Hoa vẫn còn là hoa, cổ thụ vẫn mãi là cổ thụ, toàn bộ màu sắc mê li huyền ảo của thế giới vẫn chẳng chút đổi khác gì.
Có khác biệt đi chăng nữa chính là một người, đó là La Cách!
Từ khi hắn tĩnh lại, liền như con cá trong nước muốn thoát ra ngoài. Toàn bộ thế giới lúc ấy đối với hắn đều dường như lúc nào cũng chìm ngập trong luồng hào quang diêu động, quây cuồng. Hoa đó, cây này, sắc thái kia đều như biến thành một bức họa, một bức họa phối cảnh đầy tuyệt mỹ. Phía sau bức họa dường như còn có một thứ khác. La Cách rất muốn xem, thậm chí không kềm được tự chủ, muốn xé bỏ lớp sơn vẽ bên trên để xem cho rõ. Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn chỉ là một con cá trong cái bình thủy tinh, mỗi lần nhảy lên, là mỗi lần bị đẩy bắn trở lại.
Hạ qua thu tới, La Cách hồi phục dần dần, hay nói đúng hơn, là khôi phục lại dần mọi tập quán xấu xa trước đây. Có điều, hắn thôi không còn kiểm tra tay của mình nữa, không kiểm tra xem nó đã biến thành một khúc xương hay chưa.
La Cách có thể cảm giác rõ ràng sự tồn tại của Thần chi bổn nguyên. Cái đôi mắt sáng trắng ấy, những đường cong rõ rệt như đao khắc ấy, rồi những gợn động nhẹ nhàng dưới làn áo trắng... thỉnh thoảng tràn về não hắn giống như cơn mộng. Và thế là, ngay lúc đó, lòng La Cách lại bừng lên cơn hỏa diễm, bức rứt khó chịu vô cùng.
Sự thù ghét của Tử linh pháp sư đối với bổn năng thiên sứ tịnh không làm mờ phai sự háo sắc của La Cách, thậm chí còn từ từ bị nó áp đi. Rất nhiều quý tộc đều có bản tính cố chấp tuyệt đối. Điều đó lại càng đặc biệt rõ ràng ở trên người của La Cách. Nhưng đại đa số quý tộc đều biểu hiện sự cố chấp của mình thông qua niềm tự tin sâu đậm rằng bản thân họ so với người thường đều ưu việt hơn. Còn cách nghĩ của La cách lại đơn giản hơn nhiều. Đó là hắn tin chắc mình có thể dùng Thần chi Bổn nguyên để tái tạo ra được một Quang thiên sứ để làm sủng vật.
Trước đây, La Cách chưa bao giờ có khát vọng mãnh liệt như vậy. Nhưng Quang thiên sứ đã khắc ghi trong lòng hắn một dấu ấn đặc biệt. Hắn cho rằng mọi cá nhân trên thần giới ở trên cao đều phải làm như thế. Có sủng vật là thứ mà một ma pháp sư cấp 7 trở lên mới có tư cách và bản lĩnh làm được. Dựa vào tinh thần lực của La Cách, vong linh pháp sư đặc biệt chọn lưu lại và dung hợp thêm với tri thức về ma pháp trận, cộng thêm Thần chi Bổn nguyên thuần khiết, do đó chỉ cần ma lực của hắn đạt được cấp 3 pháp sư, thì có thể miễn cưỡng triệu hoán được sủng vật cho bản thân.
Phí Tư là một vị pháp sư cấp 9. Ma pháp Thực nghiệm thất là một tòa tiểu lâu hai tầng u tĩnh. Đáng lẽ với thực lực của Phí Tư, có thành tựu thêm hai cấp ma pháp nữa cũng không thể được đãi ngộ như vậy. Nhưng Phí Tư lại là một vị luyện kim thuật sĩ có tài, và có nhiều tạo nghệ. Đó là điều trọng yếu hơn thực lực ma pháp nhiều! Bỡi vì ma pháp vật phẩm cao cấp chính là thứ quý báu nhất đối với các ma pháp sư và giới quý tộc.
Đương nhiên, vẻ ngoài của La Cách không khiến ai thích. Sở dĩ Phí Tứ thu hắn làm học đồ, một mặt là vì cách nịnh nọt vuốt mông ngựa của hắn rất tài, mặt khác là vì La Cách đã được Phí Tư khảo nghiệm kỹ càng khi đối mặt với thật nhiều bảo thạch. La Cách tuyệt chẳng phải là quân tử gì, nhưng vì hiểu rõ cái đạo lý "Vì cái lợi lớn nên bỏ qua cái lợi nhỏ trước mắt", nên hắn làm ra vẻ rất thật thà, đáng tin.
Ngoài ra, còn có một nguyên nhân sâu xa nửa trong lòng Phí Tư, đó là vì y xuất thân từ giới bình dân, tuyệt đối muốn hưởng thụ lối sinh hoạt được một vị "quý tộc" hầu hạ. Sau khi nhiều lần tìm kiếm truy hỏi, Phí Tứ và La Cách ngày càng tìm được tiếng nói chung thân thiết, tình thân thiện của họ ngày càng thâm sâu. Cho dù là gì đi nữa, Phí Tư vô cùng cao hứng khi thấy La Cách đột nhiên như phát điên, tập trung nghiên cứu ma pháp trận và khổ tu ma lực.
"Lão sư, phù hiệu xiêu xeo vẹo vẹo của ma pháp trận dùng làm cái gì?"
"Giống như chú ngữ ngươi học vậy, những phù hiệu này họa ra để tụ tập năng lượng ma pháp trong không gian tương ứng. Dùng những ma pháp tài liệu khác nhau sẽ vẽ ra những pháp chú có công năng khác nhau. Công năng của một ma pháp trận sẽ do các năng lượng lớn hay nhỏ tụ tập được, chủng loại vật chất và trình tự phát huy ma lực trên đó tạo thành.
"Vậy phương thức tổ hợp ma pháp trận chẳng phải là quá nhiều hay sao?"
"Cái đó thì đương nhiên, tài liệu còn ghi rằng có hàng trăm loại ma pháp tài liệu khác nhau, hàng chục loại ma pháp năng lượng thuần chính khác nhau, và đương nhiên bao quát luôn những loại thần lực cũng khác nhau nốt. Thêm vào đó là chuyện có thể khống chế năng lượng lớn nhỏ, đường đi, thời gian pháp chú... Tất cả tổ hợp lại thành con số vô cùng vô tận ma pháp trận. Những ma pháp trận hiện hữu đều là xuất phát từ vô số lần thất bại trước đây của tiền nhân mà tổng kết lại thành.
"Nếu như ma pháp trận này bị vẽ sai, khi bị khởi động có hậu quả gì hay không?" Vừa hỏi xong, La Cách đã thầm mắng mình ngu ngốc. Chẳng phải hắn thỉnh thoảng nghe những vụ nổ phát sinh trong Thực nghiệm thất của Phí Tư đó sao? Đó chẳng phải là minh chứng rõ nhất cho câu hỏi này hay sao?
Dù sao thì vận khí của La Cách thật ra không tệ, là một luyện kinh thuật sĩ, pháp lực của Phí Tư chẳng ra gì, nhưng tri thức về ma pháp trận của y lại vô cùng tinh thông.
Ma pháp học viện của Lai nhân có ba phần tư học sinh đều là quý tộc. Đối với những quý tộc hạ cấp như La Cấp thì việc chịu những cái nhìn khinh miệt là chuyện thường. Quý tộc học sinh hầu hết đều không chịu học tập khắc khổ như học sinh bình dân, nhưng sự hơn hẳn về ma pháp trang bị khiến họ có thể chiến đấu ngang tay với học sinh bình thường. Còn học sinh bình thường thì do tài lực thua kém, nên chỉ còn biết sử dụng phương thức khổ tu để đề cao ma lực. La Cách không có chút tài lực nào để mua ma pháp trang bị, lại không chịu khổ tu như bình dân, nên thật lực cứ bình bình, đôi khi có thể đánh thắng một trận so tài, nhưng đối thủ đều là bách tính đầu trần ngoài học viện mà thôi.
Ngày lại qua ngày, trời dần trở nên lạnh lẻo. Những người quen của La Cách tựa hồ không tin vào sự thay đổi của hắn. Tên tiểu tử mập lùn và vô sỉ đó hiện giờ mỗi ngày cứ hết chúi đầu đọc sách trong thư quán, thì lại đóng cửa ngồi trong phòng minh tưởng. Theo sự gia tăng dần dần của ma lực, đến một ngày hoa tuyết bay đầy trời, ma lực của La cách cuối cùng đã đạt đến chuẩn mực của một vị ma pháp sư cấp 3.
Trong những ngày này, La Cách có một phát hiện hết sức bất ngờ, đó là sau vụ thân thể bị lén lén lút lút cải tạo, giờ thân thể hắn đã tích đầy một lực lượng đầy tính xung kích và các giác quan mẫn tiệp như dã thú. "Hiện giờ mặc dù ngươi là một con người, nhưng có thể nói là một ma thú" Tử linh pháp sư đưa ra một luận định như thế. Ở giai đoạn sơ kỳ của Linh hồn dung hợp, La Cách còn có thể dùng ý thức để giao đàm với Tử linh pháp sư. Nhưng đến hiện giờ, linh hồn của hai người đã hoàn toàn dung hợp thành một, không phân rõ ai là ai nữa. Nhưng hiển nhiên, lời luận định như thế chỉ có thể phát xuất từ một kẻ hiểu rõ kết cấu thân thể của con người và ma thú là như thế nào - Tử linh pháp sư!
Một điều bất ngờ nữa đến từ tinh thần lực. Vào những buổi chiều cật lực tranh đấu với mớ nguyên lý rối rắm về Phong hệ ma pháp trận, đôi mắt sáng quắc trước đây thỉnh thưởng lại hiện lên thiêu đốt thần kinh của hắn. Lúc đó, hắn thầm bảo "Thiệt là rất muốn uống mẹ nó một ly rượu giải cái ứa gan trong lòng!"
La cách nghĩ tới ly rượu đặt ở cạnh bàn. Hai mắt đầy khát vọng ấy của hắn vẫn tiếp tục chìm trong hải dương ma pháp trận, nhưng vẫn phát hiện ly rượu từ từ xoay xoay bay tới trước mặt. Theo sự ngạc nhiên của La Cách, ly rượu rớt mạnh lên đầu hắn, khiến rượu bồ đào chảy ướt cả người.
Từ lúc ấy, La Cách phát hiện tinh thần lực của hắn có thể dùng để không chế vật thể di động. Kinh qua mấy tháng luyện tập không lo không nghĩ, cuối cùng hắn cũng có thể ngồi một chỗ mà tống cổ mấy con mèo ăn vụn ra khỏi cửa.
Điểm ma pháp năng lực này xem ra hơi phiền phức và vô dụng, nhưng điểm lý giải bổn nguyên thế giới do vong linh pháp sư lưu lại khiến La Cách lờ mờ nhận ra nó cực kỳ có ích. Mãi những năm về sau, La Cách mới biết đó là sản phẩm của Vong Linh pháp sư giật giây tác quái đối với mình. Và cái gọi là nhận định sáng suốt cho tương lại ấy thực ra chỉ là khứu giác trời cho của một kẻ đầy âm mưu thâm hiểm và tiểu nhân.
Không cần biết là chuyện diễn ra như thế nào, những ngày tháng vĩ đại cuối cùng cũng đến với hắn. La Cách gần như mừng đến điên cuồng khi phát hiện pháp trận đầy màu sắc xuất hiện trong phòng mình. Pháp trận triệu hoán sủng vật này cần phối hợp với Thần chi bổn nguyên, do đó không thể không bổ sung nhiều biến cải. Hầu hết sủng vật của pháp sư đều là hồ tiểu yêu, quạ đen, mèo đen hay những ma vật nhỏ bé, dùng chủ yếu cho việc trinh sát.
Ma thú triệu hoán có mối liên hệ linh hồn trực tiếp nhất đối với ma pháp sư. Sủng vật chết cũng mang đến trọng thương cho chủ. Với điều này mà xét, Phí Tư đã từng tuyên bố La Cách giỏi lắm cũng chỉ triệu hoán ra heo rừng hay chuột chũi là cùng. Ý nghĩa chiến đấu của sủng vật không lớn lắm đối với pháp sư, cho dù đó là hắc hổ cũng không ngoại lệ. Thay vì dùng sủng vật để chiến đấu, pháp sư thường dùng triệu hoán thú, uy lực vừa lớn lại vừa an toàn.
Việc ngâm xướng chú ngữ của La Cách đã hoàn thành. Ma lực bắt đầu chảy vào pháp trận, từ ngoài vào trong. Từng phù hiệu trong ma pháp trận bắt đầu sáng lên, các loại hào quang bật lên sáng lòa, giao kết vào nhau.
Khi toàn bộ pháp trận cùng sáng rực, thì tiếng ma quỷ gào thét và tiếng thánh ca của thiên đường cùng cất lên, giao hòa vào nhau. Đầu La Cách toát đầy mồ hôi, gân xanh nổi vồng lên. Hắn kiệt lực bảo trì yêu cầu vô cùng vô tận về ma lực của pháp trận.
Ở giữa ma pháp trận từ từ xuất hiện một làn sương khói màu đen, không ngừng tích tụ lại một dạng dịch thể như thủy ngân. Đám dịch thể màu bạc này càng lúc càng nhiều. Khi nó cao bằng đầu người, thì làn vụ khí tản mát hết, để lại một dạng vật chất như thủy ngân không ngừng xoay chuyển biến hóa toàn thân.
La Cách lại niệm thêm một loại chú ngữ, đưa tay phóng đám vật chất đó lên không. Rồi một luồng nước màu vàng từ từ bắn ra từ trong tay hắn, rơi bám lên đám vật chất đó. Đám vật chất đó đột nhiên chuyển động điên cuồng, phún ra một luồng hắc vụ, bày ra toàn bộ pháp trận.
La Cách vô lực ngồi xuống một bên, mặt tràn đầy hy vọng, tập trung nhìn vào pháp trận. Ánh mắt màu bạc vẫn không ngừng chớp lóe trước mặt hắn. La Cách hiểu rằng, sinh vật sắp hình thành là một thứ chưa từng tồn tại trên thế giới này. Nhưng chẳng cần biết nó là cái gì, hắn chỉ hy vọng, sủng vật của hắn tạo ra phải có một đôi mắt lấp lánh ánh bạc.
Làn vụ khí tan đi, La Cách không còn biết nói gì, chỉ còn biết nhìn trân trân vào sủng vật mình mới tạo. Đó là một xương khô lâu dở dở ương ương!
(Hết chương 3)