Diệp Lăng Phi bị đánh, cả người ngã vào phòng làm việc.
- Đánh lén không phải là hảo hán.
Diệp Lăng Phi đau chay mồ hôi, tay phải hắn xoa xoa bụng dưới, trừng mắt nhìn Chu Hân Mính đang mặc quần áo cảnh sát đứng trước mặt.
- Hừ đúng là âm hồn không tan, đi đâu cũng gặp phải anh.
Chu Hân Mính lạnh lùng đứng ở cửa phòng làm việc, sau lưng nàng là hai viên cảnh sát
- Cái này không tính, chỉ biết đánh lén tôi mà thôi.
Diệp Lăng Phi nói.
- Đó là do anh không chú ý, trách ai được chứ.
Chu Hân Mính vừa rồi đẩy mạnh cửa đập vào bụng dưới của Diệp Lăng Phi, bình thường nàng sẽ cảm thấy vui sướng vì chuyện này nhưng hiện tại nàng không có tâm tình này. Nàng không thèm để ý đến Diệp Lăng Phi đang trừng mắt nhìn mình, mà đi về phía Bạch Tình Đình.
- Hân Mính, có chuyện gì? Tại sao lại đưa cảnh sát đến đây?
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính là bạn từ thuở nhỏ . Đột nhiên thấy vẻ mặt Chu Hân Mính nghiêm trọng mang theo cảnh sát đi vào phòng làm việc của mình thì không khỏi dự cảm đã có chuyện xảy ra.
Chu Hân Mính gật đầu, chăm chú nói rằng:
- Tình Đình, mình lại đây là để chấp hành công vụ. Nửa giờ trước, bên mình nhận được được một cuộc điện thoại thông báo rằng có bom trong tòa nhà của Quốc Tế Thế Kỷ.
- Có bom?
Bạch Tình Đình nghe những lời này thì sắc mặt trắng nhợt. Hôm trước nàng có xem thấy cảnh bạo tạc trên TV và cuộc tập kích kinh khủng nhưng nàng nghĩ chuyện này chả liên quan gì đến mình. Nhưng không ngờ hiện nó lại xảy ra ở đây. Bạch Tình Đình cau mày khó hiểu nói:
- Bên mình chỉ lo kinh doanh, không có cừu nhân, làm sao lại có người đặt bom ở đây được? Mục đích là gì?
- Là tiền.
Chu Hân Mính trực tiếp trả lời.
- Người này tự nhận là kẻ đã đặt bom lên xem bus hôm qua. Việc cho nổ tung xe bus chỉ là một lời cảnh cáo. Lần này hắn nói rằng nếu không đưa cho hắn 100 vạn, hắn sẽ cho nổ tung tòa nhà của Quốc Tế Thế Kỷ. Theo kỹ thuật viên bên mình, dựa vào các mảnh của xe bus thì người nọ có thể là một chuyên gia, rất tinh thông về chất nổ. Chuyện bây giờ là cậu phải nhanh chóng sơ tán mọi người trong tòa nhà để cảnh sát bên mình vào tòa nhà tìm kiếm
- Hân Mính, cậu có chắc không ?
Bạch Tình Đình nhăn mày méo mặt, sơ tán toàn bộ nhân viên không phải là chuyện đùa. Tạm thời không nói đến thiệt hại về kinh tế, nếu như tạo ra khủng hoảng cho các nhân viên trong tập đoàn thì rất phiền phức.
Chu Hân Mính lại gật đầu nói :
- Tuy rằng tớ không dám khẳng định có người đùa giỡn hay không nhưng hắn dám gọi điện cho cảnh sát để đòi tiền thì chứng tỏ hắn không hề đơn giản. Để phong ngừa vạn nhất, chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng.
Bạch Tình Đình chần chờ cầm điện thoại, vừa nhấn số vừa lo lắng nói:
- Hân Mính, đợi mình gọi điện cho ba, không biết ba ở nhà hay ở công ty.
Chu Hân Mính mặc dù gật đầu, nhưng thừa dịp Bạch Tình Đình lo gọi điện cho ba, nàng liền ra hiệu cho hai viên cảnh sát. Hai viên cảnh sát gật đầu biểu thị đã hiểu rồi rời đi, có lẽ đi ra ngoài để an bài việc sơ tán nhân viên. Chu Hân Mính bất quá chỉ đến thông báo một tiếng, cho dù Bạch Tình Đình không đồng ý sơ tán thì nàng cũng sẽ dùng thủ đoạn cưỡng chế để sơ tán nhân viên. Mạng người là quan trọng, nếu chuyện này thật sự xảy ra thì thương vong chắc chắn không nhỏ.
Diệp Lăng Phi vẫn đứng ở trong phòng làm việc, xoa xoa bụng dưới. Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Thật không ngờ tiểu nha đầu Chu Hân Mính này cũng có chút thủ đoạn, đau thật đấy. Xem ra ta phải chú ý cô ta hơn một chút. Nhưng mà cũng phải nói, chân của nàng thật tuyệt quá, rất co dãn, không biết ở trên giường thì thế nào?"
Người này lúc này còn lo suy nghĩ vớ vẩn, hoàn toàn không để ý đến đại sự.
(Remake by tuanff10 - 4vn.eu)
Bạch Tình Đình gác điện thoại, rồi nói với Chu Hân Mính:
- Ba mình đã đồng ý sơ tán, giờ mình đi sắp xếp công việc sơ tán.
Tất cả các nhân viên của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ đều được thông báo sơ tán ra khỏi tòa nhà. Hơn một ngàn nhân viên dưới sự chỉ dẫn của cảnh sát bắt đầu lục tục sơ tán đến sân rộng đối diện với tòa nhà. Tòa nhà bắt đầu bị cảnh sát khống chế, hơn mười xe cảnh sát tạo thành một vành đai cách ly, ngăn cản không có bất cứ ai đi vào trong tòa nhà. Cảnh sát mang theo thiết bị dò mìn, chó nghiệp vụ tiến vào trong tòa nhà. Muốn tìm kiếm quả bom ở hơn trăm phòng của ba mươi tầng trong tòa nhà quả là một việc không hề đơn giản.
Chu Hân Mính mang vẻ mặt nghiêm túc đứng ở tầng dưới của tòa nhà. Nàng được đội trưởng hình cảnh ra lệnh ở bên ngoài duy trì trật tự. Phải biết rằng thân phận của Chu Hân Mính không hề đơn giản, không ai muốn cho nàng vào trong tòa nhà để tìm kiếm bom cả Nếu như có chuyện gì xảy ra thì không ai đủ sức để gánh tội.
Bạch Tình Đình và các viên của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ đều ra ngoài sân trước tòa nhà. Bạch Tình Đình có mơ cũng không nghĩ ra loại này sẽ phát sinh tại tòa nhà của Thế Kỷ: “Không biết ai lại làm ra chuyện độc ác như vậy?"
Diệp Lăng Phi và Trầm Thiên vốn định lái xe rời đi nhưng bị cảnh sát phong tỏa bốn phía, muốn đến bãi đổ xe lấy xe ra thì phải đợi hết phong tỏa. Vì vậy hai người cũng ra ngoài sân đứng. Trầm Thiên cầm một cái cặp đen, vẻ mặt uể oải, bực tức nói:
- Trưởng phòng, vừa rồi tôi đang chuẩn bị ký hợp đồng, không biết thằng nào lại làm ra chuyện như vậy? Thật là xúi quẩy, không biết hợp đồng lần này còn có thể ký hay không nữa?
- Anh được xem kịch vui còn không thích sao?
Diệp Lăng Phi miệng ngậm điếu thuốc, châm lửa rồi rít một hơi thì thấy có gì đó sai sai. Thì ra mình cầm ngược điếu thuốc, vừa rồi là châm lửa vào đuôi điếu. Trong lòng hắn thầm mắng xui xẻo rồi quăng luôn điếu thuốc xuống đất.
- Trưởng phòng, theo anh thì khi nào chúng ta có thể đi?
Trầm Thiên còn đang bực bội chuyện hợp đồng, trong lòng nghĩ rằng nếu chưa ký được thì thôi về công ty đóng dấu trước rồi quay lại đây ký.
Diệp Lăng Phi không trả lời, hắn cũng không biết lúc nào có thể rời đi. Lấy xe không được nhưng ở chỗ này thì không bằng quay về. Hắn chen vào dòng người, đi đến bên cạnh Bạch Tình Đình rồi cố ý huých vào vai Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình quay đầu lại thì thấy khuôn mặt của Diệp Lăng Phi đập vào mắt. Lúc này đang bực lại càng bực hơn, vì vậy tức giận mà nói:
- Chuyện gì? Trưởng phòng Diệp không về công ty sao?
- Tôi cũng muốn quay về nhưng không lấy xe được. Ài, thật là không may, tự nhiên hôm nay lại mò mặt đến công ty của cô.
Diệp Lăng Phi cố ý thở dài, nói:
- Tuy nhiên, tôi cũng không sao, đỡ hơn người khác đang tức giận. Ờ mà nói thật, loại chuyện như thế này đều không tốt, ai gặp chẳng phiền lòng. Tuy nhiên cũng phải nói rằng, ở Vọng Hải thiếu gì công ty lớn? Tại sao lại phải chọn tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ chứ? Chắc là các cô đã đắc tội với người nào phải không?
- Nói bậy nói bạ, chúng tôi là người kinh doanh tử tế, sao lại đắc tội với ai?
Bạch Tình Đình nhịn không được phản bác:
- Anh không có việc gì thì đi chỗ khác, đừng đứng ở đây đâm bị thóc, chọc bị gạo. Vui lắm sao?
- Đương nhiên là vui rồi, tôi đang suy đoán nguyên nhân đây!
Diệp Lăng Phi ghé sát vào tai Bạch Tình Đình mà nói. Bạch Tình Định vội nghiêng đầu, giữ khoảng cách với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hạ giọng nói:
- Đừng nói là có người thèm muốn sắc đẹp của cô, muốn nhân việc này làm cho cô chú y . Tôi xem hắn có vẻ là kẻ điên, có khi sẽ theo dõi cô, tìm cơ hội bắt cóc cô. Cô nghĩ xem, nếu mà bị bắt cóc thì sẽ bị nhốt cả ngày trong một căn phòng tối om, quần áo trên người bị lột sạch, bị hắn ….
Diệp Lăng Phi tuy rằng chỉ là chọc cho vui nhưng Bạch Tình Đình cũng thấy lạnh xương sống, nàng cắn chặt răng, oán hận nói:
- Diệp Lăng Phi, anh biến ngay tập tức cho tôi, nếu không, tôi sẽ cho anh hối hận cả đời.
Diệp Lăng Phi nhe răng cười, quả thật là có hiệu quả. Liếc nhìn Tình Đình đã thực sự nổi giận, hắn lại càng cảm thấy vui vẻ nói:
- Ấy, đừng nóng, tôi biến đây. Nhưng tôi muốn cũng xin nói một câu cuối, tình hình của cô hiện tại rất nguy hiểm. Chi bằng hãy thuê tôi làm vệ sĩ, tôi sẽ đảm bảo an toàn của cô. Không có tên dâm tặc nào dám có ý với cô .
Bạch Tình Đình tức nổ đom đóm mắt, thầm nghĩ: “Nếu ta thuê ngươi thì ta mới chính là tìm một tên dâm tặc. Lúc đó, cả ngủ ta cũng không dám ngủ.”
Bạch Tình Đình tức giận đến nỗi bàn tay nắm chặt, lần đầu tiên trong đời nàng có cảm giác muốn đánh người. Đúng lúc nàng vừa giơ tay lên chuẩn bị giáo huấn tên đáng ghét này thì bỗng nhiên nghe ầm một tiếng. Một chiếc ô tô màu trắng trong bãi đỗ xe bị hất tung lên trời, sau đó rơi ầm xuống cách sân trước chỉ chừng mười mét. Một chiếc xe cảnh sát bị chiếc ô tô kia rơi trúng, bẹp dí thành đống sắt vụn.
Diệp Lăng Phi lúc này tái mặt, nhìn chiếc xe ô tô màu trắng, hắn giận sôi mú, mắng to:
- Thằng chó chết nào, dám đặt bom vào xe của bố!