Trước mặt Mười một là hành lang kín bằng hợp kim sáng bóng. Mười một từng đến nên biết rõ, dãy hành lang nhìn rất hấp dẫn này kỳ thực lại là nơi hiểm địa với nhiều cơ quan có sức sát thương kinh người.
Lần thứ nhất hắn bước vào, trần nhà đột nhiên bật ra một khẩu súng máy tự động. Lần thứ hai đến, cửa lớn hai đầu thình lình đóng lại, khói độc từ hai bên tường phun ra. Cả hai lần đều là trong tử cầu sinh, khó khăn lắm Mười một mới thoát khỏi.
Không biết lần thứ ba này, điều gì sẽ chờ đợi hắn đây?
Mười một đeo kính hồng ngoại lên quan sát một hồi, khi chắc chắn bên trong không bố trí tia báo động mới cẩn thận bước vào hành lang. Khoảng cách chỉ vẻn vẹn hơn mười mét, Mười một tốn những ba mươi giây, đủ thấy ấn tượng dãy hành lang này để lại cho hắn sâu sắc đến mức nào.
Có điều lần này dường như hắn gặp may, tận khi Mười một đến gần cửa ra mà hành lang vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Mười một thoáng khựng lại, có chút bối rối, các giáo quan chắc không thể “tốt bụng” dành cho hắn ưu đãi đặc biệt như thế, hay mấy binh sĩ kia đã quên khởi động cơ quan?
Hắn cẩn trọng đưa chân thêm một bước...
Đột nhiên, hai cánh cửa lớn chắn lối vào và ra đồng loạt khép lại. Một đường lạnh chạy từ đầu đến chân, Mười một biết cơ quan trong hành lang đã khởi động...
“Vù vù!”
Tiếng động nhẹ vang lên, hai bên thành hành lang bất chợt xuất hiện mấy tia plasma, chẳng khác nào những sợi dây thép mạ từ từ vươn về phía hắn.
Nhìn màu vàng chói của những sợi “dây thép”, Mười một thầm nghiến răng.
Những tia plasma này nhiệt độ lên tới hơn 2000, đủ để phá hủy bất kỳ chất liệu nào trong tích tắc. Thậm chí nếu đặt trước chúng một bức tường thép dày, những con dao khí hỗn hống kia sẽ cắt cả bức tường thành muôn mảnh!
Mười một đương nhiên biết rõ sự đáng sợ của cạm bẫy tối tân này. Chỉ cần để chúng chạm vào người, tất cả xương thịt huyết dịch sẽ bốc hơi trong nháy mắt.
Vì thế hắn tháo chạy không một chút chần chừ, bật người luồn lách giữa các tia laser. Nhưng khi hắn đến gần cửa vào, hai bên thành hành lang lại xuất hiện thêm mấy tia nữa.
Mười một bất đắc dĩ chạy vòng lại, một lần nữa đạp lên thành tường lao người về phía trước, hệt như một con cá lạng lách giữa những tia sáng chết người.
Một lần nữa, từ trong tường ló ra thêm hơn mười tia laser, hợp thành một tấm lưới chằng chịt tiến về phía cửa ra.
Khoảng cách các khe hở giờ đây chỉ bằng chừng một cánh tay, hơn nữa trên dưới trái phải đều đã bị phong tỏa, hoàn toàn không còn không gian ẩn náu nữa.
Mười một chỉ có thể trân mắt nhìn cái chết đang càng lúc càng tiến sát đến mình.
“Dù sau này gặp bất cứ nguy hiểm gì, hãy nhớ kỹ: nhất định phải bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh tìm ra đối sách mới có thể tự cứu mình!” Câu nói của giáo quan bất chợt xuất hiện trong đầu hắn.
Đúng, phải bình tĩnh! Giáo trình không thể tạo ra một tử đạo không thể thoát được như vậy, nhất định phải có lối ra ở đâu đó...!
Nhưng những tia plasma này, rốt cuộc sơ hở ở đâu chứ?
Mười một ngẩng đầu nhìn lên trần, trên đó hoàn toàn không có lỗ thông hơi. Đưa mắt nhìn khắp hai bên thành hành lang, bờ tường vốn nhẵn thín bây giờ lại chi chít những rãnh nông lõm vào, những tia laser chính là được bắn ra từ trong các rãnh đó...
Hai mắt số Mười một chợt bừng sáng...
Không chút chần chừ, hắn rút một cây phi đao phóng ngập vào một cái rãnh. “Bụp!” tia plasma đó biến mất, trong khi những tia khác vẫn không ngừng tiến sát lại...
Hai mắt mười một sáng lên, phi đao liên tiếp phóng ra cùng với những tiếng “bụp bụp” liên tiếp. Mạng lưới tia sáng cuối cùng lộ ra một lỗ hổng, vừa đủ cho hắn lánh vào.
Khi lưới plasma sắp chạm đến cửa ra, đột nhiên từ đâu đó bên ngoài vang lên một tiếp “Bíp”. Toàn bộ các tia sáng biến mất, hai cánh cửa tự động mở ra.
Mười một nhổm dậy, thở phào một hơi, gạt mồ hôi lạnh vã đầy trên trán rồi ung dung rời hành lang tiến vào đại sảnh tầng ba.
Đại sảnh tầng ba thậm chí còn trống rỗng hơn tầng một, vị trí chính giữa là lối đi nối liền với “Phòng bảo mật”, có điều không gian chỉ chừng sáu mươi mét vuông này tuyệt đối không hề dễ dàng vượt qua như vẻ bên ngoài hiền lành của nó.
Bờ tường hai bên đại sảnh chi chít lỗ, mặt sàn không liền mạch mà được ghép bằng từng viên gạch nhỏ. Những viên gạch này đều là cơ quan ngầm, sau mỗi lần khởi động, trật tự cơ quan đều tự động thay đổi. Muốn bình an đi qua, các học viên buộc phải giẫm đúng lên những viên gạch thật, chỉ cần sai một lần là hàng chục nòng súng từ những chiếc lỗ kia sẽ tức khắc khai hỏa, biến kẻ đột nhập thành tổ ong!
Đại sảnh này là nơi khó vượt qua nhất, phần lớn học viên đều bỏ mạng tại đây. Muốn qua đại sảnh yên lành chỉ có hai cách, một là tìm ra những viên gạch thực sự, hai là dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua khi súng hai bên tường chưa kịp bắn. Từng có học viên mang súng dây vào để treo ngưòi đu qua trên trần, tuy nhiên cơ quan trong đại sảnh lại không chỉ có ở dưới sàn, kết quả là kẻ tiên phong đó lãnh nguyên năm trăm viên đạn! Từ đó về sau, không còn ai dám dùng súng bắn dây nữa, chỉ có thể bằng bản lĩnh của mình cố gắng qua ải.
Mười một cũng biết chuyện này nên không mang theo súng bắn dây, cũng không ngốc đến mức lựa chọn cách chạy đua với súng, bởi dù sao người có thể nhanh hơn đạn bắn là rất hiếm. Hắn quỳ gối xuống, tỉ mỉ quan sát từng viên gạch...
Gần một phút trôi qua, Mười một khẽ gật gù, đứng dậy, không do dự bước ngay lên viên gạch thứ ba trước mặt. Chờ đợi giây lát, không thấy súng máy hai bên tường khởi động, hắn tiếp tục nhảy đến viên gạch thứ bảy bên tay trái.
Đây là bước đơn giản nhất, song đồng thời cũng là quan trọng nhất. Mỗi lần cơ quan khởi động, ở những viên gạch thực sự đều xuất hiện một chút khác biệt so với những viên cạm bẫy, chỉ cần tìm ra điểm khác biệt này là dễ dàng vượt qua. Tuy thế chút xíu đầu mối này thực sự rất khó nhận biết, hơn nữa các học viên đều bị sức ép về thời gian nên không ít người phải ngậm hận ở nơi này.
Mười một di chuyển dích dắc trong gian phòng, nhảy đúng một vòng tròn mới đến được cửa vào. Mở cửa phòng ra, bên trong lại là một gian sảnh nữa, cửa Phòng bảo mật nằm ở cuối gian sảnh này.
Bốn góc sảnh đều gắn camera và cũng chi chít những tia hồng ngoại như dưới tầng một. Hắn nhanh chóng hóa giải tất cả các giám sát, việc còn lại chỉ là mở Phòng bảo mật.
Cửa Phòng bảo mật được mã hóa bằng kỹ thuật tiên tiến nhất, đồng thời phải có vân tay, nhãn mạc, trọng lượng và mật mã của người được chỉ định mới mở ra. Có điều đây chỉ là trường hợp huấn luyện nên những yêu cầu trên đều được giản lược, học viên chỉ cần tìm được mật mã là có thể mở cửa.
Mười một bước đến trước hộp mật mã, dùng chìa khoá vạn năng mở nắp hộp, đảo thứ tự hai dây xanh đỏ gây ra đoản mạch, thay đổi mạch điện rồi cài mật mã mới. Hắn đậy nắp hộp, nhập mật mã mình vừa đặt...
“Bíp” cánh cửa Phòng bảo mật từ từ mở.
Trong phòng đầy những sách báo tài liệu, Mười một tìm khắp bên trong mà không thấy chiếc CD mình cần...
“Lẽ nào không có trong đây? Nhưng tất cả các nơi ta đều đã lục tìm...?” Mười một nhìn đống tài liệu trước mắt, trầm ngâm suy nghĩ.
Chừng hai mươi giây, Mười một chợt thốt lên: “Đáng chết!” Rồi thoăn thoắt men theo đường cũ trở ra.
Hắn chạy thẳng xuống tầng hai, tới gian phòng để tranh bắt đầu lục tìm từng bức một. Một lúc sau, quả thật thấy chiếc đĩa dán phía sau một bức chân dung. Mười một dứt chiếc đĩa ra khỏi vải, cười nhạt: “Quả nhiên phòng vẽ ở tầng một là có mục đích!”
Nhìn đồng hồ thấy chỉ còn lại chưa đầy bốn phút. Mười một lao như tên bắn vào phòng để máy tính, hối hả khởi động...
Chiếc đĩa được cài một mật mã đơn giản, đối với một người được đào tạo hacker chuyên nghiệp như Mười một thì hoàn toàn không có tác dụng gì. Chỉ chưa đầy một phút hắn đã phá xong khóa mã, nhanh chóng mở tài liệu...
Quả nhiên là thông tin về những giao dịch với số tiền khổng lồ, tài liệu tuy không dài nhưng hàng loạt những dãy số ấy cũng đủ khiến người ta nhìn mà không khỏi hoa mắt. Mất gần ba phút khó khăn ghi nhớ nội dung, Mười một tắt máy, trở lại phòng tranh, đặt chiếc đĩa về chỗ cũ rồi hỏa tốc lao xuống...
Viên phó quan liếc đồng hồ, hất hàm: “Ra bàn chép lại nội dung tài liệu, sau đó lập tức đến văn phòng giáo quan báo cáo!”
“Rõ, giáo quan!” Giọng điệu Mười một vẫn bình thản. Chép xong tài liệu, hắn một mình rời khỏi đội trước ánh mắt phức tạp của những kẻ còn lại.