Khi Sở Phong đi tới sông Tiền Đường, trăng đã lên đầu cành. Hắn còn chưa đi tới bờ sông, nhưng lại thấy được một thân ảnh yểu điệu đang ở bờ sông dựa vào lan can nhìn ra xa, chính là thanh bào nữ tử lần trước tại trên núi Cổ Đãng mở miệng chỉ điểm mình. Nàng vẫn như cũ được che bằng lụa mỏng xanh, mà hai tỳ nữ một tả một hữu đứng ở bên cạnh.
Thanh bào nữ tử đứng nghiêng ở bờ sông, ánh trăng trong vắt chiếu vào bộ thanh y của nàng cùng với mái tóc đen tú lệ, hiện vẻ điềm tĩnh u nhã không gì sánh được. Sở Phong cũng không muốn phá hư cảnh vật tuyệt vời như thế này, vì vậy ẩn thân một chỗ, lẳng lặng thưởng thức.
Mặt sông vô cùng bình tĩnh, chỉ có cơn gió nhẹ nhàng êm dịu lướt qua, sông Tiền Đường dưới bóng đêm tĩnh lặng khác thường, thanh bào nữ tử kia hiển nhiên đang chìm đắm tại trong sự tĩnh lặng này.
Đao quang chợt hiện, hai thân ảnh hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, hai thanh lợi đao sáng loáng, thẳng hướng yết hầu thanh bào nữ tử. Lần này quá đột nhiên, không hề có sự báo trước, Sở Phong muốn ra tay cứu giúp cũng không kịp.
Tuy nhiên hai tỳ nữ bên người thanh bào nữ tử nhưng lại người mang võ công, một mực ngưng thần đề phòng, vừa nghe tiếng vang lạ, lập tức đưa tay kéo tại bên hông, rút ra nhuyễn kiếm, đi nghênh đón.
Nguyên lai bên hông hai tỳ nữ này đều là ngầm quấn quanh nhuyễn kiếm rất mỏng, tùy thời bảo hộ thanh bào nữ tử.
Một trận âm thanh" Keng keng " đao kiếm va chạm, còn kèm theo vài tiếng khẽ hô.
Sở Phong thấy rõ, hai sát thủ kia một thân trang phục võ sĩ Đông Doanh, cả người bọc hắc y, chỉ lộ ra hai mắt, nhìn thân hình thập phần thanh tú, hình như còn là nữ. Lợi đao trong tay bọn họ cũng là đao võ sĩ đặc biệt của võ sĩ Đông Doanh. Loại đao này kiên cố lại vừa sắc bén, đồng thời sở hữu uy lực bổ chém cùng đâm thẳng, xứng đôi với loại đao như vậy tất không phải là kẻ bình thường.
Quả nhiên, hai Đông Doanh sát thủ kia đao pháp cao ngoài dự đoán, vả lại hung ác quỷ dị ,từng nhát đao đều trí mạng, hơn nữa hai người phối hợp ăn ý, hai tỳ nữ rất nhanh bị vây vào hạ phong.
Thanh bào nữ tử hiển nhiên không rành một chút võ công, nhìn đao quang kiếm ảnh tại trước mắt giao nhau chớp động, từ lâu thất kinh, lộ vẻ sợ hãi. Hai tỳ nữ kiếm pháp cũng coi như không tệ, tuy nhiên rốt cuộc vẫn không phải đối thủ, nhưng lại còn phân tâm bảo hộ thanh bào nữ tử, nhất thời cực kỳ nguy hiểm. Bọn họ nghĩ che chở thanh bào nữ tử rút đi, nhưng phía sau đó là sông Tiền Đường, lui cũng không thể lui.
Đao quang đã vài lần đột nhập vào sự phòng hộ của kiếm ảnh, ngay tại bên yết hầu thanh bào nữ tử xẹt qua. Sở Phong thấy tình thế nguy cấp, thân hình chợt lóe, tại giữa đao quang kiếm ảnh đột phá xuyên vào, đưa tay kéo lấy, ôm eo nhỏ của thanh bào nữ tử, thân hình tung lên, đầu ngón chân đạp tại trên lan can , mang theo thanh bào nữ tử lăng không nhảy ra xa mấy trượng.
Hai tên sát thủ lấy làm kinh hãi, quay người lại, đang muốn lao tới chặn lại Sở Phong, Sở Phong bỗng chốc giương tay lên, "Xuy! Xuy!" Hai quân cờ một đen một trắng chia ra tấn công vào hai người. Hai người bạt đao ngăn cản, "Keng!Keng!" hai tiếng, một quân cờ bị ngăn cản rơi xuống đất, một quân khác thì bị ngăn cản bay xuống sông Tiền Đường. Sở Phong lại thừa dịp rảnh tay này lại kéo thanh bào nữ tử chạy xa mấy trượng. Hai sát thủ đang muốn truy đuổi,hai tỳ nữ đã vũ khởi song kiếm gắt gao ngăn trở.
Sở Phong ôm thanh bào nữ tử liên tục phi nước đại, xoay trái lách phải. Thanh bào nữ tử chỉ cảm thấy tiếng gió tại hai bên tai, tóc dài tung bay, thoáng như cưỡi mây đạp gió, nàng còn chưa bao giờ thử qua cảm giác như vậy, nhất thời vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, bởi vì không biết người đang ôm mình là ai, sẽ mang bản thân đi đâu, sẽ đối bản thân thế nào, không thể làm gì khác hơn là thấp thỏm bất an để tùy ý bị ôm chạy vội.
Sở Phong chạy cực nhanh, vòng quanh một vòng lớn, không ngờ lại chạy về bên sông Tiền Đường, trở lại chỗ vừa rồi thanh bào nữ tử đứng dựa vào lan can.
Hắn buông ra thanh bào nữ tử, thanh bào nữ tử nhận ra là Sở Phong, kinh ngạc nói:
-Là ngươi?
Sở Phong cười cười nói:
-Không ngờ sao?
Thanh bào nữ tử cuối cùng cũng yên lòng, rồi lại giật mình hỏi:
-Công tử sao lại mang ta tới chỗ này?
Sở Phong gãi gãi đầu, nói:
-Ta cũng không biết nên mang cô nương đến nơi nào, không thể làm gì khác hơn là lại nhớ tới nơi đây.
Thanh bào nữ tử ngạc nhiên nói:
-Vạn nhất hai tên sát thủ kia quay lại...
Sở Phong vội vàng nói:
-Không sợ, hai tên sát thủ kia nếu thấy ta đem cô cứu đi ở chỗ này, sẽ không ngờ tới ta lại đem cô mang về nơi này. Nói thật, ta đối với ở đây không quen thuộc lắm, chạy bậy bạ ngược lại dễ chạm bọn họ, huống hồ...
Sở Phong nhìn mặt sông Tiền Đường từng đợt sóng trong vắt, lại nói,
-Cho dù hai tên sát thủ kia có tìm đến nơi đây, ta cũng có biện pháp bảo hộ cô nương.
Thanh bào nữ tử không có lên tiếng.
Sở Phong xoay người nhìn phía sông Tiền Đường, nói:
-Cái gì tới sẽ tới, không cần lo lắng, Chúng ta sao không thưởng thức đêm trăng ở sông Tiền Đường một hồi?
Thanh bào nữ tử cũng xoay người, hai người sóng vai đứng ở bờ sông, dựa vào lan can mà nhìn. Mặt sông thủy quang trong vắt, gió mát lướt nhẹ qua, ánh trăng trong sáng cũng lẳng lặng nằm ở trong lòng sông, nhẹ nhàng bập bềnh.
Thanh bào nữ tử lo lắng nói:
-Không biết hai tỳ nữ của ta ra sao?
Sở Phong an ủi nói:
-Cô không cần lo lắng, mục đích của hai tên sát thủ kia chính là cô, ngươi thoát thân, bọn họ trái lại an toàn.
-Thật sao?
Thanh bào nữ tử một đôi mắt mỹ lệ động nhân nhìn Sở Phong.
-uhm.
Sở Phong gật đầu, hết sức khẳng định. Kỳ thực trong lòng hắn cũng không có yên lòng, nhưng hắn phải làm cho nữ tử yếu nhược này vừa rồi bị chấn kinh được an tâm.
Đạt được câu trả lời khẳng định của Sở Phong, thanh bào nữ tử thần sắc quả nhiên chậm rãi bình tĩnh trở lại, nói:
-Vừa rồi thực sự là có được công tử tương cứu.
Sở Phong cười nói:
-Cũng là cơ duyên xảo hợp, nói đến ta còn chưa cảm tạ qua cô nương tại trên núi Cổ Đãng chỉ điểm mà!
-Chỉ là việc nhỏ, há để nhắc đến, nhưng thật ra công tử tự mình thí quân, chủ động tiêu kiếp, thực sự long trời lở đất, làm cho người xem thế là đủ rồi!
-Long trời lở đất?
Sở Phong không ngờ nàng sẽ dùng từ này tới khen mình.
-Đích xác long trời lở đất, cổ kim mới thấy!
-Cô nương thực sự quá khích lệ. Nếu không có cô nương trước đó nhiều lần chỉ điểm, kích phát tinh thần của tại hạ, ta cũng sẽ không lớn mật tiêu kiếp! Ta cũng hiểu được có chút khó tin!
Sở Phong thật là có vài phần lâng lâng.
Thanh bào nữ tử không khỏi nhếch miệng, nhưng không có cười ra tiếng.
Sở Phong ngược lại than tiếc nói:
-Tuy nhiên ta tới cùng vẫn là thua.
-Vậy công tử có hối hận khi chủ động tiêu kiếp không?
-Không có!
-Nếu như không có một nước cờ đó của công tử, ván cờ đó cũng bất quá là tứ kiếp liên hoàn hiếm thấy mà thôi, nhưng một nước đi đó công tử, ván cờ biến thành thí quân phá kiếp diệu tuyệt thiên cổ!
Sở Phong nói:
-Ta dám phá kiếp, là bởi vì ta muốn thử nghiệm, muốn mạo hiểm, cô có phải là cảm thấy ta chỉ là gặp may, vô cùng lỗ mãng?
-Không đâu, nếu như công tử không có sự đáp trả ở phía sau, thì sẽ là lỗ mãng ngu dốt, nhưng nước cờ 'ám độ trần thương' lúc sau của công tử , làm thế thắng bại biến đổi lại biến, đủ thấy công tử dũng lược hơn người, cũng không ngu dốt!
-Nhưng từ xưa cuối cùng lấy thành bại luận anh hùng!
-Nhưng một nước cờ đó của công tử, cũng chỉ có anh hùng chân chính mới có khí khái như vậy!
Sở Phong cười ha ha, nói:
-Cô nương quá khích lệ ta, còn đem ta trở thành anh hùng, ta cũng không làm qua cái việc kinh thiên động địa gì!
Thanh bào nữ tử cười nói:
-Anh hùng cũng không nhất định phải làm việc kinh thiên động địa.
-Tỷ như việc gì chứ?
Sở Phong hỏi.
-Tỷ như Tôn Thúc Ngao.
Thanh bào nữ tử đáp.
-Tôn Thúc Ngao?
Sở Phong gãi gãi đầu.
-Công tử nghe qua chuyện Tôn Thúc Ngao cùng rắn hai đầu chưa?
Thanh bào nữ tử hỏi.
-Nói đi nghe một chút.
Sở Phong dựng thẳng lên hai lỗ tai, bởi vì có chuyện xưa để nghe.