Lí trí và dâm dục như hai con người khác nhau trong đầu Lí Cường bắt đầu diễn ra một trận quyết chiến sanh tử. Kết quả là: lí trí bị thảm tử...
Quay đầu nhìn bốn phía không thấy có bòng người, Lí Cường rón rén học theo cách của bọn trộm đạo dùng ngón tay thấm chút nước bọt định chọc thủng giấy dán cửa. Chỉ thấy giấy dán cửa phòng này không phải là loại giấy bình thường mà là những mảnh tơ lụa tạo thành: "Mẹ nó! Phòng tắm của quý phi cũng khác hẳn nơi khác nữa" Nhưng điều này sao có thể làm phiền hắn được, ngưng tụ nội công vào hai đầu ngón tay, khẽ chích nhẹ một cái là có thể dễ dàng chọc thủng tấm tơ lụa dán cửa, tạo thành một lỗ nhỏ.
"Oái! " Đập vào mắt hắn lúc này là một tấm bình phong lớn, che khuất toàn bộ tầm nhìn, khiến Lí Cường cái gì cũng không nhìn được.
Trong phòng lúc này bao phủ một tầng khói nước, mờ mờ hư ảo, phảng phất như tiên cảnh, trong lớp khói nước này lại thẩm thấu mùi hoa thơm phức....
Hương hòa, khói nước cùng tiếng nước róc rách...chỉ mới cảm nhận vậy thôi mà bên trong Lí Cường dục hỏa đã đại phát, khó thể nhẫn nhịn được. Tấm bình phong kia lớn vậy nếu ta cứ nấp ở đằng sau nó thì chắc chắn khó ai có thể phát hiện ra được? Nghĩ vậy Lí Cường liền nhẹ ngàng đẩy cửa sổ phòng rồi nhẹ nhàng thả người lẻn vào trong nhẹ như một con mèo nhỏ, không phát ra một tiếng động.
Lí Cường ẩn thân tại phía sau tấm bình phong, tiến hành rò xét xung quanh, chỉ thấy trong phòng lúc này có hai người đang tiến hành triêu hương mộc dục, người gia thủy là Hỉ Nhạc, ngươi thiêm hương là Hoan Hân.
Chỉ thấy một lát sau, Hoan Hân đột nhiên mở lời: "Việc thiêm hương hoa đã xong rồi, ta cần đi kiểm tra chút ít, Hỉ Nhạc muội lưu lại đây nhé."
"Tỷ đi đi"
Lí Cường nhìn Hỉ Nhạc, thân hình mềm mại, đôi ngọc thủ thanh mảnh, dung mạo thanh tú, lúc này đứng trong làn khói nước mờ mờ ảo ảo trông nàng như một nàng tiên nữ đứng trong thiên cung. Lí Cường trong đầu thầm nhủ: "Cái con mụ Dung phi tâm địa nhỏ hẹp kia tuy cũng rất xinh đẹp nhưng sao so sánh với vẻ đẹp siêu trần thoát tục của Hỉ Nhạc được cơ chứ! Nếu bây giờ người tắm rửa là Hỉ Nhạc thì tốt biết bao!"
"Ai? Ai đứng ở phía sau bình phong vậy?" Hỉ Nhạc đột nhiên kinh hãi hét lớn, vốn dĩ trong làn khói nước mờ ảo nàng bỗng cảm nhân có bóng người thấp thoáng phía sau tấm bình phong.
Lí Cường lúc này chỉ muốn trốn, nhưng chỉ sợ nếu một khí Hỉ Nhạc kêu to sẽ khiến cấm quân kéo đến ngay.
"Ta đã nhìn thấy người rồi. Nếu ngươi không bước ra đây thì ta sẽ gọi người tới" Hỉ Nhạc gấp rút nói, ngữ khí không tránh khỏi có chút kinh hãi.
Lí Cường nghe vậy vội vã bước ra, hữu thủ làm ra dâu im lặng: "Hư! Đùng có la lớn vậy chứ!"
Hỉ Nhạc thấy Lí Cường cả kinh nói: "Ngươi......Lí công công? Ngươi sao lại ở chỗ này?"
"Ta........"
"Nương nương giá đáo!" Lí Cường chưa kịp nói thì bên ngoài đx vang lên tiếng truyền của một vị thái giám.
Hỉ Nhạc vội vàng kéo Lí Cường vào sau tấm bình phong, rặn nhỏ: "ngươi ngàn vạn lần đừng lên tiếng. Nếu để nương nương phát hiện, ngươi chỉ có đường chết mà thôi" Nói rồi Hỉ Nhạc còn lấy thêm một tầm áo khoác phủ lên phía đối diện bình phong để che đi ảo ảnh thân hình của Lí Cường.
"Hỉ Nhạc ! Việc gia thủy thế nào rồi?" Đứng giữa đám cung nữ hộ vệ, vị Dung phi xinh đẹp tuyệt thế đang bước tới.
Hỉ Nhạc nghe hỏi vội vàng quỳ xuống: "Hồi bẩm nương nương, tổng cộng có mười bảy đạo ôn thủy"
"Ngươi đứng lên rồi nói. Hoan Hân đâu?"
Hỉ Nhạc đứng lên nói: "Còn thiếu một đoá tiên hoa lam tử, nên Hoan Hân đã đi lấy thêm"
Dung phi khẽ gật đầu, ngọc thủ đưa xuống kiểm tra nhiệt độ ôn thủy, rồi để hai bên cung nữ hầu hạ cởi bỏ y phục.
"Oa!" ở phía sau bình phong, Lí Cường toàn thân căng cứng, toàn bộ trí óc căng cứng, những cảnh tượng Dung phi xuân quang lộ tiết hiện lên trước mắt khiến hắn máu mũi thiếu chút nữa đã phun trào.
Thân thể như ngọc khắc, hoàn mĩ không một tì vết, toàn thân da thịt hồng nhuận tràn đầy sức sống, đôi gò bồng đảo căng tròn, vươn lên kiêu hãnh, trên đỉnh vu sơn là hai hạt tiểu anh đào, ướt át, đỏ thắm dụ người.
Vòng eo nhỏ nhắn quyến rũ, vùng bụng phẳng lì không một chút mỡ thừa, cặp mông căng tròn, không quá to mà cũng không quá béo, tất cả đường cong trên người nàng quả là một sự phối hợp hoàn hảo của tạo hóa, hay có lẽ đúng hơn là sự ưu ái của ông trời đối với nàng vậy.
Cặp đùi thon dài, săn chắc mà phong tao mền mại...
Điều này là một tiêu chuẩn cho vẻ đẹp của người thiếu nữ. Nếu ở thế kỉ hai mươi mốt thì cái gì, siêu người mẫu,cái gì ngôi sao điện ảnh đem so sánh với nàng thì không khác gì đom đóm so với mặt trăng..
Lí Cường quả là một tên dâm tặc có hạng, ánh mắt hắn lúc này đã tràn đầy ham muốn dục vọng, trường thương dưới hạ thể lúc này sớm đã căng cứng, ngúc ngắc....
Mà chết cái, tất cả những bộ vị đẹp nhất trên cơ thể nàng đều hiện ra trước mắt của Lí Cường, không sót một phần nhỏ.
Nước dãi dòng dòng, chỉ trong chốc lát đã ướt sũng một khoảng đất phía sau tấm bình phong......
Được đám cung nữ hầu hạ, Dung phi uyển chuyển nhẹ nhàng tiến vào bồn tắm, sóng nước mang mang, khói nước mông lung trong không gian, càng khiến khung cảnh thêm mê người. Lí Cường lúc này như say như mê, thì đột nhiên trực giác lại như cảm nhận được một ánh mắt đang chăm chú nhìn vào vị trí mình.
Là Hỉ Nhạc?
Lí Cường hướng ánh mắt nhìn về phía Hỉ Nhạc, lúc này trên khuôn mặt nàng thần tình biểu lộ rất phức tạp, lúc thì kinh ngạc, lúc như khinh bỉ, lúc lại lo lắng...nhìn nàng Lí Cường như có cảm giác trên khuôn mặt mình một trận hỏa diệm đang bừng cháy, khẽ cúi đầu xuống, thầm nghĩ: "Hỉ Nhạc khẳng định lúc này đang cho rằng ta là một tên dâm tặc háo sắc. Ta cũng đúng là quá đê tiện mà, chẳng lẽ chưa từng thấy qua nữ nhân sao? Cho dù Dung phi này quả là một vưu vật của thế gian nhưng tính ra còn kém nhiều lắm so với vẻ đẹp như tiên tử của Hỉ Nhạc. Mặc dù nàng chỉ là một cung nữ nho nhỏ thôi nhưng cái khí chất này thì cho dù là công chúa cũng chưa chắc có được."
Đến lúc này thì Lí Cường cũng không còn tâm trí đâu mà tiếp tục nhìn ngắm Dung phi tắm nữa. Chỉ ngồi dài sau tấm bình phong mong rằng nàng mau mau tắm rửa cho nhanh, để còn tìm cơ hội thoát ra ngoài sau này tìm Hỉ Nhạc giải thích mọi chuyện.
Nhưng vị nương nương này tắm rửa lâu vô cùng, chốc chốc lại thêm nước ấm, thêm cánh hoa...cứ như vậy đến gần một canh giờ sau mới cho đám cung nữ phía sau lau người, mặc quần áo.....
Tắm mà cũng mất hơn một canh giờ, Lí Cường trong lòng rủa thầm: "đúng là yêu nữ mà, chỉ tắm rửa thôi cũng mất hai giờ đồng hồ(một canh giờ), xem ra Hỉ Nhạc và đám cung nữ này cuộc sống cũng không tốt gì cho lắm."
Sau khi lau sạch cơ thể, mặc xong quần áo, Dung phi hạ lệnh cho đám cung nữ lui hết xuống chỉ để lại một mình Hỉ Nhạc!
Lí Cường thấy vậy thầm nghĩ: "yêu nữ này chỉ sợ là không có ý tốt rồi!"
Quả nhiên vửa nghĩ xong đã thấy Dung phi mỉn cười từ từ nói: "Hỉ Nhạc! Ngươi theo hầu bổn cung đã bao lâu rồi?"
Hỉ Nhạc hồn nhiên không phát hiện ra mối nguy hiểm đang rình rập bao vây mình, nói:" Hồi bẩm nương nương. Từ khi nương nương tiến cung đến nay, nô tỳ vẫn hầu hạ người, tính ra cũng khoảng được ba năm"
Dung phi thanh âm không đổi: "Đúng à! Đã ba năm rồi. Đám nha đầu hầu hạ bên cạnh ta, tính ra cũng chỉ có ngươi và Hoan Hân là lâu nhất thôi"
"Dạ, đó là do nương nương yếu quý chúng nô tỳ!"
Dung phi mỉn cười: "Kì thật, ta trong lòng quả là rất thích người, ngươi xinh đẹp như vậy lại nhu thuận, hiểu chuyện, ta trong trong vẫn xem ngươi giống như một đứa em gái vậy. Tháng trước trong lúc hầu hạ ta tắm rửa, Tiểu Sơ tử ở ngoài cửa ho khan một tiếng, đã bị đánh tám mươi gậy đến chết. Ngươi không bắt được bướm thì ta cũng chỉ trách phạt ngươi vài câu, cắt lương một tháng mà thôi, ngươi nói xem ta đối với ngươi có sủng ái không?"
"Hồi bẩm nương nương, nương nương ban ân, nô tỳ ghi lòng tạc dạ, nguyện suốt đời không quên!"
Dung phi khẽ liếc mắt về hướng bình phong, nhẹ nhàng cười bí hiểm: "A..Hỉ Nhạc, ta nghĩ người sẽ không bao giờ phản bội ta phải không?"
Dung phi tuy lời nói ôn nhu nhưng ngữ điệu khiến cho người nghe phát lạnh. Hỉ Nhạc theo Dung phi đã ba năm hiển nhiên nàng biết rõ khi nương nương ôn hòa với hạ nhân thì cũng chính là lúc động sát khí.
Hỉ Nhạc biết đại họa đã đến, liền quỳ xuống: "Bẩm nương nương, nô tỳ không dám."
Dung phi trên khuôn mặt vẫn cố hữu nụ cười yêu kiều: "Hỉ Nhạc a, nếu ngươi có làm sai việc gì chỉ cần ngươi thành khẩn nói ra, bổn cung nhất định xá tội cho ngươi"
Hỉ Nhạc nhìn trộm tấm bình phong, suy nghĩ một lát rồi nói: "Nô tỳ xin nghe theo lời dạy bảo của nương nương. Từ nay về sau nhất định cẩn thận, hết lòng phục thị nương nương, tuyệt không dám giấu giếm điều chi."
Dung phi sắc mặt trầm xuống, quát khẽ: "Ngươi đến bây giờ còn có gì muốn nói nữa không?"
Hỉ Nhạc sắc mặt kiên định: "Bẩm nương nương không có."
Lí Cường thấy vậy trong lòng như có lửa đốt: "nàng quả là một nha đầu ngốc mà, cô ta đã động sát ý rồi. Chúng ta quen biết nhau chưa đuợc nửa ngày tội gì nàng lại vì ta mà chịu chết chứ?"
Dung phi hướng phía bình phong, trên khuôn mặt lộ ra vẻ cười quỷ dị, khẽ đưa tay nâng Hỉ Nhạc đang cúi người sát trên nền đất dậy: "Nha đầu ngốc, trong lòng ngươi đang nghĩ gì chẳng lẽ bổn cung còn không biết sao? Ngươi tậm tâm tận sức hầu hạ ta nhiều năm như vậy, cho dù ngươi vô tâm phạm vào sai lầm gì thì bổn cung cũng sẽ không trách phạt ngươi mà"
Trước thái độ đại lượng của Dung phi, Hỉ Nhạc trong đáy mắt lộ vẻ cảm kích vô ngàn. Tuy vậy nhưng nàng biết rõ rằng nếu lúc này mình nói ra việc Lí Cường ẩn nấp sau tấm bình phong thì hắn chết chắc,. Nhìn trộm quý phi tắm rửa thì sẽ bị khép vào tội chu di cửu tộc.
"Tạ nương nương"
Dung phi tự mình lấy ra một chén rượu rồi nói: "Hỉ Nhạc! Bổn cung thưởng ngươi chén rượu này, xem như là cảm tạ ngươi ba năm nay tận tâm tận lực hầu hạ ta" Thừa lúc Hỉ Nhạc dập đầu tạ ơn Dung phi lấy từ trong lòng ngực một viên đan dược màu đỏ lén hòa vào trong chén rượu..