Bạch Khởi hung hăng nhào tới bổ một kiếm về phía Chu Thanh. Chu Thanh lập tức vung Thất Bảo Diệu Thụ lên chống đỡ. Hai loại binh khí va chạm vào nhau tỏa ra linh khí cường đại đến mức xé rách cả hư không. Toàn bộ Côn Lôn động thiên khẽ run lên, thậm chí có khả năng bị vỡ nát luôn.
“Bạch huynh, huynh nói thế là có ý gì? Nếu huynh muốn đánh nhau thì ta không ngại phụng bồi! Dù ta biết huynh anh minh, cũng biết thủ đoạn của huynh, nhưng như vậy không có nghĩa là ta sợ huynh! Hai người chúng ta giao chiến thì nhân gian giới nhỏ bé này khó mà chịu được! Hay là ta và huynh tìm một thế giới khác đí! Bạch huynh vốn có khả năng xé rách hư không kia mà! Còn nếu huynh muốn cướp Đả Thần tiên thì đánh thắng ta trước đi rồi hẵng nói!”
Mới vừa nói mấy câu thì giờ lại lao vào đánh nhau chết sống, Chu Thanh cảm thấy khá phiền phức, nhưng bản thân hắn đã nhận ra, mình và Bạch Khởi hiện tại có thực lực ngang nhau, khó phân cao thấp, nếu muốn quyết định thành bại thì e phải mất không ít thời gian và công sức. Trong tay mình có Thiên Ma Thần thì đối phương cũng có Sơn Hà Xã Tắc đồ, không ai làm gì được người bên kia. Tuy nhiên dù Bạch Khởi cũng là người minh mẫn, nhưng nếu xét vè khôn ngoan lọc lõi thì còn lâu mới sánh được với Chu Thanh! Hiện tại nhân gian giới này đã hoàn toàn là vật trong tay của Chu Thanh, đương nhiên hắn không thể để Bạch Khởi hủy hoại được. Bởi lẽ nếu hai người đánh nhau thì chỉ trong thời gian vài canh giờ, có lẽ Côn Lôn sơn mạch lẫn vùng đất Trung thổ này chỉ còn là đống phế tích! Do đó tốt hơn hết là phải tìm một nơi rộng lớn cỡ như Tiên giới để làm bãi chiến trường. Điều thuận lợi là người trong Tiên giới cũng là tu đạo giả, chỉ cần đến lúc đó mình tiết lộ thân phận Đại Vu của Bạch Khởi cho người ở đó biết thì ắt hẳn Bạch Khởi sẽ gặp không ít phiền phức rồi!
Kể từ khi Hóa Huyết đao bị phá hủy, sau đó ngưng tụ thành Thiên Ma Thần, tiếp thu viễn cổ hồng hoang tin tức, Chu Thanh đã biết được Tiên đạo và Vu Môn có ân oán với nhau. Trong lòng hắn cũng đã thầm tính toán, nếu chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ, khẩn yếu quan đầu thì tuyệt đối không được để Thiên Ma Thần lộ diện.
Ngoài ra còn có một nguyên nhân nữa khiến Chu Thanh muốn dẫn dụ Bạch Khởi rời khỏi đây, đó là vì để tránh hắn phát hiện ra Lam Thần đã tiêu diệt toàn bộ đệ tử của Vu Môn. Nếu Bạch Khởi phát giác ra chuyện này. E là cái mạng nhỏ của Lam Thần khó mà bảo toàn. Giờ đây Lam Thần đã là trợ thủ đắc lực của Chu Thanh nên Chu Thanh đương nhiên không thể để Lam Thần xảy ra chuyện không hay.
Kế sách nhất cử lưỡng tiện như vậy đã được Chu Thanh nghĩ ra chỉ trong nháy mắt. Hắn không đợi Bạch Khởi mở miệng mà chỉ mạnh mẽ vung Thất Bảo Diệu Thụ lên đẩy Sát Thần kiếm ra, sau đó phá vỡ hư không, tiến vào khe hở của tam giới.
Bạch Khởi thấy vậy đương nhiên cũng lao vào theo. Vừa mới thấy Chu Thanh, hắn lại bổ một kiếm tới phía trước. Chu Thanh vội vàng dùng Thất Bảo Diệu Thụ ngăn lại, kế tiếp lớn giọng quát lên: “Huynh nói ta là gian tế của Tiên đạo ư? Quả thật ta cảm thấy rất khó hiểu? Một thân tu vi này của bần đạo hoàn toàn là do mình khổ công tu luyện cộng với gặp phải kỳ ngộ mà có được chứ đâu phải tự dưng mà có?”
Chu Thanh quả thật không biết tại sao mình vừa nhắc tới Vu Môn thì Bạch Khởi lại đột nhiên bảo phát như vậy.
Bạch Khởi vẫn không ngừng oanh kích tới tấp về phái Chu Thanh. Hai người giao đấu kịch liệt trong khe hở không gian của ta tới, ngươi đánh ta đỡ, giao phong quyết liệt, hung mãnh tới mức cả hai không còn thời gian tế ra pháp bảo nữa. Mà cho dù có sử dụng pháp bảo thì cũng khó thương tổn được đối phương.
“Ôi, nếu đem Trảm Tiên Phi Đạo tế luyện sớm một chút thì tốt rồi!” Bạch Khởi càng đánh càng hăng, Sát Thần kiếm biến ảo thành ngàn vạn đạo kiếm quang không ngừng chém xuống đỉnh đầu Chu Thanh. Chu Thanh chỉ có thể dùng Thất Bảo Diệu Thụ để đỡ đòn chứ không có cơ hội hoàn thủ.
“Ngươi là tên tiểu đạo sĩ đê tiện! Ta cho ngươi Tị Thủy châu để ngươi đi xuống vạn trượng dưới đáy Đông Hải tìm người, thế mà tại sao ngươi lại không làm?”
Bạch Khởi vũ động Sát Thần kiếm bay lượn như con giao long, liên tục công kích vào nê cung hoàn của Chu Thanh. Với lực tấn công mạnh mẽ và liên tục thế này thì cho dù có pháp bảo hộ thân tuyệt hảo đến mức nào chắc cũng khó duy trì mãi được. Chu Thanh biết lợi hại nên vẫn chưa dám phân tán bảo bối để phòng hộ toàn thân mà chỉ biết chốn chọi tình thế trước mắt.
“Chuyện này...” Chu Thanh nghe quả thật cảm thấy hơi chột dạ. Ban đầu hắn và Bạch Khởi đã giao dịch. Bạch Khởi giúp hắn thoát khốn, còn hắn đi Đông Hải để truyền tin. Nhưng đến bây giờ hắn đã nuốt lời: “Bởi vì ta có chuyện gấp không thể trì hoãn nên mới tạm gác việc đó lại! Nhưng nếu đã ra ngoài được thì có thể tự mình đi tìm mà! Đâu cần Tị Thủy châu làm gì! Mà chuyện đâu còn có đó, huynh đâu nhất thiết hung hăng, đòi sống đòi chết với bần đạo thế này?”
Chu Thanh vừa đỡ đòn vừa lùi về phía sau, rốt cục đã tiến vào lãnh địa của Tiên giới.
Bạch Khởi nghe thế, càng thêm giận dữ: “Tiểu tặc, ngươi còn dám gạt ta! Sau khi ta thoát khốn ra ngoài đã đích thân tìm tới đó nhưng phát hiện nơi đó hoàn toàn trống rỗng, rõ ràng tên bất lương nhà ngươi đã hại chết sư phụ của ta. Nếu không làm vậy, sao ngươi biết ta là Đại Vu?”
“Năm đó sư phụ của ta chỉ còn sót lại một tia thần hồn, ta phải vất vả lắm mới thu thập được, sau đó phong ấn lại rồi mượn linh khí của Đông Hải để bồi bổ, hy vọng người có ngày khôi phục. Sau ta lại bị vây ở bên trong Sơn Hà Xã Tắc đồ nên mới nhờ ngươi tới tìm sư phụ giúp ta để người nghĩ biện pháp. Lúc đó đạo hạnh của ngươi vẫn chưa phải là đối thủ của thần hồn sư phụ ta, nên chắc chắn ngươi đã lừa gạt người, cấu kết với giới Tiên đạo đánh lén, mới giết chết được người!”
Chu Thanh hít một hơi thật sâu, sau đó dùng sức quét một cái thật mạnh, Thất Bảo Diệu Thụ lập tức đẩy Sát Thần kiếm ra sau, lui về phía sau mấy trăm trượng, sau đó trừng mắt nhìn Bạch Khởi.
Trong khe hở của tam giới hoàn toàn không có linh khí, chỉ có thể lấy chân nguyên bản thân cộng với pháp bào để đánh nhau. Nếu đã đạt tới cấp độ như của Chu Thanh và Bạch Khởi thì nhiều loại pháp bảo chỉ xem như trò đùa. Ngay cả cường đại như Tử Thanh song kiếm cũng có thể bị chấn thành bụi phấn chỉ trong nháy mắt. Trừ khi sử dụng pháp bảo lợi hại như Phong Thần pháp khí để giao tranh thì may ra có chút tác dụng. Do đó có thể nói, trong hoàn cảnh hiện tại của bọn họ thì chủ yếu dùng thể lực quần nhau là chính, còn pháp bảo chỉ còn là phần phụ trợ mà thôi.