Cùng chuyến đi đến Raiford Park, Alex còn đến nói lời chào buổi sáng với Penelope và bố mẹ cô. Dù là với tiêu chuẩn của bất kỳ ai, người điền chủ và phu nhân Lawson cũng là một cặp kỳ cục. George là một học giả, bận rộn với những cuốn sách Hy Lạp và Latinh, nhốt mình trong một căn phòng hàng ngày trời liên tục với những con chữ của mình và lệnh cho bữa ăn được mang vào phòng. Ông không có tí hứng thú nào với thế giới bên ngoài. Vì sự vô tâm hoàn toàn đó, ông đã quản lý điền trang và gia sản được thừa kế một cách tồi tệ. Vợ ông Totty là một phụ nữ hấp dẫn, sôi nổi, tất cả đôi mắt tròn và những lọn tóc vàng xoăn bồng bềnh. Bà tôn thờ những câu chuyện ngồi lê đôi mách và những bữa tiệc xã hội, luôn luôn đặt cả trái tim mình vào việc kiếm một đám cưới lộng lẫy cho cô con gái.
Alex có thể hiểu được cách hai người họ sinh ra một đứa trẻ như Penelope. Penelope trầm tĩnh, e thẹn, xinh đẹp là thứ tốt nhất họ kết hợp được. Còn đối với Lily...không có lời nào giải thích được cách cô thòi ra từ gia đình Lawson. Alex không đổ lỗi cho họ vì đã quăng Lily ra khỏi cuộc sống của mình. Nếu không thì sẽ không có yên bình cho bất kỳ ai trong số họ. Anh không nghi ngờ gì cô đã lớn lên nhờ xung đột, rằng cô sẽ can thiệp và chòng ghẹo cho đến khi những người xung quanh cô trở nên phát điên. Mặc dù Lily đã rời khỏi điền trang Middleton sau cuộc chạm trán trên đường đua của họ, Alex vẫn không thể ngừng suy ngẫm về cô. Anh tuyệt đối biết ơn vì cô đã bị ly gián khỏi gia đình. May mắn thì anh sẽ không bao giờ phải chịu đựng sự hiện diện của cô lần nữa.
Phu nhân Totty vui vẻ thông báo với anh rằng những sắp xếp cho đám cưới đang được tiến hành tốt đẹp. Cha xứ tại sẽ đến thăm vào chiều muộn. “Tốt,” Alex đáp lại. “Báo cho ta biết khi ông ấy đến.”
“Ngài Raiford,” Totty nói háo hức, ra dấu tới một chỗ trên ghế sofa giữa bà và Penelope, “ngài sẽ không dùng trà với chúng tôi ư?”
Một cách châm biến Alex chú ý rằng đột ngột Penelope trông như một con thỏ bé nhỏ trước sự hiện diện của một con sói. Anh từ chối lời mời, không có khát vọng phải chịu đựng tràng luyên thuyên về việc trang trí hoa và những thứ linh tinh vớ vẩn của Totty. “Cảm ơn phu nhân, nhưng ta còn những lo lắng kinh doanh để trông nom. Ta sẽ gặp phu nhân ở bữa ăn.”
“Vâng, đức ngài,” cả hai người phụ nữ cùng lầm bầm, một người thì thất vọng còn một người thì che giấu sự nhẹ nhõm một cách kém cỏi.
Khép mình trong thư viện, Alex xem xét một tập tài liệu và sổ sách kế toán đòi hỏi sự chú ý của anh. Anh đáng nhẽ có thể cho phép người quản lý điền trang giải quyết phần lớn những việc này. Nhưng sau cái chết của Caroline anh đã nhận vào nhiều công việc hơn mức cần thiết, muốn thoát khỏi sự cô đơn và những hồi ức. Anh dành phần lớn thời gian trong thư viện hơn bất kỳ căn phòng nào khác trong nhà, tận hưởng cảm giác hòa bình và trật tự tìm thấy được ở đó. Các cuốn sách được xếp theo danh mục và phân loại cùng nhau gọn gàng, đồ đạc được sắp xếp cẩn thận. Thậm chí cả bình rượu trên tủ chén đĩa Ý trong góc cũng được xếp chỗ với độ chính xác hình học.
Không có một hạt bụi ở bất kỳ đâu, không có ở trong toàn bộ khu dinh thự tại Raiford Park. Một đội quân năm mươi người hầu trong nhà để tâm tới điều đó. Ba mươi người khác chăm sóc khoảng đất, vườn tược và chuồng ngựa bên ngoài. Các vị khách luôn luôn kêu lên thích thú với phòng ngoài hình vòm gắn đá hoa cương của dinh thự và sảnh chính tuyệt đẹp có trần nhà mái vòm được khắc các họa tiết và lớp trát khéo léo. Dinh thự có những phòng khách mùa hè và mùa đông, phòng trưng bày dài đầy những tác phẩm nghệ thuật, một phòng ăn sáng, phòng cà phê, hai phòng khách ăn, vô số bộ phòng ngủ và phòng thay quần áo, một căn bếp mênh mông, một thư viện, một phòng trưng bày chiến lợi phẩm săn bắn, một cặp phòng khách đôi khi được gộp thành một phòng vũ hội khổng lồ.
Một hộ gia đình lớn, nhưng Penelope sẽ có khả năng quản lý. Từ khi còn nhỏ, cô đã được nuôi nấng để làm chính xác việc đó. Alex không nghi ngờ rằng cô có thể đảm nhận vị trí phu nhân của trang viên mà không gặp chút khó khăn nào. Cô là một cô gái thông minh, dù cho hơi trầm tư và dễ bảo. Cô vẫn chưa gặp em trai Henry của anh, nhưng nó là một cậu bé có giáo dục, và chắc hẳn họ sẽ đối xử với nhau khá tốt.
Sự im lặng trong thư viện bị phá vỡ bởi một tiếng cốc cốc nhỏ trên cánh cửa.
“Gì vậy?” Alex hỏi cộc cằn.
Cánh cửa hé ra một khe nhỏ, và mái tóc vàng của Penelope xuất hiện. Thái độ quá thận trọng của cô làm anh cáu tiết. Nhân danh chúa, như thể cô xem việc đến thăm anh là một nhiệm vụ nguy hiểm vậy. Anh thực sự đáng sợ đến thế ư? Anh biết đôi khi thái độ của mình có hơi cộc cằn, nhưng anh nghi ngờ mình có thể thay đổi kể cả nếu anh có muốn. “Ừ?” anh yêu cầu. “Vào đây.”
“Đức ngài,” Penelope nói rụt rè. “Em – em muốn được biết cuộc săn có thành công không? Ngài có cảm thấy nó thú vị không?”
Alex nghi ngờ rằng bà mẹ Totty của cô đã bắt cô đi hỏi. Penelope không bao giờ tìm kiếm sự bầu bạn của anh do tự cô muốn cả. “Cuộc đi săn cũng được.” anh nói, gác đống giấy tờ trên bàn sang một bên và quay về phía cô. Penelope nhúc nhích bồn chồn, như thể ánh mắt anh làm cô không thoải mái. “Có vài thứ khá là thú vị đã xảy ra ngày đầu tiên.”
Một nét thích thú lờ mờ chạy qua mặt cô. “Ồ, thưa đức ngài? Ở đó có một tai nạn nào đó ư? Một cuộc xung đột ư?”
“Emcó thể gọi nó như vậy,” anh nói khô khốc. “Ta đã gặp chị gái em.”
Penelope thở dốc. “Lily đã ở đó ư? Ôi, trời ...” Không biết nói gì, cô khép miệng lại và nhìn anh vô vọng.
“Cô ấy khá là khác thường,” tông giọng của Alex xa hẳn cái gọi là lời tán dương.
Penelope gật đầu và nuốt ực. “Thường thì không có cái gọi là nửa chừng với Lily. Người ta hoặc là thích chị ấy khủng khiếp, hoặc...” Cô nhún vai bất lực.
“Phải,” Alex nói khinh thường. “Ta là phe thứ hai.”
“Ô,” trán của Penelope nhăn lại trong một cái cau mày xinh xắn. “Tất nhiên. Cả hai người đều khá là kiên quyết trong quan điểm của mình.”
“Đó là cách nói khéo trong việc diễn tả nó.” Alex nhìn cô chằm chằm thật gần. Việc nhìn thấy hình bóng của Lily trong khuôn mặt ngọt ngào, dịu dàng của Penelope thật đáng sợ. “Chúng tôi đã nói về em,” anh nói đột ngột.
Đôi mắt cô mở tròn e sợ. “Đức ngài, em phải làm rõ rằng Lily không lên tiếng thay cho em hay toàn bộ gia đình.”
“Ta biết điều đó.”
“Điều gì đã được nói giữa hai người?” cô hỏi rụt rè.
“Chị gái em quả quyết rằng ta hẳn phải làm em phát sợ. Ta có không?”
Dưới sự đánh giá lạnh lùng của anh, màu đỏ tràn lên mặt cô. “Một ít, thưa đức ngài.” Cô thú nhận.
Alex cảm thấy sự bẽn lẽn ngọt ngào của cô có phần phát bực. Anh tự hỏi liệu cô có khả năng quát lại anh, liệu cô có bao giờ chỉ trích khi anh làm gì đó khiến cô tức giận không. Khi anh đứng dậy và đi thong thả về phía cô, anh thấy cô vô thức rúm lại. Đi đến đứng cạnh cô, anh đặt bàn tay lên eo cô. Penelope cúi đầu xuống, nhưng Alex nhận thức được hơi thở được nuốt vào nhanh chóng của cô. Bất chợt anh không thể giải thoát trí óc mình khỏi một hình ảnh phiền nhiễu - nhấc Lily lên khỏi nền đất, ôm cơ thể mềm mại của cô trong vòng tay anh. Mặc dù Penelope cao, và đầy đặn hơn chị gái cô, cô vẫn gây ra cái ấn tượng là ẻo lả và nhỏ nhắn hơn nhiều.
“Nhìn ta này,” Alex nói trầm tĩnh, và Penelope tuân theo. Anh nhìn đăm đăm vào đôi mắt nâu của cô. Giống hệt của Lily. Ngoại trừ việc đôi mắt ấy tràn ngập sự ngây thơ sửng sốt, chứ không phải ngọn lửa tăm tối. “Không có lý do gì để lo lắng. Ta sẽ không làm em đau đâu.”
“Vâng, đức ngài.” Cô thì thầm.
“Sao em không gọi ta là Alex?” Anh đã đề nghị cô điều này trước kia, nhưng việc sử dụng tên anh có vẻ khó khăn đối với cô.
“Ô, em...em không thể.”
Với nỗ lực to lớn, anh kìm lại sự nóng này của mình. “Thử đi.”
“Alex,” Penelope lầm bầm.
“Tốt.” Anh cúi đầu xuống và chạm môi anh vào môi cô. Penelope không di chuyển, chỉ chạm nhẹ tay cô vào vai anh. Alex kéo dài nụ hôn, tăng áp lực của miệng anh. Lần đầu tiên anh tìm kiếm nhiều hơn sự chấp nhận ngoan ngoãn của cô. Môi cô vẫn giữ nguyên lạnh lẽo và cứng đờ bên dưới môi anh. Ngay lập tức anh bị bối rối và tức giận khi nhận ra rằng Penelope xem vòng ôm của anh là một bổn phận cô phải chịu đựng.
Nhấc đầu lên, anh nhìn xuống khuôn mặt điềm tĩnh của cô. Cô nhìn giống một đứa trẻ vừa ngoan ngoãn nuốt xuống một thìa đầy thuốc và đang phải chịu đựng dư vị của nó. Trong đời anh chưa từng có một người phụ nào xem việc hôn anh lại vụn vặt đến thế! Đôi lông mày vàng sẫm của Alex nhíu lại cau có. “Chết tiệt, ta sẽ không khoan dung đâu,” anh nói thô lỗ.
Penelope cứng người hoảng sợ. “Đức ngài?”
Alex biết rõ anh nên đóng vai quý ông và đối xử với cô bằng sự kính trọng dịu dàng, nhưng toàn bộ bản tính cường tráng của anh đỏi hỏi một sự đáp ức từ cô. “Hôn lại ta đi,” anh đòi hỏi, và nghiền chặt cô vào cơ thể anh.
Với một tiếng kêu ngạc nhiên, Penelope lách ra và tát vào mặt anh.
Không chính xác là một cái tát. Anh hẳn sẽ chào đón một cái tát mạnh mẽ, mãnh liệt hơn. Cái này giống một cái vỗ nhẹ quở trách vào má anh hơn. Penelope lùi ra cửa và xem xét anh qua đôi mắt đẫm lệ. “Đức ngài, ngài đang thử em trong một khía cạnh nào đó ư?” cô hỏi bằng giọng tổn thương.
Alex nhìn cô một lúc thật lâu, giữ mặt mình bình thản. Anh biết anh đang trở nên vô lý. Anh không nên mong chờ gì đó từ cô mà cô không thể hay không sẵn sàng trao đi. Anh thầm nguyền rủa mình, băn khoăn tại sao anh lại ở trong một tâm trạng xấu xa đến vậy. “Ta xin em thứ lỗi.”
Penelope trao cho anh một cái gật đầu ngập ngừng. “Em cho rằng ngài vẫn còn bị kích thích sau vụ đi săn. Em được nghe bảo rằng đàn ông bị bầu không khí nguyên thủy của những sự kiện như vậy ảnh hưởng rất nhiều.”
Anh mỉm cười nhạo báng. “Chắc hẳn là nó rồi.”
“Em được phép ra bây giờ chứ?”
Không nói lời nào anh vẫy cô ra khỏi phòng.
Penelope ngừng lại ở ngưỡng cửa, ngoái lại qua vai. “Đức ngài, làm ơn đừng nghĩ xấu về Lily. Chị ấy là một phụ nữ khác thường, rất can đảm và bướng bỉnh. Khi em còn bé, chị thường bảo vệ em khỏi mọi người và mọi thứ mà em sợ hãi.”
Alex ngạc nhiên bởi bài phát biểu nhỏ của Penelope. Hiếm khi anh nghe thấy Penelope đặt hơn hai câu lại cùng nhau. “Cô ấy có từng gần gũi với bố hoặc mẹ em không?”
“Chỉ với cô Sally của chúng em thôi. Sally cũng kỳ cục theo kiểu chị gái em, luôn luôn tìm kiếm phưu lưu và làm làm những thứ trái thông lệ. Khi bà ra đi cách đây vài năm, bà để toàn bộ của cải của mình cho Lily.”
Vậy đó là cách Lily đã thu được phương tiện để sống của cô ta. Thông tin này khó mà cải thiện quan điểm của Alex về cô ta được. Chắc hẳn cô ta đã cố tình tranh thủ sự yêu mến của người đàn bà già nua, và rồi nhảy múa trên giường người bệnh với ý nghĩ về đống tiền cô ta được thừa kế.
“Vì sao cô ấy chưa từng cưới chồng?”
“Lily luôn nói rằng hôn nhân là một thể chế khiếp hãi bày ra vì lợi ích của cánh đàn ông, chứ không phải phụ nữ.” Penelope cố ý hắng giọng. “Thực sự thì, chị ấy không có một quan điểm cao lắm về đàn ông. Mặc dù chị ấy dường như có thích thú việc bầu bạn của họ...đi săn, bắn súng, bài bạc, và vân vân..”
“Và vân vân,” Alex lặp lại mỉa mai. “Chị gái em có bất kỳ người bạn ‘đặc biệt’ nào không?
Câu hỏi dường như làm Penelope lúng túng. Mặc dù cô không hiểu rõ ý của anh lắm, cô vẫn sẵn lòng trả lời. “Đặc biệt ư? Chà...ờ...Lily có bầu bạn khá thường xuyên với một người đàn ông tên là Derek Craven. Chị ấy đã nhắc đến anh ta trong các bức thư gửi cho em.”
“Craven?”Giờ thì toàn bộ bức tranh bẩn thỉu đã hiện rõ. Môi của Alex cong lên vì ghê tởm. Bản thân anh là một thành viên của câu lạc bộ Craven. Anh đã gặp người chủ hai lần. Dễ hiểu tại sao Lily Lawson lại chọn kết hợp cùng một người đàn ông như vậy, một kẻ từ khu đông được giới thượng lưu biết đến đầy khinh miệt như một kẻ “mới phất”. Không nghi ngờ gì Lily có phẩm hạnh của loại gái điếm, vì một “tình bạn” với Craven không thể còn mang ý nghĩa nào khác. Làm sao một người phụ nữ được sinh ra trong một gia đình đứng đắn, được trang bị sự giáo dục và mọi nhu cầu vật chất theo mong muốn, lại chìm vào sự ðê hèn nhý vậy? Lily đã tự nguyện chọn lấy nó, từng bước đường một.
“Lily chỉ đơn thuần là quá sôi nổi cho loại cuộc sống chị ấy được sinh ra,” Penelope nói, đoán được ý nghĩ của anh. “Mọi thứ có thể đã khác với chị ấy, nếu chị ấy không bị phụ tình cách đây nhiều năm. Sự phản bội và nhục nhã, bị bỏ rơi như thế...em tin rằng nó dẫn chị ấy đến rất nhiều thứ khinh suất. Ít nhất đó là những gì Mama nói.”
“Sao cô ta lại không- ” Alex ngừng ngang, nhìn về hướng cửa sổ. Anh đã bị báo động bởi một âm thanh bên ngoài, tiếng lạch cạch của bánh xe trên nền đường rải sỏi. “Mẹ em có chờ người nào đến thăm hôm nay không?”
Penelope lắc đầu. “Không, thưa ngài. Đó có thể là người phụ may, đến chỉnh sửa cho đồ đạc của em. Nhưng em tưởng là ngày mai cơ.”
Alex không thể giải thích tại sao, nhưng anh có một cảm giác...một cảm giác rất tồi tệ. Các dây thần kinh của anh lóe lên một cảm giác cảnh báo. “Hãy xem đó là ai.” Anh mở tung cánh cửa thư viện. Sải bước dọc sảnh ngoài lát đá hoa cương trắng xám với Penelope theo gót, anh vượt qua vị quản già lớn tuổi, Silvern. “Ta sẽ lo việc này,” anh nói với Silvern, và đi tới cửa trước.
Silvern khịt mũi bất đồng trước hành vi không chính thống của đức ngài, nhưng không nói một lời phản kháng.
Một chiếc xe đen mạ vàng lộng lẫy không có huy hiệu đến đỗ ở cuối còn đường trải sỏi dài. Penelope đến đứng cạnh Alex, run rẩy trong bộ váy mỏng khi cơn gió thổi qua. Đó là một ngày mùa xuân đầy sương, lạnh và thoáng đãng, với những đám mây trắng cuồn cuộn trên đầu. “Em không nhận ra cỗ xe,” cô lẩm bẩm.
Một người hầu mặc chế phục màu xanh và đen lộng lẫy mở cửa cỗ xe. Anh ta kiểu cách đặt một bậc thang hình chữ nhật nhỏ trên nền đất cho người khách được tiện nghi.
Rồi cô hiện ra.
Alex đứng im như hóa đá.
“Lily!” Penelope kêu lên. Với một tiếng khóc mừng rỡ cô chạy nhanh tới chị gái mình.
Cười hồ hởi, Lily bước xuống nền đất. “Penny!” cô vung tay ra quanh Penelope và ôm lấy em cô, rồi giữ em cô cách một cánh tay. “Chúa ơi, em là một tạo vật thật thanh nhã làm sao! Mê hồn! Đã hàng năm trời rồi chị mới được gặp em – không từ khi em còn bé xíu, và giờ thì nhìn em này! Cô gái xinh đẹp nhất nước Anh.”
“Ồ, không, chị mới là người xinh đẹp.”
Lily bật cười và lại ôm em cô. “Thật tử tế làm sao, khi bợ đỡ bà chị già nua ế chồng tội nghiệp của em.”
“Chị không giống bà chị già nua ế chồng tí nào hết,” Penelope nói.
Bất chấp sự sửng sốt của Alex, cảm xúc của anh đã tập hợp lại để sẵn sàng đánh trận, anh cũng phải đồng ý. Lily xinh đẹp trong bộ váy xanh dương đen và chiếc áo choàng nhung viền lông chồn. Tóc cô, không bị giữ lại bởi một dải ruy băng nào cả, cong lại xinh xắn quanh thái dương và nằm thành búi trước đôi tai thanh nhã của cô. Thật khó mà tin rằng cô cũng chính là người phụ nữ kỳ dị đã mặc quần bó màu mâm xôi và cưỡi ngựa như cánh đàn ông. Má ửng hồng và đang mỉm cười, cô trông như một người vợ trẻ giàu có trong một cuộc viếng thăm xã hội. Hay giống một gái điếm quý tộc.
Lily thấy anh khi cô nhìn qua vai Penelope. Không chút xấu hổ hay thậm chí là một dấu vết lo lắng, cô gỡ mình khỏi em gái và đi lên những bậc thang tròn tới chỗ anh đang đứng. Giơ một bàn tay nhỏ ra với anh, cô mỉm cười trâng tráo. “Xông thẳng vào doanh trại quân địch.” Cô thì thầm. Hình ảnh cái quắc mắt sấm sét của anh khiến đôi mắt đen của cô lóe lên thỏa mãn.
Một cách khôn ngoan Lily kìm mình khỏi cười toe toét thẳng thừng. Làm Raiford nổi khùng lên sẽ chẳng được việc gì cả. Dù vậy anh ta đang giận dữ. Chắc chắn anh đã không mong chờ cô sẽ hiện ra trên ngưỡng cửa căn điền trang nông thôn của mình. Ồ, cô cũng đã không mong chờ sẽ thích thú điều này đến thế! Cô chưa bao giờ cảm thấy niềm vui sướng thuần khiết trong việc phá hủy một người đàn ông. Vào lúc cô xong việc với Wolverton, toàn bộ thế giới của anh ta sẽ bị lộn tùng phèo.
Cô không cảm thấy hối tiếc chút nào cho những việc cô đã lên kế hoạch. Thật đáng bất bình, cặp đôi Wolverton và em gái cô. Sự sai lầm của nó hiện ra rõ ràng ngay chỉ bằng việc liếc qua hai người đó. Penny yếu ớt như một cây cỏ lông ngỗng vậy, mái tóc vàng của cô tỏa ánh sáng mềm mại của một đứa trẻ. Cô không được phòng thủ trước những kẻ ức hiếp và dọa dẫm cô, không nhờ cậy được vào ai ngoại trừ cúi xuống giống như một cây sậy thanh tú đối mặt với một cơn bão hung dữ.
Và Wolverton còn đáng sợ gấp mười lần những gì Lily nhớ về anh ta. Nét mặt anh, cay nghiệt hoàn hảo và xa cách, với đôi mắt xám sáng sủa, phần nhô ra nghiêm nghị của cằm anh...không có chút trắc ẩn, không chút dịu dàng nào trên khuôn mặt ấy. Sức mạnh thú tính của cơ thể anh, tất cả cơ bắp và sự căng thẳng gân guốc, hiện ra rõ ràng bất chấp bộ quần áo văn minh. Anh ta cần một người phụ nữ cay độc như mình, vô cảm trước những lời châm chọc chua cay của anh ta.
Alex lờ bàn tay của Lily. Anh nhìn cô chằm chằm lạnh lẽo. “Đi đi,” anh gầm gừ. “Ngay bây giờ.”
Một cơn giá lạnh tràn qua lưng cô, nhưng Liy vẫn mỉm cười từ tốn. “Đức ngài, tôi mong được gặp gia đình mình. Đã quá lâu rồi.”
Trước khi Alex có thể đáp lời, anh nghe thấy tiếng kêu của Totty và George từ đằng sau.
“Wilhemina!”
“Lily...trời ơi...”
Lặng im, tất cả đều đóng vai một bức tranh đông cứng. Ánh mặt họ tập trung vào hình hài nhỏ nhắn của Lily. Nhanh chóng vẻ vênh váo và tự mãn trên khuôn mặt Lily nhạt đi, cho đến khi cô giống như một cô bé ngập ngừng. Bồn chồn hàm răng trắng của cô cắn vào bờ môi dưới thanh tú. “Mama?” cô hỏi êm ái. “Mama, mẹ sẽ thử tha thứ cho con chứ?”
Totty òa khóc và đi tới trước, mở rộng cánh tay mũm mĩm. “Wilhemina, con đáng nhẽ có thể đến từ trước. Mẹ cứ sợ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại con nữa!”
Lily chạy ào tới bà, vừa cười vừa khóc. Hai người phụ nữ vừa ôm chặt và vừa trò chuyện cùng nhau.
“Mama, mẹ chẳng thay đổi gì cả...và hãy xem mẹ đã làm cho Penny rực rỡ đến thế nào...con bé là trung tâm của mùa vũ hội...”
“Con yêu, chúng ta đã nghe những câu chuyện thêu dệt khủng khiếp về những việc làm bất cẩn của con...mẹ luôn lo lắng, con biết đấy...chúa nhân từ, con đã làm gì với tóc mình thế này?”
E dè Lily nhấc một tay lên những lọn tóc xoăn ngắn của cô và cười toe toét. “Nó quá khủng khiếp ư, Mama?”
“Nó hợp với con,” Totty thừa nhận. “Khá là thích hợp, thực vậy.”
Lily nhìn thấy bố cô và chạy nhanh tới bên ông. “Papa!”
George vụng về vỗ vỗ tấm lưng mảnh mai của cô, và dịu dàng đẩy cô ra. “Được rồi, được rồi, không cần phải quá lên nữa. Trời ơi, con đã gây ra cảnh tượng gì thế. Và ngay trước mặt ngài Raiford. Con đang gặp rắc rối gì ư? Tại sao con lại đến chỗ này trong mọi chỗ? Và lúc này trong mọi lúc?”
“Con không gặp rắc rối gì cả,” Lily nói, mỉm cười với cha cô. Họ có cùng vóc người nhỏ nhắn tương đồng, đứng gần như mặt giáp mặt. “Con đáng nhẽ sẽ đến sớm hơn, nhưng con không chắc lắm về việc đón nhận con. Con muốn chia sẻ niềm vui thích với đám cưới của Penny. Đương nhiên là nếu sự hiện diện của con làm bá tước không hài lòng, con sẽ rời đi ngay lập tức. Con không mong sẽ gây ra rắc rối gì cho bất cứ ai. Con chỉ nghĩ rằng mình có thể được cho phép ở đây một tuần hoặc hơn.” Cô liếc Alex và thêm vào thận trọng, “Con sẽ cư xử tốt nhất trong khả năng của mình. Con sẽ là một vị thánh thực sự.”
Ánh mắt của Alex xuyên qua cô như cột băng. Anh bị khích động muốn nhét cô lại cái xe ngựa hoa mỹ kia và bảo người lái xe đi thẳng tới Luân Đôn. Hay một chốn nóng hơn nhiều. (em đoán là địa ngục đây ^_^)
Đương đầu với sự im lặng của anh, Lily ra vẻ lo sợ. “Nhưng có lẽ không có đủ phòng cho con ở đây?” Cô nhướn cổ lên nhìn vào dinh thự cao chót vót, để ánh mắt cô trải dài qua hàng dãy cửa sổ và ban công vô tận.
Alex nghiến chặt răng vào với nhau. Bóp cổ cô sẽ là khoái lạc tuyệt diệu nhất trong đời anh. Anh hiểu rõ cô đang làm gì. Từ chối cô bây giờ sẽ vẽ anh như một tên đê tiện không mến khách trong mắt gia đình cô. Penelope đã bắt đầu nhìn anh với vẻ rụt rè lo âu rồi.
“Alex,” Penelope khẩn cầu, đi đến bên anh và đặt một bàn tay lên cánh tay anh. Đó là lần đầu tiên cô từng tự nguyện chạm vào anh. “Alex, có đủ phòng ở đây cho chị gái em mà, phải không? Nếu chị ấy nói chị sẽ hành xử mình thật tốt, em chắc chắn rằng chị ấy sẽ thế.”
Lily kêu trìu mến. “Giờ thì, Penelope, đừng để chúng ta làm bá tước phải bối rối. Chị sẽ tìm ra vài dịp khác để gặp em, chị hứa đấy.”
“Không, em mong chị ở lại.” Penelope khóc, các ngón tay cô siết chặt trên cánh tay Alex. “Làm ơn, đức ngài, làm ơn cho phép chị ấy ở lại đây!”
“Không cần phải cầu xin,” Alex lẩm bẩm. Làm sao anh có thể từ chối hôn phu của mình khi cô đang nài xin anh trước mặt gia đình, quản gia, và mọi người hầu trong tầm tai nghe? Anh trừng mắt với Lily, mong chờ được thấy một tia sáng thắng lợi trong mắt, một cái xếch tự mãn trên môi cô. Nhưng cô đeo một nét mặt kiên nhẫn có thể trở thành Joan of Arc. Quỷ tha ma bắt cô ta đi! “Làm bất cứ những gì em muốn.” anh nói với Penelope. “Chỉ cần giữ cô ta khỏi tầm mắt ta!”
“Ôi, cảm ơn ngài!” Penelope lao đi vui sướng, ôm lấy Lily và Totty. “Mama, thế không tuyệt diệu ư?”
Giữa tràng cảm kích mạnh mẽ của Penelope, Lily lặng lẽ đến gần Alex. “Raiford, tôi e rằng ngài và tôi đã có một khởi đầu tồi tệ,” cô nói. “Đó hoàn toàn là lỗi của tôi. Chúng ta không thể quên đi cuộc săn đẫm máu đó và bắt đầu lại sao?”
Cô vô cùng chân thành, vô cùng ngay thật và làm mủi lòng. Alex không tin điều đó một tẹo nào. “Cô Lawson,” anh nói với sự chậm rãi có chủ ý, “nếu cô làm bất cứ điều gì để ngầm phá hoại quyền lợi của tôi...”
“Ngài sẽ làm gì?” Lily mỉm cười với anh khiêu khích. Không có gì anh có thể làm để khiến cô tổn thương. Những điều tồi tệ nhất đã xảy ra với cô từ lâu rồi. Cô không e sợ gì anh.
“Tôi sẽ khiến cô hối hận suốt quãng đời còn lại của mình,” anh nói êm ái.
Nụ cười của Lily nhạt dần khi anh sải bước đi. Bất chợt lời cảnh báo của Derek đến bên tai cô...Nghe anh đi, cô bé tinh quái. Mặc kệ nó...tránh xa khỏi đường đi của anh ta... Lily đẩy những lời đó ra khỏi tâm trí cô, nhún vai nóng nảy. Alex Raiford chỉ là một người đàn ông, và cô có thể dắt mũi anh ta. Chẳng phải cô vừa giành lấy cho mình một lời mời ở ngay dưới mái nhà của anh ta trong những tuần tới hay sao? Cô nhìn mẹ và em gái cô rồi cười lặng lẽ.