Tên đại ca của Thất Long bang chợt cảm thấy hai mắt cay xè, y gào lên đau đớn, bụng nhói lên một cái, cảm giác đau đớn liền lan ra khắp cơ thể.
Hà Tiểu Vũ tung cả bao vôi bột ra, không chỉ mình tên đại ca dính trấu mà cả hai tên côn đồ khác đứng ngay sau y cũng gặp nạn, hai tay bưng mắt kêu gào thảm thiết.
Hà Tiểu Vũ cầm chủy thủ đâm một nhát giết luôn tên đại ca, hắn dùng một tay bịt mồm bịt mũi, cả người lao về phía trước, mũi chủy thủ sắc bén lại đâm vào bụng một tên côn đồ khác.
Bọn Thất Long bang chưa kịp phản ứng lại thì từ trên bờ tường ở hai bên ngõ lại có vôi bột được tung ra, tiếp đó có bốn người bịt mặt nhảy từ trên tường xuống, chẳng nói chẳng rằng vung đao chém luôn.
Bọn Thất Long bang mắt bị dính đầy vôi sống cay xè, mở mắt ra còn không được chứ đừng nói gì tới chuyện đánh trả, chẳng mấy chốc cả bảy tên đều bị đám Hà Tiểu Vũ chém chết.
Bảy thi thể nằm ngập trong vũng máu, trong không khí xung quanh đầy mùi máu tanh nồng.
Hà Tiểu Vũ khắp người dính đầy vôi sống chính đang ngồi xổm ở một góc tường mà nôn mửa, nôn tới mức hai mắt trắng dã, trông giống đã nôn cả túi mật ra ngoài rồi.
Bốn tên lưu manh chẳng khá hơn được là bao, có ba tên cũng nôn đến trợn trắng mắt, một tên còn lại thì ngồi phệt xuống giữa vũng máu.
Đây là cảm giác ghê sợ, buồn nôn sau khi giết người lần đầu tiên, chỉ là một phản ứng rất bình thường của con người mà thôi.
Một tên lưu manh thở hổn hển, giọng run run nói:" Đại....Đại ca....Làm sao bây giờ?"
Một lúc chết bảy mạng người thì kể ra cũng được coi là một vụ đại huyết án, nếu như không xử lý ổn thỏa thì quan phủ chắc chắn sẽ lập án điều tra.
Hà Tiểu Vũ rất vất vả mới đứng dậy được, hắn cố gắng bình tĩnh lại, nói:" Tìm bao vải lại đây, đem thi thể nhét vào rồi khiêng lên bờ tường..."
Hà Tiểu Vũ chân vẫn còn run run, tứ nhi mềm nhũn cả ra, có điều hắn giờ đang làm đại ca, một khi làm đại ca thì phải có khí phách cùng sự quyết đoán cho ra dáng một đại ca, nếu không thì sao có thể chỉ huy được huynh đệ dưới quyền chứ.
Hang ổ của bọn Thất Long bang, cũng chính là hang ổ của đám Bạch Hùng bang trước kia, chỉ cách hiện trường có một bức tường mà thôi.
May mà sắc trời tối đen như mực, ngõ hẻm này lại nằm ở chỗ vắng nên không có người qua lại, Hà Tiểu Vũ chỉ huy bốn tên lưu manh trước tiên đem thi thể khiêng lên bờ tường rồi vứt vào trong sân.
Di chuyển xong bảy thi thể thì năm người cũng mệt rã người, còn về phần vết máu dưới đất, trên tường thì do trời tối quá, nhìn không rõ được nên chỉ có thể đợi trời sáng sẽ quay lại xử lý sau.
Mà việc giải quyết bảy cái bao vải chứa thi thể ở trong sân như thế nào cho tốt cũng là một vấn đề rất đau đầu.
Sau khi uống vài bát hoàng thang lót dạ, lá gan cũng lớn hơn nhiều, Hà Tiểu Vũ lục lọi bảy thi thể một hồi, hắn tìm được hơn hai mươi lượng bạc. Hà Tiểu Vũ lấy thỏi bạc lớn nhất cất vào trong ngực áo, phần còn lại thì đem chia cho bốn tên lưu manh.
Nhìn quanh khu vườn sau mọc đầy cỏ dại cao tới tận hông, Hà Tiểu Vũ nở một nụ cười. Khu đất này không phải là một nơi chôn cất rất tốt đó sao?
Chôn cất thi thể xong xuôi thì cũng chẳng mấy chốc nữa là trời sáng, Hà Tiểu Vũ cùng đám lưu manh tắm rửa sạch sẽ rồi tiếp tục ngồi uống rượu, tiện thể bàn luận một chút về những bước phát triển của các thế lực gia tộc, hắc bang ở trong thành.
Bạch Hùng bang, không biết thằng đầu đất nào đặt cái tên nghe khó chịu như vậy, Hà Tiểu Vũ muốn đổi tên thành " Trung Hoa lâu ".
Thoáng một cái giết bảy mạng người, Hà Tiểu Vũ không biết có xảy ra rắc rối gì không, để an toàn hắn dặn dò bốn tên lưu manh cứ ẩn náu trước đã, nếu như không có vấn đề gì thì sẽ ngầm phát triển thành viên, hàng tháng lại đến các cửa hàng thu tiền bảo kê. Không nên quá khoa trương, phải cố thu mình lại mà hành động.
Trung Hoa lâu nếu thêm cả đại ca là Hà Tiểu Vũ thì mới chỉ có năm người, lực lượng yếu tới mức chính hắn cũng cảm thấy như đang chơi đùa vậy. Nhưng hiện giờ hắn cũng không muốn quá khoa trương, tránh để có người hữu tâm chú ý mà thôn tính luôn Trung Hoa lâu.
Thừa lúc trời còn chưa sáng tỏ, đám Hà Tiểu Vũ lặng lẽ quay lại hiện trượng vụ án để rửa sạch vết máu ở dưới đất, trên tường, sau đó Hà Tiểu Vũ mới nghênh ngang quay trở lại cửa hàng.
A Bảo cũng bị Đỗ đại tiểu thư phạt gác đêm cùng hắn, cả đêm qua cứ phải thấp thỏm không yên, giờ thấy Hà Tiểu Vũ trở lại mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Còn chưa nói được với nhau câu nào thì đã có một vài người thợ chăm chỉ tới quét dọn cửa hàng, để cho Hà Tiểu Vũ cùng A Bảo đang ngáp sái quai hàm trở về Đỗ phủ.
Vừa mới tiến vào cổng lớn thì đã có mấy ánh mắt bắn thẳng về phía hai người, mấy ánh mắt đó lạnh lùng khiếp người, sắc bén như kiếm, tựa như muốn đâm xuyên qua ngực hai người vậy
Hà Tiểu Vũ cảm thấy bầu không khí nặng nề một cách kỳ lạ, trái tim hắn không khỏi đập rộn lên.
Trong cổng lớn có sáu đại hán thân thể vạm vỡ, khuôn mặt uy mãnh dọa người đứng thành một hàng, trang phục của sáu người giống hệt nhau, thuần một màu đỏ tươi như máu, ngay cả vỏ kiếm cũng vậy. Cả người phát ra một cỗ khí thế lạnh lùng.
Đỗ phủ từ trên xuống dưới, bao gồm cả Đỗ lão gia tử, hai vị phu nhân, Đỗ đại tiểu thư, Đỗ nhị công tử, quản gia, nha hoàn, gia nô... mấy chục người đều tập trung ở sân, trông ai cũng căng thẳng, vẻ mặt lo lắng bất an.
Có hai lão già áo đen hông giắt bội kiếm chắp tay đứng ở một bên, thấy Hà Tiểu Vũ với A Bảo đi tới thì ném ánh mắt âm lãnh về phía hai người.
Ánh mắt hai lão già này sắc bén như kiếm, Hà Tiểu Vũ nhìn vào thì mắt thấy đau nhức, lồng ngực thấy nặng nề như muốn nổ tung, khó chịu muốn ói máu, làm hắn sợ đến mức hết cả buồn ngủ.
Đỗ Bạch y đánh mắt ra hiệu cho hai người, nhỏ giọng nói:" Hai vị đại nhân, hai người bọn họ đêm qua bị phạt gác ở..."
Đúng lúc này, vài đại hán mặc trang phục đỏ tươi chạy từ trong phủ ra, khom mình hành lễ với hai lão già áo đen:" Bẩm đại nhân, không phát hiện ra điều gì khả nghi."
Hai lão già áo đen hừ một tiếng rồi nghênh ngang rời đi, đám đại hán mặc trang phục đỏ tươi theo đằng sau, Đỗ lão gia tử khom người cung tiễn bọn họ.
Hà Tiểu Vũ nhỏ giọng hỏi mọi người mới biết, trong cung có một vị đại nhân đến làm việc trong thành bị kẻ gian phục kích, sau đó mất tích. Toàn thành đang tiến hành lục soát trên quy mô lớn để truy tìm tung tích của vị đại nhân đó cùng kẻ gian.
Trái tim hắn lại đập rộn lên.
Vị đại nhân đang mất tích kia chẳng lẽ chính là tên quỷ xui xẻo bị mông hắn đè chết?
Người chết ở trong Đỗ phủ, Đỗ lão gia tử sau khi phát hiện chắc đã lặng lẽ thủ tiêu thi thể, dù sau người phải đau đầu cũng là lão .
Có điều lúc này hắn vừa giải quyết bọn Thất Long bang, không ngờ lại gặp đúng cơn sóng gió này. Con lạy trời phật, đừng để đám quan binh đó sờ đến gáy con.
Sau khi nói mấy câu ứng phó với Đỗ đại tiểu thư, cơn buồn ngủ của hắn lại kéo về làm díu cả hai mắt, trở về phòng mình, hắn liền ngả lưng xuống giường ngáy o o.
Khi Hà Tiểu Vũ tỉnh dậy thì trời đã xế chiều rồi.
Mấy ngày gần đây, cho dù hắn có ngủ bao lâu thì vẫn cứ thấy buồn ngủ, ngủ ít hay ngủ nhiều thì cả ngày vẫn muốn ngủ.
Vừa mới ngủ dậy, thế mà khi ăn cơm vẫn ngáp lấy ngáp để, khiến cho đám A Bảo đều lắc đầu cười không thôi.
Một đám huynh đệ đến vây quanh hắn, ai ai cũng nhìn chằm chằm một bầu rượu nhỏ trên bàn hắn mà nuốt nước miếng ừng ực.
Làm đến cấp quản gia thì mỗi bữa tối đều được cho một bầu rượu nhỏ, đãi ngộ kể ra cũng không tệ.
A Bảo nuốt nước miếng, giọng nịnh nọt:" Vũ ca, ngươi uống từ từ..."
Hà Tiểu Vũ thấy A Bảo cùng đám huynh đệ bám dính quanh người mình, người nào người nấy nuốt nước bọt ừng ực thì hào phóng đem bầu rượu đưa cho A Bảo.
Thời này đều lấy rượu thay trà, không nói đến nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng có thể uống mấy chén, nhưng Hà Tiểu Vũ quen uống bia lạnh rồi, nào đã từng uống loại rượu nhạt như pha nước lã này, vì thế mới đưa cho đám A Bảo uống.
" Cảm ơn Vũ ca!" A Bảo cẩn thận cầm lấy bầu rượu, miệng ngoác ra cười, ngoác rộng tới mức có thể nhét cả nắm tay vào.
Hà Tiểu Vũ ăn no cơm mà A Bảo còn chưa uống xong bầu rượu, bên cạnh có mấy người đã được chia cho một ngụm nhỏ còn đang liếm liếm môi tận hưởng dư vị, nuốt nước bọt nhìn A Bảo uống rượu.
Hà Tiểu Vũ đứng dậy, vỗ vai A Bảo nói:" Nên đi luyện công đi thôi!"
Không ngờ A Bảo lại " A " một tiếng đau đớn, bầu rượu trong tay rơi xuống đất vỡ tan.