Trần Long loạng choạng, không còn che đây nỗi kinh hoàng.
Vương Trung Cự phì cười...Vèo, lại một ngọn kiếm tuôn ra lền, không để chàng kịp thở.
Trần Long không còn đủ sức để đỡ nữa. Chàng cố sức né ra một bên, tránh khỏi được ngọn đòn chí mạng của họ Vương.
Ngọn gươm của lão bị chém hụt, lập tức đổi hướng, theo sát đối phương rồi rút ngay xuống!
Ối! Ối!
Trần Long rú lên vì thân chàng bị dính liền một lúc ba múi kiếm: Một ở bên vai, hai nhát trên ngực, máu tươi tuôn ra đỏ cả áo.
Lão Vương tiến lại vừa tầm, gí mũi gươm vào ngực chàng rồi cười nói rằng:
Oắt con! Hẳn là mi chịu cung khai?
Trần Long lúc này bình tĩnh hết sức, vì biết tình thế dù sợ hãi cũng vô ích! Chàng lớn tiếng mắng:
Kẻ sĩ có thể bị giết, nhưng không thể bị nhục! Mi giết ta đi!
Lão Vương lắc lư đầu rồi nói:
Chết một cách dễ dàng thế ư?
Mi định làm gì ta?
Trước khi còn chưa rõ lai lịch của minh, thì chỉ có việc giết chết, thế là xong chuyện. Nhưng giờ đã biết rõ mi là con của Kiếm thánh Trần Minh Tung, thì tình hình sẽ phải khác...
Vương Trung Cự bỗng lớn tiếng quát:
Nhãi con! Đi theo ta!
Trần Long cũng giật giọng quát:
Không..!
Mi còn đủ sức cưỡng lại chăng? Lão trừng mắt, giơ tay chỉ vào mặt chàng.
Trần Long nghiêm giọng:
Muốn giết...Cứ việc ra tay đi!
Lão cười ha hả nói:
Hiện giờ ta không muốn giết mi! Có điều Trại chủ Hắc bảo sẽ hoan hỉ, hoan hỉ được mi dời gót ngọc chiếu cố bổn trại một phen!
Trần Long chợt nghĩ:
Phải chăng Hắc bảo chủ nhân chính là cừu gia của phụ thân mình? Có thể lắm..! nghĩ tới đây chàng vội hỏi: Chủ nhân của ngươi là ai? Tên họ là gi? Thuộc môn phái nào?
Mi chưa đáng bậc để hỏi những điều ấy.
Tại hạ nếu còn sống, nhất định sẽ có phen trả lại mối cừu hận này!
Nhãi con nói đùa đấy chứ? Hì hì....!
Chưa dứt tiếng cười, lão đưa tay lên khẽ búng một cái. Bị cách không điểm trúng huyệt Nhuyễn ma, Trần Long theo tay lão té sập xuống.
Nhãi ranh! Chúng ta lên đường! Giờ thì mi hết từ chối, hì hì....
Vừa nói, lão vừa đưa tay ra chộp lấy cổ áo Trần Long từ từ nhấc bổng lên.
Trần Long vẫn mở mắt nhìn lão, tai nghe rõ lão nói gì, chỉ khổ một nỗi là toàn thân rời rã, tê liệt không thể cựa quậy được.
Mắt trừng trừng ngó lão quơ tay thộp cổ mình mà không có séc phản kháng, thâm tâm chàng đau đớn ê chề, chàng nghĩ thầm:
Chỉ cầu cho nó giết ngay đi!
Giữa lúc đó, bỗng từ xa có tiếng ngựa hí với tiếng vó ngựa đập loạn lên!
Vương Trung Cụ đặt chàng xuống đấy, vội quay mình, nghiêng đầu, giật giật tai theo chiều gió. Đột nhiên lão hừ một tiếng rồi lẩm nhẩm nói:
Đứa nào daoms mó vào ngựa của ta..?
Cùng với ba tiếng “ngựa của ta” thân hình lão tuôn đi như gió về phía có tiếng ngựa hí.
Đằng này, hầu như cùng một lúc với họ Vương chạy đi coi ngựa, thì Trần Long thoảng thấy một mùi hương, nhẹ như hương lan... Lập tức chàng cảm thấy thân mình bị nhấc bổng lên cao, theo với cái mùi hương lan bay đi vào trong rừng thẳm.
Thân thể chàng tê liệt, không cử động được, nhưng không cần ngó nhìn phía dưới chân, cứ theo cái hương thoang thoảng ấy, chàng đoán chắc kẻ cứu mình là một người đàn bà hoặc là một thiếu nữ!
Trần Long nhắm mắt nghe ngóng.
Một lúc sau, chạy như thế cũng đến năm bày dặm đường rồi, chàng mở mắt ra ngó. Nhưng vì úp mặt xuống phía dưới, cho nên chỉ biết được đại khái nới đây là rừng núi, thiếu ánh sáng. Cố nhiên không tài nào ngửa mặt lên để biết dung nhan kẻ cứu mình. Song cứ nhìn đôi giày thêu, mỏng gót, cũng có thể hình dung kẻ cứu mình là một giai nhân.. hữu hạng.
Rồi nàng dừng bước. Chàng bị ném sấp mặt xuống một cái ổ nằm, một chỗ có trải cỏ khô rất mềm mại. Một giọng nói trong như tiếng sơn ca:
Tiều Huệ! Giải trừ huyệt đạo cho người ta!
Có tiếng nhỏ nhẹ, đứng gần đấy hỏi:
Tiểu thư ơi! Tiểu tì không hiểu vì sao tiểu thư lại...lại bận tâm .. can thiệp..?
Giọng sơn ca lại véo von:
Thế a! Nào biết được.! Ta cũng chẳng biết là...tại sao?
Tiếng nữ tì lại nói:
Nếu chẳng may mà câu chuyện vỡ lở ra thì...chẳng nhưng tiểu tì bị giết mà tiểu thư cũng....
Tiếng cô chủ nói:
Việc này chỉ có ta và Tiểu Huệ biết thôi! Ai biết chứ?
Nhưng vẫn có thể...?
Thôi! Chới nhiều lời! Hãy giải khai huyệt đạo cho người ta...!
Dạ! tiếng nữ tì dạ gọn lỏn.
Trần Long nằm im, nghe rõ tưng lời.
Bỗng một làn gió nhọn như đầu ngón tay vút tới đập chúng vào Ma huyệt. Chàng rùng mình một cái, toàn thân nhẹ nhõm như kẻ thoát khỏi xiềng xích, lập tức ngồi dậy. Mùi hương lan mê hoặc còn quyện lấy áo, chàng trố mắt ra nhìn.
Trước mắt chàng là thiếu nữ áo xanh, tươi như bông hoa hồng ban mai, tuổi độ mười lăm, mười sáu đang tủm tỉm cười nhìn chàng.
Trần Long vội nhảy xuống đất, mặt nóng bừng, chắp tay vái một cái:
Đa tạ cô nương...!
thiếu nữ đưa tay cười ngặt nghẹo
Ta là Tiểu Huệ! Chớ đa tạ ta làm gì, quay mình lại. Chàng ngẩn người ra...cách nơi chàng đứng ước ba trương. Một cô nàng ăn vận như công chúa, đẹp tựa như tiên giáng hạ, đương đứng tựa bên khuôn cửa.
Nàng nở một nụ cười như say sưa, ảo diệu. Vẻ đẹp của nang so với cô áo đỏ Cung Hoa thực là bên nửa cân, bên tám lạng. Vẻ đẹp của mỗi người mối khác, Cung Hoa thì ôn nhu, uyển mị đầy nữ tính, còn cô nàng đây thì trong cái đẹp kiều diễm có một vẻ rắn rỏi, kiên cuồng của một tay nữ hiệp.
Hình như tới đây, mới nhận rõ mặt mũi Trần Long, cô nàng bât giác rùng mình, đôi mắt sâu và đen láy nhìn chàng không chớp. Nụ cười trên môi dần dần tắ đi, trong khi đôi má hơi ánh hồng lên.
Cả hai người cùng hơi bối rối và không khí tự nhiên nóng lên một cách kỳ diệu.
Chợt nhớ đến thái độ của mình không được nghiêm chỉnh. Trần Long vội chắp tay vái dài nói rằng:
Tại hạ xin tạ ơn cô nương
Nàng hơi nghiêm mặt nói:
Khỏi! Tướng công tên họ là gì?
chàng buột miệng trả lời:
Họ Trần, tên Long. Nói đến đây rồi chàng mới hối hận đã hấp tấp thú tên họ ra.
Thiếu nữ lại hỏi:
Vậy thế Trần tướng công là cao đồ của bậc cao nhân nào?
Chàng hơi ấp úng:
Xin cô nương thứ lỗi cho! Không thể...
Nàng gạt đi luôn...
Đã không muốn noi... thì không dám ép...!
Trần Long chợt nảy ra một ý, chàng nghĩ thầm: Nếu cứ thụ động mãi, có thể vô hình trung bị lộ lai lịch ra!
Nghĩ vậy, chàng hỏi:
Xin thỉnh giáo cô nuơng họ tên để tiện xưng hô?
nàng trả lời liên, và gọn lỏn:
Kỳ Anh
Kỳ Anh! Chàng lặp lại.
Chớ sao! Nàng hỏi?
Vậy tại hạ xin phép kêu là ..Kỳ cô nương
Đứng đắn lăm! Và gần gũi nữa.
Nàng không nói họ ra, hoặc nàng không có họ? Hẳn bên trong có điều gì bí ẩn, rắc rối, nhưng đó là việc riêng, chàng không nên tò mò. Luôn cả lai lịch của nàng cũng không nên thắc mắc đến. Vì chính bản thân chàng chẳng cũng có nhiều bí ẩn đó sao?
Xin phép hỏi cô nương điều này: Kỳ cô nương bỗng dưng đi qua khu rừng vắng vừa rôi...hay là có việc gì?
Nàng trả lời: Ngẫu nhiên...gặp chuyện bất bình ấy mà!
Chàng biết rằng vừa rồi là do nữ tif Tiểu Huệ ra tay cứu mạng, đem chàng tới đây. Một cô bé nhỏ bé như kia mà xách nổi một người đàn ông, lẹ như xách khăn gói, lại chạy hàng bảy tám dặm mà không tỏ ra nặng nhọc, thì công phu võ nghệ thực cao cường.
A! Chàng nghĩ thầm, nữ tì mà còn thế thì tiểu thư phải biết công phu võ nghệ nàng cao siêu khó lường được.
Chàng tự trách là từ trước mình lắm lúc cũng tự cao! Thật là ếch ngồi đáy giếng!
chợt nghe Tiểu Huệ nói:
Tiểu thư! Chúng ta sớm dời khỏi đây chứ?
Kỳ Anh gật đầu, đoạn khẽ liếc nhìn chàng rồi hỏi:
Trần tướng công đã cứu một cô gái áo đỏ, nhân thế mà gây thù với Hắc bảo phải không?
Trần Long lại giật mình! Sao nàng lại tỏ ngọn nguồn đến thế? Nhưng rồi chàng cũng phải trả lời sự thật:
Đúng thế!
Nàng tiếp luôn:
Từ nay về sao, trên trốn giang hồ, Trần tướng công sẽ gặp nhiều gian hiểm hơn!
Vâng! Tại hạ cũng nghĩ thế, cho nên tại hạ định sẽ ở ẩn một nơi...!
Thì cũng chẳng có cách gì hơn là hãy im hơi kín tiếng. A! Nàng chợt nghĩ ra điều gì. Ta co một vật...thành tâm đem tặng tướng công!
Dứt lời, Kỳ Anh thò tay vào bọc, lấy ra một chiêchs vao vải nhỏ, mở bao ra, hai ngón tay nõn nà cầm lấy một vật nhỏ, giơ lên. Ánh sáng màu thúy lục xanh ngắt, tuyệt đẹp, đó là một mảnh ngọc, dùng làm đồ đeo trong mình.
Chàng phập phồng trống ngực! Thực là kỳ quái! Trước núi đao rừng kiếm, chàng không động tâm vậy mà lại hồi hộp trước vật có vẻ chỉ là đồ trang sức thôi.
Chàng hơi đỏ mặt, ấp úng:
Tại hạ đã may mắn được cô nương cứu mạng, chưa biết cảm tạ thế nào? Đâu dám nhận thêm tặng vật...!
Kỳ Anh cũng hơi đỏ mặt:
Chẳng đáng là bao, chỉ chút kỉ niệm...
Một thiếu nữ dùng vật đeo bên mình làm quà tặng? Thế là nghĩa gì? Chàng hiểu ý tứ ấy và càng thêm lúng túng, không biết nên nhận hay cự tuyệt?
Tiểu Huệ từ nãy, luôn luôn mấp máy mô, nàng chực nói gì lại im đi. Tới đây thì hệt như chiếc bong bóng da bơm căng, bị phì hơi, không cầm giữ lại được nữa nàng giậm chân la lên:
Trời! Tiểu thư a...!
Kỳ Anh giơ tay lên một cái. Tiểu Huệ vội im bặt, nàng ân cần dặn Trần Long:
Đây là một vật từ đời tổ tiên truyền lại. Nếu gặp tai họa gì quá gấp, tướng công nhớ đưa vật này ra, tự nhiên có công hiệu!
Trần Long càng choáng cả đầu óc lên! Cô nàng này là ai? Môn phái nào mà một mảnh ngoc đeo bên người lại có hiệu lực lớn lao đến thế?
Kỳ cô nương! Tại hạ không dám nhận...!
Hình như chẳng cần nghe chàng biện bạch, nàng cứ hôn nhiên nói tiếp:
Nếu co ai hỏi về lai lịch ngọc này thì nói là do ta tặng cho, không cần gì khác!
Dứt lời, nàng uyển chuyển bước tới, hai tay trịnh trọng đưa cho Trần Long.
Không thể thối thoát được, và hình như bị một ma lực gì đó thúc đẩy, hai tay chàng bất giác đưa ra đón lấy.
Kỳ Anh nhoẻn một nụ cười:
Trần tướng công à! Thế là chúng ta tự nhiên có sự giao kết bè bạn rồi!
trong lòng chàng bỗng dội lên một mối cảm hoài khó tả.
Cuộc gặp gỡ này quả thực quá thần kỳ, giá như cô chủ và cô nữ tì mà không ngẫu nhiên qua đó rồi ra tay cứu trợ, thì giờ phút này Trần Long đã là tù nhân của Hắc bảo, chưa nói đến hậu quả sẽ khủng khiếp vô cùng!
Nhưng nếu bảo đó là sự ngẫu nhiên mà nàng qua đó, thì tựa hồ như không đúng! Vậy thì lai lịch với hành động của nàng khiến người ta nghĩ nát óc cũng không tìm được ra manh mối, lý do!
Trần tướng công! Chúng ta tái kiến nhé!
Trần Long lại giật mình vì lúc đó chàng đương ngẩn ngở suy nghĩ. Chàng vội ôm tay quyền đáp lễ:
Xin cô nương tùy tiện. Ân huệ này, tại hạ ghi lòng tạc dạ, thề có ngày báo đáp!
Kỳ Anh gật đầu, khúc khích cười:
Tốt lắm! Chào tái kiến!
Tay nàng giơ lên khẽ vẫy một cái, vạt áo bay tung cùng với Tiểu Huệ, phới phới xuyên qua rừng, thoáng một cái đã biến dạng.
Trần Long nhìn theo bâng khuâng như kẻ bị phù thủy thâu mất hồn vía. Một lúc lâu mới hoàn hồn, mà hương lan còn lại như phảng phất, say người.
Tới đây, chàng mới cảm thấy vềt thương còn nhói đau. Nhìn lại vạt áo trắng thì loang những máu. May là ở rừng sâu núi hiếm, chứ nếu như ở chỗ khác không biết dấu mặt vào đâu!
chàng lại tự hỏi:
Vậy thì nàng...là thế nào? Môn phái hay gốc tích ra sao?
Nàng liều mạng cứu mình khỏi tay Hắc bảo, đó có phải là ngẫu nhiên hay là...hay là....
Càng tự hỏi, càng suy nghĩ càng thấy rối như tơ vò.
Cầm mảnh ngọc màu xanh trong tay, chàng ngắm nhìn không mỏi mắt. Chẳng biết đó có phải là do mảnh ngọc tự nó có hươn lan chăng? Hay do tâm lý chàng vẫn phảng phất hương lan say người?
Lòng chàng như mặt nước hồ thu lăn tăn gợn sóng. Chàng nghĩ đến chuyện đi Hà Nam này, gặp vô số là giai nhân mà chẳng để ý, không ngờ trên đường về nhà, liên tiếp gặp hai cô nàng vào hàng tuyệt mỹ...lại làm chàng cảm xúc.
Ánh sáng trong rừng mỗi lúc mỗi nhạt. Mặt trời đã gác non tây
Chàng lo nghĩ đến nhà!
Lập tức chàng gắng tinh thân, rảo bước xuyên qua rừng đi vào trong miêng núi.
Chàng không vẹt lối đi. Đi luôn cả lối đi ngựa cũng không có. Chàng vượt núi băng khe, theo một phương hướng đã thông thuộc, chạy như bay.
Do lòng mong mỏi trở về thăm nhà, chàng quên cả vết thương còn đau, quên hết cả mệt mỏi. Chàng cứ cắm đầu, mải miết băng đồi vượt núi, chân chạy như muốn cuồng cả lên.
Đương hối hả lẹ bước, chợt thấy có vài cái bóng đen thấp thoáng trên ngọn núi trước mặt. Những bóng ấy chỉ lướt đi, loáng cái biến mất.
Đêm đã khuya, không rõ được bóng ấy là người hay thú rừng.
Ngay lúc đó, lòng chàng như xao xuyến, trực giác cảm thấy có điều gì chẳng lành..!
Theo chàng hiểu và xét, nếu như những bóng ấy là loài thú vật thì không có lỗi chạy như chàng vừa thấy. Nếu là người chạy , thì khoảng núi cao rừng thẳm ấy, vốn không có người ở, không viết chân người qua lại. Vả chăng lúc này gần nửa đêm rồi, thì ai điên rồ tới đó mà chi?
Đúng rồi! Tụi Hắc bảo đi tìm kiếm mình đây!
chàng gấp bước.
Tờ mờ sáng, chàng đi tới trước một nơi hẻm núi tuyệt hiểm thì ngừng bước đứng lại.
Đây là một khu rừng nguyên thủy, rậm rạp đen ngòm một sắc, trông không biết đâu là giới hạn nữa. Lúc này sương mù buổi sớm dày đặc, nếu như tiến lên vài chục bước nữa, sẽ có cảm giác như là tiến vào chỗ hồng hoang, ảo ảnh.
Phải vượt qua một thung lũng sâu thẳm, vách núi đứng thẳng như bức tường, mới tới được dãy núi phía trước. Từ phía bên kia núi, phải có người quăng dây qua, rồi người bên này bám lấy mà lần sang. Nếu không dùng dây làm cầu thì phải đi vòng quanh mất hàng chục dặm đường mới lần mò tới bên kia được.
Nhà chàng ở ngay phía núi bên kia. Chàng đợi người nhà quăng dây cho, nhưng đợi khá lâu rồi, chàng sốt ruột kêu to, rừng núi trả lời tiếng kêu của chàng bằng tiếng vang dội lại, rồi im bặt.
Trần Long lập tức trở gót, theo lối đi vòng quanh. Mặt trời đã lên cao rồi, chàng mới lần tới nhà một người ở ven sườn núi. Đây là nơi chàng vẫn lui tới để gởi ngựa hoặc hành lý. Người trong nhà là vợ chồng lão bộc của phụ thân chàng, lão họ Lục, sanh được một người con gái nưam nay đã ngoài hai chục tuổi. Từ nơi đây về tới nhà chàng còn phải vượt năm bảy dặm đường cheo leo hiểm hóc, người xa lạ khó mà qua được và cũng không biết lối đi nữa.
Lục thúc! Lục thúc ơi!
Chàng lớn tiếng gọi! Như thường lện mỗi khi gần tới nơi, chẳng cần chàng lên tiếng hai con cho săn to lớn đã cong đuôi chạy tới, đón chàng từ cách xa một dặm rồi.
Quái lạ! Sao bữa nay...tứ bề lặng ngắt...?
nghĩ tới đây, Trần Long cắm đầu cắm cổ chạy một mạch, bất kể là núi đá chênh vênh, gai góc chằng chịt, kéo rách toang cả quần áo.
Tới nơi, chỉ thấy cửa gỗ khép hờ hững, gió thổi cánh cửa lung lay cọt kẹt. Ngay dưới khuôn cửa, bên trong hai con cho ngao, nằm chết cứng trong vũng máu.
Không còn nghi ngờ gì nữa! Nhất định là có chuyện chẳng lành, Trần Long như ngộp thở, mồ hôi toát ra ướt cả áo ngoài.
Chàng đẩy mạnh cánh cửa bước vội vào bên trong. Mùi máu tanh xông lên cơ hồ phát nôn. Chàng đưa mắt nhìn đó đây.
Ối! Trần Long rú lên một tiếng, mắt hoa lên tưởng chừng như trời nghiêng đất lệch. Trong nhà phía bên một chiếc bàn lớn, hai cái xác chết nằm trong vũng máu đọng đã đen tím lại. Vết thương chém tơi bời, tuy nhiên vẫn còn nhận ra được đó là xác vợ chồng lão Lục!
Ai đã giết vợ chồng họ Lục! Tại sao...?
Trần Long tức giận đến lạnh người, lòng se lại. Lại còn Tiểu Hương, người con gái duy nhất của họ Lục? Hiện tình ra sao?
chàng run cả người lên? Vì sợ quá chăng? Vì uất hận chăng?
Nhìn khắp đó đây một lượt, không thấy gì khác nữa, Trần Long lật đật chạy sang gian phòng tay mặt. Chẳng thấy ai hết, chàng qay ngoắt sang căn phòng phía tay trái. Qua lần cánh cửa khép hờ chàng ló đầu vào:
Ối! Trần Long la một tiếng, nhắm mắt lại, thảm cảnh! Hãi hùng!
Trong thiên hạ không thủ đoạn nào tàn ác hơn nữa!
Phía đầu giường kê áp nơi vách, một cái đầu lâu tóc xõa xuống chấm đất. Phải nhìn kỹ mới biết đó là Tiểu Hương
Một lúc lâu, Trần Long mới hoàn hồn, nước mắt trào ra, chàng cố trấn tĩnh, nghiến chặt hàm răng, bước tới bên giường cất tiếng nghẹn ngào:
Tiểu Hương thư thư a! Oan khổ thế này!
liền đó chàng đặt xác Tiểu Hương vào giữa giường, đầu nàng ghép vào cổ ngay ngắn, rồi kéo chiếc chăn phủ kín lên.
Trần Long nghiến răng kèn kẹt. Mắt chàng trợn ngược, tóe lửa.
Giây phút này, chàng có một ý niệm là Giết! Phải giết! Phải lấy máu đối với bọn sát nhân. Giận và uất xung người lên, khiến đầu óc bàng hoàng, bủn rủn cả người, hai chân mềm ra, chàng phải vịn mép giường ngồi xuống.
Chàng mong rằng đó chỉ là cơn ác mộng! Nhưng khốn nỗi, hết thảy đều là sự thật hiển nhiên!
Không được, ta không thể bỏ đây đi được, dù việc gấp là phải về nhà ngay...!
Nghĩ tới đây chàng cố trấn tĩnh tinh thần, đứng dậy rút gươm ra, ráng sức đào ba lỗ huyệt ngay giữa phòng rồi lần lượt thu lượm ba cái xác, vùi lấp đi.
Chàng quỳ gối xuống lầm nhẩm khấn:
Lục thúc! Tiểu Hương thư thư! Oan hồn chứng dám cho ta, ta thề quyết sẽ báo thù này.
Khấn xong chàng vội quay gót về phía cánh rừng âm u. Lòng chàng nóng như lửa đốt. Giận cho mình không chắp cánh bay một mạch về nhà để gặp cha mẹ với hai em ngay phút này!
có thể nói là lúc này chàng đâm đầu chạy liều, bất kể đường lối, bất chấp gai góc làm rách da,lủng thịt. Cho tới gần giữa trưa, qua mấy lùm cây thấp, đã nhận thấy mái nhà tổ ấm.
Cha mẹ ơi! Con đã về...Con đã về đây nè!
Cửa vẫn đóng không có ai trả lời!
Vượt qua hàng rào, chạy tới trước cửa thì hầu như kiệt sức! Không cất tiếng được nữa
Cánh cửa chỉ khép hờ, nhưng chân chàng thì nặng trĩu, không thể cất lên được, đành vịn vào gốc câi bên cạnh đó, hổn hển thở gấp.
Chàng không dám tưởng tượng đến những gì có thể sẽ sảy ra bên trong cánh cửa! Cố sức xua đuổi những hình ảnh chẳng lành chớm hiện ra trong đầu óc, và hy vọng rằng nếu như lúc này mà gian nhà yên lặng như tờ, chỉ theo tiền lệ. Nghĩa là nơi đây có kẻ dòm ngó, lập tức phụ thân dọn đi ở nơi khác ngay. Đã vài phen xảy ra như thế rồi, đã có lần chàng đi xa trở vềm chỉ còn lại một đống tro tàn. Nhờ có dấu hiệu riêng chỉ dẫn, vậy mà cũng phải mất mấy mươi ngày mới tìm được đến ngôi nhà mới.
Công phu võ nghệ của phụ thân được tôn là Thánh kiếm. Dù sảy ra việc gì, phụ thân cũng thừa sức bảo vệ cho cả nhà!
Nghĩ vậy chàng cũng hơi yên được một chút! Nhưng rồi lại nghĩ đến cảnh hãi hùng ở nhà Lục thúc vừa rồi, chàng sởn tóc gáy.
Trần Long không dám tin cái thuyết quỷ thần. Nhưng lúc này chàng cảm thấy mình mềm yếu quá, cô độc quá, thành thử chàng mong ước có sự may mắn thần linh phù trợ....và chỉ còn biết hy vọng một cách mong manh.
Ánh nắng chiếu vào mái nhà. Mát chàng nhìn ra chỉ là một màu mông lung, tro bụi!
đã hết thở dốc, hết sức trấn tĩnh lại tinh thần, chàng đưa tay lên đẩy cánh cửa. Chỉ cần sẽ đẩy một cái là cánh cửa mở toang, vậy mà bỗng tay chàng run run, vội co rụt trở lại.
Ánh nắng đã kéo hình bóng chàng đi hẳn qua một bên trên mặt đất. Thời gian chàng đứng trước cửa đã khá lâu rồi. Chàng đứng chết lặng ra đó, hồn vía đâu đâu.
Éc éc éc!
Tiếng chim xé không khí bay qua, Trần Long giật mình như ngủ mê choàng dậy, mồ hôi toát ra ớn lạnh.
Nơi rừng sâu núi thẳm mà tiếng chim cú nổi lên, vẫn biết là sự thường. Nhưng tâm lý chàng họ Trần lúc này thì là một điểm gở, báo hiệu chẳng lành.
Trần Long thu hết can đảm, mím chặt môi, đẩy tung cánh cửa ra, mạnh bước tiến vào bên trong để nhận lấy tất cả sự thật!
Đồ đạc: như bàn ghế, đồ trang trí đều rất ngăn nắp, không chút di dịch, không chút vết tích bị tàn phá. Trần Long thở phào một cái, chống tay vào góc bàn, cố trấn tĩnh ngững ý nghĩa vớ vẩn đương tác loạn trong óc. Chàng đưa tay áo lên gạt mồ hôi trán.
Một vài phút trôi qua, lặng lẽ, chàng bắt đầu sục sạo coi xét các nơi trong nhà. Hết thảy đều không có gì lạ. Việc gì đã sảy ra?
La quá! Chàng nói một mình. Phải có chuyện gì quá sức tưởng tượng đã xảy ra! Nếu quả là đi lánh ở nơi khác thì ít nhất cũng phải đem theo một vài thứ đồ dùng cần thiết. Và như mọi lần, nổi lửa đốt hủy ngôi nhà trước khi ra đi...!
lại một phút trầm lặng trôi qua.
A! Phải rồi! Có lẽ gấp rút quá...chỉ cần thoát thân nên không kịp gì hết.
Chàng trở ra gian nhà ngoài, xem xét lại, hy vọng có thấy dấu hiệu bí mật gì ghi lại chăng?
Tìm kiếm mãi chẳng ra manh mối gì cả. Chợt nhìn lên vách chỗ phụ thân vẫn treo thanh gươm, chàng bất giác giật mình đánh thót: Thanh gươm báu tưng nổi danh Thánh kiếm không có ở đây
Trần Long ngẩn ngơ cả người, lại thêm phần lo lắng cho số phận cả nhà. Chàng ngồi phịch xuống ôm đầu, thổ dài.
Ôi! Biết tìm đâu bây giờ.>! mọi lần ra đi đều có để lại ám hiệu, nhờ đó có thể theo tới chỗ ở mới được. Lần này...không nhận ra được dấu hiệu gì hêt....?
Bỗng...chàng nhớ ra, ven thung lũng có một cái hang bí mật rất hiểm hóc, kín đáo, có thể tị nạn khi gất rút. Phụ thân chàng tự gia công tu sửa cái hang ấy