh bò Sơn Đông, bán bánh bột nhào đường Phúc Châu, bán bánh bột gạo Lĩnh Nam, bán vịt quay, bán bánh da lợn, bán chè tào hủ, bán sữa đậu nành Bắc Kinh, ngũ hoa bát môn, đủ các thức các dạng hàng gánh, dùng đủ các thức các dạng lời rao từ nam chí bắc, từ bốn phương tám hương đổ vào một khoảnh đất trống sáng choang ánh đèn đó.
Phiến bình địa đột nhiên biến thành nhiệt náo, giống như tụ tập đình đám vậy.
Triệu Vô Kỵ ngây người.
Chàng chưa từng nhìn thấy bao nhiêu gánh hàng rong bán đồ ăn như vậy, càng không tưởng được bọn họ có thể đến đây.
Bọn họ đến đây làm gì?
Ở đây có ai có thể ăn đồ ăn bọn họ bán?
Không ai ăn, bọn họ chừng như chuẩn bị tự mình ăn.
Nhưng trước khi bọn họ bắt đầu ăn uống, mỗi người đều bưng đồ mình bán, chọn ra một phần ngon lành nhất dâng cho chủ nhân thần bí trong cỗ xe ngựa thần bí.
Người bán hoành thánh trước hết bưng một chén hoành thánh bốc khói đằng đằng đi tới, quỳ ngoài cửa xe cung cung kính kính nói :
- Đây là chút ý tứ đệ tử hiếu kính chủ nhân, cung chúc chủ nhân thân thể khang kiện, mọi sự như ý.
Chủ nhân chỉ mỉm cười gật gật đầu, cả một tiếng “cám ơn” cũng không nói ra.
Nhưng người bán hoành thánh đã cảm kích muốn chết, cao hứng muốn chết, bởi vì gã đã nhìn thấy nụ cười mỉm của chủ nhân.
Sau đó người bán bánh bột lọc, bán dưa muối, bán rượu, bán tào hủ chiên, bán bánh bột nhào đường... từng người từng người đều đi qua, đều quỳ xuống dùng tiếng nói quê hương của mình nói vài lời cảm kích chúc tụng chủ nhân của bọn họ.
Nghe tiếng của bọn họ, nam bắc đều có, hiển nhiên không phải cùng đến từ một nơi.
Bọn họ không hẹn mà đến, khôn ngại đường xa vạn dặm mà đến đây, lẽ nào chỉ vì muốn dâng một chén hoành thánh, một cái bánh ngọt?
Triệu Vô Kỵ càng cảm thấy kỳ quái!
Đợi đến khi chàng nhìn thấy một lão thái bà bán đậu phộng rang bưng một dĩa đậu phộng tới, chàng cơ hồ nhịn không được muốn kêu lên.
Lão thái bà bán đậu phộng rang đó không ngờ chính là “Kim Cung Ngân Tiễn”
Hắc Bà Bà danh chấn giang hồ.
Hắc Bà Bà lại chừng như căn bản không nhìn thấy chàng, càng không nhận ra chàng, cung cung kính kính quỳ dưới đất, hiến xuất lễ vật của mình, đổi lấy nụ cười mỉm của chủ nhân, cảm kích muôn phần lui ra.
Triệu Vô Kỵ cũng chỉ còn nước miễn cưỡng kềm chế sự hiếu kỳ của mình. Chàng luôn là người rất có gia giáo, chàng không chịu thất lễ trước mặt vị chủ nhân hiếu khách đó.
Lúc đó bọn gánh hàng rong đã bắt đầu ăn uống, ngươi uống rượu của ta, ta ăn hoành thánh của ngươi trừ, ăn uống cực kỳ thống khoái. Cách ăn uống đó quả thật lý thú, thống khoái hơn xa ngồi ăn một bàn đầy vi cá.
Bọn họ không những đều quen biết nhau, hơn nữa chừng như là bằng hữu rất thân.
Mọi người không khác gì là vì sinh hoạt phải bôn ba, rất khó gặp mặt được một lần, trong năm có một ngày nay mới có thể hoan tụ cùng một chỗ ăn uống no nê, hoan lạc tận hưởng rồi mới chia tay.
Kỳ quái là người bán hoành thánh tịnh không giống như bán hoành thánh, người bán bánh ngọt cũng không giống như bán bánh ngọt.
Thân phận của những người khác tuy không thể xác định, ít ra Triệu Vô Kỵ biết được Hắc Bà Bà tuyệt không phải là người bán đậu phộng rang.
Lẽ nào người khác cũng như bà ta, chỉ bất quá dùng gánh hàng rong để che giấu thân phận của mình.
Bọn họ bình thời làm gì?
Triệu Vô Kỵ uống vài chén rượu, ăn bánh tai heo Hồ Bắc, lại ăn bảy tám món tạp nhạp khác, đều là những món mà ngày thường chàng tuyệt đối không có cách nào ăn cùng một lúc được.
Chủ nhân nhìn chàng, trong mắt chứa chan vẻ vui mừng :
- Ta thích người trẻ tuổi có khẩu vị tốt, người cường tráng không để chuyện gì đè nặng tâm sự mới có thể có khẩu vị ngon lành được.
Lời nói của ông ta chừng như có chút kỳ quái, lại rất có đạo lý.
Ông ta lại hỏi Triệu Vô Kỵ :
- Ngươi xem bọn họ có phải rất lý thú không?
Triệu Vô Kỵ thừa nhận :
- Nhưng tôi còn chưa thấy chuyện gì lý thú, ăn mấy món này tịnh không thể coi là rất lý thú được.
Chủ nhân mỉm cười :
- Ngươi sẽ thấy.
Triệu Vô Kỵ còn chưa thấy chuyện gì lý thú, những người đó đã bỏ đi.
Trước khi đi, mỗi người lại hướng về vị chủ nhân thần bí đó cúi đầu chúc phước, sau đó cùng hô :
- Năm sau tái kiến!
Tiếng hô còn lòng vòng quanh màng nhĩ, người của bọn họ đã hoàn toàn đi hết, mấy cây đòn gánh mấy đồ đạc buôn bán bọn họ đem đến lại lưu lại hết, lẽ nào bọn họ vì say quá đã quên hết?
Tư Không Hiểu Phong nhịn không được phải hỏi :
- Ông sao không kêu bọn họ đem mấy vật đó đi?
Chủ nhân đáp :
- Đó vốn là bọn họ đặc biệt mang đến dâng cho ta, sao lại mang đi?
Tư Không Hiểu Phong hỏi :
- Bọn họ tại sao lại muốn dâng cho ông những vật đó?
Chủ nhân đáp :
- Bởi vì bọn họ biết ta phải nuôi ba chục tùy tùng và tám trăm thớt ngựa.
Tư Không Hiểu Phong nhịn không được cười :
- Nhưng ông cần những vật đó làm gì? Lẽ nào ông cũng muốn đổi nghề đi bán hoành thánh?
Chủ nhân cũng cười.
Tới lúc đó, bên ngoài khu rừng lại vang lên thanh âm của người khác, giống như tiếng sấm sét vậy, chấn động mang tai.
Một người cười lớn nói :
- Ta biết ngươi nhất định đang ở đây, ngươi trốn không khỏi ta đâu.
* * * * *
[Đổ Quỷ]
Lúc tiếng cười mới vang lên, còn ở rất xa, tiếng cười vừa kết thúc, người đó đã đến trước mặt bọn họ.
Một đại hán cơ hồ còn cao hơn cả Hồ Cự, hai tay cầm hai cái bao bố có thể đủ để chứa một thạch gạo, trên lưng còn vác thêm một bao, lại giống hệt như một con yến tử từ trong khu rừng bay ra.
Triệu Vô Kỵ chỉ nhìn thấy bóng của hắn lóe lên một cái, người đó đã đứng bên ngoài cửa xe.
Nếu quả chàng không tận mắt nhìn thấy, chàng thật vô phương tin rằng một đại hán như vậy có thể có thân pháp linh xảo đến thế.
Khí trời tháng tư đã bắt đầu nóng, đại hán đó lại vận áo hồ cừu, đầu tóc rối bù như cỏ dại dùng một sợi dây thừng thắt giữ, trên đôi chân trần mang một đôi giày cỏ.
Chân của hắn còn chưa đứng yên, lại đã chỉ tay về hướng mũi chủ nhân cười lớn :
- Hảo tiểu tử, ngươi thật có hai tay, cả ta cũng không tưởng được năm nay ngươi lại chọn một nơi như vầy, không ngờ ở ngay bên đại lộ, không ngờ còn kêu đám đồ tử đồ tôn của ngươi giả làm mấy tên gánh hàng rong bán hoành thánh.
Đới với vị chủ nhân mà người người đều rất tôn kính, hắn lại không có một chút bộ dạng tôn kính nào.
Nhưng chủ nhân tịnh không trách cứ, trái lại chừng như lại cười rất khoan khoái :
- Ta cũng không tưởng được năm nay ngươi vẫn có thể tìm ra.
Đại hán đó cười :
- Hiên Viên Nhất Quang ta tuy đánh bạc đâu thua đó, nghề tìm người lại là thiên hạ đệ nhất!
Chủ nhân thốt :
- Nghề thua tiền của ngươi cũng là thiên hạ đệ nhất.
Hiên Viên Nhất Quang nói :
- Điểm đó cũng không phải là xạo.
Chủ nhân hỏi :
- Ngươi đã biết ngươi đánh bạc đâu thua đó, tại sao năm nay còn đến?
Hiên Viên Nhất Quang đáp :
- Mỗi một người đều có lúc đổi vận, năm nay vận xui của ta đã đi hết, đã đổi vận rồi.
Chủ nhân hỏi :
- Năm nay ngươi thật vẫn còn muốn đánh bạc?
Hiên Viên Nhất Quang đáp :
- Không đánh bạc thì là con cháu của con rùa đen.
Hắn chợt trút hết đồ trong ba cái bao lớn ra :
- Ta dùng những thứ này đánh bạc với ngươi đổi lại mấy cây đòn gánh mà đám đồ tử đồ tôn của ngươi lưu lại dưới đất.
Triệu Vô Kỵ lại ngây người.
Từ trong bao trút ra tuy cũng là đồ lắt nhắt, cái gì cũng có, lại không có cái nào là không mắc tiền.
Dưới đất kim quang lấp lánh, chân đèn cầy làm bằng vàng, lư hương vàng, tượng Bồ Tát vàng, mão vàng, dây thắt lưng vàng, vòng vàng, nhẫn vàng, chén vàng, chung vàng, bình vàng, thậm chí còn có cả bô vàng.
Một khi có thể nghĩ tới vật gì có thể dùng vàng đúc thành, trong bao của hắn đều không thiếu, có những vật còn khảm đầy minh châu bảo ngọc còn trân quý hơn cả hoàng kim.
Người đó có phải bị điên không?
Chỉ có người điên mới có thể dùng bao nhiêu hoàng kim đó đi đánh cá đổi mới dụng cụ buôn gánh bán bưng kia.
Không tưởng được chủ nhân không ngờ còn điên hơn, không ngờ lại nói :
- Ta không chơi.
Mặt Hiên Viên Nhất Quang lập tức biến thành như bị ai nhéo tai, hét lớn :
- Tại sao ngươi không cá?
Chủ nhân đáp :
- Bởi vì vốn của ngươi còn chưa đủ.
Ai cũng không thể nghĩ vốn của hắn còn chưa đủ, không tưởng được chính hắn trái lại cũng phải thừa nhận, cười khổ :
- Cho dù lần này vốn liếng ta mang đến còn thiếu một chút, ngươi cũng không thể không đánh bạc.
Chủ nhân hỏi :
- Tại sao?
Hiên Viên Nhất Quang đáp :
- Mười năm nay, ta không thắng ngươi được tới một lần, ngươi cũng nên cho ta một lần cơ hội chứ.
Chủ nhân không ngờ lại do dự, đắn đo một hồi rất lâu mới miễn cưỡng đồng ý :
- Được, ta cho ngươi một cơ hội!
Lời nói của ông ta còn chưa nói dứt, Hiên Viên Nhất Quang đã nhảy dựng :
- Mau, mang xí ngầu ra.
Xí ngầu đã chuẩn bị từ sớm, chừng như chủ nhân đã sớm biết hắn sẽ đến!
Xí ngầu dùng bạch ngọc khắc thành, chén đúc bằng hoàng kim.
Hiên Viên Nhất Quang lập tức phấn chấn tinh thần :
- Nhìn thấy ba hột xí ngầu đó là ta đã thống khoái, có thua cũng thống khoái.
Chủ nhân hỏi :
- Ai đổ trước?
Hiên Viên Nhất Quang đáp :
- Ta.
Chủ nhân hỏi :
- Chỉ có hai ta đổ, có phân nhà cái không?
Hiên Viên Nhất Quang đáp :
- Không phân.
Chủ nhân thốt :
- Vậy cho dù ngươi có đổ được “tứ ngũ lục”, ta vẫn có thể theo kịp.
Hiên Viên Nhất Quang nói :
- Được, ta đổ “tứ ngũ lục” xem ngươi làm sao mà theo.
Hắn thò tay bóc ba hột xí ngầu trong chén, dùng ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa giữ xí ngầu, gõ vào thành chén “đinh đinh đinh” ba tiếng, sau đó giơ lên cao, “keng keng keng” quăng xoáy vào lòng chén.
Thủ pháp của hắn vừa thuần thục, lại vừa đẹp mắt, chỉ nhìn thấy ba hột xí ngầu xoay động giữa lòng chén không ngừng.
Hột xí ngầu thứ nhất đã ngừng quay, là mặt “tứ”, hột thứ hai vừa ngưng, là mặt “lục”.
Hiên Viên Nhất Quang hét lớn một tiếng :
- Ngũ.
Hột xí ngầu thứ ba không ngờ đã ngã ra mặt “ngũ”, hắn không ngờ đã thật sự đổ ra “tứ ngũ lục”.
Ngoại trừ “báo tử” ba hột đồng điểm ra, “tứ ngũ lục” là lớn nhất.
Quăng xí ngầu muốn quăng ra “báo tử” đơn giản còn khốn khó hơn cả thiết thụ khai hoa.
Hiên Viên Nhất Quang cười lớn :
- Xem ra vận khí của ta thật đã đổi, lần này ta cho dù có muốn thua cũng không dễ gì.
Hắn chợt quay mặt nhìn Triệu Vô Kỵ, chợt hỏi :
- Ngươi có từng đổ xí ngầu không?
Triệu Vô Kỵ đương nhiên đã từng chơi.
Chàng tịnh không thể coi là một đứa bé ngoan, cờ bạc ngón nào chàng cũng đã từng chơi qua, chàng thường đem hết tiền lì xì đánh bạc thua trắng tay.
Chủ nhân hỏi :
- Ngươi có thể thay ta đổ một bàn được không?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Được.
Một khi chàng nghĩ chuyện tịnh không nhất định phải cự tuyệt, chàng có thể đáp một cách rất thống khoái: “Được”!
Chàng luôn luôn rất ít khi cự tuyệt yêu cầu của người ta.
Chủ nhân hỏi :
- Ta có thể nhờ hắn thay ta đổ bàn này không?
Hiên Viên Nhất Quang đáp :
- Đương nhiên có thể.
Chủ nhân hỏi :
- Nếu hắn đổ ra “báo tử”, ngươi cũng không hối hận chứ?
Hiên Viên Nhất Quang đáp :
- Nếu hắn có thể đổ ra “báo tử”, ta...
Chủ nhân hỏi :
- Ngươi làm sao?
Hiên Viên Nhất Quang đáp :
- Ta cho hắn tùy tiện làm gì cũng được.
Chủ nhân hỏi :
- Ý tứ của ngươi muốn nói hắn muốn ngươi làm gì, ngươi cũng làm cái đó?
Hiên Viên Nhất Quang đáp :
- Không sai.
Chủ nhân hỏi :
- Ngươi có biết câu nói đó vốn không thể tùy tiện nói ra không?
Hiên Viên Nhất Quang hỏi :
- Tại sao?
Chủ nhân đáp :
- Trước đây ta biết có một cô gái rất thích đánh cá với bằng hữu của ta, cũng thường thường thích nói câu đó!
Hiên Viên Nhất Quang hỏi :
- Kết quả ra sao?
Chủ nhân đáp :
- Kết quả nàng đã thành vợ của bằng hữu của ta.
Triệu Vô Kỵ bỗng cười cười :
- Nhưng ngươi có thể yên tâm, không cần biết ra sao, ta đều không thể bắt ngươi làm vợ ta.
Chàng cũng làm giống hệt Hiên Viên Nhất Quang, cũng bóc xí ngầu từ trong chén lên, cầm bằng ba ngón tay, “đinh đinh đinh” gõ vào thành chén, “keng keng keng”
quăng ba hột xí ngầu vào lòng chén, xoáy động không ngừng.
Hiên Viên Nhất Quang đinh đinh nhìn ba hột xí ngầu, ánh mắt thẳng đơ.
Chủ nhân đột nhiên thở dài :
- Ngươi lại thua rồi.
Câu nói đó vừa dứt lời, ba hột xí ngầu đã ngưng quay, không ngờ lại là ba mặt “lục”.
“Lục báo”, đó là chí tôn bảo trong trò đổ xí ngầu.
Hiên Viên Nhất Quang ngây người, ngây cả nửa ngày, chợt hét lớn một tiếng :
- Tức chết ta đi được!
Lăng không xoay ba vòng, hình lẫn bóng đều đã biến mất.
Hắn nói đi là đi, đi còn nhanh hơn cả đến, nếu không phải còn có chén vàng chung vàng vòng vàng nhẫn vàng mà hắn mang đến còn lưu lại dưới đất, chừng như căn bản không thể biết có một người như hắn vừa tới.
Tư Không Hiểu Phong nãy giờ một mực cười mỉm, tĩnh tọa ngồi kề bên xem xét, lúc đó mới mở miệng nói :
- Ta nhớ năm xưa trong “Thập Đại Ác Nhân” có “Ác Đổ Quỷ” Hiên Viên Tam Quang.
Đó đương nhiên cũng là chuyện trước đây từ rất lâu, rất lâu.
Vào thời đại đa tư đa thái đó, trong giang hồ anh hùng nổi dậy khắp nơi.
“Ác Đổ Quỷ” Hiên Viên Tam Quang, “Huyết Thủ” Đỗ Sát, “Bất Ngật Nhân Đầu”
Lý Đại Chủy, “Bất Nam Bất Nữ” Đồ Kiều Kiều, “Mê Tử Nhân Bất Bồi Mạng” Tiêu Mê Mê, “Tiếu Lý Tàng Đao” Cáp Cáp Nhi... còn có thiên hạ đệ nhất thông minh nhân là Tiểu Ngư Nhi và huynh đệ song sinh của hắn là Hoa Vô Khuyết, đều là nhân vật phong vân danh động thiên hạ đương thời.
Cho đến bây giờ, tên tuổi của bọn họ vẫn chưa bị quên lãng, ánh sáng của bọn họ còn chưa tiêu tán hết.
Tư Không Hiểu Phong nói :
- Nhưng ta lại không biết trong giang hồ có người tên là Hiên Viên Nhất Quang.
Chủ nhân mỉm cười :
- Ngươi đương nhiên không thể biết hắn.
Tư Không Hiểu Phong hỏi :
- Sao vậy?
Chủ nhân đáp :
- Bởi vì ngươi không đánh bạc.
Tư Không Hiểu Phong hỏi :
- Hắn cũng là Đổ Quỷ?
Chủ nhân đáp :
- Hắn còn hung hơn so với Hiên Viên Tam Quang thuở trước, cũng thua nhiều hơn so với Hiên Viên Tam Quang.
Tư Không Hiểu Phong thừa nhận :
- Hắn quả thật có thể thua.
Chủ nhân thốt :
- Hiên Viên Tam Quang phải đợi đến trời sáng rõ, lúc không còn ai hết, tiền mới có thể thua sạch.
Tư Không Hiểu Phong hỏi :
- Còn hắn?
Chủ nhân đáp :
- Trời còn chưa sáng, người cũng còn chưa hết, tiền của hắn đã thua sạch, hơn nữa một lần là thua sạch bách.
Tư Không Hiểu Phong thốt :
- Cho nên hắn tên là Hiên Viên Nhất Quang.
Chủ nhân mỉm cười :
- Lẽ nào ngươi còn có thể kiếm cho hắn một cái tên hay hơn?
Tư Không Hiểu Phong cũng cười :
- Ta không thể.
Chủ nhân lại hỏi Triệu Vô Kỵ :
- Con người của hắn có phải có rất nhiều tiền không?
Triệu Vô Kỵ chỉ còn nước thừa nhận :
- Phải.
Chủ nhân thốt :
- Hắn nhất định cũng không thể quên ngươi, người có thể quăng ra ba mặt xí ngầu đồng điểm tất càng không có nhiều.
Triệu Vô Kỵ nói theo :
- Người như vậy quả thật không có quá nhiều.
Chủ nhân thốt :
- Có thể tìm được ngươi đổ xí ngầu cho ta là vận khí của ta, ta đương nhiên cũng nên tưởng thưởng ngươi một chút.
Triệu Vô Kỵ cũng không phản đối.
Chủ nhân thốt :
- Những cây đòn gánh bên kia ngươi có thể tùy tiện chọn vài cây mà mang đi.
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Được.
Chàng tịnh không hỏi :
- Ta không bán hoành thánh, tại sao lấy đòn gánh làm gì?
Chàng nghĩ thứ chuyện đó không cần thiết phải cự tuyệt, cũng không đáng để hỏi.
Chủ nhân nhìn chàng, trong ánh mắt lim dim có vẻ tán thưởng, lại nói :
- Ngươi có thể chọn năm cây.
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Được.
Chàng lập tức bước qua, tùy tiện cầm một cây đòn gánh lên, vừa cầm lên, trên mặt đã lộ xuất nét kinh dị.
Cây đòn gánh đó nặng khủng khiếp, chàng cơ hồ cầm không nổi.
Chàng lại chọn một cây khác, biểu tình trên mặt càng kinh hãi, nhịn không được phải hỏi :
- Những cây đòn gánh này lẽ nào đều đúc bằng vàng?
Chủ nhân đáp :
- Tất cả.
Triệu Vô Kỵ hỏi :
- Là thuần kim?
Chủ nhân đáp :
- Thuần kim vàng mười.
Không những đòn gánh đúc bằng thuần kim, những thứ khác cũng vậy, cho dù không phải là thuần kim, cũng là thuần ngân.
Triệu Vô Kỵ bây giờ mới biết Hiên Viên Nhất Quang tịnh không điên, chủ nhân cũng không điên, điên chính là đám gánh hàng rong kia.
Chủ nhân cười cười :
- Kỳ thật bọn họ cũng không điên.
Triệu Vô Kỵ hỏi lại :
- Không?
Chủ nhân đáp :
- Bọn họ biết ta phải nuôi ba mươi tùy tùng và tám trăm thớt ngựa, cũng biết ta chỉ có chi mà hoàn toàn không có thu nhập, cho nên ngày hôm nay mỗi năm bọn họ đều dâng vài thứ cho ta.
Bọn họ đương nhiên không phải làm nghề bán hoành thánh, bán hoành thánh ba trăm năm cũng không đủ tiền đúc thành một cây đòn gánh như vầy.
Chủ nhân nói :
- Trước đây bọn họ đều là bộ hạ cũ của ta, hiện tại lại đã trở thành thương nhân hết.
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Xem ra nghề bọn họ làm nhất định không tệ.
Chàng tịnh không muốn hỏi quá nhiều, cũng không muốn biết quá nhiều.
Chủ nhân lại hỏi chàng :
- Ngươi biết Hắc Bà Bà?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Nhận ra.
Chủ nhân hỏi :
- Ngươi có biết bà ta làm nghề gì không?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Không biết.
Chủ nhân hỏi :
- Ngươi cũng không muốn biết?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Không muốn!
Chủ nhân hỏi :
- Tại sao không muốn?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Mỗi người đều có quyền bảo vệ chuyện riêng tư của mình, tôi tại sao lại muốn biết?
Chủ nhân lại cười :
- Bọn họ cũng không muốn để người ta biết, cho nên bọn họ mỗi năm lúc đến nơi, hành tung đều rất bí mật.
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Tôi đã thấy.
Chủ nhân nói :
- Chỗ bọn ta mỗi năm tụ hội cũng rất ổn mật, hơn nữa mỗi năm đều đổi chỗ.
Triệu Vô Kỵ trầm tư, chợt thốt :
- Nhưng Hiên Viên Nhất Quang mỗi năm đều tìm ra ông.
Chủ nhân nói :
- Đó là canh bạc lớn hàng năm của hắn, hắn chưa từng bỏ lỡ!
Triệu Vô Kỵ mỉm cười :
- Nghề thua tiền của hắn thật không tệ.
Chủ nhân thốt :
- Đâu chỉ là không tệ, đơn giản là thiên hạ đệ nhất.
Triệu Vô Kỵ nói :
- Nghề tìm người của hắn cũng là thiên hạ đệ nhất.
Chủ nhân đáp :
- Tuyệt đối.
Ánh mắt của Triệu Vô Kỵ phát sáng, lại cúi đầu tùy tiện chọn năm cây đòn gánh, dùng hai tay ôm lấy bước tới.
Năm cây đòn gánh nặng quá nặng.
Chủ nhân nhìn chàng, điềm đạm cười :
- Nếu quả Hiên Viên Nhất Quang muốn tìm một người, tùy tiện người đó có trốn ở đâu, hắn cũng có cách tìm ra, chỉ tiếc người khác muốn tìm hắn lại rất khốn khó.
Triệu Vô Kỵ chừng như căn bản không nghe thấy ông ta nói gì, chầm chậm đem đòn gánh để xuống, chợt nói :
- Ngựa của tôi tuy không phải là thứ Đại Uyển danh chủng, nhưng tôi cũng không muốn đè nó chết.
Chủ nhân lập tức hiểu ý chàng :
- Năm cây đòn gánh này có thể đè nó chết?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Năm cây đòn gánh đó thậm chí có thể đè tôi chết!
Chủ nhân lại cười :
- Ngươi đương nhiên chưa muốn chết.
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Cho nên tôi hiện tại chỉ còn nước lưu chúng lại ở đây, nếu quả đến lúc tôi cần dùng, tôi nhất định đến lấy.
Chủ nhân hỏi :
- Ngươi có thể tìm ra ta?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Cho dù tôi tìm không ra, ông cũng nhất định có cách có thể để tôi tìm ra.
Chủ nhân hỏi :
- Ngươi có phải luôn luôn rất ít khi cự tuyệt người khác?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Rất ít khi.
Chủ nhân thở dài :
- Vậy ta chừng như cũng không có cách nào cự tuyệt ngươi.
Triệu Vô Kỵ ngẩng đầu, ngưng thị nhìn ông ta :
- Cho nên ông nhất định phải nghĩ cách để cho tôi có thể lúc nào cũng tìm ra ông.
Chủ nhân lại cười, quay về phía Tư Không Hiểu Phong :
- Người trẻ tuổi đó xem chừng có vẻ thông minh như ngươi.
Tư Không Hiểu Phong mỉm cười :
- Hắn đích xác không khờ dại!
Chủ nhân nói :
- Ta thích người thông minh, ta luôn hy vọng người thông minh có thể sống lâu.
Câu nói của ông ta rất kỳ quái, trong đó phảng phất bao hàm thâm ý gì đó.
Triệu Vô Kỵ cũng nghe không hiểu cho lắm.
Chủ nhân chợt lấy cái chuông vàng đặt trên chỗ dựa tay xuống, trao cho chàng :
- Lúc ngươi muốn tìm ta, chỉ cần rung cái chuông đó, rung bảy lần, sẽ có người dẫn ngươi đến gặp ta.
Triệu Vô Kỵ không hỏi nữa, lập tức đem chuông vàng cất kỹ trong người.
Trên mặt Tư Không Hiểu Phong lộ xuất nụ cười mỉm mãn nguyện.
Lúc đó, xa xa có tiếng trống canh truyền đến, là canh hai.
Triệu Vô Kỵ lại chừng như cảm thấy rất kỳ quái.
Tiếng trống canh đó tuy rất xa, nhưng lọt vào tai lại ngân vang, nghe chừng như có người đang gõ chiêng ngay sát tai.
Chàng nhịn không được phải hỏi :
- Hiện tại thật còn chưa đến canh ba sao?
Không có ai trả lời chàng.
Tất cả ánh đèn đều đã hoàn toàn tắt phụt.
Cánh rừng lại lập tức biến thành một màn hắc ám, từ tánh đèn trong thùng xe hắt ra, ẩn ước có thể nhìn thấy có một đoàn người bước tới, còn khiêng theo một cái rương rất lớn.
Nhìn từ xa, đó có phải là một cái rương? Hay là một cỗ quan tài?
Chủ nhân chợt thở dài, lẩm bẩm :
- Y chung quy cũng đã đến.
Triệu Vô Kỵ hỏi :
- Ai đến?
Trên mặt chủ nhân lộ xuất một biểu tình rất kỳ quái, qua một hồi rất lâu mới đáp từng tiếng :
- Là người chết.
Người chết thông thường đều nằm trong quan tài.
Cái rương đó quả nhiên không phải là rương, mà là một cỗ quan tài.
Tám hắc y nhân vừa gầy vừa cao khiêng cỗ quan tài đen sì đó bước đến.
Trên quan tài không ngờ còn có một người ngồi, một tiểu hài tử mới mười mấy tuổi, vận y phục trắng như tuyết.
Đợi đến khi ánh đèn rọi trên mặt đứa bé, Triệu Vô Kỵ thất kinh.
Đứa bé đó không ngờ chính là đứa bé hồi nãy dẫn chàng đến, chỉ bất quá đã thay y phục trắng như tuyết!
Nó tại sao lại đột nhiên ngồi trên quan tài? Triệu Vô Kỵ còn chưa nghĩ ra, bên cạnh đã có người nắm chéo áo chàng, nhẹ nhàng hỏi :
- Ông nhìn đứa bé ngồi trên quan tài xem có phải giống tôi không?
Triệu Vô Kỵ lại giật mình. Đứa bé nắm áo chàng mới là tiểu hài tử hồi nãy dẫn chàng đến, trên người vẫn vận bộ y phục đỏ tươi.
Hai đứa bé không ngờ lại giống hệt nhau.
“Tung! Tung!”
Tiếng trống canh lại vang lên, Triệu Vô Kỵ chung quy đã nhìn thấy người đánh trống canh, khuôn mặt trắng nhợt, áo xanh quần trắng giày bố, trong tay cầm cái chiêng nhẹ, khúc tre gõ chiêng, và một đoản trượng màu trắng.
“Đoạt Mệnh Canh Phu” Liễu Tam Canh cũng đã đến!
Y không nhìn thấy Triệu Vô Kỵ, y cái gì cũng không thấy.
Y còn đang chuyên tâm gõ chiêng canh.
Hiện tại tuy còn chưa đến canh ba, nhưng đã quá canh hai, canh ba đâu còn xa mấy.
Phải đợi đến lúc nào mới là canh ba?
Lần này y chuẩn bị đoạt hồn ai?
Tiểu hài tử vận bạch y đoan đoan chính chính ngồi thẳng như ngọn bút trên quan tài, cả động cũng không động.
Tiểu hài tử vận hồng y đang cười cười nhìn nó.
Nó làm mặt nghiêm, không thèm để ý đến.
Tiểu hài tử vận hồng y xông đến trước mặt nó làm mặt xấu.
Nó quay đầu đi, cả nhìn cũng không nhìn.
Hai đứa bé tuy giống hệt nhau, nhưng tính khí chừng như hoàn toàn bất đồng.
Triệu Vô Kỵ chung quy nhịn không được, len lén hỏi :
- Ngươi biết nó?
“Đương nhiên là biết”. Tiểu hài tử vận hồng y đáp.
Triệu Vô Kỵ lại hỏi :
- Nó là huynh đệ của ngươi?
- Nó là đối đầu của tôi.
Triệu Vô Kỵ càng kinh hãi :
- Các ngươi còn là con nít, làm sao lại biến thành đối đầu?
Tiểu hài tử vận hồng y đáp :
- Bọn tôi là đối đầu trời sinh, vừa sinh ra là đã đối đầu.
Triệu Vô Kỵ lại hỏi :
- Trong quan tài là người nào vậy?
Tiểu hài tử thở dài :
- Ông sao càng lúc càng khờ vậy, trong quan tài đương nhiên là người chết, ông lẽ nào cả chuyện như vậy mà cũng không biết?
Quan tài đã đặt xuống, đặt bên ngoài cửa xe, quan tài đen sì, đang lấp lánh phát sáng dưới ánh đèn.
Không phải là ánh sáng của lớp sơn bóng!
Cỗ quan tài đó lẽ nào cũng giống như mấy cây đòn gánh? Cũng là dùng hoàng kim đúc thành?
Tám hắc y nhân khiêng quan tài tuy mặt mày lạnh như sắt, hoàn toàn không có một chút biểu tình, nhưng trên trán lại lấm tấm mồ hôi.
Cỗ quan tài đó hiển nhiên rất nặng, chừng như thật là dùng vàng ròng đúc thành.
Bọn họ dùng một cỗ quan tài hoàng kim khiêng một người chết đến đây làm gì?
Tiểu hài tử vận bạch y vẫn đang ngồi trên quan tài, đột nhiên hướng về phía Liễu Tam Canh vẫy tay.
Liễu Tam Canh giống như có thể nhìn thấy vậy, lập tức đi tới, rùn hông xuống.
Tiểu hài tử vận bạch y chầm chậm đứng lên, không ngờ một chân bước với ra, đứng trên vai y.
Đoạt Mệnh Canh Phu danh động giang hồ xem ra lại tôn kính úy sợ tiểu hài tử đó thập phần, để cho nó đứng trên vai mình, cả một chút dáng vẻ không cao hứng cũng không có.
Tiểu hài tử vận hồng y lại thì thầm với Triệu Vô Kỵ :
- Ông có tin không, từ lúc hắn sinh ra cho tới nay, trên chân hắn chưa từng dính qua một chút đất cát.
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Ta tin.
Tiểu hài tử vận hồng y thở dài :
- Nhưng chân tôi lại toàn đất cát.
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Ta thích con nít trên chân dính đầy đất cát, ta hồi còn nhỏ trên mặt cũng đầy đất cát.
Tiểu hài tử vận hồng y lại cười, chợt nắm tay chàng :
- Tôi cũng thích ông, tuy ông có lúc biến thành khờ khạo, tôi vẫn thích ông.
Triệu Vô Kỵ cũng muốn cười, lại cười không nổi.
Nắp quan tài đã được khiêng xuống, một người nằm thẳng như ngọn bút trong quan tài, song thủ xếp chéo, đặt trên lồng ngực, y phục trắng như tuyết không nhiễm chút bụi trần, trên khuôn mặt trắng nhợt khô cằn cả một chút huyết sắc cũng không có, nhìn giống như đã chết từ rất lâu, đã biến thành cứng ngắc.
Quan tài đen sì, người chết trắng nhợt, dưới ánh đèn ảm đạm mà nhìn càng hiển lộ vẻ quỷ dị khủng bố.
Bọn họ vì sao phải mở cỗ quan tài đó ra? Lẽ nào muốn để thi thể lạnh cứng đó nhìn thấy vị chủ nhân này? Hay là muốn để vị chủ nhân này nhìn thấy thi thể lạnh cứng đó?
Cương thi lạnh cứng nhắm mắt.
Cương thi cũng không không có gì đáng nhìn.
Nhưng chủ nhân lại đích xác đang nhìn thi thể, đột nhiên thở dài :
- Một năm cuối cùng đã trôi qua, ngươi vẫn khỏe chứ?
Ông ta không ngờ đang nói chuyện với cương thi đó.
Lẽ nào cương thi cũng có thể nghe?
Cương thi không những có thể nghe, hơn nữa còn có thể trả lời, đột nhiên đáp :
- Ta không khỏe.
Nghe ba chữ phát ra từ miệng của cương thi đó, cả Tư Không Hiểu Phong cũng giật mình.
Lão không thể không nhớ đến trong truyền thuyết cổ xưa thần bí, có cố sự cương thi phá quan tài sống lại.
Cương thi lại hỏi :
- Còn ngươi?
Chủ nhân đáp :
- Ta cũng không khỏe.
Cương thi bỗng thở dài :
- Tiêu Đông Lâu, ngươi đã hại ta, ta cũng đã hại ngươi.
Cho đến bây giờ Triệu Vô Kỵ mới biết vị chủ nhân thần bí đó tên là Tiêu Đông Lâu.
Cương thi đó lại là ai? Thanh âm của y tuy lạnh lạnh khàn khàn, lại mang theo một thứ bi thương và hối hận khôn tả.
Một người nếu thật đã chết, thật đã biến thành thi thể, không thể có thứ tình cảm đó.
Nhưng y xem ra rõ ràng là người chết, hoàn toàn không có một chút sinh khí, càng không còn một chút sinh cơ.
Y cho dù có còn sống, cũng vị tất là y còn muốn sống.
Bởi vì y đã không còn sinh thú.
Tiêu Đông Lâu luôn luôn nở nụ cười mỉm trên mặt, giữa giây phút đó cũng biến thành ngập tràn niềm hối hận bi thương, nhưng ông ta lập tức lại cười, mỉm cười nói :
- Ta biết ngươi vừa đến là có thể nói ra tên của ta.
Cương thi thốt :
- Ngươi nếu không chịu để người khác biết danh tánh của ngươi, ta có thể giết hết những người nghe thấy ba chữ đó.
Tiêu Đông Lâu nói :
- Ngươi biết bọn họ là ai không?
Cương thi đáp :
- Không cần biết bọn họ là ai cũng vậy.
Y cả đôi mắt cũng không mở ra, thiên hạ căn bản không có người nào có thể được y để trong mắt.
Nhưng chính y lại chỉ bất quá là một thi thể nằm trong quan tài, quanh năm không thấy ánh dương.
Triệu Vô Kỵ bỗng cười lên. Tiếng cười đâm thọc vào màng nhĩ.
Chàng chưa bao giờ chịu cự tuyệt hảo ý của người khác, cũng chưa bao giờ chịu để người khác coi thường.
Cương thi tuy đang nhắm mắt, tai lại không điếc, đương nhiên nghe thấy tiếng cười của chàng.
Cương thi quả nhiên hỏi :
- Ngươi đang cười ai đó?
Triệu Vô Kỵ trả lời rất thẳng thừng :
- Cười ngươi!
Cương thi hỏi :
- Ta có gì đáng cười?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Ngươi nói chuyện không những đáng cười, đơn giản rất hoạt kê.
Trong đôi mắt của cương thi đột nhiên bắn ra một luồng ánh sáng còn chói hơn cả ánh chớp, vô luận là ai đều tuyệt không thể tưởng được một người nằm chết như vậy còn có đôi mắt phát sáng như vậy.
Đôi mắt đó đang trừng trừng nhìn Triệu Vô Kỵ.
Triệu Vô Kỵ không ngờ cũng đang trừng trừng nhìn đôi mắt đó, sắc mặt không ngờ không có tới một chút biến động.
Cương thi hỏi :
- Ngươi biết ta là ai không?
Triệu Vô Kỵ lạnh lùng đáp :
- Không cần biết ngươi là ai cũng vậy.
Câu nói đó vừa nói xong, thi thể đã đứng bật dậy.
Trên dưới toàn thân của y cả động cũng không động, ai cũng không nhìn ra y làm sao mà đứng lên được.
Y đã không nhún chân, cũng không nhấc cẳng, nhưng người y đột nhiên trong phút chốc đã bay ra ngoài quan tài, thò đôi tay to lớn gầy gò toàn xương với da ra, phách không một trảo, bao nhiêu kiện kim khí đều bay vào tay y.
Bình vàng, chén vàng, chung vàng, đều là thuần kim, lọt vào tay y lại biến thành như bùn sình, bị y tùy tùy tiện tiện bóp nắn, mới đó đã thành một cây kim côn, nghênh gió rung rung, đứng thẳng như ngọn bút.
Lòng bàn tay của Triệu Vô Kỵ toát mồ hôi lạnh.
Chứng kiến khí công và chưởng lực như vậy, nếu quả nói không sợ chút nào thì thật là nói láo.
Chỉ bất quá chàng cho dù sợ muốn chết cũng tuyệt không thoái lui bỏ trốn.
Cương thi lại hỏi :
- Hiện tại ngươi có tin ta lúc nào cũng có thể giết chết ngươi không?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Ta tin.
Cương thi hỏi :
- Hồi nãy ngươi cười ai?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Là ngươi.
Cương thi đột nhiên ngửa mặt lên trời rú một tiếng, một côn đâm tới, tốc độ và lực lượng của một côn đó, thiên hạ tuyệt không có một ai có thể tránh né khỏi.
Nhưng một côn đó tịnh không đâm lên người Triệu Vô Kỵ.
Người y đâm là Tiêu Đông Lâu.
Tiêu Đông Lâu đương nhiên càng vô phương né tránh.
Chỉ thấy kim quang lấp lóe, lần dọc theo tay chân ông ta điểm xuống thiếu dương huyệt, trong phút chốc đã điểm vào sáu mươi bốn huyệt đạo lớn nhỏ trước mình ông ta.
Kim côn đột nhiên lại phóng lên, vun vút bao quanh người ông ta, lại phản thủ điểm luôn sáu mươi bốn huyệt đạo sau lưng ông ta, tốc độ của thủ pháp cực nhanh, không những làm kinh hãi mọi ngươi, đơn giản không thể tưởng tượng được.
Trên thân người ba mươi sáu đại huyệt và bảy mươi ba tiểu huyệt vốn là chỗ yếu hại trí mệnh, dưới thứ thủ pháp đó, chỗ nào cũng đều là chỗ yếu hại.
Nhưng Tiêu Đông Lâu tịnh không chết.
Ông ta nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi lạc trên cái võng mềm mại, trên mặt trái lại hiển lộ một thứ biểu tình rất thư thái, giống như vừa mới khỏi bệnh, lại giống như vừa mới đặt được một gánh cực nặng xuống.
Sau đó ông ta mới thở phào một hơi, lẩm bẩm :
- Xem ra ta lại có thể chịu đựng thêm một năm nữa.
Cương thi hỏi :
- Còn ta?
Tiêu Đông Lâu đáp :
- Một khi ta chưa chết, ngươi không thể chết.
Cương thi thốt :
- Bởi vì ngươi biết chỉ có ta mới có thể bảo trụ được cái mạng của ngươi.
Tiêu Đông Lâu nói :
- Một điểm đó ta tuyệt không quên.
Cương thi hỏi :
- Giải dược ở đâu?
Tiêu Đông Lâu chầm chậm thò tay ra, trong tay có một bình sứ hoa hòe nho nhỏ.
Uống thuốc trong bình sứ xong, trên mặt cương thi cũng có biểu tình y hệt như Tiêu Đông Lâu.
Sau đó y lại tiến vào quan tài, nằm thẳng xuống như ngọn bút, nhắm mắt lại, phảng phất như đã ngủ.
Tiểu hài tử vận hồng y một mực nắm chặt tay Triệu Vô Kỵ, chừng như sợ chàng không nhịn được, càng sợ chàng nhiều chuyện.
Đợi đến khi thi thể đã nằm xuống, nó mới an tâm, len lén nói :
- Hồi nãy tôi thật hơi sợ.
Triệu Vô Kỵ hỏi :
- Sợ cái gì?
Tiểu hài tử vận hồng y đáp :
- Sợ ông xông qua cứu sư phụ tôi, chỉ cần ông xuất thủ là đã hại ông ta.
Triệu Vô Kỵ hỏi :
- Tại sao?
Tiểu hài tử vận hồng y đáp :
- Tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ biết chân khí của ông ta bị nghẽn, nếu không có thủ pháp độc môn của thi thể đả thông cho ông ta là không được, bởi vì thân thể của ông ta mềm nhũn, căn bản không có cách nào tự đả thông chân khí mình, ngoại trừ cương thi đó ra, tuyệt đối không còn bất cứ một ai có thể một hơi đả biến một trăm hai mươi tám huyệt đạo trên toàn thân ông ta.
Nó nghĩ ngợi, lại nói :
- Quan trọng nhất là một hơi đó tuyệt không thể ngưng, vừa ngưng là không có cách cứu.
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Đó là bí mật của sư phụ ngươi, ngươi vốn không nên nói cho ta biết.
Tiểu hài tử vận hồng y đáp :
- Bọn ta đã là bằng hữu, tôi tại sao không thể nói cho ông nghe.
Triệu Vô Kỵ không nói gì nữa.
Chàng là người rất dễ cảm động, lúc chàng bị cảm động, luôn luôn nói không nên lời.
Tiểu hài tử vận hồng y chớp chớp mắt, chợt hỏi :
- Nếu quả hồi nãy cương thi đó lại hỏi ông hồi nãy ông cười ai, ông sẽ trả lời làm sao?
Triệu Vô Kỵ đáp không do dự :
- Ta đang cười y.
Tiểu hài tử vận hồng y lại hỏi :
- Ông có nhìn thấy lúc y điểm huyệt là dùng thủ pháp gì không?
Triệu Vô Kỵ hỏi lại :
- Có phải là kiếm pháp?
Tiểu hài tử vận hồng y đáp :
- Không sai, là kiếm pháp, có thể dùng kiếm pháp để điểm huyệt tịnh không phải là chuyện dễ.
Triệu Vô Kỵ thừa nhận.
Kiếm pháp khinh linh lưu động, rất khó lòng điểm trúng huyệt đạo của người ta.
Tiểu hài tử vận hồng y nói :
- Ông có bao giờ nhìn thấy kiếm pháp nhanh như vậy không?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Chưa bao giờ.
Chàng lại bổ sung :
- Ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy kiếm pháp chuẩn như vậy, không những có thể trong một hơi đâm ra một trăm hai mươi tám kiếm, hơn nữa mỗi một kiếm đều chuẩn xác điểm vào huyệt đạo, không sai một ly.
Tiểu hài tử vận hồng y hỏi :
- Ông có phải cũng bội phục y?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Ta chỉ bội phục kiếm pháp của y.
Tiểu hài tử vận hồng y cười :
- Ông có biết tôi tại sao lại thích ông không?
Nó tin rằng Triệu Vô Kỵ cho dù có biết cũng không nói ra.
Cho nên nó tự nói ra :
- Con người ông đầu cổ thiệt cứng ngắc, cứng muốn chết!
Triệu Vô Kỵ tịnh không phản đối, một điểm đó vốn là điểm chàng thường kiêu ngạo.
Tiểu hài tử vận hồng y chợt lại hỏi :
- Ông xem đứa bé kia có phải luôn luôn trừng mắt nhìn tôi không?
Triệu Vô Kỵ cũng đã sớm chú ý đến điểm đó.
Tiểu hài tử trên chân không dính chút cát bụi một mực dùng đôi mắt to tròn sáng loáng trừng trừng nhìn bọn họ.
Tiểu hài tử vận hồng y nói :
- Hắn nhất định tức chết!
Triệu Vô Kỵ hỏi :
- Nó tức cái gì?
Tiểu hài tử vậy hồng y đáp :
- Bởi vì hắn đang đợi tôi, tôi lại ở đây nói huyên thuyên với ông.
Triệu Vô Kỵ hỏi :
- Nó đợi ngươi làm gì?
Tiểu hài tử vận hồng y đáp :
- Nó đang đợi đánh với tôi.
Triệu Vô Kỵ hỏi :
- Đánh?
Tiểu hài tử vận hồng y đáp :
- Sư phụ của hắn đến đây ngoài việc cần giải dược ra, còn là vì muốn hắn đánh với tôi!
Tiểu hài tử vận hồng y lại cười :
- Bọn tôi từ lúc tám tuổi đã bắt đầu mỗi năm đánh một lần, đánh đã được năm năm rồi.
Triệu Vô Kỵ hỏi :
- Các ngươi tại sao lại phải đánh?
Tiểu hài tử vận hồng y đáp :
- Bởi vì sư phụ của hắn và sư phụ của tôi đã vô phương đánh nhau nữa, cho nên bọn họ đồng thời thu đồ đệ, sư phụ đã không có cách nào đánh nhau nữa, thì phải kêu đồ đệ đánh, đồ đệ của ai thắng thì người đó thắng.
Triệu Vô Kỵ nhìn nó, lại nhìn tiểu hài tử trên chân chưa bao giờ nhuốm cát bụi, nhịn không được phải hỏi :
- Các ngươi có phải là huynh đệ không?
Tiểu hài tử vận hồng y nghiêm mặt :
- Bọn tôi không phải là huynh đệ, bọn tôi là đối đầu trời sinh.
Triệu Vô Kỵ hỏi :
- Nó đã đang đợi ngươi, tại sao không kêu ngươi qua?
Tiểu hài tử vận hồng y đáp :
- Bởi vì hắn giả như một người rất có phong độ, hơn nữa rất có tu dưỡng, rất kiên nhẫn.
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Cho nên ngươi hiện tại cố ý muốn kích thích làm cho nó tức tối.
Tiểu hài tử vận hồng y nói :
- Hắn học kiếm pháp, tôi học nội lực, nếu quả tôi không chọc tức hắn, chỉ sợ đã bị hắn đả bại năm lần rồi.
Triệu Vô Kỵ đã hiểu rõ ý tứ của đứa bé.
Học kiếm trọng mẫn ngộ, nội lực trọng căn cơ, hai ngươi tuy là cùng một mục tiêu nhưng cách thức đường lối khác nhau, tiến độ học kiếm luôn luôn nhanh hơn, nhưng không cần biết học cái gì, đang lúc giao thủ đều không thể nổi nóng.
Nổi nóng là có thể tạo thành sơ xuất, không cần biết sơ xuất nhỏ cỡ nào đều có thể trở thành trí mệnh.
Tiểu hài tử vận bạch y lại có chút nhẫn nhịn không được, đột nhiên hét lớn :
- Ê!
Tiểu hài tử vận hồng y không thèm để ý tới nó.
Thanh âm của tiểu hài tử vận bạch y càng lớn :
- Ê, ngươi biến thành người điếc từ hồi nào vậy?
Tiểu hài tử vận hồng y chung quy đã quay đầu nhìn nó :
- Ngươi đang nói chuyện với ai đó?
Tiểu hài tử vận bạch y đáp :
- Với ngươi!
Tiểu hài tử vận hồng y nói :
- Ta không phải tên Ê.
Tiểu hài tử vận bạch y chợt nhún người, từ trên vai Liễu Tam Canh bay lên nóc xe :
- Không cần biết ngươi tên gì cũng vậy, ngươi qua đây!
Tiểu hài tử vận hồng y chung quy đã từ từ bước qua :
- Ta đã qua nè!
Tiểu hài tử vận bạch y thốt :
- Ngươi lên đây!
Tiểu hài tử vận hồng y lắc đầu :
- Ta không thể lên đó.
Áo trắng hỏi :
- Tại sao?
Áo đỏ đáp :
- Ta không thể đứng trên đầu sư phụ ta mà đấu với ngươi.
Nó cười cười, lại nói :
- Ngươi có thể không có quy củ, nhưng ta không thể không có quy củ.
Sắc mặt của áo trắng đã đỏ bừng, chợt bay xuống.
Mưa đã tạnh, thân pháp của nó tuy nhẹ nhàng, vẫn bắn bùn đầy chân.
Áo đỏ thốt :
- Ui da!
Áo trắng hỏi :
- Ui da cái gì?
Áo đỏ đáp :
- Ta ui da giùm cho chân ngươi, người có thân phận như ngươi, trên chân làm sao có thể nhuốm bùn sình được?
Áo trắng cười lạnh :
- Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta lúc nào cũng có thể đổi giày.
Áo đỏ hỏi :
- Ngươi có bao nhiêu đôi giày?
Áo trắng cười lạnh :
- Ít nhất cũng có bảy tám chục đôi.
Áo đỏ cười lớn :
- Hay, cực hay, giày của ngươi đơn giản còn nhiều hơn cả của Dương Quý Phi!
Nó cố ý làm ra bộ dạng rất thành khẩn :
- Chỉ bất quá ta vẫn có chút lo lắng cho ngươi.
Mặt mày áo trắng đã trắng nhợt, lại nhịn không được phải hỏi :
- Ngươi lo cái gì?
Áo đỏ đáp :
- Ta sợ ngươi không cao được.
Hai đứa bé xem ra vốn giống hệt nhau, đợi đến khi bọn chúng đứng dậy cùng một lúc, người ta mới có thể nhìn thấy đứa bé áo đỏ cao hơn đứa bé áo trắng hai tấc.
Áo đỏ lại nói :
- Con nít không chịu dính đất cát trên chân, luôn luôn không cao được, hà huống ngươi lại quá nóng tính.
Một đứa cố ý chọc cho đứa kia tức giận, đứa kia tuy liều ráng làm ra bộ dạng người lớn, không thèm hạ mình so bì kiến thức với đứa nọ, lại khơi khơi nhịn không được, tức muốn chết, nói ra vẫn toàn là lời nói của trẻ nít.
Nhìn hai đứa bé sáng sủa giống hệt nhau tinh nghịch đấu khẩu, vốn là chuyện rất vui mắt.
Nhưng đợi đến khi bọn chúng xuất thủ, không có ai còn cảm thấy quá vui mắt nữa.
* * * * *
[Hai đứa bé]
Hai đứa bé bày trò tinh nghịch, giống hệt nhau không khác gì là anh em ruột thịt.
Một đứa cười hì hì, một đứa hay nổi nóng, một đứa cưỡi ngựa đến, một đứa chân lấm bùn sình, ui da!
Bọn chúng đã là huynh đệ, tại sao phải đánh nhau như vầy?
Bọn chúng dùng kiếm, hai thanh kiếm hình thức dài ngắn phân lượng nặng nhẹ chất liệu cứng mềm đều hoàn toàn như nhau.
Đứa bé áo đỏ chọn một thanh :
- Ngươi chuyên luyện kiếm pháp, nên nhượng ta ba chiêu.
Áo trắng cả một chiêu cũng không nhượng.
Động tác bạt kiếm của nó còn nhanh hơn xa đứa áo đỏ, xuất thủ cũng nhanh, trong phút chốc đã đâm ra mười một kiếm.
Áo đỏ cười cười.
Đứa bé áo trắng lại đã trúng kế của nó, nó vốn muốn để đối phương xuất thủ trước.
Bởi vì kiếm pháp của nó tịnh không bằng vào thủ thắng mau lẹ, mà bằng vào “lấy tĩnh chế động, lấy chậm trừ nhanh, đánh sau kèm người”, đó mới là tinh nghĩa trong kiếm pháp của nó.
Nhưng kiếm pháp của áo trặng tịnh không bị chế ngự.
Lối xuất thủ của nó vừa nhanh vừa chuẩn, mỗi một kiếm đều là sát thủ trí mệnh, tuyệt không chừa cho đối phương chỗ chọn lựa.
Người bọn chúng tuy rất khả ái, kiếm pháp lại đáng sợ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bất cứ một ai.
Tiêu Đông Lâu nhìn biểu tình kinh dị trên mặt Tư Không Hiểu Phong, mỉm cười hỏi :
- Ngươi xem kiếm pháp của bọn chúng ra sao?
Tư Không Hiểu Phong đáp :
- Nếu quả Bách Hiểu Sanh năm xưa sống lại, kiếm của hai đứa bé này nhất định có thể liệt tên vào Binh Khí Phổ của ông ta.
Đó là nói vậy, kiếm thuật của hai đứa bé đó có thể liệt vào hàng năm mươi cao thủ nổi danh trong thiên hạ.
Hiện tại bọn chúng chỉ bất quá mới mười hai mười ba tuổi.
Tiêu Đông Lâu chợt thở dài :
- Chỉ tiếc bọn chúng vĩnh viễn cũng không thể trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ.
Tư Không Hiểu Phong hỏi :
- Sao vậy?
Tiêu Đông Lâu đáp :
- Bởi vì bọn chúng quá thông minh.
Tư Không Hiểu Phong hỏi :
- Thông minh có gì là không tốt?
Tiêu Đông Lâu đáp :
- Muốn làm thiên hạ đệ nhất cao thủ, ngoại trừ kiếm pháp thắng người ra, còn phải có tấm lòng bác ái, và một dũng khí và quyết tâm ngoan cố không lùi bước. Đó nhất định phải là từ trong vô số kinh nghiệm thảm thống mới có thể trui rèn nên.
Ông ta cười khổ :
- Người quá thông minh luôn luôn không chịu được bao nhiêu phiền não buông thả đó, nhất định nghĩ cách tránh né không lọt vào tình thế đó, hơn nữa luôn luôn có thể tránh né được.
Tư Không Hiểu Phong thốt :
- Không chân chính trải qua bao nhiêu phiền não buông thả, vĩnh viễn không thể trui rèn thành đại khí.
Tiêu Đông Lâu nói :
- Tuyệt đối không thể.
Tư Không Hiểu Phong thốt :
- Nhưng người chịu đựng phiền não buông thả cũng chưa chắc gì thành đại khí.
Tiêu Đông Lâu nói :
- Cho nên mấy chục năm gần đây trong võ lâm căn bản không có sáu chữ “thiên hạ đệ nhất cao thủ”.
Tư Không Hiểu Phong hỏi :
- Hoa Mãn Thiên truyền nhân duy nhất của Lục Tiểu Phụng đại hiệp và Tây Môn công tử từng quyết chiến với nhau trên đỉnh Côn Lôn năm xưa thì như thế nào?
Tiêu Đông Lâu hỏi :
- Ngươi có biết kết quả trận chiến đó ra sao không?
Tư Không Hiểu Phong đáp :
- Nghe nói hai người bọn họ đều rơi xuống vực sâu vạn trượng, đồng quy vu tận.
Tiêu Đông Lâu hỏi :
- Tây Môn công tử nếu thật là thiên hạ đệ nhất cao thủ, còn có ai có thể bức ông ta đồng quy vu tận?
Mục quang của Tư Không Hiểu Phong láy động :
- Còn vị bằng hữu hồi nãy nằm trong quan tài?
Tiêu Đông Lâu điềm đạm cười cười :
- Y nếu là thiên hạ đệ nhất cao thủ, làm sao có thể biến thành bộ dạng như vậy?
Tư Không Hiểu Phong không hỏi nữa.
Trong phút chốc, trận đấu giữa hai đứa bé đã đến hồi kịch liệt hung hiểm.
Bọn chúng xuất thủ càng lúc càng hiểm ác, chiếu theo tình huống này, rất có thể cũng giống như Hoa Mãn Thiên và Tây Môn công tử, lọt vào tình thế lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận.
Nhưng hiện tại bọn chúng đã không thể thu hồi chiêu thế, ai cũng không thể ngưng tay trước.
Lúc đó, đột nhiên nghe “keng” một tiếng, một đạo bạch quang bay đến, đánh gãy hai thanh kiếm trong tay bọn chúng.
Hai đoạn kiếm gãy lần theo một cây đoản trượng bạch sắc rơi xuống, hai tiểu hài tử cũng bị chấn động tản ra.
Người đứng giữa bọn chúng không ngờ chính là người mù cái gì cũng nhìn không thấy, Liễu Tam Canh.
Hài tử áo trắng sắt mặt trắng tái, hét lớn :
- Ngươi làm gì vậy?
Liễu Tam Canh chầm chậm lượm đoản trượng dưới đất, không nói tiếng nào, cúi đầu thoái lui.
Tiêu Đông Lâu mỉm cười :
- Liễu tiên sinh sao không nói gì?
Liễu Tam Canh đáp :
- Ta chỉ bất quá là nô tài, làm sao dám nói.
Tiêu Đông Lâu cười :
- “Đoạt Mệnh Canh Phu” danh chấn thiên hạ làm sao lại có thể là nô tài của người ta?
Cương thi chợt đứng bật dậy, chợt nói :
- Y là.
Cho đến bây giờ, Triệu Vô Kỵ còn chưa tin Liễu Tam Canh có thể thừa nhận mình là nô tài của người khác. Nhưng y quả thật đã thừa nhận, hơn nữa trên mặt thậm chí cả một chút biểu tình phẫn nộ không phục cũng không có.
Cương thi nói :
- Xương cốt máu huyết linh hồn của y đều đã thuộc về ta, ta lúc nào cũng có thể kêu y đi chết, con của ta lúc nào cũng có thể kêu y đi chết.
Trên mặt Liễu Tam Canh vẫn không có chút biểu tình gì :
- Ta lúc nào cũng chuẩn bị đi chết cho Hầu gia.
Tiểu hài tử áo trắng cười lạnh :
- Vậy ngươi hiện tại sao còn không đi.
Liễu Tam Canh không do dự, lập tức rút kiếm giấu trong đoản trượng tự đâm vào yết hầu mình.
Triệu Vô Kỵ muốn xông qua cứu y, đã không còn kịp nữa.
Lưỡi kiếm đã đâm tới yết hầu y, máu tươi đã rướm, tiểu hài tử áo trắng đã biến sắc.
Cương thi thốt :
- Dừng tay!
Động tác của Liễu Tam Canh lập tức đình đốn.
Cương thi lạnh lùng hỏi :
- Hiện tại ngươi có còn muốn y chết không?
Y đang hỏi tiểu hài tử áo trắng. Tiểu hài tử áo trắng cắn môi, chung quy lắc lắc đầu.
Cương thi thốt :
- Rất tốt.
Kiếm của Liễu Tam Canh rơi xuống, yết hầu tuy đã bị cắt một đường phun máu, trên mặt vẫn không để lộ một chút biểu tình gì.
Cương thi lại hỏi tiểu hài tử áo trắng :
- Hiện tại ngươi có hiểu mỗi một câu nói phát ra từ cửa miệng của ngươi là có thể quyết định sinh tử của người khác chưa?
Tiểu hài tử áo trắng đáp :
- Tôi đã hiểu.
Cương thi đáp :
- Hiểu thì tốt.
Tiểu hài tử áo trắng nói :
- Nhưng lần sao y nếu quả còn dám đánh gãy kiếm của tôi, tôi vẫn phải kêu y đi chết.
Cương thi thốt :
- Cực tốt.
Tiểu hài tử áo trắng còn chưa hết giận, lại hỏi :
- Hồi nãy ai kêu y xuất thủ vậy?
Cương thi đáp :
- Là ta.
Tiểu hài tử áo trắng ngây người.
Cương thi nói :
- Lần sau cho dù ngươi biết rõ ta kêu y xuất thủ, chỉ cần y đánh gãy kiếm của ngươi, ngươi vẫn có thể giết y.
Y lạnh lùng nói tiếp :
- Vô luận là ai đánh gãy kiếm của ngươi, vô luận là y vì cái gì, ngươi cũng đều không thể tha y, ngươi cho dù phải chết, cũng trước hết phải giết y.
Tiểu hài tử áo trắng ưỡn ngực, nói lớn :
- Tôi đã rõ, tôi nhất định làm được!
Kiếm, là vinh dự của kiếm khách.
Vinh dự của kiếm khách còn quan trọng hơn xa tính mạng, không cần biết là tính mạng của ai cũng vậy.
Đó là bài học mà cương thi muốn dạy đứa bé.
Y muốn đứa bé trở thành một tuyệt đại kiếm khách, y muốn đứa bé tự kiêu ngạo vì mình.
Tiêu Đông Lâu chợt nói :
- Ngươi qua đây.
Ông ta kêu đứa bé lấm lem :
- Kiếm của ngươi có phải cũng bị người ta đánh gãy?
Tiểu hài tử áo đỏ đáp :
- Phải.
Tiêu Đông Lâu hỏi :
- Hiện tại ngươi chuẩn bị làm sao?
Tiểu hài tử áo đỏ đáp :
- Thanh kiếm đó do bọn chúng mang đến, bọn chúng muốn đánh gãy kiếm của mình, đâu có quan hệ gì tới tôi.
Tiêu Đông Lâu hỏi :
- Nếu kiếm của ngươi bị ngươi ta đánh gãy thì sao?
Tiểu hài tử áo đỏ đáp :
- Vậy tôi lại đi mua thanh kiếm khác về luyện, luyện cho đến khi người ta không đánh gãy được kiếm của tôi nữa.
Tiêu Đông Lâu cười lớn :
- Giỏi, cực giỏi.
Ông ta muốn đứa bé làm một người tấm lòng rộng rãi, không xem trọng quá đáng thành bại nhất thời.
Nếu quả không thể làm một người đường đường chính chính, làm sao có thể làm kiếm khách tuyệt đại vô song?
Triệu Vô Kỵ nhịn không được đang tự hỏi mình trong tâm.
Hai đứa bé đó hôm nay tuy bất phân thắng bại, sau này thì sao?
Phương đông đã sáng, xa xa đã có tiếng gà gáy.
Tiêu Đông Lâu nói :
- Trời sắp sáng rồi, ngươi nên đi đi.
Chỉ có người chết mới không muốn thấy dương quang, cương thi đó lẽ nào thật là người chết?
Tiểu hài tử áo trắng trừng mắt nhìn tiểu hài tử áo đỏ :
- Năm sau ta nhất định đánh bại ngươi, ngươi đợi đó.
Tiểu hài tử áo đỏ đáp :
- Ta chỉ hy vọng ngươi năm sao có thể cao thêm một chút.
Lần này Triệu Vô Kỵ không cười.
Chàng biết cương thi đó nhất định không thể buông tha chàng, chàng luôn luôn đợi chờ, nhưng chàng đã nghĩ lầm.
Cương thi lại nằm dài, nhắm mắt lại, tựa hồ đã quên đi có chàng.
Triệu Vô Kỵ chợt xông tới, hét lớn :
- Hồi nãy người ta cười là ngươi.
Cương thi nói :
- Ta biết, ngươi đã nói hai lần rồi.
Triệu Vô Kỵ hỏi :
- Lẽ nào ngươi bỏ đi như vậy?
Cương thi hỏi :
- Ngươi nhất định muốn ta giết ngươi?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Phải.
Cương thi chung quy đã mở mắt, một người tồn tâm muốn tìm chết, vô luận là ai cũng nhịn không được phải nhìn xem.
Triệu Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi không chịu xuất thủ chỉ vì ngươi căn bản không để ta trong mắt, sống trên đời bị người ta khinh tiện như vậy, sống còn có ý nghĩa gì chứ?
Cương thi hỏi :
- Ngươi không sợ chết?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Đại trượng phu sinh có gì đáng mừng, chết gì đáng sợ?
Cương thi nhìn chàng, hàn quang trong ánh mắt lóe động như làn chớp.
Triệu Vô Kỵ cũng trừng trừng nhìn y, tuyệt không có một chút ý tứ co rúc thoái lui.
Cương thi lạnh lùng thốt :
- Ngươi nếu thật muốn chết, sau ngày rằm cứ đến Cửu Hoa sơn, ta có thể giúp ngươi xứng tâm như ý.
Cương thi lại nhắm mắt, quan tài cũng đã đậy lại.
Cương thi sống lại, trước khi trời sáng là phải trở về cõi u minh.
Tiểu hài tử vận bạch y lại còn đang trừng trừng nhìn tiểu hài tử áo đỏ, chợt hỏi :
- Ngươi có thể làm một chuyện cho ta không?
Tiểu hài tử áo đỏ hỏi :
- Chuyện gì?
Tiểu hài tử áo trắng đáp :
- Ngày này năm sau, ngươi có thể tắm rửa trước khi đến không?
Nói xong câu đó, nó đã phóng lên quan tài, xếp bằng ngồi xuống, đám hắc y nhân khiêng quan tài, Đoạn Hồn Canh gõ nhẹ, bọn chúng bước ra khỏi cánh rừng đó, bất chợt tiêu tán giữa sương mù mênh mông.
Tiểu hài tử áo đỏ lại vẫn đang si si nhìn phía trước, phảng phất còn muốn tìm tiểu hài tử áo trắng đánh thêm một trận.
Triệu Vô Kỵ đang chú ý tới nó, cố ý thở dài :
- Xem ra các ngươi thật là một cặp đối đầu trời sinh.
Trên mặt của tiểu hài tử áo đỏ lộ xuất biểu tình rất kỳ quái, chợt lắc lắc đầu :
- Bọn tôi không phải là đối đầu, bọn tôi là huynh đệ, nếu không phải tôi sinh ra trước hắn nửa canh giờ, hắn đã thành ca ca của tôi!
Bọn chúng quả nhiên là huynh đệ song sinh.
Tiêu Đông Lâu và cương thi đó đã muốn mượn đệ tử giảo nghiệm võ công của bọn họ, đương nhiên phải tìm hai đứa bé tư chất niên kỷ trí tuệ đều hoàn toàn giống nhau.
Huynh đệ song sinh không còn nghi ngờ gì nữa là sự tuyển chọn tốt nhất.
Chỉ bất quá hai cây giống hệt nhau về hình dáng lại đang sinh trưởng trong hoàn cảnh khác biệt, vị tất có thể nở ra một đóa hoa giống nhau.
Triệu Vô Kỵ thở dài, chỉ cảm thấy mệnh vận đối với hai huynh đệ đó khó tránh khỏi quá tàn khốc.
Tiểu hài tử áo đỏ lại cười.
Triệu Vô Kỵ hỏi :
- Ngươi đang cười cái gì? Lại đang cười ta hả?
Tiểu hài tử áo đỏ lắc đầu :
- Lần này tôi đang cười chính tôi, tôi một mực đã nhìn lầm ông.
Triệu Vô Kỵ thốt :
- Ồ?
Tiểu hài tử áo đỏ nói :
- Tôi luôn nghĩ ông có chút khờ dại, tới bây giờ mới biết nguyên lai ông thông minh hơn ai hết.
Nó nghiêm ánh mắt nói :
- Hồi nãy ông chạy tới cương thi có phải là vì ông đã sớm biết y tuyệt không thể xuất thủ, người khác cũng tuyệt không thể để y giết ông?
Triệu Vô Kỵ không mở miệng.
Tiểu hài tử áo đỏ nói :
- Nhưng ông cũng vị tất đã thật sự tin chắc.
Triệu Vô Kỵ chợt hỏi :
- Người có từng cờ bạc chưa?
Tiểu hài tử áo đỏ len lén nhìn sư phụ một cái, len lén đáp :
- Tôi đã từng chơi thử.
Triệu Vô Kỵ nói :
- Vậy ngươi cũng nên biết, ngươi nếu muốn thắng tiền của người khác, mình cũng phải mạo hiểm một chút.
Chàng cười cười, lại nói :
- Trong cuộc đời có rất nhiều chuyện đều như vậy, rất nhiều chuyện.
Trời đã sáng.
Cây bị kéo ngã lại đã dựng lên, đồ vật bày bừa đều đã được thu dọn sạch sẽ.
Nếu quả người sáng sớm hôm qua đi ngang qua đây, hôm nay lại đến đây, tuyệt không thể nhận thấy nơi này đêm hôm qua đã xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy.
Đó có phải là kỳ tích?
Tiêu Đông Lâu kêu người đi nấu một bình trà Ô Long cho Triệu Vô Kỵ, mỉm cười nói :
- Đó không phải là kỳ tích, trên thế gian căn bản không có kỳ tích, nếu quả có, cũng là do người tạo thành.
Trong ngôn từ của ông ta luôn mang theo một triết lý thâm sâu khiến cho người ta không khỏi nghĩ ngợi.
- “Chỉ có người mới có thể sáng tạo kỳ tích” - Ông ta nói - “Dùng quyết tâm, nghị lực và trí tuệ, dùng phương pháp xảo diệu, dùng sự huấn luyện nghiêm cẩn...”
Triệu Vô Kỵ nói tiếp :
- Dùng kim tiền tạo thành...
Tiêu Đông Lâu cười lớn :
- Không sai, kim tiền đương nhiên vĩnh viễn là vật không thể thiếu.
Tư Không Hiểu Phong nói :
- May là kim tiền cũng không phải là vật chủ yếu nhất, tịnh không phải mỗi một người có tiền đều có thể làm những chuyện mà ông làm.
Trong lời nói của lão cũng có thâm ý: “Tiền cũng giống như kiếm vậy, cũng phải xem xem nó đang ở trong tay ai”.
Triệu Vô Kỵ lại không muốn nghe nữa.
Chàng đến đây tịnh không phải là vì muốn nghe người ta giảng đạo.
Tiêu Đông Lâu phảng phất vĩnh viễn đều có thể nhìn ra tâm ý của khách nhân mình :
- Ta biết ngươi nhất định muốn đi.
Triệu Vô Kỵ lập tức đứng dậy, dùng hành động trả lời.
Tiêu Đông Lâu nói :
- Ta nghĩ ngươi nhất định sẽ đi Cửu Hoa sơn.
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Tôi nhất định sẽ đi.
Tiêu Đông Lâu nói :
- Cửu Hoa sơn nam vọng Lăng Dương, tây triều Thu Phố, bắc tiếp Ngũ Kê Đại Thông, đông tế Song Long Phong Khẩu, có tám chín ngọn núi nổi danh trong hơn bốn chục ngọn, còn có mười bốn mười lăm động, mười bảy mười tám thác nước, là một địa phương rất rộng lớn.
Triệu Vô Kỵ nói :
- Tôi biết.
Tiêu Đông Lâu hỏi :
- Vậy ngươi tại sao không hỏi y phải đến đâu?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Tôi bất tất phải hỏi.
Tiêu Đông Lâu hỏi :
- Ngươi có thể tìm ra y?
Triệu Vô Kỵ đáp :
- Tôi tìm không ra.
Chàng chợt hỏi :
- Nếu quả ông muốn đi đến một ngọn núi, ông kêu ngọn núi đi tới, núi có thể đi tới không?
Tiêu Đông Lâu đáp :
- Không thể.
Triệu Vô Kỵ hỏi :
- Vậy ông làm gì?
Tiêu Đông Lâu đáp :
- Tự ta đi.
Triệu Vô Kỵ nói :
- Tôi làm chuyện gì cũng thường dùng cách đó, nếu quả tôi tìm không ra y, tôi có thể nghĩ ra cách để y đến tìm tôi.
Triệu Vô Kỵ đã đi.
Lúc chàng muốn đi, rất ít có người có thể ngăn cản chàng, cơ hồ chưa từng có ai có thể ngăn cản chàng.
Đợi cho bóng chàng đã xa xăm, Tiêu Đông Lâu mới hỏi :
- Ngươi nói người trẻ tuổi đó tên là Triệu Vô Kỵ?
Tư Không Hiểu Phong đáp :
- Phải.
Tiêu Đông Lâu nói :
- Xem ra hắn cũng là một người rất thông minh.
Tư Không Hiểu Phong đáp :
- Hắn tuyệt đối là người rất thông minh.
Tiêu Đông Lâu thốt :
- Nhưng hắn xem ra chừng như có rất nhiều tâm sự không giải khai được, người thông minh vốn không nên có nhiều tâm sự như vậy.
Tư Không Hiểu Phong nói :
- Ta muốn hắn đến đây là vì muốn hắn biến thành thông minh hơn.
Lão lại giải thích :
- Tâm sự duy nhất của hắn không giải khai được là hắn còn chưa tìm ra thù nhân của hắn.
Tiêu Đông Lâu hỏi :
- Thù nhân của hắn là ai?
Tư Không Hiểu Phong đáp :
- Thượng Quan Nhẫn.
Tiêu Đông Lâu hỏi :
- Có phải là Kim Nhân dùng kim khí đúc thành?
Tư Không Hiểu Phong đáp :
- Phải.
Tiêu Đông Lâu thở dài :
- Xem ra hắn quả thật còn chưa đủ thông minh, bằng vào võ công của hắn, có thể đỡ được mười chiêu của Thượng Quan Nhẫn cũng không dễ dầu gì!
Tư Không Hiểu Phong nói :
- Cho nên tôi kêu hắn đến đây, cốt là giúp hắn biết trong giang hồ ngọa hổ tàng long, bằng vào võ công của hắn căn bản chưa thể xông pha giang hồ, hà huống là đi phục thù.
Lão đột nhiên lại thở dài, lại nói :
- Hiện tại ta mới biết ta đã lầm.
Tiêu Đông Lâu hỏi :
- Lầm chỗ nào?
Tư Không Hiểu Phong đáp :
- Ta không nên kêu hắn đến.
Tiêu Đông Lâu hỏi :
- Tại sao?
Tư Không Hiểu Phong đáp :
- Thượng Quan Nhẫn tâm cơ thâm trầm, đã cao bay xa chạy, muốn tìm lão ta đơn giản khó khăn như lên trời.
Tiêu Đông Lâu hỏi :
- Hiện tại Triệu Vô Kỵ muốn tìm lão ta không phải cũng khốn khó như vậy sao?
Tư Không Hiểu Phong đáp :
- Nhưng hiện tại Triệu Vô Kỵ lại đã biết Hiên Viên Nhất Quang.
Nếu quả Hiên Viên Nhất Quang muốn tìm một người, cho dù là người đó trốn ở chân trời, hắn vẫn có thể tìm ra.
Đó không những là truyền thuyết, cũng là sự thật.
Tư Không Hiểu Phong lại nói :
- Thượng Quan Nhẫn thân kinh bách chiến, nội ngoại công đều đã đến mức đăng phong tạo cực, Triệu Vô Kỵ vốn tịnh không tin chắc có thể đối phó lão ta, cho dù biết lão ta ở đâu, cũng vị tất dám khinh cử vọng động.
Tiêu Đông Lâu hỏi :
- Còn hiện tại?
Tư Không Hiểu Phong đáp :
- Hiện tại hắn lại đã có chuông vàng của ông, lại có một câu nói của vị bằng hữu trong quan tài.
Tiêu Đông Lâu thốt :
- Hắn nếu quả thật sự có thể đến Cửu Hoa sơn, nếu quả không chết dưới kiếm của bằng hữu tự xưng là Cửu U Hầu đó, ít ít nhiều nhiều gì cũng có thể có lợi điểm.
Tư Không Hiểu Phong cười khổ :
- Cho nên đảm khí của hắn nhất định sẽ to hơn nhiều.
Tiêu Đông Lâu thốt :
- Đó cũng là vận khí của hắn.
Tư Không Hiểu Phong thở dài :
- Bọn ta không hy vọng hắn có vận khí như vậy.
Tiêu Đông Lâu nói :
- Ta nhớ trước đây có một người rất thông minh có nói qua một câu rất có đạo lý.
Tư Không Hiểu Phong hỏi :
- Nói gì?
Tiêu Đông Lâu đáp :
- Y nói vô luận một người trời sinh xoay sở tháo vát, hay là trời sinh dũng cảm, đều không bằng trời sinh hạnh vận tốt.
Ông ta mỉm cười, lại nói :
- Triệu Vô Kỵ đã có vận khí như vậy, ngươi hà tất phải lo lắng cho hắn?
Tư Không Hiểu Phong không nói gì nữa, nhưng thần sắc lại càng ưu lự, phảng phất trong tâm có bí mật gì đó không thể nói ra.
Tài sản của anhhe1281