Hắn thuận tay phong ấn luôn nhục thể của mình, sau đó đưa vào trong không gian ảo. Hiện tại hắn đã thoát ra khỏi kiếp số, phản bản hoàn nguyên, cho dù có tu luyện nhục thân đến mức nào đi nữa cũng không thể so sánh với Kim Thân được. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Chu Thanh cũng chưa nghĩ ra được cách nào hữu hiệu để cường hóa nhục thân, do đó nếu cứ giữ lại nhục thân để sử dụng, không những không phát huy trọng vẹn thực lực của mình mà thậm chí còn có thể phản tác dụng, trờ thành nỗi vướng bận.
Hắn thử vận lên thần niệm thì thấy thần niệm đã có thể lan khắp cả Đại Tự Tại cung, xuyên qua sa mạc, truyền đến tận bên ngoài Côn Lôn sơn mạch, thậm chí xâm nhập tới cả Trung thổ. Với tu vi hiện giờ của Chu Thanh, trong chu vi ngàn dặm, bất luận nhất cử nhất động gì cũng bị hắn nắm được. Hắn có thể nhận biết, Lam Thần và hai tỉ muội Tiểu hồ ly, bằng thực lực tự thân của mình cộng với tuân thủ theo lời nhắn nhủ của hắn, đã ra sức giúp Không Động củng cố quyền uy.
Về phần Đại Tự Tại cung chủ lúc này rất nhàn nhã nên dành thời gian để bế quan, tế luyện Thanh Tĩnh Lưu Ly bình, xem ra trong ngày một ngày hai chắc cũng chưa xong được. Mười hai đệ tử của nàng thi vẫn ở bên cạnh nàng, thứ nhất là để hộ pháp, thứ hai là để quan sát pháp bảo của tổ sư, học tập công pháp và bí quyết để tế luyện bảo bối.
Hiện tại mọi sự đã chuẩn bị gần xong, chỉ còn chờ Lam Thần nữa là hoàn tát nên Chu Thanh tương đối nhàn rỗi. Bản thân Lam Thần cũng gia tăng công lực khá nhanh, đã gần tới Thiên Tiên vị, lại được Chu Thanh ban cho Đô Thiên Minh Vương kỳ nên bây giờ dù có đụng phải thần tiên thì hắn cũng dư sức đối phó. Tiểu hồ ly và Chu Nghi thì cũng không còn là hạng nhãi nhép nữa, lại thêm hai siêu cấp yêu vương là Con cóc và Đại Lực Hùng Vương che chở nên có thẻ nói, chỉ cần không xích mích với hạng biến thái như Bạch Khởi thì bọn họ đã đủ sức tung hoành thiên hạ rồi.
Trong khoảng thời gian này, Chu Thanh không tự thân rèn luyện thêm gì nữa mà chỉ nghĩ cách đề thăng năng lực cho tỉ muội Tiểu hồ ly. Tuy nhiên, hắn biết cho dù có thực lực mạnh mẽ đến đâu nhưng kinh nghiệm không phong phú, thủ đoạn không độc địa thì rất dễ chịu thiệt thòi. Điều này làm Chu Thanh không yên lòng, nhất là Tiểu hồ ly. Cô bé vốn không hiểu được lòng người hiểm ác thế nào, nếu đến Tiên giới thì e là sẽ gặp phải không ít phiền phức.
Cũng trong thời gian này, Chu Thanh tranh thủ tế luyện lại một số pháp bảo vừa cướp đoạt được, sau đó phân loại lại, một số thì đem ban thưởng cho các môn hạ đệ tử đê tăng cường sức chiến đấu. Lần này, ngoài việc tiêu diệt đại trưởng lão của các phái để tự vệ, trong đầu Chu Thanh còn có một chủ ý, đó là chọn lựa nhân tài trong số bọn họ để làm đồ tử đồ tôn cho mình. Thiên Đạo tông của hắn ở nhân gian đã là vô địch rồi, nhưng đa phần vẫn do bản thân hắn chống đỡ, còn đệ tử có thực lực không có bao nhiêu người. Một môn phái muốn lớn mạnh, đương nhiên không thể thiếu môn hạ đệ tử được, càng nhiều càng tốt, nếu có thêm nhân tài thì càng tuyệt vời hơn.
Về phần Hạnh Hoàng kỳ, Đả Thần tiên và Hồ lô, 3 thứ pháp bảo này cùng với Bát Cảnh đăng trong tay Huyền Vũ lão đạo là pháp bảo đồng hạng. Trong đó Hạnh Hoàng kỳ và Đả Thần tiên là do Nguyên Thủy Thiên Tôn ban cho Khương Tử Nha. Còn Hồ lô kia là pháp bảo của Lục Áp—vị thần bí tiên nhân chỉ xuất thủ đúng một trận trong Phong Thần. Pháp bảo này ngay cả Vân Trung Tử cũng không biết lai lịch, chỉ có thể dựa vào chút linh tính để bắt chước chế tạo ra hàng nhái nhưng chất lượng kém rất xa hàng thật. Vơi chu vi hiện tại của Chu Thanh, nếu muốn phá vỡ 3 thứ pháp bảo này thì có thể nói khó hơn lên trời. Chỉ có một cách duy nhất là đặt chúng trong Đô Thiên Thần Sát đại trận, sau đó mượn lực lượng của 12 vị thượng cổ Ma Thần để từ từ tế luyện, từng bước từng bước phá vỡ các cấm chế bên trong của chúng. Dùng phương thức tích tiểu thành đại, nước chảy đá mòn, kiên nhẫn để đạt được mục đích. Nhưng Chu Thanh không vội, hắn có quá nhiều thời gian kia mà.
Còn Tử Thanh song kiếm, Long Hổ bảo ấn, Thiên Sư kiếm, Tử Phù thiên lục, Cửu Thiên Nguyên Dương thước, Tử Ngọ trụ quang...các thứ pháp bảo này cũng có cùng đẳng cấp với nhau. Mặc dù có kém hơn so với Phong Thần pháp khí vốn là trọng bảo được lưu truyền từ thời thái cổ, nhưng bản thân chúng cũng là thiên địa linh vật của các tiền bối tiên nhân đã phải hao tổn vô số thời gian và tâm huyết để luyện chế, do đó vẫn nên giữ lại phòng thân. Hơn nữa đệ tử sẽ càng lúc càng đông, ắt sẽ có chỗ hữu dụng.
Ngoài số pháp bảo kể trên ra, những pháp bảo còn lại có thể nói là nhiều không kể xiết. Nào là cướp đoạt từ tay của Ngưu Đầu Âm Thần, nào là lấy được từ các cây ngọc trụ trong động phủ, lại còn các pháp bảo cướp được sau khi giết chết các trưởng lão mà có...ước tính tổng cộng có không ít hơn 3 ngàn món! Có thể nói là tài đại khí thô! Lần trước lúc ở Đại Hoang sơn, Chu Thanh thấy ngay cả đệ tử cấp thấp của Khô Cốt Thần Quân cũng đã đạt tới Phản Hư kỳ rồi, nhưng pháp bảo của họ lại không có món nào xài được, từ đó có thể thấy Tiên giới cũng không phải hoàn mỹ vô khuyết. Chỉ trừ những đại môn đại phái hoặc các tán tu có đạo hạnh cực cao ra thì Chu Thanh muốn cướp muốn giết một vài sơn động cũng không phải là chuyện khó.
Chu Thanh chợt nhìn kỹ hai cây Tử Thanh song kiếm, thấy thanh Tử kiếm mang tử quang dày đặc, kiếm quang thu phóng như linh xà xuất động, quang mang tỏa ra đến hơn 3 trượng. Còn thanh Thanh kiếm thì lại có quang mang màu xanh. Song kiếm một thanh đầu rồng, một thanh đầu rắn, torng rất đặc sắc. Chu Thanh cầm cả 2 thanh trên tay, tiện tay phát một cái, khí lạnh liền ồ ạt tuôn ra, các chữ triện và phù chú được khắc nổi trên thân kiếm đua nhau chớp động.
“Nhớ năm đó, ta cũng nhờ vào Tử Thanh kiếm dỏm mà đề thăng cho tới ngày nay. Bây giờ thì hàng thật cũng rơi vào tay ra rồi!”
Trong lòng hắn cảm khái vạn phần, hai tay nắm chặt hai chuôi kiếm, kim sắc hỏa diễm cuồn cuộn tuôn ra. Chỉ nghe âm thanh bạo liệt ầm vang tứ phía, cấm chế trên hai thanh bảo kiếm đã hoàn toàn bị pháp vỡ hết. Hiện tại nhục thân của Chu Thanh là do Kim Thân ngưng tụ mà thành, tùy thời tùy chỗ mà có thể vận dụng toàn bộ năng lực, cho dù là Thục Sơn khái phái trưởng lão là Trường Mi chân nhân có hạ phàm thì gặp phải Thất Bảo Diệu Thụ trong tay hắn, chắc cũng phải ôm hận mả thôi. Chưa kể bây giờ hắn đã luyện hóa thêm hai thanh bảo kiếm này, lại tự tay gia cố thêm một số cấm chế và trận pháp bên trong nên rất lợi hại, Tuy nhiên chúng có một điểm đặc biệt là cho dù Chu Thanh có ra sức luyện chế thế nào đi chăng nữa thì đặc trưng màu sắc của chúng vẫn là hai màu xanh và tím.