Dưới chân núi, Thiệu Khang hai tròng mắt hào quang rạng rỡ, nhìn lên Trường Không vẫn còn đang gian nan leo lên.
Niếp Viễn Sơn sắc mặt vô cùng ngưng trọng, giống hệt như Thiệu Khang, ánh mắt tập trung vào người Cơ Trường Không, vẻ mặt có chút suy nghĩ.
- Lão gia hẳn là cũng nhìn ra!
Lão quản gia Thiệu Khang nhẹ nhàng hô hấp một hơi, bình phục lại tâm tình mới thấp giọng nói:
- Hắn không thể đủ sức leo lên một khối nham thạch rồi nhảy lên một khối nham thạch khác, bởi vì thân thể hắn không đủ linh hoạt, tráng kiện, tuyệt đối không có khả năng trong nháy mắt bám chặt được vào một khối nham thạch được. Cho nên, hắn chỉ có thể tìm kiếm nhanh ở quanh mình, hơn nữa tay chân phải có thể với tới được những khối nham thạch đó để di động thân thể.
- Theo góc độ này hướng lên trên, thế núi cực kì dốc! các khối nham thạch nhô ra khoảng cách cũng khác nhau, có chỗ lại rất gần nhau có chỗ lại cách xa nhau tới nửa trượng! ta vốn tưởng rằng không thể đủ sức bay lên tới một phương vị có thể đặt người, tuyệt đối không thể leo lên đỉnh núi được, cho nên ta định liệu Cơ Trường Không thân thể gầy yếu như vậy rất nhanh sẽ không tìm thấy nham thạch nhô ra để mượn lực, không thể leo lên được mà buông bỏ!
Hít sâu một hơi, Thiệu Khang vẻ mặt nghiêm nghị, nói từng chữ một nói:
- Nhưng ta, ta phải thừa nhận, lần này ta đã sai lầm rồi!
Tạm dừng một chút Thiệu Khang mới quát khẽ nói:
- Cơ Trường Không tìm được một nơi bất lợi để leo lên, chỉ dựa vào những nham thạch nổi lên và khoảng cách của chúng để tìm đường lên đỉnh! Thanh Nham sơn nổi lên không ít hơn năm nghìn khối nham thạch, mỗi mội khối nham thạch cách nhau lại không đều, hắn vừa mới đứng ở chân núi tùy ý nhìn thoáng qua địa thế, thế nhưng đã tìm được một con đường nhỏ cực kì chính xác! Hơn nữa không một chút nghi ngờ phương pháp của mình có chút sai lầm gì không, kiên định đi lên trên đỉnh núi! Nhãn lực như thế, tâm tính như thế, ta Thiệu Khang tự nhận đều không bằng!
Liếc mắt nhìn Niếp Viễn Sơn một cái, Thiệu Khang quả quyết nói:
- Ta chưa có gặp qua nha đầu Cưu gia kia, nhưng ta dám khẳng định, nha đầu kia tuyệt đối không có nhãn lực như vậy!
Niếp Viễn Sơn vẻ mặt ngưng trọng, kinh ngạc nhìn Cơ Trường Không, khẽ gật đầu nói:
- Xem chút nữa đã!
Thiệu Khang cũng không thèm nói lại, thần thại khôi phục vẻ bình tĩnh, chính là đôi mắt vẫn rạng rỡ, thủy chung nhìn theo Cơ Trường Không đang gian nan leo núi không rời.
…
Lại một tiếng hoan hô nữa vang lên, là từ trên đỉnh núi Thanh Nham Sơn truyền tới, trong lúc Niếp Viễn Sơn cùng Thiệu Khang nói chuyện, tất cả Cơ gia đệ tử, bất luận là chi thứ hay là trực hệ, đều đã tới được đỉnh. Cùng một lần trắc luyện như nhau, năm nay cũng không có biến hóa lớn gì, như cũ đoạt giải nhất là Cơ Trường Khiếu. Cơ Trường Nhạc, Cơ Trường Sinh phân lấy danh đệ nhị, đệ tam.
Sau khi tới đỉnh Cơ gia lúc này đều là hưng phấn hoặc mất mác, nhất nhất trở về chân núi, đứng ở bên cạnh trưởng bối, hoặc là tranh công, hoặc là thảo luận phần thưởng, cợt nhả nói chuyện mạo hiểm vừa rồi.
Bỗng nhiên, cả đám đệ tử Cơ gia trở về chân núi, dường như đột nhiên phát hiện ra chuyện khôi hài gì, một đám cười cười ha hả chỉ vào Cơ Trường Không đang bò chưa tới một nửa Thanh nham sơn kia, nhìn Cơ Trường Không gian nan di chuyển, bọn họ một đám trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường coi rẻ, đều không thèm che dấu mà cười rộ lên.
- Ha hả, ta biết, tên này chắc là để lót đáy đây mà, nhìn tay chân hắn mà coi, thật sự là rất buồn cười!
- Ô, ô… sắp rơi xuống rồi, thực lo lắng cho hắn à, ha ha ha, không có thực lực, thế nhưng còn dám tham gia trắc luyện, thật không hiểu tiểu tử này nghĩ cái gì nữa, chẳng lẽ hắn không biết cái gì là mắt mặt, xấu hổ sao?
- Thực sự là ngu xuẩn, thế nhưng mất mặt trước thành chủ đại nhân, về sau đừng nghĩ yên ổn sống ở Thanh Nham thành! Hừ, mặt mũi Cơ gia cũng đều là hắn làm cho mất hết!
“…”
Trước kia mỗi khi trong lúc như thế này, Cơ du Hưng luôn luôn nghiêm túc đều đặc biệt khoan dung, không giống với vẻ nghiêm túc thường ngày. Chẳng qua, vừa mới nghe được Âm sơn Cưu gia Cưu Lăng Tuyết đặt tới cảnh giới Tam Tài Thiên, hắn lúc này có thể cao hứng được sao.
Mắt thấy tất cả đệ tử gia tộc đã xuống dưới, mà Niếp Viễn Sơn vẫn còn đứng ở xa không nhúc nhích, Cơ Du Hưng có chút nghi hoặc dẫn hai con trai tới chỗ Niếp Viễn Sơn.
Tới bên cạnh Niếp Viễn Sơn, Cơ Du Hưng quái dị nhìn Niếp Viễn Sơn, lại nhìn quản gia Thiệu Khang, vẻ mặt càng thêm nghi hoặc, tựa hồ không quá hiểu vì sao Niếp Viễn Sơn, Thiệu Khang hai người cùng nhau nhìn Cơ Trường Không.
Ho nhẹ một tiếng, Cơ Du Hưng gây chú ý cho Niếp Viễn Sơn, Thiệu Khang, hai người đồng loạt nhìn về mình, Cơ Du Hưng trong lòng cười khổ, có chút không rõ nên cười cười làm lành nói:
- Trắc luyện năm nay đã xong, thứ tự cũng đã có. Ha ha thành chủ đại nhân hiếm có khi tới Cơ gia chúng ta, thật vinh hạnh khi được mời ngài ở lại ăn bữa cơm rau dưa cùng chúng tôi.
- Không phải còn một người còn chưa xuống sao?
Quản gia Thiệu Khang luôn luôn kiệm lời chỉ vào Cơ Trường Không đang leo lên núi, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi han:
- Chẳng lẽ hắn không phải là đệ tử của Cơ gia các ngươi?
Cơ Du Hưng vẻ mặt xấu hổ, ngượng ngùng cười gượng một tiếng, mới giải thích nói:
- Trường Không thẩn thể gầy yếu, ngài xem, hắn bây giờ còn chưa lên tới giữa sườn núi. Trước mắt không đề cập tới vấn đề nó có thể leo lên tới đỉnh Thanh Nham sơn hay không, chỉ lấy tốc độ này mà tính, cho dù tới được đỉnh chỉ sợ cũng phải mất vài canh giờ nữa. Thành chủ đại nhân công việc bận rộn, Cơ gia làm sao dám quấy rầy đại nhân quá mức.
Gia gia của Cơ Trường Không là Cơ Du Thắng cùng cô cô Cơ Uyển Vân hai người cũng đã đi tới, Cơ Du Thắng đến sau nhưng có vẻ cũng hiểu được mọi người ở chỗ này chờ đợi Cơ Trường Không cũng có chút không ổn, xụ mặt đề nghi nói:
- Nếu vậy các vị đi trước dùng cơm đi, ta ở đây trông chừng tên vô dụng này.
- Không cần, hôm nay ta không vội, ta chờ tiếp!
Ngoài ý liệu của mọi người, Niếp Viễn Sơn cũng không có theo đề nghị của Cơ Du Thắng đi ăn cơm trước, ngược lại cau mày kiên trì lưu lại.
Những lời này nói ra, Niếp Viễn Sơn cũng không nhìn Cơ Du Hưng, cũng không quản già trẻ lớn bé Cơ gia, mà cùng Thiệu Khang, vẻ mặt chăm chú nhìn Cơ Trường Không đang gian nan di chuyển ở giữa sườn núi.
Niếp Viễn Sơn đã nói, Cơ Du Hưng cho dù là không muốn cũng không dám nói thêm gì. Chỉ có thể cười khổ tán dương Niếp Viễn Sơn vài câu, sau đó cùng hắn ở lại chỗ này chờ đợi Cơ Trường Không đi hết quãng đường buồn chán kia.
Cơ Du Hưng đứng bất động, tất nhiên già trẻ lớn bé Cơ gia cũng chỉ có thể đứng ở đằng kia, các đệ tử Cơ gia vừa mới trắc luyện xong hao phí nhiều khí lực, lúc này bụng đói đã phát ra thành tiếng. Nhưng Cơ Du Hưng không lên tiếng, bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng đói khát, một đám trong lòng mắng Cơ Trường Không, mắt lạnh lẽo nhìn hắn như ốc sên đang gian nan di chuyển.
- Trường Không ca ca… có thể bị ngã không?
Cơ Tiểu Liên hóp bụng, lo lắng nói nhỏ một câu.
- Không có việc gì, có thành chủ đại nhân ở đây, Trường Không ngã xuống cũng không sao.
Cơ Uyển Vân thản nhiên cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Tiểu Liên, cười nói.
Cơ Uyển Vân tuy rằng không thích gia đình Cơ Hạo Quảng, nhưng là đối với Cơ Tiểu Liên lại là ngoại lệ, tiểu cô nương nương mười lăm tuổi này bản tính thiện lượng, khờ dại thuần phác, phi thương làm người ta trìu mến.
- À, ngươi không nói ta chút đã quên.
Niếp Viễn Sơn vỗ vỗ đầu, tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì đó, từ trong cái túi gấm ở bên hông lấy ra một hại châu lóng láng hồng quang nhu hòa, hạt trong trong suốt sáng loáng, trên trong hình cầu như cho ngọn lửa nhảy múa, hạt châu vừa rời khỏi túi gấm của Niếp Viễn Sơn, chung quanh chợt nóng lên.
Đứng ở bên cạnh Cơ Hạo Quảng, Triệu thị biểu tình luôn luôn sốt ruột, thấy Niếp Viễn Sơn lấy ra một hạt châu hồng quang, tựa hồ cảm ứng được cái gì, mắt chợt trợn ngược lên, đột nhiên sáng ngời, hai tròng mắt gắt gao nhìn vào hạt hồng châu trong tay hắn.
- Hỏa diễm nguyên châu này là do con gái của ta, cố ý nhờ di nương (dì) của nó đi Linh Bảo các ở Thiên Thủy Thành đổi lấy, nói là cám ơn cô đã dạy nó thiêu thùa, may vá. Ha ha, nha đầu từ nhỏ đã không có mẹ, về sau còn nhờ cô thường xuyên tới Thanh Nham thành thay ta quản giáo, nha đầu kia chỉ nghe lời cô nói thôi. Cô vài ngày không tới, nó cứ suốt ngày lải nhải bên tai ta, ta sắp bị nó ầm ĩ làm cho muốn chết nè.
Niếp Viễn Sơn vừa cười nói, vừa cầm hỏa diễm nguyên châu đặt vào tay Cơ uyển Vân.
- Trời, hỏa diễm nguyên châu! Chính là bảo vật có thể gia tăng lực câu thông với thánh thú Chu Tước à!
Một đệ tử hàng chi thứ, nhịn không được kinh hô một tiếng. Cơ Du Hưng, Cơ Du Thắng bọn họ thần sắc quái dị, kinh ngạc nhìn Niếp Viễn Sơn đưa hỏa diễm nguyên châu cho Cơ Uyển Vân.
Thê tử của Cơ Hạo Quảng là Triệu thị thấy Niếp Viễn Sơn đưa hỏa diễm nguyên châu cho Cơ Uyển Vân, ánh mắt tựa như phun ra lửa, vẻ tham lam không thể che dấu được.
- Quá giá quá, thứ này ta không thể nhận!
Cơ Uyển Vân lui về sau từng bước, vội vàng tránh đi.
Niếp Viễn Sơn sắc mặt trầm xuống, nói:
- Thứ này không phải ta cho, đây là do nha đầu Nhược Lan nhờ di nương mất vài ngày, mới tới linh bảo các ở Thiên thủy Thành đổi được! Cô không nhận, trở về Nhược Lan lại náo loạn cả nhà lên thì sao!
- Nhưng… nhưng là…
Cơ Uyển Vân liên tục xua tay, không biết nói cái gì cho tốt nữa.
- Đừng có nhưng là, nhưng là gì nữa! Cô hiện giờ đang ở cảnh giới Tứ Tượng Thiên, lại cùng thánh thú Chu Tước câu thông, có hỏa diễm nguyên châu này trợ giúp, có thể tăng rất nhiều khí lực.
Niếp Viễn Sơn đặt hỏa diễm nguyên châu vào tay Cơ uyển Vân, lẩm bẩm:
- Nhược Lan hài tử còn cần nàng lo lắng thêm vài năm nữa, một cái hỏa diễm nguyên châu thôi mà có tính là cái gì đâu.
Triệu thị ở bên cạnh, nhìn chằm chằm vào hỏa diễm nguyên châu, tròng mắt cơ hồ rơi ra.
--------- nàng cùng Cơ Uyển Vân giống nhau, cùng ở Tứ Tượng Thiên cảnh giới, cũng là cùng câu thông với thánh thú Chu Tước, bởi vậy, nàng so với người khác tất rõ hơn hỏa diễm nguyên châu có tác dụng với nàng cùng cơ uyển vân như thế nào.
Cơ Hạo Quảng kéo kéo thê tử Triệu thị, hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, dưới ánh mắt nghiêm khắc của Cơ Hạo Quảng, Triệu thị mới có nén tham niệm trong lòng, không nhìn tới hỏa diễm nguyên châu trong tay Cơ uyển Vân.
Thấy Cơ Uyển Vân đã nhận lấy đồ của mình tặng, Niếp Viễn Sơn không nói gì thêm, lại cùng Thiệu Khang nhìn Cơ Trường Không đang trên cao.
Niếp Viễn Sơn đứng bất động, Cơ Du Hưng bất động. Cơ Du Hưng bất động, Cơ gia ngoại trừ Cơ Du Thắng ra già trẻ lớn bé Cơ gia không một ai dám động.
Cơ Du Thắng thân là ông nội Cơ Trường Không, ở thời khắc mấu chốt này sao lại lộn xộn?
Bởi vậy, tất cả Cơ gia già trẻ, bất luận là trực hệ hay chi thức, mấy chục đôi mắt, trông mong dưới chân núi, cùng đợi chờ với Niếp Viễn Sơn.
…Đợi chờ như thế, cuối cùng ánh nắng chiều đã đầy trời.
Kéo thân mình nặng nề, cả người Cơ Trường Không mồ hôi như mưa mùa hè, dưới ánh nắng chiều đỏ rực, hắn dựa vào thân thể gầy yếu, dựa vào một ý niệm không cam lòng trong đầu, từng bước một nhích lên, gian nan vô cùng đi lên thanh nham sơn!
Một đám mây như đổ lửa trên trời, dưới ánh nắng chiều tàn của mùa hè, thân ảnh Cơ Trường Không trên đỉnh núi thanh nham sơn cùng một màu với ánh nắng chiều
Cơ trường Không đang muốn ngửa mặt lên trời thét dài, lại bỗng nhiên phát hiện ra chân núi đầy người, Cơ Trường Không mệt mỏi đã muốn mấy lần hư thoát, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, đôi mắt trong suốt nhìn xuống chân núi, lúc này mới nhìn ra Niếp Viễn Sơn thành chủ cao lớn hùng vĩ đang đứng đầu đám người.
Lúc này, Niếp Viễn Sơn hướng tới hắn giơ ngón tay cái lên khen ngợi!
Thì ra bởi vì nguyên nhân tại Niếp thành chủ a, ta còn tưởng già trẻ lớn bé Cơ gia đột nhiên đổi tính cơ? Cơ Trường Không tự giễu cười.
Nhìn xuống chân núi một đám người nhỏ bé, Cơ Trường Không bỗng nhiên có ảo giác đem người trong thiên hạ dẫm nát trong lòng bàn chân mình, nhìn ngón tay cái dựng thẳng lên của Niếp Viễn Sơn, được người tán thành, cảm giác thỏa mãn tự nhiên dâng lên.
Không ngừng được kích động trong lòng, Cơ Trường Không đột nhiên quên mất bản thân đang đau đớn, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng noãn, nở nụ cười sáng lạn, hơn nữa dùng sức phất tay với Niếp Viễn Sơn.
Giờ khắc này, Cơ Trường Không tạm thời bỏ qua khúc mắc, như thay đổi một người, ở đỉnh núi Thanh Nha, cùng một màu với nắng chiều, tươi cười tiêu sái không gì kiềm chế được, thần thái như bay bổng vậy!
…
Đứa nhỏ này, thật đúng là tuấn dật bất phàm à! Niếp Viễn Sơn trong lòng tán thưởng một câu, vì hào quang lóa mắt của Cơ Trường Không trong thời khắc này mà kinh ngạc, hắn cảm thấy được giờ khắc này Cơ Trường Không hẳn mới chân chính là Cơ Trường Không!
Vẻ mặt ngẩn ngơ hồi lâu, Niếp Viễn Sơn mới khôi phục vẻ mặt, lãnh đạm nói với Cơ Du Hưng:
- Thời gian quá muộn rồi, ta còn muốn trở về báo cáo kết quả công tác, hôm nay sẽ không dùng cơm ở Cơ gia.
Cũng không chờ Cơ Du Hưng giữ lại, hắn liền cùng Thiệu Khang hướng Thanh Nham thành đi tới.
Cơ Du Hưng mới chuẩn bị há mồm giữ lại, phát hiện ra Niếp Viễn Sơn, Thiệu Khang đã ở xa mấy trượng, giật mình không biết làm sao.
Kết quả trắc luyện còn phải tuyên bố, rất nhiều chuyện còn cần lão tự mình an bài, Cơ Du Hưng thấy Niếp Viễn Sơn không muốn ở lại Cơ gia dùng cơm, cũng chỉ có thể từ bỏ. Vì thế Cơ Du Hưng không hề đuổi theo, vội vàng điểm danh các đệ tự trắc luyện hôm nay, ngày mai từng nhóm sẽ đi Tàng Kinh lâu chọn lựa Thiên sĩ bí quyết, bí kỹ.
…
- Lão gia, Cơ Trường Không thực không thể tập trung nguyên lực?
Trên đường trở về, Thiệu Khang đột nhiên hỏi một câu.
- Ngươi là động tâm tư thu đồ đệ sao?
Niếp Viễn Sơn bùi ngùi thở dài, nhìn quản gia Thiệu Khang thật sâu nói:
- Trường Không đứa nhỏ này thân phận có chút đặc thù, ngươi nên bỏ ý niệm này trong đầu đi. Hơn nữa Trường Không đã mười bảy tuổi, còn không thể tập trung được nguyên lực, cái này đủ để nói hắn không thể trở thành thiên sĩ, ngươi sau này cũng đừng nghĩ nhiều.
- Kẻ mà có đại trí tuệ, đại nghị lực, tư chất, cuộc đời ta ít thấy! Ài, nhưng lại không thể tập trung nguyên lực, đáng tiếc cho một gốc mầm cây tốt…
Thiệu Khang thở dài lắc đầu, thời điểm trở về Thanh Nham thành hắn thường thường quay đầu nhìn sang thanh nham đỉnh núi.
Vừa mới ở đỉnh núi Thanh Nham sơn, thiếu niên dùng sức phất tay, trong nháy mắt hiện ra vẻ tiêu sái khó hiểu, đã để lại trong lòng Thiệu Khang ấn tượng sâu sắc không thể xóa nhòa.