Phương Trữ ra khỏi Quân Lão viện, mãi đến khoảnh khắc cuối cùng y vẫn không biết rốt cuộc Cổ Thiên Nam muốn cho y vật gì. Sau khi Cổ Thiên Nam nói một câu ấy thì không bao giờ còn nhắc lại chuyện này nữa.
Chẳng lẽ là cái thuỷ kính kia? Phương Trữ biết Cổ Thiên Nam có một cái thuỷ kính, kích thích thuỷ kính sẽ sinh ra huyễn ảnh, ở phía trên thuỷ kính trồi lên chân dung của một thiếu nữ xinh đẹp.
Thiếu nữ ấy trông như thật, đẹp đến cực hạn. Cổ Thiên Nam mỗi lần nhìn là mất cả một ngày, nhưng mỗi lần xem xong lại nổi giận đùng đùng, đánh mắng người khác, đây cũng là một trong những nguyên nhân người ta bảo tính tình cụ gàn dở.
Phương Trữ đoán thiếu nữ này hẳn là người tình của cụ, có lẽ vì nàng mà cả đời Cổ Thiên Nam không lập gia đình, cuối cùng sống nốt quãng đời còn lại ở Quân Lão Viện.
Lòng còn nghi vấn nhưng y chẳng quan tâm, nhận một đồng thù lao hộ công hôm nay rồi rời khỏi Quân Lão Viện, đi thẳng đến phiên chợ trong Khắc Châu thành, đi vào một hiệu thuốc.
Mặc dù hiệu thuốc này không phải là hiệu bán thuốc lớn số một số hai Khắc Châu thành nhưng Phương Trữ lại thích đến nơi này mua thuốc. Bởi vì ông chủ Mộc Anh rất công bằng, giá cả hợp lý, chưa bao giờ ép giá khách, hơn nữa nhà ông chủ cha truyền con nối Thanh Phong Thuần Dược thuật, có thể giúp dược liệu phát huy tác dụng đến cực hạn, so với các hiệu bán thuốc khác thì dược liệu tốt hơn ba phần.
Mấu chốt nhất là ở nơi này, Phương Trữ có thể nợ tiền thuốc, mỗi khi Phương Trữ chưa đủ tiền, hiệu thuốc này là nơi duy nhất y có thể thiếu nợ tiền mua tổ yến tuyết.
Tổ yến tuyết là một loại thuốc bổ cao cấp, có thể bổ sung nhiều loại dinh dưỡng cho người bệnh thân thể suy yếu. Mẹ Phương Trữ dựa vào tổ yến tuyết mới có thể chịu đựng tới hôm nay.
Bước vào trong hiệu thuốc, Phương Trữ vẫn như cũ, đi đến trước quầy, hướng về phía Mộc chưởng quầy bên trong gật đầu hành lễ rồi nói:
- Mộc đại thúc, cháu tới mua tổ tuyết yến một đồng....
Mộc chưởng quầy mập mạp ngồi trong quầy không đợi Phương Trữ nói xong đã ngắt lời y:
- Tiểu Ninh à, ngươi còn mua tổ yến tuyết làm gì, hôm nay đế quốc thần y Tiểu Tuyết Tiên đi ngang qua thành Khắc Châu, ở nhà bạn cũ chữa bệnh từ thiện, miễn phí cho người bệnh. Mau về nhà chuẩn bị đi, sớm dẫn mẹ ngươi đi xếp hàng, xế chiều ngày mai nàng đi rồi, cơ hội này chẳng mấy khi gặp được đâu.
Phương Trữ nghe nói đến đây, ánh mắt lập tức sáng lên, mẹ ốm bệnh hai năm rồi, hai năm nay bệnh ngày càng nặng, gần như từ sáng đến tối đều sống trong mê man, Phương Trữ đã đem tất cả những thứ đồ vật trong nhà bán đi, ngay cả tổ phòng cũng bán, mời vô số y sư nhưng không ai có thể tìm ra nguyên nhân gây bệnh, chỉ có thể dựa vào tổ yến tuyết để suy trì sinh mệnh.
Không ngờ hôm nay thần y lại đến nơi này chữa bệnh từ thiện, thực là một tin mừng. Trong lòng Phương Trữ hớn hở quá đỗi nhưng hắn vẫn nói:
- Cảm ơn Mộc đại thúc, cháu đã hiểu, nhưng cháu vẫn mua tuyết yến ổ một đồng bạc, nếu không hôm nay mẹ cháu sẽ bị thiếu thuốc.
Đây là tính cách của Phương Trữ, quản chi sự tình khẩn cấp hỗn loạn, y vẫn lặng lẽ vững vàng, không vì hoàn cảnh bên ngoài mà thay đổi. Một phần cũng vì ở trong Quân Lão Viện hai năm, ở chung với rất nhiều huyết chiến lão nhân già khó hầu hạ nên Phương Trữ tự hình thành tính tình riêng của mình.
Mộc Anh gật đầu, một thiếu niên tốt, trời sập cũng không sợ hãi!
Hắn hô to về phía sau:
- Mang tổ yến tuyết một đồng ra đây.
Đây là quy củ của hiệu thuốc, theo lời hô của hắn, tiểu nhị bên trong sẽ đóng gói tổ tuyết yến rồi đưa tới.
Phương Trữ nhận lấy tổ yến tuyết, nói vài câu khách khí với Mộc đại thúc rồi vội bước về nhà, xem ra tối nay phải đi sớm xếp hàng, như vậy buổi sáng ngày mai mới có thể giành được cơ hội được thần y Tiểu Tuyết Tiên chữa bệnh từ thiện.
Rất nhanh, Phương Trữ trở về một ngõ hẹp lụp xụp, một phiến cảnh sắc hoang phế, khắp nơi tả tơi rách rưới. Phương Trữ tiến vào một gian nhà trong ngõ hẹp, phòng không lớn nhưng có cửa, có sân riêng. Cửa sắt kiên cố, hết sức an toàn, tiền thuê nhà cũng không mắc, đây chính là nhà y thuê.
Sân không lớn nhưng được quét rọn sạch sẽ, đẩy cửa phòng ra, tiến vào trong phòng. Phương Trữ nhìn thoáng qua mẹ nằm trên giường mà nhịn không được, mắt nóng lên, thiếu chút nữa nước mắt rơi xuống. Bệnh của mẹ ngày càng nghiêm trọng, gần như mỗi ngày đều sống trong mê man.
Trương thẩm, người được thuê để chăm sóc, ngồi cạnh mẹ nói:
- Tiểu Ninh về rồi đấy à, hôm nay chị Phương tỉnh một canh giờ, khí sắc tươi hơn hôm qua, ăn hết một chén con cháo tổ yến.
Phương Trữ nói:
- Vậy con phải cảm ơn Trương thẩm rồi, còn phải nhờ Trương thẩn sửa sang giúp con một lát, Mộc lão bản ở hiệu thuốc bảo thần y Tiểu Tuyết Tiên tới thành Khắc Châu chúng ta, con nghĩ tối nay đi sớm xếp hàng, xin nàng xem bệnh.
Nghe thoại ngữ của Phương Trữ, vẻ mặt Trương thẩm lộ vẻ kỳ dị, nàng nhìn thoáng qua mẹ Phương Trữ đang ốm trên giường, cắn răng nói:
- Tiểu Trữ à...., mẹ con có chuyện không muốn ta nói cho con biết, nhưng ta không thể không nói!
- Xế chiều hôm nay, chú con nhận được tin tức đã tới dẫn ta và chị Phương đi. Tiểu Tuyết Tiên đã xem bệnh của chị Phương, kê một đơn thuốc, nhưng sau khi trở về mẹ con liền xé nát đơn thuốc đi, dặn chúng ta không kể với con.
Phương Trữ sững sờ, trong lòng chợt lạnh, cảm giác không yên dâng lên trong lòng.
Trương thẩm lại nói:
- Mẹ con dặn chúng ta không được kể cho con biết, nhưng ta nghĩ rằng ta phải nói chuyện với con.
- Đây là đơn thuốc mẹ con đã xé nát, nàng bảo ta đốt đi nhưng ta giữ lại. Ta không biết chữ, con xem đi.
Trương thẩm nói xong liền lấy ra một đống giấy bị xé vụn, cũng đã được ghép lại đôi chỗ. Phương Trữ hướng về Trương thẩm thi lễ và nói:
- Cảm ơn Trương thẩm.
Y vội vàng cầm đơn thuốc lên, bắt đầu đọc kỹ càng, trên giấy là một hàng chữ nhỏ thanh tú đẹp đẽ, nét chữ như mây khói, hạ bút tựa mây trôi.
- Bệnh nhân bị ma hoả công tâm, bởi vì trong lòng buồn bực bất bình, phẫn nộ bi thương, bị ma hoả tổn thương, dẫn đến chứng bệnh như vậy.
Biện pháp chữa trị, vào lúc sáng sớm mặt trời vừa mọc, ăn một viên thanh tâm đan, ăn liên tục trong mười ngày sẽ đẩy lùi ma hỏa, thanh trừ mầm bệnh.
Chú ý, nếu bệnh tình đã bước vào giai đoạn cuối, phải ăn thanh tâm đan trong vòng một tháng, nếu không một tháng sau bệnh sẽ nặng hơn, không chữa được, người bệnh sẽ lâm vào trạng thái hôn mê hoàn toàn, không tỉnh lại, nửa năm sau sẽ chết.
Hắn cẩn thận cất đơn thuốc đi rồi nói với Trương thẩm:
- Trương thẩm, con ra ngoài một lát, đi tìm dược liệu chữa bệnh cho mẹ con, lại phải phiền người chiếu cố mẹ con rồi.
Trương thẩm liền nói:
- Đi nhanh đi, bồ tát có mắt... hy vọng chị Phương sớm khỏe lại.
Phương Trữ vội chạy tới hiệu thuốc, thanh tâm đan, không biết hiệu có thuốc này hay không, nếu có thì đắt bao nhiêu cũng phải mua.
Nhìn thấy Phương Trữ lại chạy đến, Mộc đại thúc sửng sốt, hỏi:
- Tiểu Ninh, có chuyện gì sao?
Khuôn mặt Phương Trữ tràn đầy vẻ kích động, hết sức hy vọng hỏi:
- Mộc đại thúc, người có thanh tâm đan không?
Nghe tới ba chữ thanh tâm đan, Mộc đại thúc biến sắc, lắc đầu nói:
- Thanh tâm đan, uống lúc tu luyện có thể thanh trừ tâm ma, là đan dược bí chế, ta không có.
Phương Trữ nghe vậy vội hỏi:
- Mộc đại thúc, xin hỏi người biết nơi nào có không?
Mộc đại thúc đáp:
- Mọi hiệu thuốc trong thành Khắc Châu đều không có, nhưng ở phòng đấu giá Khắc Châu hẳn là sẽ có thanh tâm đan, bất quá tiểu Ninh à, con phải bình tĩnh lại.... một viên thanh tâm đan có giá ba mươi kim đại đầu đấy.
Nghe xong lời này, Phương Trữ nhất thời nguội lòng, kim đại đầu là kim tệ lưu thông của đế quốc Thiên La, nặng chừng một lượng. Bởi vì bên trên khắc nổi ảnh chân dung thánh nhân rất sống động, nên bị dân chúng kêu là kim đại đầu.
Trên đế quốc, một trăm văn tiền đổi được một đồng bạc, một trăm đồng bạc đổi được một kim đại đầu, một viên thanh tâm đan có giá ba mươi kim đại đầu, mười viên là ba trăm kim đại đầu, đây là một con số lớn, khiến Phương Trữ thoáng choáng váng cả người.
Thiên La đế quốc giá cả ổn định, một cái bánh bao giá ba văn tiền, trăm cân gạo giá hai mươi đồng bạc, thiếu nữ mười sáu tuổi sinh đẹp bất quá chỉ mười kim, nhà cũ của Phương gia cũng chỉ bán được một ngàn kim mà thôi. Ba trăm cái kim đại đầu, Phương Trữ phải làm công ở Quân Lão Viện ba vạn ngày, nghĩa là tám mươi hai năm mới có thể gom góp đủ.
Phương Trữ ra khỏi hiệu thuốc như thế nào, y cũng không rõ ràng lắm. Y ngồi ở thềm đá bên đường, yên lặng ngẩn người, bất chợt đứng thẳng dậy, đi về phía phòng đấu giá Khắc Châu.
Hồi lâu sau đó, Phương Trữ đờ đẫn ra khỏi phòng đấu giá Khắc Châu, bên trong có thanh tâm đan, quả thật có giá ba mươi kim, mười viên là ba trăm kim, con số như ngọn núi lớn đè lên người y.
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ba trăm kim...., mẹ chỉ còn một tháng, ta đi nơi nào tìm ba trăm kim đây?
- Không cam lòng...., thực không cam lòng, nếu cha không gặp sự cố, ngày ấy ba trăm kim đâu có là gì, nhưng mà, nhưng mà hôm nay ta đi nơi nào tìm ba trăm kim...., có thể mượn ta đều đã đến mượn rồi.
- Không công bình, cha cứu sáu mươi vạn dân chúng lại bị đầy đi ngoại vực trấn thủ biên cương, mẹ cho tới bây giờ vẫn đối tốt với người, hồi đó giúp vô số người, thế nhưng vì sao lại gặp phải cảnh ngộ như vậy. Ông trời, ông thật không công bình.
- Ta phải làm sao bây giờ..., ông trời ơi, chỉ cho ta một con đường sáng đi, chỉ cần có thể cứu mẹ, dù phải chết ta cũng nguyện lòng.
Bất tri bất giác, Phương Trữ đi tới trước mặt một tòa nhà lớn, nhìn thấy toàn nhà này, đột nhiên Phương Trữ không còn đờ đẫn nữa, ánh mắt y dần kiên định trở lại, y đã có biện pháp.
Toà nhà này chính là đấu võ trường của thành Khắc Châu, để duy trì huyết tính và chiến ý của dân chúng đế quốc, trong mỗi thành thị của đế quốc đều tồn tại đấu võ trường. Vô số đấu sĩ, nô lệ, phạm nhân, tù binh, mãnh thú, yêu ma ở nơi này huyết chiếm, trình diện các loại giác đấu máu tanh.
Đây cũng là nơi cuối cùng mà những thường dân đế quốc cùng đường có thể đi tới, ví dụ như thiếu vay nặng lãi, tỷ như Phương Trữ cần khoản tiền lớn để mua kim đại đầu, cũng có thể đến đây bao danh tham gia giác đấu trong cát, đổ máu cửu tử nhất sinh, tử chiến địch nhân.
Thắng lợi thì được tiền thưởng đáng kể, thất bại cũng có tiền an ủi người đã hi sinh.
- Thì ra ông trời vẫn lưu lại cho ta một con đường, trong nhà còn kiếm của cha, cầu trời cầu đất cũng không bằng cầu chính mình, một kiếm nơi tay, ta muốn liều mạng, ta hàng năm đều là đệ nhất danh của Quan Học Vũ quán, ta học được vô số kinh nghiệm của những người lính già, ta hẳn sẽ không thua.
Có lẽ cửu tử nhất sinh, nhưng ta vẫn phải thử, hết thảy là dựa vào chính mình, chỉ cần có thể cứu sống mẹ của ta, dù chết, ta cũng nguyện lòng.
Phương Trữ quay người, kiên quyết đi về hướng đấu võ trường.