“Cuồng Đao, ngươi lui xuống trước đi, Thiết Quyền, đến lượt ngươi, mẹ nó, ta không tin không xử lý nổi một tên tứ tinh đấu sư, nhưng cũng không thể để đội giám sát chúng ta mất mặt được;” Nghiêm đội trưởng nói lớn.
Thiết Quyền vươn vai, hắn lấy ra một đôi găng tay và đeo lên, rồi nhìn lướt qua tên Cuồng Đao lúc này đang tức đến đỏ mặt, rồi hắn đi về phía Tinh Kì, “Các ngươi cứ chờ xem, đôi găng tay này của ta cũng đã gần một tháng nay chưa thấy máu rồi.” Nói xong liền nhảy bổ về phía Tinh Kì.
“Chờ một chút, ta muốn đổi binh khí, ai có thể cho ta mượn một thanh đoản kiếm không, loại nhẹ ấy, vũ khí này ta chỉ dùng để luyện công, không dùng để chiến đấu.” Tinh Kì nhìn quanh như muốn tìm người để mượn kiếm, nhưng không có ai đứng ra cho hắn mượn, ai mà lại ngu ngốc đứng ra cho hắn mượn kiếm chứ, không thấy mấy người bọn họ cùng tên tiểu tử này hao phí biết là bao nhiêu sao, nếu đứng ra, sau này bị đội giám sát họ nhớ được, vậy thì thê thảm rồi.
Nghe Tinh Kì nói vậy, các thành viên của đội giám sát đều nghiến chặt hàm răng, hắn còn dám nói thứ vũ khí hắn dùng lúc nãy không phải gọi là binh khí. Mà một lục tinh đấu sư trong bọn họ lăn qua lăn lại cả nửa ngày, đến quần áo của một tên tứ tinh đấu sư cũng không đụng tới được
Thật là biết cách lăng nhục người khác. Cuồng Đao lại cứ cảm thấy Tinh Kì đang nhằm vào mình. Hắn là kẻ giết người không gớm tay, thế mà lại bị những lời nói của tên tiểu tử đó làm đau như bị dao đâm. Còn những người có mặt ở đó lại cảm thấy, tên tiểu tử này quả thật là người đáng để người ta khâm phục.
Người này không hay nói, nhưng mỗi lời nói ra lại khiến người ta nể trọng vài phần. Mẹ ơi, hắn ngày ngày cõng một thanh kiếm to như thế luyện tập ở đây, bây giờ lại nói thanh kiếm đó không phải dùng để chiến đấu, nếu thứ vũ khí đó không dùng để chiến đấu thì hắn lúc nào cũng mang theo nó ở trên người, ngày ngày đem nó ra luyện tập để làm gì chứ? Quả đúng là đứng nói thì không biết đau lưng a, lời nói như thế cũng có thể nói ra một cách có cá tính như vậy.
Nhìn ánh mắt khâm phục và sùng bái của mọi người, thêmcả ánh mắt đang tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống của đội giám sát, Tinh Kì thở dài một tiếng, lời nói thật, lại chẳng ai tin. Hắn vốn định chế thanh kiếm này để luyện kiếm, một thanh kiếm nặng như thế này nếu luyện thành thạo rồi, sau này khi đổi một thanh nhẹ hơn thì chẳng phải giống như cá gặp nước hay sao?
Bọn Tiêu Khả và La Mai thì không biết nên khóc hay nên cười nữa, thế này chẳng phải là đã đắc tội với đội giám sát sao, bọn họ sau này sẽ không chỉ nhở đến một mình Tinh Kì hắn, mà sẽ còn nhớ cả mấy người trong đội này nữa. Bọn họ đều hạ quyết tâm sau này phải cố gắng bội phần, bị bọn người hung tàn trong đội giám sát này nhớ đến, đó chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Nghiêm đội trưởng nhận ra rằng hôm nay mình gặm phải một cái dằm, cái dằm này nhất định phải nhổ đi, đây chẳng phải là công việc của mấy người bọn họ sao, giờ phải tìm cho hắn một thanh kiếm khiến hắn vừa ý, nếu không, trận này có thắng cũng chẳng vẻ vang gì, vì thứ vũ khí hắn dùng không phải vũ khí để chiến đấu mà, còn nếu thua thì càng không thể được, nếu bọn hắn thua thì còn có mặt mũi nào mà sống ở đây chứ.
“Hạ Thúc, đến đây, hãy cho thành viên của tiểu đội ngươi, Tinh Kì đúng không, mượn thanh kiếm đi, hắn không có vũ khí mà. Chúng ta kiểm tra là phải kiểm tra thật sự, phải làm cho các học viên phát huy toàn diện thực lực của mình, chúng ta tuyệt đối phải làm việc một cách công bằng.”
Không hổ là đội trưởng đội giám sát, mỗi khi nói chuyện là lại phải trừng mắt lên, hắn trừng mắt là khi hắn nói dối, cũng biết diễn trò lắm. Hôm nay mọi người đều được mở rộng tầm mắt rồi, đây mới gọi là cao thủ chứ.
Hạ Thúc không biết làm thế nào, “Cứ lấy thanh kiếm của ngươi đi, đem ra cho hắn mượn dùng một chút.” Nghiêm đội trưởng rút một thanh ngân cương kiếm trong tay của một cậu thiếu niên tuấn tú, đó là một thanh kiếm hạng trung khá tốt, ném về phía Hạ Thúc. Hắn còn nháy mắt ra dấu với Thiết Thủ, Thiết thủ gật gật đầu, Lão đại ra dấu cho hắn: Nếu hạ thủ phải độc ác một chút.
Hạ Thúc đem kiếm đưa cho Tinh Kì, bây giờ hắn cũng không biết mình tìm đội giám sát này là đúng hay là sai nữa, sự việc phát triển như thế này đã thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn, nhưng hắn lại đành phải để nó tiếp tục diễn ra, ai bảo hắn cũng chỉ là một tiểu nhân vật ở đây chứ, có muốn làm gì cũng chẳng làm được.
“Vù, vù.” Tinh Kì cầm thanh kiếm, vừa nhìn đã biết nó là một thanh cương kiếm, thanh kiếm này chắc là đắt lắm, cũng phải đến bốn trăm kim tệ ấy chứ. cảm giác khi cầm thanh kiếm này cũng thật khác lạ, thật mong được thấy uy lực của nó, “Hay lắm, cứ lấy thanh này đi, có hơi dài một chút, nhưng nhỏ hơn nhiều so với thanh lúc nãy” Tinh Kì vẫn bình tĩnh nói.
Ta nhổ, tượng đất cũng có ba phần tính cách chứ, Thiết Thủ không kiên nhẫn nổi nữa, lửa giận đã đủ để thiêu chết đối thủ, hắn đánh một quyền thẳng về đối thủ.
Tinh Kì chém một nhát kiếm, Khai thiên kiếm pháp múa lượn gió, khi nhìn thấy đường quyền còn cách mình khoảng hai thước liền bay về phía sau, đường quyền ấy không đánh trúng hắn, Tinh Kì lại chém ba nhát về phía Thiết Quyền!.... vài tia đấu khí và kiếm hoa chạm vào nhau, rơi xuống, lửa giận trong người Thiết Quyền hạ dần xuống, đầu hắn toát mồ hôi lạnh. Ta thua cũng không chừng, đối thủ thật quá giảo hoạt. Thiết Quyền lúc trước vẫn coi đối thủ phía trước như con mồi, còn hắn là con sói, tùy thời cơ mà hành động.
“Cuồng Phong Phách đệ nhất thức, Lạc Phong Hùng.”, “vù, vù” những đường quyền phát ra những âm thanh như tiếng gió thổi quét về phía Tinh Kì.
“Oành...”
Cát bay mù mịt, bụi đất rơi xuống, Tinh Kì đứng giữa trận cuồng phong, hắn lại chém thêm mấy nhát về phía hạ bộ của Thiết Quyền, chiêu này cũng thật độc ác, nếu bị thương vào đó thật, thì hạnh phúc cả đời cũng coi như hết rồi.
Muốn đánh bị thương Thiết Quyền cũng không dễ, hắn dùng tay phải chống đỡ, còn tay trái lại ra đòn tấn công...
Tinh Kì và Thiết Quyền kẻ ra đòn người chống đỡ, đại chiến cũng hơn một trăm hồi rồi, kết quả mà Thiết Quyền đạt được là hắn không thể đánh trúng đối thủ, mỗi khi hắn công kích xong, còn chưa kịp hồi lại, đã lại bị đối thủ ra đòn phản kích.
Mỗi lần ra đòn hắn đều dùng hết sức, đấu khí tiêu hao quá nhiều rồi, đối thủ chỉ tùy tiện ra mấy đòn, hắn liền phải chống đỡ, đấu khí của đối thủ không mạnh, còn kém đấu khí của hắn đến hai cấp, thế mà hắn lại không làm gì được đối thủ. Cứ đấu tiếp thế này hắn chắc chắn sẽ thua, đánh lâu như vậy mà không thắng, tốt nhất là dừng trận đấu tại đây thôi.
Nghiêm đội trưởng không dám phái thêm người đi kiểm tra Tinh Kì nữa, vì nếu tiếp tục phái thêm người, nếu lại thua nữa chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao. Bây giờ cũng đã biết mặt cái dằm này ở đây, sau này có cơ hội sẽ đến xử lý hắn cũng không muộn.
Nhưng, Nghiêm đội trưởng vẫn cho Cuồng Đao, Thiết Quyền cơ hội lấy công chuộc tội, hắn bảo Cuồng Đao và Thiết Quyền tiếp tục đi “kiểm tra” 6 thành viên còn lại trong đội, nhưng công việc “kiểm tra” của bọn Cuồng Đao lại làm dấy lên hung tính trong tiểu đội ấy, tất cả bọn họ đều liều mạng đánh về phía Cuồng Đao, dù có phải nằm một tuần cũng phải đánh, làm cho quần áo trên người Cuồng Đao bị rách mấy lỗ.
Thiết Quyền còn xui xẻo hơn, bởi vì đối tượng mà hắn kiểm tra là Tiêu Khả, Tiêu Khả chịu khổ từ nhỏ, trải qua nhiều dày vò, hắn hận mình hận người hận đời, Thiết Quyền đánh hắn bằng tay, hắn đáp trả lại bằng đầu. Trên trán Tiêu Khả có một vết bầm, còn Thiết Quyền lại chảy máu mũi, hình như sống mũi Thiết Quyền còn bị gãy mấy đốt. Cuối cùng, tiểu đội 7 người của Hạ Thúc, có ba người phải cáng về, 3 người khác tự dìu nhau về, còn Hạ Thúc thì trầm lặng quay trở về.
Lần này tiểu đội của Tinh Kì bỗng nhiên trở nên cực kì nổi tiếng, “tiểu đội hung tàn” vừa được đặt ra đã được truyền đi khắp trong ngoài dược cốc, càng lưu truyền càng khoa trương, có người nói tiểu đội 7 người này đều là những người cực kì hung ác, ăn uống cũng toàn ăn sống, người nào người nấy thô kệch, dáng người to lớn như trâu.
Còn bộ dạng khi trở về của mấy người Nghiêm đội trưởng, Thiết Quyền và Cuồng Đao trong đội giám sát, đã làm cho những người còn lại trong đội tức giận, đặc biệt là bộ dạng thê thảm của Thiết Quyền, càng khiến họ phát điên, lúc đó có người còn muốn tìm đến tiểu đội đó mà “kiểm tra”
Nhưng lại bị những thành viên khác trong đội ngăn lại. Ngày hôm sao, tất cả các thành viên trong đội mở một cuộc họp, sự việc được nêu ra trong hội nghị thì không rõ, nhưng đại đa số các thành viên trong đội đều bị mắng, mắng là mọi người trong đội đều không ra gì, mếu không làm sao có sự tồn tại của “tiểu đội hung tàn” khiến người ta nhức óc ấy.
“Tiểu đội hung tàn” đã trở thành cái gai trong mắt của tất cả các thành viên trong đội giám sát, mức độ hung tàn của tiểu đội này, chỉ cần nhìn Thiết Quyền là biết. Sau cùng, đại đội trưởng của đội giám sát nói: Chúng ta phải đặc biệt “chăm sóc” cái “tiểu đội hung tàn” này, mỗi tháng phải kiểm tra bọn họ một lần, chúng ta phải hung tàn hơn cả “tiểu đội hung tàn” đó, vì chúng ta là đội giám sát.
Những người nằm trên giường khi nghe tin này đều phẫn nộ, hóa đau thương thành sức mạnh, chăm chỉ dưỡng thương, tu luyện, tranh thủ lần sau phải khiến cho đội giám sát này chảy thêm chút huyết, còn những người có thể đi lại được thì quay về phòng không ra khỏi cửa, khổ luyện đấu khí.
Hạ Thúc nhìn thấy cảnh tượng này lại thì lúc vui, lúc lo lắng, vui vì mọi người biết phẫn nộ mà nỗ lực tu luyện, còn lo lắng vì đội giám sát đã nói như vậy, liệu mấy học viên trong đội của hắn có bị đánh cho tàn phế không, cái này cũng rất khó nói, cuối cùng cũng đành mặc kệ, hắn không thể lo chuyện này được, mà hắn cũng phải nỗ lực tu luyện thôi.