Chương 31: Hình người đệm thịt !
- Giao dịch?
Ô Nha nhìn thấy cô gái rất trấn định ở phía trước thì cảm giác có chút hoang đường.
- Tiểu cô nương , ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không? Ngươi muốn cùng một sát thủ nói giao dịch? Nếu như sát thủ có thể tùy tiện nói giao dịch với người khác thì còn có thể là sát thủ sao?
- Ta cho ngươi “ Phá Thể thuật”.
Lý Tư Niệm nói.
Vừa rồi khi nàng dùng một quyền kia thì biểu hiện của tên sát thủ này tỏ ra khiếp sợ.
Nàng nhớ rõ vẻ mặt của hắn , cho nên có thể kết luận , sư phụ dạy nàng bộ công phu này rất có thể có lai lịch lớn .
Lý Tư Niệm là một người thông minh , nhưng lại tương đối trấn định .
Nếu đổi thành cô gái khác gặp được chuyện như vậy , đã sớm tránh ở phía sau cha mẹ kêu gào không ngừng hoặc là trực tiếp té xuống đất .
Nhưng mà Lý Tư Niệm đứng trước cha mẹ, anh của mình làm giao dịch với sát thủ.
- Tư Niệm.
Lý Nham gấp giọng hô, ông biết lão đạo sĩ kia rất sủng ái Lý Tư Niệm, cũng biết trước khi rời đi lão đạo sĩ kia cũng đã đưa cho Lý Tư Niệm một quyền sách vàng, hơn nữa còn luôn dặn Lý Tư Niệm không nên để mất hoặc là để người bên ngoài biết.
Hiện tại con gái lại muốn lấy ra làm giao dịch, đây không phải là phụ tâm ý của lão đạo sĩ sao?
Nhưng mà con gái lại muốn dùng bí kíp này để đổi lấy mạng con trai của mình, nếu ngăn lại thì lại là một chuyện không được.
Ánh mắt của Lý Tư Niệm không nháy mắt nhìn chằm chằm sát thủ Ô Nha , lại giải thích với của mình nói:
- Cha, con ghi nhớ lời dạy bảo của sư phụ nhưng bây giờ là lúc mấu chốt, con cũng không nghĩ nhiều như vậy. Đến lúc đó con sẽ giải thích với sư phụ nếu có trách phạt thì con sẽ chịu hết.
Thấy Ô Nha trầm mặc không nói , Lý Tư Niệm lại nói tiếp:
- Ngươi muốn giết anh ta nhưng mà ngươi hãy xem tình huống của anh ấy, thân thể nhiều bệnh, đen như cục than. Vừa mới sinh ra đã bị sấm sét đánh trúng, cho tới bây giờ đại não còn hỗn loạn , việc gì đều không làm được. Một phế vật như vậy đáng giá để ngươi tới giết sao? Nếu bị những người trong giới biết được thì chẳng phải đây là trò cười để mọi người chê cười sao?
- Phú hào chính khách, tướng quân đế quốc, phụ nữ trẻ em , thiên kim tiểu thư… Chỉ cần có người nguyện ý xuất tiền , chúng ta có thể giết hết, còn nói hắn có phải là phế vậy hay không?...
Ô Nha liếc mắt nhìn Lý Mục Dương một cái, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, nói:
- Tiểu cô nương, chỉ sợ cho đến bây giờ ngươi con chưa biết ngươi đang bảo vệ một con quái vật gì?
Tư Niệm đương nhiên không biết rốt cuộc Lý Mục Dương là một quái vật gì, nàng càng xác định nàng không có năng lực bảo vệ một trạch nam yếu nhược.
- Căn bản sẽ không có người muốn mua mạng của anh ta đúng không?
- Hắn phá hủy chuyện tốt của ta , ta nhất định phải giết hắn .
- Tha cho anh ta, ta cho ngươi “ Phá Thể thuật”, còn chuyện ngươi tự trả cho mình một đồng tiền thì sẽ , không có bất luận kẻ nào biết.
Quả thật Ô Nha động tâm với " Phá Thể thuật ", đây là bí kíp của Đạo gia, là pháp bảo cấp cao. Trừ Đạo Tôn cùng Thất Đại chân nhân thường dạo chơi bên ngoài ra thì những người khác sẽ không có tư cách tùy tay là đưa ra thứ này .
Mà Tử Dương chân nhanh chính là một trong Thất Đại chân nhanh của Đạo gia, nhiều năm trước đã nghe nói với Khô Vinh cảnh. Nhất niệm sinh , nhất niệm diệt. Ô Nha không dám trêu chọc Tử Dương lão đạo sĩ , nhưng mà vẫn có lá gan khi dễ một đồ đệ của lão ấy.
Người hắn muốn giết là Lý Mục Dương, không phải là Lý Tư Niệm.
- Sau khi giết ngươi thì ta cũng có thể có được " Phá Thể thuật ".
Ô Nha cười lạnh.
- Giết ta ngươi không chiếm được bất cứ thứ gì .
Lý Tư Niệm nói:
- " Phá Thể thuật " ở trong đầu của ta.
- Ngươi đang trêu chọc ta sao?
Sắc mặt của Ô Nha trở nên âm lệ, hắn nhìn ra được tiểu cô nương này rất thông minh hơn nữa cũng rất láu cá. Con gái bây giờ đều như vậy sao? Nói chuyện giao dịch buôn bán cũng thành thạo như vậy? Hiện tại bọn hắn đang nói chuyện giết người. Chẳng lẽ trong trường học cũng dạy thứ này sao? Nói vậy năm đó sau khi tốt nghiệp ở trường sát thủ thì nghê nghiệp của hắn sẽ bị trùng kích rất lớn .
Kinh tế ở đế quốc trì trệ, các thứ khác cũng cạnh tranh kịch liệt hơn nhưng mà chuyện mua bán giết người đều giống nhau.
Ô Nha thực sự lo lắng trường cũ của mình, năm đó khi bước vào trường thì thấy trước cổng trường có viết dòng chứ” Hôm nay ta lấy cảm thấy vinh quang vì trường học, ngày sau trường học cảm thấy xấu hổ vì ta”
- Chỉ cầu nhà trường kiên định, đừng đóng cửa dễ dàng như vậy!
Hắn âm thầm cầu nguyện như vậy ở trong lòng.
- Ta hy vọng ngươi ngươi mau chóng trả lời , nói cách khác , đợi cho chị Tiểu Tây đến đây thì ngươi sẽ không có được thứ gì. Ta cho ngươi " Phá Thể thuật " coi như hôm nay ngươi không tới đây, như thế nào?
Ô Nha lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Mục Dương , nói:
- Lý Mục Dương, ngươi thật sự để cho một nữ hài tử ra mặt cho ngươi sao?
Lý Mục Dương vỗ vỗ bả vai của Lý Tư Niệm, giọng nói khàn khàn:
- Tư Niệm, để anh tới.
- Anh…
Lý Tư Niệm kêu:
- Anh không nên cậy mạnh, chẳng lẽ anh không biết tình huống bản thân của mình sao? Hắn cố ý kích động để dụ anh ra ngoài, anh không cần nghe hắn, cứ đứng sau lưng của em. Nếu như hắn dám đụng một sợi tóc của anh thì em sẽ liều mạng với hắn.
- Tư Niệm…
- Câm miệng.
"—— "
- Thật sự là một nam nhân yếu đuối bất lực.
Ô Nha bĩu môi .
- Con của ta không đến phiên người khác phải xía miệng vào.
Lời nói của Lý Nham rất nhỏ nhưng trường thương cũng đã vọt tới.
Làm trưởng bối trong nhà , nam nhân trưởng thành duy nhất trong nhà , hắn có trách nhiệm cũng có nghĩa vụ đứng ra che gió che mưa cho vợ con.
Một thương đâm ra , phong lôi ẩn động .
Ô Nha đứng tại chỗ bất động , cười lạnh nói:
- Thiên Vương thương của Lục gia uy danh hiển hách , bại vô số cường địch, được gọi là TâyPhong đệ nhất thương. Nhưng đáng tiếc ngươi chỉ học được một chút da lông mà thôi.
Giết.
Tay của Ô Nha vung ra từ bên trong hắc bào.
Trường thương giống như là có mắt chủ động đánh vào lòng bàn tay của Ô Nha.
- Ngươi không dẫn được Phong Lôi, đã vậy còn nghĩ rằng sẽ dùng Thiên Vương thương sẽ làm tổn thương ta sao? Đứa con nít 7 tuổi ở Lục gia đều mạnh hơn ngươi cả trăm lần đó chứ?
Nha đưa tay cầm lấy trường thương , giọng mang trào phúng nói:
- Xem ra ngươi cũng chỉ là một con chó săn của Lục gia mà thôi.
Ô Nha nghiêm túc nghĩ nghĩ , nói:
- Thú vị , thú vị , tùy ý tìm một gia đình bình thường để báo thù thế nhưng lại có quan hệ với Lục gia của đế quốc.
Sắc mặt Lý Nham đpr bừng, liều mạng thúc dục chân khí chống cự , muốn đoạt lại trường thương từ trong tay của Ô Nha.
Đáng tiếc , chính như Ô Nha nói, hắn chỉ học được một chút da lông của Thiên Vương thương mà thôi. Làm một nô bộc, làm sao có cơ hội hiểu được ảo nghĩa tinh diệu của Thiên Vương thương chân chính được.
Một chút da lông này cũng là do khi trước khi làm lái xe cho Công Tôn Du tiểu thư thì Lý Nham mới nhìn được Lục Thanh Minh luyện tập ở trong sân, ghi ở trong lòng âm thầm cân nhắc .
- Ngươi muốn đoạt lại sao?
Ô Nha cười cười , tay cầm trường thương vung lên, nhấc bỏng Lý Nham lên trên không.
- Thả cha ta ra.
Lý Mục Dương vô cùng tức giân, gầm lên rồi vọt tới Ô Nha.
- Rốt cuộc cũng giống như một người đàn ông, cho ngươi.
Ngón tay của Ô Nha bắn ra, thân thể của Lý Nham liền bay thẳng về phía của Lý Mục Dương.
- Anh cẩn thận.
Lý Tư Niệm vừa chạy vừa mở miệng nhắc.
Nàng biết thực lực của Ô Nha cho nên không xem thường, nếu xử lý không tốt thì chỉ sợ thân thể gầy yếu của Lý Mục Dương sẽ bị dập nát.
Phảng phất như Lý Mục Dương không nghe gì cả, thân thể của hắn nhảy lên sau đó ôm lấy Lý Nham vào trong lòng ngực.
Thân thể của 2 người bay ngược ra sau, sau đó đập vào vách tường.
- Mục Dương.
Trong lòng Lý Nham lo lắng.
Ông biết thân thể con mình không tốt, nếu nện thân thể của mình vào Lý Mục Dương thì chỉ sợ là khó giữ được cái mạng của con mình.
Tuy rằng còn đang ở trên không nhưng Lý Nham vẫn muốn mạnh mẽ thay đổi vị trí.
Ông cầm lấy thân thể của Lý Mục Dương, muốn kéo nó về phía trước để thân thể của mình làm đệm thịt cho con của mình.
Không chút động đậy.
Lý Mục Dương ở phía sau ôm chặt lấy thân thể của cha mình giống như là ôm lấy vật quý giá nhất trên thế gia.
- Mục Dương…
Lý Nham lại muốn dùng sức .
“ Bịch”
Thân thể Lý Mục Dương đập thẳng vào vách tường mà thân thể của Lý Nham lại đập thẳng vào lồng ngực của Lý Mục Dương.
Bụi đất tung bay , cỏ cây trên tường bay xuống .
Ở vị trí thân thể Lý Mục Dương nện vào, xuất hiện một vết lõm nhỏ hình người.
“Rắc…”
Trên tường lại xuất hiện một lỗ nứt.
- Mục Dương.
La Kỳ bi thiết một tiếng , vọt tới chỗ Lý Mục Dương ngã xuống.
- Anh…
Lý Tư Niệm cũng từ bỏ công kích, vội vọt xem tình huống của Lý Mục Dương.
Lý Nham ánh mắt đỏ như máu , lệ nóng doanh tròng
Ông vẫn duy trì tư thế khi rơi xuống đất, không dám nhúc nhích , lại không dám xoay người .
Ông sợ khi bản thân mình quay đầu lại nhìn thì sẽ thấy con của mình biến thành một cái bánh thịt bị ép.