Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 10: Cỏ tạp
Dịch: keny
A Bảo. . .
Tả Mạc nhìn vào thân thể con trâu đồng đầy cơ bắp, lại nghĩ nghĩ về cái tên đáng yêu kia, không nói nên lời.
Tiếp đó hắn nhìn thấy con trâu đồng thân mật dùng đầu nhè nhẹ cạ cạ lên tiểu Quả, còn thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi liếm cái tay nhỏ đáng yêu của tiểu Quả.
Trên đầu lưỡi nước miếng cứ chảy ra ròng ròng, Tả Mạc nhìn xong cứ ghê ghê.
Đối với vị sư huynh xa lạ không biết từ đâu chui ra này, tiểu cô nương hiển nhiên hơi hơi sợ hãi, vội vàng giải thích: "Trong linh điền bỗng xuất hiện một loại cỏ kỳ lạ, tiểu Quả đã rất dụng công tận diệt nhưng nó càng ngày càng lớn, dài ra rất nhanh, thanh kiếm xương thật đáng thương càng ngày càng ít. . ."
Nhìn vào tiểu cô nương ngữ khí càng nói lại càng nhỏ, cái miệng nhỏ xinh xinh thỏ thẻ, Tả Mạc liền ngăn lại: "Ngừng!"
Tiểu cô nương cả kinh, một đầu vụ khí mê mang trong mắt, khó hiểu nhìn Tả Mạc.
Tả Mạc đứng dậy, phủi phủi mông đít nói: "Đi thôi."
Trên mặt tiểu cô nương là một dấu hỏi to đùng, nghi vấn sờ sợ hỏi: "Đi nơi nào nha?"
Biểu tình sợ hãi trên mặt đối phương luôn khiến Tả Mạc đau đầu, vừa vặn gặp lúc tâm tình không tốt liền quát: "Đi tới đâu người hỏi nhảm làm cái gì! Gọi ngươi đi thì ngươi cứ đi!"
Bình tĩnh bình tĩnh, đôi co cùng tiểu cô nương như thế này, thật quá mất mặt, Tả Mạc nhủ thầm.
Hắn thả chậm thanh âm, cố gắng giữ cho ngữ khí bình thường nói: "Đi linh điền của ngươi xem xem."
Vô Không kiếm môn tuy chỉ là tiểu môn phái, nhưng chim có nhỏ cũng đầy đủ ngũ tạng. Nuôi dưỡng thất nằm ở phía đông của Vô Không sơn, ngoại môn nữ đệ tử đa phần ở nơi này.
Tả Mạc lần đầu tiên đặt chân lên đông phong, phong cảnh ven đường khá xa lạ với hắn. Đem so sánh cùng tây phong, đông phong sơn thế hiểm trở, phong cảnh rất đẹp. Thêm vào đây là nơi nữ đệ tử cư trú, dọc khắp sơn đạo đều là hoa cỏ, trên đường đi thật khiến người ta thư thái tâm thần.
Đông phong cùng tây phong cách nhau khá xa, xưa nay cực ít nam đệ tử tiến vào.
Giữa rừng núi, có thể nhìn thấy một gian phòng nhỏ như tuyết trắng ở xa xa, tiểu cô nương tinh thần khẽ rung, sờ sợ nhìn Tả Mạc một cái, chỉ vào phòng nhỏ nói: "Sư huynh, đây chính là phòng của tiểu Quả."
Tả Mạc cũng lười nói chuyện, trực tiếp đi về phía phòng nhỏ.
Đi vào hắn mới phát hiện, bên cạnh phòng nhỏ xung quanh là linh thảo có một con trâu đỉnh đầu kim giác, toàn thân như được đúc từ đồng đang dương dương tiêu sái sưởi nắng.
"A Bảo a Bảo!" Tiểu Quả nhìn trâu đồng, vui thích kêu lên một tiếng rồi chạy đến bên cạnh.
A Bảo. . .
Tả Mạc nhìn vào thân thể con trâu đồng tràn đầy cơ bắp, lại nghĩ nghĩ về cái tên đáng yêu kia, không nói nên lời.
Tiếp đó hắn nhìn thấy con trâu đồng thân mật dùng đầu nhè nhẹ cạ cạ lên tiểu Quả, còn thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi liếm cái tay nhỏ đáng yêu của tiểu Quả.
Trên đầu lưỡi nước miếng cứ chảy ra ròng ròng, Tả Mạc nhìn xong cứ ghê ghê.
"Linh điền ở đâu?" Hắn không thể không ngừng màn chào hỏi thân mật này, nếu không hắn hoài nghi, một người một trâu rất có khả năng còn làm thêm cái chuyện thân mật gì nữa.
Trong linh điền, Tả Mạc tử tế quan sát gốc cỏ trước mắt.
Đây là một loại cỏ mà hắn trước nay chưa tiếp xúc qua, riêng điểm này khiến hắn càng cẩn thận xem xét. Phải biết, hắn trồng linh cốc đã chẵn hai năm, cỏ cây trong linh điền hắn đều kha khá quen thuộc. Nhưng hắn dám khẳng định, loại cỏ này hắn chưa từng thấy qua.
Đợi hắn kiểm tra xong linh điền, lại càng thận trọng.
"Khi nào ngươi bắt đầu phát hiện ra?"
"Gần ba tháng trước. Tiểu Quả mỗi ngày đều nhổ cỏ nhưng nó cứ càng dài càng nhiều. . ." Tiểu Quả miệng nhỏ rung rung, nước mắt lưng tròng.
Tả Mạc "bất động thanh sắc" nhìn nàng một cái.
Tiểu Quả rụt rè lui về sau một bước nhỏ, khóc ý toàn tiêu. Vị sư huynh này thật hung hăng!
Tả Mạc thu hồi ánh mắt, trong lòng hắn thất kinh, loại cỏ tạp này năng lực phồn thực rất mạnh.
"Những người khác thì sao?"
"Thật nhiều tỷ tỷ trong linh điền cũng là dạng này, mấy tỷ tỷ cũng tìm không được biện pháp tốt." Nói đến này, nàng bỗng chậm chậm nói: "Sư huynh, ngươi có thể cũng giúp đỡ các tỷ tỷ không?"
Tả Mạc lười trả lời nàng, trực tiếp tìm tòi phương pháp nào để đối phó loại cỏ tạp này. Nghề trồng trọt gặp phải rất nhiều vấn đề, nhổ cỏ cũng là một trong những vấn đề thường gặp. Song nếu như trong linh điền xuất hiện loại cỏ tạp điên cuồng sinh tồn, vấn đề sẽ trở nên phi thường vướng tay.
Đơn thuần nhổ cỏ hiển nhiên không cách nào giải quyết vấn đề, hiện nay trong linh điền cỏ tạp đã rất phồn thịnh, thanh kiếm xương lại lưa thưa.
Ánh mắt Tả Mạc bỗng rơi đến mảnh đất kề cận gốc cỏ, nơi đó cộm lên một vòng giống như bướu thịt, trong lòng hắn vừa động, lại kiểm tra vài gốc cỏ tạp khác, đồng dạng cũng phát hiện phần đáy chúng đều bị phồng lên.
Nhìn đến đây, hắn đại khái đã sáng tỏ vấn đề. Tiểu cô nương không biết nhổ cỏ chỉ cắt xén được phần trên của nó mà thôi. Còn đặc tính của loại cỏ tạp này hẳn là một khi thụ thương ngược lại sẽ tăng nhanh sinh trưởng. Kỳ thực nếu như lúc đầu lựa chọn biện pháp xử lý thỏa đáng, tỷ như moi cả gốc ra, sẽ không xuất hiện loại tình huống bi đát như bây giờ.
Nhưng hiện tại vấn đề đã diễn biến rất nghiêm trọng, cỏ tạp dày thành từng phiến, khẳng định là trong đất đã lưu lại rất nhiều mầm non, đây mới là chỗ đau đầu. Mầm cỏ nếu không thanh trừ sạch sẽ, phiền hà sau này rất lớn.
Sinh mệnh lực thật là ngoan cường! Tả Mạc trong lòng nhịn không được tán thán.
Lý Anh Phượng tú mi nhíu chặt, ánh mắt nàng sắc nhọn, nhìn không ra nửa điểm lưu loát của ngày thường mà là tràn đầy lo lắng. Trên người nàng mặc cũng không phải váy dài áo lưới nữ đệ tử ngoại môn thích mặc, mà là một bộ chiến bào ngắn tay cho nam tử, cho dù không có khí tức vũ mị song lại anh khí bức nhân nói không ra lời!
"Sư tỷ, cứ để thế này không được a!" Một vị hoàng y nữ tử bên cạnh nhịn không được nói: "Chiếu theo tình hình như thế này, quá hai tháng, thanh kiếm xương sẽ cung ứng không nổi."
Một đám nữ đệ tử vây xung quanh nàng, mồm năm miệng mười nghị luận.
"Nhao nhao cái gì!" Lý Anh Phượng mày liễu dựng đứng, lạnh giọng quát mắng.
Nàng trong đám ngoại môn nữ đệ tử tu vi cao nhất, ngày thường rất được mọi người tin phục, vừa quở trách một tiếng thanh âm tức thì ngưng bặt.
Lý Anh Phượng trong lòng cũng lo lắng vô cùng, cỏ tạp càng trừ càng điên cuồng dài ra, không gian sinh tồn cho linh thảo bị áp súc càng ngày càng nhỏ. Một khi linh thảo cung ứng không nổi, linh thú không có cái gì để ăn, trách phạt từ trên môn phái giáng xuống nhất định không nhẹ.
Nàng tu vi đã đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ chín, cách Trúc Cơ chỉ một bước chân. Nghe nói mấy vị trưởng lão trong môn, đã bắt đầu chú ý tới nàng. Một khi nàng Trúc Cơ thành công, được đưa vào nội môn đệ tử đã là chuyện ngày một ngày hai.
Tại thời điểm then chốt như lúc này lại xuất hiện rắc rối lớn như vậy, nàng càng nghĩ càng bất an.
"Sư tỷ sư tỷ." Một vị nữ đệ tử sắc mặt khẩn trương cuống quít chạy tới: "Tiểu Quả mang một vị sư huynh đến đông phong, tiểu Quả hình như đang khóc."
Tin này tức thì giống như quả bom thả giữa mồi lửa.
"Cư nhiên dám khi dễ tiểu Quả!"
"Hừ, ta lại muốn nhìn ai có lá gan lớn đến như vậy, các tỷ muội, không thể bỏ qua dạng người như thế này!"
"Đúng!"
"Chính là!"
. . .
Lý Anh Phượng rất là tức giận, tiểu Quả vô cùng được các nàng che chở yêu thích, mọi người đều coi nàng là tiểu muội muội. Nghe có nam nhân khiến tiểu Quả khóc, người có tác phong đanh đá như nàng, không chút do dự liền suất lĩnh chúng tỷ muội đi tới chỗ ở của tiểu Quả.
Những người khác thấy vậy, vội vàng đi theo.
Lúc Tả Mạc đang suy nghĩ làm sao giải quyết thứ cỏ tạp sống dai này, Lý Anh Phượng dẫn theo một đám nữ đệ tử, khí thế hung hăng ác sát đi tới.
Vốn Lý Anh Phượng còn chút bán tín bán nghi vừa nhìn thấy tiểu Quả mặt đầy nước mắt, lửa giận trong lòng càng đậm.
Một cái bước chân, liền xông tới trước mặt Tả Mạc.
"Ngươi là ai?" Lý Anh Phượng lạnh giọng hỏi.
Sau đó nàng nhìn thấy đối phương mặt không biểu tình hồi đáp: "Tả Mạc."
Hàn ý trên mặt Lý Anh Phượng càng nặng, trong ngoại môn đệ tử nàng danh phù kỳ thực là đại sư tỷ. Những người khác trước mặt nàng đều là sư đệ sư muội, trước nay nàng chưa từng gặp qua người khác dám vô lễ như thế. Lập tức, không nói hai lời bàn tay hướng Tả Mạc đánh tới.
Tiểu Quả sắc mặt tái mét, nàng còn chưa kịp mở miệng đã nghe tê một tiếng vang dội.
Một đạo lục sắc kiếm mang cực kỳ tinh tế kích xạ về phía Tả Mạc.
Tả Mạc người hơi co rút, lập tức không kịp nghĩ nhiều vội vàng hất tay phải lên đồng thời thân hình mãnh lui.
Kim sắc kiếm mang hơi lóe mà ra.
Lý Anh Phượng nhìn thấy đạo kim sắc kiếm mang, sắc mặt không nhịn được hơi đổi.
Hai đạo kiếm mang tại không trung đụng nhau.
Đinh!
Quang mang chói mắt khiến mọi người xung quanh không tự chủ nhắm mắt lại, lục sắc cùng kim sắc vỡ tung tóe ra bốn phía.
Hai người sa vào đối trì.
Tả Mạc trừng mắt, nháy cũng không nháy coi chừng đối phương, lửa giận trong lòng không cách nào áp chế bùng lên. Đột nhiên mạc danh kì diệu bị người ta công kích, huống chi còn công kích nguy hiểm như thế! Nếu như vừa rồi hắn không tránh ra, trên người tuyệt đối sẽ được trang trí một lỗ thủng.
Lý Anh Phượng chịu đựng chấn động còn mãnh liệt hơn so với Tả Mạc. Nàng là ngoại môn đệ tử kiệt xuất nhất trong Vô Không kiếm môn, công phu [Mộc Linh kiếm quyết] này, trừ nàng ra trong ngoại môn đệ không ai luyện được đến cảnh giới này. Đến khi ánh mắt nàng nhìn vào giới chỉ trên tay Tả Mạc, trong lòng nàng mới hiểu ra.
Một từ hiện lên trong đầu nàng—— pháp bảo!
Điều này cũng không khiến nàng coi trọng đối phương. Loại như Chấn Linh cuốc, nhiều nhất chỉ có thể tính là thượng phẩm pháp khí. Cho dù là pháp bảo cấp thấp, đối ngoại môn đệ tử môn mà nói cho dù giá cả không mọn, song điều này cũng chỉ có thể thuyết minh hắn khá có tài sản.
Chân chính khiến nàng cả kinh chính là phản ứng của đối phương. Phản ứng nhanh chậm có quan hệ trực tiếp cùng tu vi cao thấp. Pháp bảo cho dù có tốt cũng cần phải tu vi làm cơ sở, phản ứng của đối phương vượt xa so với sự tưởng tượng của nàng.
Trước mắt vị sư đệ xa lạ này, tu vi tuyệt đối không thấp hơn Luyện Khí tám tầng!
Tu vi Luyện Khí tám tầng, trong ngoại môn đệ tử có thể tiến vào nhóm ba người đứng đầu. Theo như nàng biết, ngoại môn đệ tử có tu vi Luyện Khí tám tầng trở lên, trừ nàng ra chỉ có Vi Thắng hiện đang làm kiếm bộc cho La Ly sư huynh. Trước mắt nam nhân xa lạ này nàng căn bản không nhận ra, nói như vậy nhất định là mới đột phá Luyện Khí tám tầng trước đó không lâu.
Đột phá Luyện Khí tám tầng trong Vô Không kiếm môn, tuyệt đối là tin tức không nhỏ, nhưng chính mình nào có nghe được mảy may. Vậy thì chỉ còn một cái khả năng, nam tử bất động thanh sắc trước mắt kia chủ động giấu diếm chuyện này!
Còn đối phương vì cái gì muốn đem chuyện tốt có thể đề cao thân phận hắn giấu diếm, nàng đoán không được.
Người này thành phủ rất sâu!
Nhìn vào Tả Mạc bất động thanh sắc, nàng không khỏi hơi hối hận vì cử động không cân nhắc trước sau vừa rồi của mình.
"Sư tỷ sư tỷ! Ngươi sao lại động thủ đối với sư huynh?" Tiểu Quả xông vào giữa hai người, sắc mặt trắng bệch, nôn nóng vạn phần.
Lý Anh Phượng lập tức ý thức được chuyện không đúng, nàng vội hỏi: "Tiểu Quả, hắn không phải khi phụ ngươi sao?"
"Khi phụ?" Tiểu Quả sửng sốt, ngơ ngác lắc đầu: "Không có a! Sư huynh giúp tiểu Quả xem linh điền. Sư tỷ, sư huynh tuy hơi hung hăng một tý nhưng là người tốt. . ."
Tả Mạc nghe được thế, cũng đại khái minh bạch vì cái gì xảy ra chuyện này, trong lòng không khỏi hối hận. Bình tĩnh trở lại, hắn đối với thực lực của nữ nhân trước mặt này rất đỗi bội phục.
Bỗng nhiên nhớ tới truyền văn trong đám đệ tử, hắn hơi hiểu ra hỏi: "Đây là Lý Anh Phượng sư tỷ?"
"Ta là Lý Anh Phượng!" Lý Anh Phượng đáp, thần sắc áy náy hành lễ: "Vừa mới là tại hạ càn rở, tý nữa biến thành sai lớn, lúc này hướng sư đệ bồi tội!"
Thái độ lỗi lạc của đối phương khiến Tả Mạc đại sinh hảo cảm, vội vàng nói: "Một trường hiểu lầm, sư tỷ không cần để trong lòng!"
Lý Anh Phượng cũng không dây dưa, thần sắc trịnh trọng trực tiếp hỏi: "Sư đệ có phát hiện gì sao?"
Last edited by Lang Thang; 09-11-2010 at 02:51 PM.
|