Tuyết bắt đầu rơi. Lai nhân thành như được khoác lên trên người một chiếc áo màu trắng bạc. Ánh dương quang chiếu qua từng đốm băng trên cây tán xạ ra những sắc thái vô cùng mới mẻ. Những cái dơ dáy thối tha và ác độc trong thành thị dường như bị tẩy sạch hết mọi dấu vết.
Năm nay, mùa đông đến khá sớm trên Lai nhân thành, lại chính là hợp với tâm ý của quý tộc và bọn nhà giàu. Quý phu nhân và các tiểu thư cũng đến lúc khoe ra những lễ phục mùa đông đã chuẩn bị cầu kỳ sẵn sàng đâu ra đấy cả rồi.
Nhưng, khu Tác Luân nằm ở phía Tây nam thành vốn là khu của bần dân, lại dường như bị bỏ quên. Những người dấn thân trong các nghề nghiệp thấp hèn đều sinh sống ở đây. Đây cũng là thiên đường của tội phạm.
Mùa đông đối với dân cư khu này là một chuyện chẳng lấy gì làm tốt đẹp. Những căn phòng ọp ẹp hư hỏng cần phải được tu bổ, quần áo chống rét để chịu hết mùa đông cũng cần phải được chuẩn bị.
Ở ngoài rìa của khu Tác Luân, La Cách đang đứng trước một tòa tiểu lâu hai tầng cũ kỹ. Hắn vừa ý nhìn cái chỗ ở mới của mình. Tòa tiểu lâu này có vị trí cực tốt, dĩ nhiên là đối với thiểu số người giống như La cách vậy. Cách tiểu lâu không xa là một bãi tha ma không lớn, chung quanh lâu có trồng những cây sồi to. Cho dù đang là ban ngày, chỗ này vẫn có vẻ vô cùng âm u.
La Cách mang tâm tình khoan khoái đẩy cửa bước vào trong. Căn tiểu lâu này xem ra đã bỏ hoang nhiều ngày, những đồ đạc không lấy gì làm nhiều ở trong đã phủ đầy bụi băm và mạng nhện. Cửa sổ lá sách hầu như hư hại hết phân nửa, cạnh phòng khách có một cầu thang gỗ hướng lên tầng hai.
Tầng hai có ba phòng, một lớn hai nhỏ. Phòng lớn được La Cách chuẩn bị dành làm riêng cho mình một cái thư phòng. Còn hai phòng nhỏ, một để dùng làm nơi để đồ, một làm một thực nghiệm thất. Có trời mới biết La Cách có thể thực nghiệm ra cái gì, chí ít là ở hiện tại.
Do vị trí đặc thù, tòa tiểu lâu này ngốn của hắn gần hết 50 đồng vàng. Đấy là một khoản tiền đủ để hắn làm sinh hoạt phí và học phí suốt một năm. Tuy nhiên, trong túi của La Cách hiện giờ còn tới 350 đồng vàng. Đây là số tiền bán thanh pháp trượng lấy được của dong binh pháp sư.
Thanh pháp trượng ấy vốn không tệ, viên thủy lan thạch có phẩm cách khá cao, là thứ có thể trợ giúp rất tốt cho ma pháp sư thuộc thủy hệ. Do chiến tích của La Cách rất huy hoàng, một mình mà diệt luôn hai chiến sĩ cùng một ma pháp sư của đối phương, Luân Tư và mọi người đều không hề so đo gì công nhận pháp trượng được quy về sở hữu của La Cách. Sau khi La Cách dùng thời gian mấy ngày tổng kết cuộc chiến hôm đó, nhận ra món đồ này không có ý nghĩa lớn, bèn đem nó bán lấy 400 đồng vàng.
La Cách chưa bao giờ có số tiền lớn như vậy. Lão Lý Phất Tư tử tước chỉ thu thuế giỏi lắm là 300 đồng vàng một năm, tự nhiên sẽ không có số tiền dôi dư nhiều để cho con trai. Hơn nữa, quý tộc dù sa sút đến đâu cũng phải chứng minh ta đây là quý tộc, cần phải giao tế và phô trương một chút. Vấn đề kinh tế càng lúc càng trầm trọng khiến tính tình của lão Lý Phất Tư hung tợn vô cùng, nên La Cách nào dám xin tiền của cha?
Chờ cho La Cách thiết kế nội thất cho gọn gàng, thì cũng phải mất thêm một khoảng 20 đồng vàng nữa. Lúc này La Cách vừa ý ngồi trên giường trong thư phòng của mình. Theo cách thưởng thức sự việc của hắn, gần như không có gì là bất hợp lý khi có giường trong thư phòng. Xung quanh hắn hiện giờ bày đầy đồng vàng. Có trời mới biết một đứa con của quý tộc sa sút đối với tiền vàng có khát vọng như thế nào. Sau khi đếm đi đếm lại không biết bao nhiêu lượt, La Cách cuối cùng mệt quá ngủ vùi, thậm chí ngủ đến mặt trời ngả về tây đến tận chiều ngày hôm sau.
"A a a...!" La Cách vươn vai ngáp dài, từ giường ngồi dậy, vô số đồng vàng kêu đinh đinh đang đang rớt xuống đất. Âm thanh này quả thật là dễ nghe.
Ngủ cho đẫy giấc tự nhiên sẽ tĩnh, đếm tiền thì đếm đến vọp bẻ rút gân mới thôi. Đó là sinh hoạt hạnh phúc nhất của La Cách.
Suốt một tháng sau đó, La Cách cứ đi đi về về cái ổ nhỏ của mình, đồng thời cũng tự thiết kế thêm nhiều cơ quan bẫy rập bên trong nó. Luân Tư và những người khác trước sau cùng đến thăm nhà mới của La Cách, mỗi người đều đưa ra không ít chủ ý, tự nhiên là để chơi khăm cũng nhiều, nhưng thỉnh thoảng cũng có vài điểm xuất sắc. Đương nhiên, những thứ bố trí khỉ gió này có uy lực hữu hạn, chỉ là về mặt âm hiểm thì có thừa.
Trong thời gian này La Cách lại học thêm một phép thuật mới, "Hỏa diễm thủ chỉ". Nó dựa vào ngón tay để phun ra một một luồng lửa dùng giết địch nhân. Tuy nhiên, uy lực của một phép thuật cấp 2 đương nhiên là có hạn.
Khi phát hiện tinh thần lực mới chỉ có thể điều khiển vật trong vòng nửa mét, La Cách lại bắt đầu khổ luyện. Tuy nhiên, ngoại trừ có thể tống khứ những con mèo mập hơn một chút, một tháng trôi qua mà hắn không thấy chút tiến bộ gì. La Cách cuối cùng cũng hiểu rõ cục thịt mỡ chẳng thể nào nuốt một cái là trôi ngay, nên nhiệt huyết có phần giảm sút, bắt đầu đi tìm bọn Ai Đặc làm trò quỷ tiếp.
La Cách gần như quên đi bản thân gã còn có một cái khô lâu.
"Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí", có bột mới gột nên hồ, điểm đạo lý này dĩ nhiên La Cách hiểu rõ. Cuộc chiến ở "Quán rừng sồi" khiến Ai Đặc cùng mấy tên khác đau như cắt cùng nhận ra đạo lý này. Mấy người không hẹn mà cùng mua sắm các trang bị cao cấp, tự nhiên bao quát những thứ chẳng phù hợp lắm với thân phận kỵ sĩ và phong độ quý tộc.
Thứ La Cách mua là một cái Tinh linh tí nỗ (Nỗ tiễn nhỏ cầm vừa trong tay của tinh linh) vô cùng tinh xảo, một lần có thể bắn ra ba mũi tên, trên còn phụ thêm một phù chú giản đơn dùng để gia tăng lực xuyên thấu. "Cái thứ này đối với tên mập ta sẽ có nhiều điểm hữu dụng đây." La Cách mặt dày mày dạn nói với Ai Đặc. Ai Đặc cũng có đồng cảm tuyệt đối, thậm chí còn kiến nghị bôi thêm thuốc mê lên các mũi tên, và được La Cách tiếp thu tuyệt đối.
Mấy tên dù sao cũng hiền lành bớt vài tháng không đi ra ngoài. Ngoại trừ việc mua trang bị tốn của chúng không ít tiền, thì nguyên nhân chủ yếu là sợ gặp lại mấy tên dong binh lúc trước. Chỉ cần một người trong những tên ấy nhận ra họ, thì có thể đủ đánh đuổi cả bọn chạy dài. Tuy nói là đối phương không thể công nhiên giết chết một quý tộc, nhưng gây ra cái khổ đối với thịt da thì không thể miễn được. Hơn nữa dong binh hầu hết là những hảo thủ chuyên dụng hình. Mỗi khi nghĩ đến kỹ năng lên gối của nữ võ sĩ, Luân Tư dù sao vẫn không lạnh mà rung, vô ý thức khép chặt hai đùi.
-------o0o-------
Cách Lai nhân thành về phía tây hai trăm dặm là thủ phủ của Ba Phạt Lợi Á Công Quốc, chính là thành phủ của Lý nhĩ thành. Áo Phỉ La Khắc lúc này đang hứng trí nghiên cứu báo cáo về La Cách và mọi người, đặc biệt là chuyện La Cách bôi thuốc độc lên tên nỏ cùng thiết kế những cơ quan trong căn nhà nhỏ của mình.
Thiếu nữ Ai Lệ Tây Tư là người như được kết hợp từ băng sơn và hắc sắc hỏa diễm. Nàng lúc ấy cũng nhẹ đưa ngón tay dài nhấc lấy báo cáo mà Áo Phỉ La Khắc đưa cho, bộ dạng giống như đang tiếp một vật gì đó vô cùng bẩn thỉu.
Móng tay màu lam mơn mởn của nàng thỉnh thoảng lấp lóe hào quang, phát ra những tia sáng yêu kiều diễm lệ. Nàng càng lúc càng chán ghét những con người này, và không hiểu vì sao Áo Phỉ La Khắc lại cảm thấy hứng thú đối với những phế vật đó đến như vậy.
Một luồng hỏa diễm màu đen nhanh chóng trùm lên những trang báo cáo, ngay cả chút bụi bậm cũng không hề lưu lại, trong khi ngón tay lạnh lẽo như băng kia lại chẳng thụ bất kỳ điểm thương hại nào trong luồn lửa ma quái.
Hoàng kim sư tử không hề chú ý đến điều ấy, đứng dậy bước tới cửa sổ. Cửa sổ mở về phương đông, ánh chiều tà khiến cảnh vật phía trước của như được tô lên một lớp huyết hồng. Mục quang của Áo Phỉ La Khắc như xuyên qua khoảng không gian hàng trăm dặm, lạc ở trên thành của Lai nhân.
Ánh chiều tà càng lúc càng hồng, trăm dặm giang sơn trông như huyết. Máu của Áo Phỉ La Khắc cũng từ từ sục sôi, lòng của y như đang hòa tan cùng trời đất. Ai Lệ Tây Tư như chợt ẩn trong ngọn lửa địa ngục màu đen, cũng chăm chú nhìn Áo Phỉ La Khắc đang hòa nhập vào núi sông nhiễm đầy huyết lệ, khí huyết sôi trào. Màu băng trong đôi mắt nàng từ từ tan đi, thay vào đó là một luồng quang mang ánh bạc, nó lóe lên giống như hàn quang trên liêm đao của tử thần vậy.
-----o0o------
Từng lớp tuyết dày bị ánh mặt trời của ngày đầu xuân đốt cho tan dần. La Cách bước ra từ trong Thực nghiệm thất, trầm mặt nhìn nước tan ra rơi xuống tách tách trên mái nhà. La Cách và Phí Tư đã bàn luận suốt một ngày một đêm, thỉnh giáo hết những vấn đề liên quan đến ma pháp trận.
Trong một thế giới bất lương thế này dù sao thì hai sư đồ cũng phải dựa vào nhau. Nhớ lại vố số truyền kỳ về ma phap sư trong truyền thuyết, Phí Tư đột nhiên cảm thán nói: "Muốn trở thành ma pháp sư cường đại, không có tiền thì mãi mãi không thành."
Hai mắt La Cách cũng sáng rực: "Đúng vậy, những trang bị của ma pháp sư vĩ đại đều có trị giá liên thành. Giống như lần trước con lấy được một cây pháp trượng của tên pháp su kia, quả nhiên là có giá trị mấy trăm đồng vàng." Và thế là, chủ đề của cuộc nói chuyện chuyển sang xem xét ma pháp sư nên làm thế nào để có tiền.
"La Cách, ngươi hiện giờ dù sao cũng được tính là có chút tiền. Đương nhiên còn xa lắm mới đủ, thậm chí chỉ dùng để mua ma pháp nguyên liệu thôi cũng chẳng thấm vào đâu. Ngươi theo ta lâu như thế này rồi, lão sư cũng không tặng cho ngươi thứ gì. Chỉ có cái ma pháp giới chỉ (nhẫn ma pháp) này đối với ngươi sẽ có điểm hữu dụng. Nó còn là một khối thủy tinh đen, chất lượng cũng không tệ. Nhưng cái cần là ngươi phải tự lấy nó chế thành ma pháp trang bị. Về mặt ma pháp trận, khi có chuyện gì không hiểu, thì cứ đến đây hỏi ta. Còn những thứ khác chủ yếu phải dựa vào chính bản thân ngươi thôi. Đề cao ma lực không phải là chuyện một ngày hai ngày, nếu ngươi muốn nhanh chóng trở thành hùng mạnh thì phải có tiền trám vào. Có tiền thì có ma pháp trang bị. Thực lực mạnh lên thì càng có nhiều tiền thêm. Trong lịch sử các nhân vật phong vân trên đại lục, chẳng có người nào mà chẳng giàu sánh như một quốc gia cả. Ngay cả các đại ma đạo sư cũng vậy, đều có một hai món thần khí. Còn muốn làm khai quốc nhân vật, đế vương tể tướng thì lại càng cần đến tiền. Những cuộc chiến tranh không phải là thứ đốt tiền hay sao?"
Ý của Phí Tư đến đây vẫn chưa hết: "Muốn kiếm tiền thì phải dựa không ít vào học vấn. Cái đạo kiếm tiền, trước là hiểu thời thế, sau phải hợp lòng người. Phải biết đại thế của thiên hạ, biết xu thế của thời đại, thuận theo thế mà làm, tự nhiên nơi nào cũng thuận buồm suôi gió...
..... Bàn đến chuyện hiểu người, cần phải nhớ nhân lực đôi khi hữu hạn, nhưng nhờ sự thông minh của con người, không chỗ nào là không có thể hết. Có thể tụ anh tài hiền đức trong thiên hạ về dưới tay của mình, thì sự thuận lợi này tăng thêm một bực không cần phải nói gì nữa...
.... Điều cuối cùng là khả năng có thể vứt bỏ, quên mọi thứ đi. Con người quý ở cái là tự biết mình, cần phải có cái dũng biết tự nhận thua. Thua một lần hai lần, chỉ cần không thương đến gân cốt xương thịt, thì lo gì không thể ngóc đầu trở lại? La Cách à, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có thiếu một chút nghị lực và lòng kiên nhẫn thôi. Chuyện này có gấp cũng không được, nếu có thời gian thì hãy đi đọc các thông sử trên đại lục, con đường tiền nhân đã đi ít nhiều gì cũng có điểm đáng học hỏi. Điều quan trọng không phải là ngươi đi nhanh hơn người khác trên một con đường, mà là con đường ngươi chọn đi có chính xác hay không."
La Cách chỉ còn biết vừa nghe vừa trợn mắt há miệng, nhiệt huyết trong lòng từ từ sôi lên sùng sục. Hắn không ngờ lão Phí Tư bình thường ngốc đến phát ớn, thế mà lại có kiến giải kỳ lạ như thế này. La Cách chỉ cảm thấy trước mắt mình mở ra một khoảng đất trời cao rộng, trong lòng tràn đầy hào quang nhu hòa được phát ra từ đám vàng bạc chất cao như núi.
Chiếc ma pháp giới chỉ mà Phí Tư tặng chính là một cái ma lực tăng phúc giới chỉ phổ thông. Nói là ma lực tăng phúc, kỳ thực là trợ giúp người thi pháp có sự khống chế pháp thuật tinh xác hơn, từ đó giảm bớt ma pháp lực khi thi phóng pháp thuật. Từ kết quả mà xét, nó có thể giúp pháp sư phóng nhiều hơn một ma pháp cấp thấp. Nhưng ma pháp giới chỉ phổ thông này là thứ đầu tiên mà La Cách có. Hắn lập tức đeo lên tay, cảm giác trên giới chỉ truyền tới những tia mát lạnh, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn nhiều.
La Cách rảo bước trên đường tiến về căn tiểu lâu của mình. Hắn cảm thấy cả đời này chưa bao giờ có đấu chí bộc phát như hôm nay. Cảnh vật dưới trời đêm tựa hồ phóng ra những hào quang vàng chóe. Vàng bạc, châu báu, mỹ nữ như đang múa lượn chung quanh La Cách. Ha Ha, hãy nhìn gò ngực kia cao chưa kìa, cặp đùi kia thon dài chưa kìa, quả là đã mắt, quả là giống y như thật!"
Ớ, mà sao gương mặt này dường như quen quen? Vẻ đẹp không tệ a... quá đẹp... Hình như đã gặp qua ở đâu rồi nhỉ? ... Á, đây đâu phải là huyễn giác!" La Cách đột nhiên tỉnh lại từ trong huyễn cảnh, trợn mắt ngơ ngẩn nhìn. Đầu đầu phố nhỏ phía kia, nữ võ sĩ Kỳ Vi đang lơ xơ bước đến trong gió lạnh!
"Ta tìm các ngươi suốt hai tháng rồi!" Từ trong kẽ răng của ả phát ra những âm thanh như chuông báo tử vậy.
(Hết chương 5)