Hai năm sau.
Sân luyện công, Xương Phàm, Hạng Đào phân biệt lẳng lặng đứng hai bên trái phải, bên người có sáu bao cát.
" Uông!"
Hai người đồng thời hét lớn một tiếng, kích thẳng bao cát, khoảnh khắc sáu quyền!
" Bồng! Bồng! Bồng! Bồng! Bồng! Bồng!"
Xương Phàm đánh vỡ bốn, Hạng Đào đánh vỡ hoàn toàn!
" Được rồi! Ta nói đánh vỡ ngoài bốn thì các ngươi có thể bắt đầu giai đoạn huấn luyện thứ hai, hiện tại là thời điểm." Tiếng Hạng Tân cao hứng.
" Tiểu Phàm, ngươi có biết vì cái gì ta coi trọng ngươi như vậy?"
" Không biết." Xương Phàm thành thật trả lời.
" Đào nhi là tu chân kỳ tài cũng không phải là luyện võ kỳ tài, nhưng hắn là con ta, cho nên ta bồi dưỡng hắn. Mà người lại không là kỳ tài luyện võ cũng không phải là con ta, nhưng ta cũng bồi dưỡng ngươi, đây là bởi vì ngươi là suất tài( người có tài thống lĩnh). Ta biết Đào nhi gọi ngươi là lão đại, ngươi vốn lớn hơn hắn một tuổi, nhìn thấy các ngươi có cảm tình tốt như vậy, ta cũng thật cao hứng."
Nếu Hạng Tân biết Xương Phàm luôn luôn xao trá tiểu đệ, không biết hắn còn có thể cao hứng nổi nữa không!
Tiếp theo Hạng Tân trịnh trọng nói: " Không chỉ các ngươi đang tiến hành giai đoạn huấn luyện đầu tiên, còn có một vạn tuổi trẻ tinh anh do ta chọn lựa từ các nơi cũng đang huấn luyện, chỉ là các ngươi bị chiếu cố có điều nhiều hơn mà thôi, bọn họ cũng không kém hơn các ngươi bao nhiêu, hiện tại ta giao một vạn người này ta các ngươi."
" A! Ta sợ ta không được." Xương Phàm là một đứa nhỏ hơn mười lăm tuổi, lúc này hoảng sợ.
" A a, yên tâm, giai đoạn huấn luyện thứ hai chính là tiêu diệt cường đạo sơn tặc trong khu vực quản hạt của ta, bọn họ nhân số rất ít, tính kỷ luật không mạnh, một vạn người là đủ rồi, huống hồ ta đã phái phó tướng của ta làm tham mưu, nếu ngươi có sai lầm lớn hắn sẽ chỉnh ngươi, bình thường hắn sẽ không quản chuyện gì."
Tiếp theo Hạng Tân tràn ngập hy vọng nhìn Xương Phàm nói: " Trong hai năm nếu người của các ngươi có thương vong ít hơn nhân số của đạo tặc, các ngươi chính là tân Phi Hổ quân. Lần này ta không chỉ muốn huấn luyện Phi Hổ quân tương lai, còn muốn bồi dưỡng đại nguyên soái tương lai!"
" Bằng những lời này của hầu gia, mẹ nó, chơi luôn." Xương Phàm cảm động, thầm hạ quyết tâm quyết không làm Hạng Tân thất vọng.
Sau nửa tháng chỉnh đốn, Xương Phàm làm thống soái, Hạng Đào làm đại tướng, Từ Kiền làm giám quân, một vạn chuẩn Phi Hổ quân xuất phát.
Tôn Tử viết: " Không chiến mà có thể khuất phục được người, là việc thiện trong thiện. Thượng binh phạt mưu, tiếp theo phạt giao, tiếp theo phạt binh, cuối cùng công thành."
Đây là lời mà Xương Phàm tâm niêm cả một đời.
Hắc Phong Trại một ngàn người, trại chủ nhát gan cẩn thận, đe dọa dụ hàng( ta có một vạn, chính là Phi Hổ quân!)
Hoàn Sơn Lĩnh tám trăm người, địa thế hiểm yếu, vây nhưng không đánh, đoạn tuyệt nguồn nước, mười ngày đầu hàng(ngay cả nước tiểu cũng uống, thực kiên cường!!!"
Lô Kì Sơn hai ngàn người, mỹ nhân kế( Hiện đang làm em rể, lại đi khi dễ đại tẩu của hắn, cuối cùng lão nhị được lên, kỳ thật chỉ là một kĩ nữ), li gián kế, ba đầu lĩnh tự giết lẫn nhau, mười ba ngày phá.
Vô Thiên Đạo đoàn, ba trăm người, giết người cướp hàng, không chuyện ác nào không làm, lấy vàng bạc hấp dẫn, giết sạch!!!
....
Đánh rắn đánh ngay đầu, còn những tiểu thế lực liên tục đầu hàng, Xương Phàm rất là đắc ý, ngay cả Từ Kiền cũng không thể không bội phục, mà Hạng Đào thực buồn bực, Phi Hổ quân căn bản không có cơ hội lịch lãm a! Nhưng cũng có vài trường chiến đấu, lực chiến đấu của bọn họ đích xác rất mạnh, phi thường mạnh!
Trừ mỗi ngày hành quân ra, chính là huấn luyện trận pháp, trong đó trận pháp hỗn chiến là năm người một tổ nhỏ, tổ nhỏ cùng tổ nhỏ lại tương liên lẫn nhau, Xương Phàm cùng Hạng Đào cũng gia nhập, dùng lời nói của Xương Phàm chính là : " Làm người chính là, trí, tín, nhân, dũng, nghiêm." Mới có thể cùng binh lính đồng cam cộng khổ."
Vì thế tổ của Xương Phàm: viễn chiến, Trường Thương Xương Phàm.
Cận chiến, Đại Đao Hạng Đào.
Phòng ngự, Đại Thuẫn Thủ Đồng Chiến, hắn là con của Đồng Hổ, cao hai thước, tráng kiện như một con gấu, nhưng làm người rất hàm hậu thật thà.
Công kích từ xa, Cung Tiễn Thủ Liêu Tư Khải, cũng giống như Xương Phàm xuất thân từ thợ săn, thân thủ nhanh nhẹn.
Cường kích thủ, Lang Nha Bổng Trương Phí, cũng là một người cao hai thước chẳng khác gì con gấu, nghe nói song chưởng có thể giơ lên một tảng đá lớn nặng ngàn cân!
Bình thường bọn họ huấn luyện cùng một chỗ, lấy huynh đệ xưng hô, kiến lập tình nghĩa chiến hữu sâu sắc, mặc dù dưới sự lãnh đạo anh minh của Xương Phàm, chiến tích của bọn họ cũng không nhiều
Nửa năm sau, cường đạo sơn tặc hoặc bị tiêu diệt hoặc ẩn núp hết, Xương Phàm bọn họ trở lại Hàn Xương thành.
" Hoan nghênh! Hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh! Phi Hổ quân khải hoàn quay về!" Dân chúng hai bên ngã tư đường hoan hô ầm ĩ.
Xương Phàm, Hạng Đào, đang cưỡi ngựa đi đầu.
" Ta đã nói! Chúng ta đánh tan cường đạo sơn tặc, nói như thế nào cũng vì dân chúng làm ra chuyện tốt, lão đại, ngươi xem xem, ha ha." Hạng Đào đắc ý nói.
Liêu Tư Khải phía sau thừa cơ nói: " Lão đại, ngươi không biết, dân chúng đã truyền tụng xưng ngài là thần."
" Bọn họ nói như thế nào?" Xương Phàm cũng thật cao hứng.
" Các nàng nói ngài từng mang theo mười người xâm nhập vào ổ cướp, giết sạch hơn một ngàn sơn tặc, còn có, ngài hét lớn một tiếng thì Hắc Phong Trại trại chủ liền bị dọa tè ra quần, quỳ đi ra đầu hàng!"
" Ai! Vốn là sự thật mà, truyền tới truyền lui đã phô trương như vậy, có đôi khi thật sự là bất đắc dĩ a!!!" Xương Phàm ra vẻ lão thành lắc đầu thở dài nói.
" Ta đây lập tức nói cho bọn họ sự thật." Liêu Tư Khải vội vàng nói.
" Trở về, ai cần ngươi đi nói cho bọn họ sự thật, ngươi theo chân bọn họ nói: ta mang theo hơn mười người sao chứ? Chỉ một mình ta! Tên Hắc Phong trại chủ kia ta còn chưa có hống thì hắn cũng đã quỳ xuống đầu hàng!" Xương Phàm cười xấu xa.
" Không đúng không đúng, ta cũng cùng lão đại tiến vào ổ cướp, tiếng hô kia là ta hống đó!" Hạng Đào lập tức chen lời.
" Dù sao đều là giả, còn có ta nữa." Liêu Tư Khải nhỏ giọng lầm bầm!
" Còn có ta, còn có ta." Ngay cả người thành thật như Đồng Chiến, Trương Phí cũng kêu lên!? Xuất mồ hôi a!
Từ Kiền chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Trong hầu phủ, Hạng Tân bày tiệc chúc mừng, hắn thật cao hứng, Xương Phàm bọn họ hoàn thành rất giỏi, so với dự tính còn đẹp hơn thật nhiều.
" Đào nhi, tiểu Phàm, các ngươi lớn lên rồi!" Đây là câu đầu tiên khi Hạng Tân nhìn thấy bọn họ.
Đúng a! Có người tuy tuổi lớn, nhưng không có trải qua nhân sinh, cho nên cảm giác bản thân cũng không thành thục. Có người, tuy tuổi còn rất nhỏ, lại trải qua quá nhiều chuyện, bọn họ sớm không còn đơn giản như là một tiểu hài tử.
Xương Phàm mới ra đời đã không có mẫu thân, còn nhỏ đã có tang cha, chịu đựng đủ mọi nhân gian khổ nạn, nhờ vào bản thân gian nan sinh tồn, sau lại đi vào hầu phủ, mỗi ngày không ngừng khiêu chiến cực hạn, chân đau đến đứng cũng không đứng nổi, lại không hề than khổ, vẫn kiên trì huấn luyện, thân thể đạt tới cực hạn lại nghiên cứu binh pháp...Vừa sau mười lăm tuổi đã đảm nhận thống lĩnh vạn người, trong bất tri bất giác, hắn đang thuế biến( thay đổi)! Hắn đã lớn lên! Có thể đơn độc đối diện!
Thuế biến chính là năng lực của hắn, ngàn năm sau khi hắn suất lĩnh hơn mười vạn tiên nhân tại tiên giới đại chiến, binh pháp lần đầu tiên xuất hiện tại thế giới chỉ tôn sùng tu vi của một người. Thuế biến chính là tâm tính của hắn: dũng cảm, kiên cường, có hằng tâm, có nghị lực, có thể nếm được cái khổ mà người thường không nếm nổi, có thể nhẫn nhịn cái nhẫn mà người thường không thể nhẫn! Vì tu chân truyền kỳ sau này của hắn mà xây dựng nên một trụ cột kiên cố nhất! Đây là lời sau này.
Tiệc mừng công, trong một mảnh vui sướng, Xương Phàm cũng thật cao hứng, đối với hắn mà nói, có thể đạt được sự khẳng định của Hạng Tân, là thành quả lớn nhất của hắn.
" Hầu gia, thấy ngài có tâm sự." Xương Phàm chú ý tới ưu lự của Hạng Tân.
" Ai! Xuất đại sự! Hôm nay thật cao hứng, ngày mai ta mới nói cho ngươi!' Hạng Tân bất đắc dĩ nói.