11-06-2012, 12:15 PM
|
|
|
|
Tham gia: Dec 2010
Đến từ: .::Hoàn Mỹ Đại Lục::.
Bài gởi: 2,838
Thời gian online: 1787069
Thanks: 1,444
Thanked 12,934 Times in 1,518 Posts
|
|
Tháng 6, nắng chẳng phải rất mong manh sao?
Quả thật, em rất ghét những ai luôn nhắc hoài một nỗi nhớ không nguôi, nhắc hoài một nỗi đau chưa bao giờ được xoa dịu ..
Nhưng cũng chưa bao giờ, em bảo em nhớ anh. Cũng chưa bao giờ, em nói em rất đau đớn khi mất anh…!
Em chúa ghét, anh ạ.
Còn nữa, em cũng rất ghét khi nhìn thấy anh cầm tay người con gái ấy đi trên những con đường chúng ta từng-đi-chung. Em rất ghét, cách anh biến cô ấy trở thành người-con-gái-của-anh, cách anh thay thế chỗ trống trong tim anh, chỗ mà khi trước từng là của em giờ lại thuộc về người con gái ấy. Cảm giác đau nhói ở tim và cay xòe ở sóng mũi thực sự rất đau đớn anh ạ. Ngay cả khi, chúng ta không là gì của nhau.
À, em bảo anh này.Đừng bảo em ấu trĩ hay chê em không bao giờ nghĩ thấu đáo. Em khác xưa nhiều lắm anh ạ. Cũng vẫn còn chút ấu trĩ động lại vì cũng có thể là “tài năng bẩm sinh” trời phú không thể nào bỏ. Em chỉ hành động một cách ấu trĩ khi chung đường bắt gặp anh đi với một người con gái khác.Không phải em ích kỉ đến mức không để anh yêu bất cứ người con gái nào khác, nhưng em không chịu được cảm giác xa lạ ấy, cảm giác như chưa hề quen biết nhưng lại quá đỗi quen thuộc.Cứ mỗi lần như thế, em sẽ lại tìm đến quán bar, sẽ nốc thật nhiều rượu vodka, rồi lại chui vào tolet của quán nôn mửa và cuối cùng là ngồi trong đó mà ôm mặt khóc. Xui thì sẽ có người nghe được và tỏ vẻ thương hại em. Còn hên sẽ có kẻ để mặc em mà khóc, khóc đã đời chán chê rồi em lại tự đứng dậy đi về. Như thế đấy anh ạ. Đó là sự ấu trĩ của em giành cho anh…
Chỉ giành cho mỗi anh mà thôi.
Sự ấu trĩ ấy được biến thành một thói quen ngẫu hứng, không phải nó chỉ bộc phát khi bất chợt gặp anh. Mà nó còn bộc phát khi em bỗng nhớ anh, nói nhớ không phải đơn thuần là nhớ không đâu. Có khi nỗi nhớ của em cũng bằng một hố đen, tuy nhỏ nhưng sức hút lại vô cùng mãnh liệt. Anh biết mà, hố đen luôn hút mọi thứ cản đường chúng. Nỗi nhớ của em cũng giống vậy đấy, nó hút mọi thứ. Hút cả những công việc quan trọng, những ý tưởng mà tỷ năm em mới nghĩ.. Thế nên, mỗi lần nhớ anh, em chẳng thể làm được gì cả. Thế là, sẽ lại nốc rượu, sẽ lại nôn mửa và sẽ lại khóc.
Buồn cười quá anh nhỉ, buồn cười đến rơi cả nước mắt anh ạ.
Nhưng, anh cứ nghĩ mà xem. Nếu như chúng ta còn yêu nhau, thì em chắc chắn…
Chắc chắn rằng, khi em đang ở quán bar nốc rượu thì anh sẽ có mặt kịp lúc. Khi em đang nôn mửa trong tolet thì anh sẽ tựa lưng gần cửa nhìn lên trần nhà và thở dài. Tiếp theo sau đó, nếu em có khóc trong tolet thì anh sẽ đánh liều vào trong tolet vác em như những tên cứu hỏa vác người bị thương ấy. Mà nếu có vào không được, em nghĩ anh ( có thể ) sẽ giả gái mà vào được tolet ấy chứ… Cứ mỗi lần nghĩ như thế là em lại càng nhớ anh, thế là lại càng uống rượu..
Không có anh, em nốc rượu rất nhiều. Nốc rượu đến say mèm rồi tự thân lết về nhà, và như thế…
|