“Chào các người! Ta gọi là Diệp Vũ! Rất hân hạnh được biết các ngươi!”, Diệp Vũ lười nhất màn chào hỏi, vì thế hắn đồng thời chào bốn vị vương cùng một lúc.
Trên mặt Diệp Vũ ngay cả vẻ tươi cười cũng không có.
Bốn vị vương đều có chút ngạc nhiên, nguyên nhân cũng không phải là vì thái độ của Diệp Vũ mà là do trên người hắn toát lên hai khí chất âm lãnh cùng cao ngạo đan xen tồn tại đan xen.
“Diệp Vũ huynh đệ, lời vô nghĩa ta cũng không muốn nói nhiều, nếu ngươi chịu đến Đông Minh Thành của ta thì ta cam đoan ngươi không cần làm gì cũng có thể cơm áo không lo, cả ngày tiêu dao khoái hoạt, vong hồn ở địa bàn của ta gặp ngươi sẽ như gặp ta, không ai dám mở miệng nói một chữ “không” đối với ngươi”, Đông Giang Vương hành văn ngắn gọn tỏ rõ thành ý của mình.
“Ha ha! Đông Giang, ngươi nghĩ Diệp Vũ huynh đệ là người thế nào? Thân là Lệ quỷ cấp chín, Diệp Vũ huynh đệ dĩ nhiên hứng thú với việc tập luyện Minh võ”, Nam Hồ Vương vừa cười vừa nói tiếp, “Diệp Vũ huynh đệ, ta có thể cam đoan, chỉ cần ngươi ở lại Nam Minh Thành này thì ta sẽ cung cấp tất cả những gì mà ngươi cần”
Nghe xong lời của Đông Giang Vương cùng Nam Hồ Vương, Diệp Vũ rốt cuộc đã biết lý do tại sao cả bốn vương đều chạy tới nơi này, nguyên lai là muốn mình gia nhập vào phe cánh của một người trong số bọn họ.
Hơn nữa, Diệp Vũ cũng đã nhìn ra Đông Giang Vương và Tây Hà Vương có cùng ý tưởng đen tối, còn Nam Hồ Vương và Bắc Hải Vương mở miệng lại khớp với nhau.
Kỳ thật hắn không cần thế lực, bản thân Diệp Vũ cũng không nghĩ tới, lúc này trong lòng hắn chỉ quan tâm đến một vấn đề duy nhất: làm sao để trở lại nhân gian báo thù.
“Các vị đại ca, ta muốn trở về Nhân giới, xin hỏi có ai biết cách nào không?”, Diệp Vũ mặt không chút thay đổi nhìn thẳng bốn vị vương mà hỏi.
Đưa mắt nhìn nhau một hồi, Nam Hồ Vương dường như hoàn toàn không tiêu hóa nổi câu hỏi của Diệp Vũ, đột nhiên hắn quay sang Đông Giang Vương rống lớn, “Đều là do Đông Giang ngươi gây rối khiến Diệp Vũ huynh đệ không thèm ở lại Quỷ giới này!”
“Liên quan gì đến ta! Theo ta thấy thì Diệp Vũ huynh đệ bị ngươi làm cho tức giận, cái gì mà bảo chu cấp này nọ, ngươi cho rằng ngươi là ai, thần tiên chắc?”, Đông Giang Vương nói hợp tình hợp lý.
Nam Hồ Vương còn chưa đáp trả thì Bắc Hải Vương đã nổi trận lôi đình lớn tiếng nói, “Nếu không phải hai người các ngươi xuất hiện ở đây không đúng lúc thì hiện tại chúng ta đã cùng Diệp Vũ huynh đệ uống trà ở thành phủ!”
“Nè! Bắc Hải, ngươi thật không biết xấu hổ, Diệp Vũ huynh đệ vẫn còn chưa quyết định mà ngươi đã thay hắn quyết định, ngươi tưởng rằng Lệ quỷ cấp tám thì giỏi lắm sao! Đúng là chẳng ra làm sao...!”, miệng mồm của Tây Hà Vương này dường không...đàng hoàng lắm!”
Ngửi thấy mùi thuốc súng giữa bốn vị vương càng lúc càng đậm, Diệp Vũ nhanh chóng lớn tiếng nói, “Ta chỉ muốn hỏi xem có cách nào trở lại Nhân giới hay không, ngoài ra không có ý gì khác!”
Chỉ là lúc này có muốn giải thích thì cũng vô ích, một trận ác chiến đã bùng nổ, kẻ động thủ đầu tiên chính là vong hồn có cấp bậc cao nhất: Bắc Hải Vương.
Đối đầu với Bắc Hải Vương chính là kẻ có miệng mồm ác độc nhất: Tây Hà Vương.
Mà kẻ đang chiến đầu kịch liệt với Nam Hồ Vương chính là Đông Giang Vương mặc áo trắng.
Chỉ thấy Bắc Hải nhanh chóng di động cước bộ, hai chân dùng tốc độ khinh khủng không ngừng chuyển động trên mặt đất, nhìn từ xa như thể hắn đang trôi bồng bềnh trên không trung.
Tiếp cận gần sát thân thể Tây Hà, Bắc Hải dừng bước chém xuống một quyền mạnh mẽ, hướng thẳng vào đầu Tây Hà.
Không dám khinh thường, Tây Hà nâng hai tay lên đỡ một chiêu này của Bắc Hải.
Cùng lúc đó, tay kia của Bắc Hải lại xuất một quyền thoi thẳng vào bụng Tây Hà.
“Con mẹ nó chứ! Bắc Hải, hỗn đản nhà ngươi, lão tử liều mạng với ngươi!!!”, Tây Hà hô to một tiếng, thanh Phượng Minh Đao bằng tinh thiết lập tức xuất hiện trong tay.
Tây Hà tự biết chống cự không lại Bắc Hải liền lấy vũ khí ra.
“Ha Ha! Tiểu gia hỏa này muốn chơi!”, Bắc Hải hoàn toàn không chút kích động mà chỉ cười sang sảng, sau đó Ngưng Sương Kiếm màu bạc cũng đồng thời xuất hiện trên tay phải của hắn.
Tiếp đó là một trận đao quang kiếm ảnh, tiếng kim loại va chạm nhau đinh đinh bang bang thanh thúy dễ nghe, vài tia lửa từ trên không trung chiếu xuống, ngẫu nhiên sẽ có vài tàn lửa rơi trúng mắt.
Bên kia, trận chiến của Nam Hồ cùng Đông Giang cũng đã phát triển thành xung đột vũ trang.
Đôi Lưu Kim Chùy bằng đồng trên tay Nam Hồ mặc sức rồng bay phượng múa, mỗi lần công kích đều vô cùng mạnh mẽ, không hề lưu tình.
Đôi Ngư Trường Kiếm trên tay Đông Giang lại tả xung hữu đột, mỗi lần công kích đều nhanh như chớp, cố gắng đạt đến một chiêu hạ gục đối phương.
Hai người tiến tiến lui lui không ai nhường ai, Nam Hồ lấy sức mạnh làm ưu thế, Đông Giang thấy tốc độ làm sở trường.
“HA!”, một tiếng hét lớn truyền vào tai Nam Hồ cùng Đông Giang, người phát ra tiếng hét đó chính là Bắc Hải bên kia.
Cúi thấp thân mình ngăn trở một đòn tấn công của Tây Hà, Bắc Hải thuận thế ngồi xổm xuống rồi nâng Ngưng Sương Kiếm xoay ba trăm sáu mươi độ đâm thẳng tới.
“Phập” một tiếng, chỉ thấy bụng Tây Hà bị rạch một vết thương thật dài, máu tươi không ngừng ứa ra ngoài.
Không giống với sắc máu đỏ tươi của nhân loại, máu của vong hồn lại là màu đen.
Ôm bụng, Tây Hà cau mày cả nửa ngày không nói một câu.
Nhìn thấy Tây Hà bị thương, Đông Giang cùng lúc rống ra một tiếng cơ hồ lập tức bộc phát sức mạnh kinh người.
Tay trái dùng Ngư Trường Kiếm đón chặn một chùy của Nam Hồ, tay phải thuận thế đâm lên phía trước, bởi vì tốc độ cực nhanh nên Nam Hồ căn bản không kịp né tránh.
Bị Ngư Trường Kiếm đâm vào trong thịt, trên cánh tay trái của Nam Hồ liền lưu lại một lỗ thủng nhỏ rõ ràng, khi mũi kiếm từ trong thịt rút ra, máu đen cũng theo đó bắn ra ngoài.
Hai người đã bị thương nên chiến trường tạm thời ngưng lại, Bắc Hải cùng Đông Giang đều nhanh chóng phân biệt chạy tới xem xét thương thế của Nam Hồ cùng Tây Hà.
Khi xác nhận thương thế bằng hữu không đáng lo ngại, bốn vị vương lại tiếp tục chém giết một lần nữa, chỉ là tình huống không giống lần trước, lần này là hai chọi hai cùng một chỗ.
Bốn vị vương chiến đấu càng lúc càng kịch liệt, cuối cùng đã đến bước không thể chặt chém đối phương ra nhiều khúc thì không buông tha.
“Dừng tay cho ta! Bốn tên ngu ngốc, người ta cũng đã đi rồi mà các ngươi còn ở đó chém với giết!”, một thanh âm vừa hùng hậu vừa uy nghiêm truyền vào tai mọi người.
Nghe được thanh âm kia, bốn vị vương không hề do dự liền lập tức ngừng chiến đấu.
Chỉ cần nghĩ một chút liền biết, nhân vật có thể khiến bốn vị vương trở nên dễ bảo như vậy đương nhiên chỉ có Chí tôn Quỷ giới Diêm La Vương!
“Các ngươi đi theo ta!”, Diêm La Vương nói xong liền xoay người đi về hướng đông bắc.
Nguyên lai tại khoảng thời gian bốn vị vương đang đánh nhau kịch liệt thì Diệp Vũ đã yên lặng rời đi.
“Đây đã là niên đại gì rồi mà Quỷ giới vẫn còn dùng vũ khí lạnh để đánh nhau, đúng là lạc hậu!”, lúc rời đi Diệp Vũ để lại một lời phát biểu vô cùng cảm thán.
Chính xác, lúc này khoa học kỹ thuật trên Nhân giới vô cùng phát triển, súng ống đạn pháo đã bị cho là lạc hậu, hiện tại chiến tranh đã tiến vào thời đại vũ khí hạt nhân.
Đối với việc Quỷ giới tôn trọng Minh võ, Diệp Vũ quả thật nhàm chán đến cực độ.
Mục đích của Diệp Vũ không phải là rong chơi ở Quỷ giới, thế nhưng hắn lại không ngờ Diêm La Vương mang theo bốn vị vương vừa chém giết kịch liệt với nhau ban nãy tới đây tìm mình.
“Diệp Vũ, còn không mau bái kiến Chí tôn Quỷ giới Diêm La Vương!”, thanh âm của Đông Giang Vương vang lên bên tai hắn.
“Chào ngươi! Diêm La Vương!”, Diệp Vũ vẫn sắc mặt như cũ mà mở miệng chào hỏi.
Hơi ngẩng đầu lên, Diệp Vũ phát hiện Diêm La Vương trước mắt không hề xấu xí như trong phim ảnh vẫn thường miêu tả, ngược lại, trông hắn mặc dù đã vào tuổi trung niên nhưng thoạt nhìn vô cùng anh tuấn.
Không so đo tính toán Diệp Vũ vô lễ, Diêm La Vương nhìn sang bốn vị vương nói, “Nghe kỹ cho ta, sau này không ai trong các ngươi được phép hạn chế Diệp Vũ, ta tự có an bài đối với hắn, rõ chưa?”
“Dạ rõ! Diêm La Vương!”, bốn vị vương lúc này không còn chút khí phách nào, thoạt nhìn rất giống bốn nhi đồng ngoan ngoãn.
Kỳ thật bọn họ e ngại Diêm La Vương cũng không phải vì quyền lực của hắn, mà là vì tu vi Minh võ của hắn không ai bì kịp, cho dù bốn người bọn họ liên thủ thì cũng không đảm bảo có thể chiến thắng Diêm La Vương.
“Diệp Vũ, ta đã quyết định cho ngươi đến U Minh Sơn để luyện tập Minh võ, đến lúc đó ta sẽ ngươi tự mình lựa chọn vũ khí và công pháp, cuối cùng, ngươi còn có thể yêu cầu ta một chuyện, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ thựa hiện”, Diêm La Vương nhìn Diệp Vũ mà nói.
“Thật sao? Yêu cầu gì cũng được?”, Diệp Vũ hơi ngẩng đầu liếc mắt hỏi.
Trông thấy Diêm La Vương gật đầu một cách chắc chắn, Diệp Vũ nhanh chóng lớn tiếng nói, “Ta có việc quan trọng cần trở về Nhân giới, chỉ cần hai ngày là tốt rồi!”
“Thật xin lỗi! Yêu cầu này ta không thể làm được! Ngươi hãy đổi sang một yêu cầu khác đi!”, Diêm La Vương vô cùng thành thật.
Diệp Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, nếu ngay cả Chí tôn Quỷ giới Diêm La Vương còn không thể, vậy ai mới có thể đây?
“Diêm La Vương, ta chỉ có một yêu cầu này, nếu thật sự không còn cách trở về Nhân giới, ta đây cũng chẳng đòi hỏi gì nữa cả!”, Diệp Vũ vô cùng uể oải nói.
Diêm La Vương nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, sau đó chậm rãi nói, “Ta chỉ nói là ta không thể, cũng không nói là không có cách”
Nghe được câu này của Diêm La Vương, Diệp Vũ tựa hồ thấy được hy vọng, hắn hỏi cực nhanh, “Có cách gì? Xin ngươi hãy nói cho ta biết! Mặc kệ thế nào ta cũng nhất định làm được!”
“Chờ đến lúc ngươi có thể đơn đả độc đấu đánh bại ta, ta sẽ nói cho ngươi biết phương pháp trở về Nhân giới!”, Diêm La Vương nghiêm túc nói.
Diệp Vũ cũng không phải hạng người thích kì kèo mặc cả, nếu Diêm La Vương đã nói như vậy thì từ nay về sau hắn cũng chỉ có thể liều mạng cố gắng đạt đến trình độ đó.
Dường như sực nhớ ra điều gì, Diệp Vũ vừa chỉ vào bảng hiệu trên áo trước ngực vừa nhìn Diêm La Vương nói, “Ta muốn sửa tên, không biết có được không?”
Diêm La Vương gật đầu.
Một thanh niên mặc trang phục đen tuyền từ đầu đến chân đang đứng trên bậc thang bên ngoài thành phủ Không U Thành, đây chính là trang phục mà Diệp Vũ đã nhận được từ chỗ Diêm La Vương, đoạn thời gian ngắn vừa qua Diệp Vũ luôn được Diêm La Vương chiếu cố, quả thật rất thoải mái.
Diệp Vũ ngẩng đầu nhìn dòng dung nham cuồn cuộn bên trên, hắn tự nói với chính mình, “Diệp Vũ yếu đuối kia đã chết, từ nay về sau...ta gọi là Dạ Vũ!”
Lúc này, thanh niên trước mắt toàn thân tỏa ra sát khí, hắn đã không còn là Diệp Vũ lúc trước mà đã trở thành một Dạ Vũ lãnh khốc, một Dạ Vũ cao ngạo, một Dạ Vũ một lòng một dạ nghĩ đến báo thù, một Dạ Vũ mà không một kẻ nào có thể bắt nạt.
-o0o-