Hàn Hạo sững sờ nhìn Long Ngạo, bất quá hắn rất nhanh phục hồi lại tinh thần nói, "Ngươi không chạy thoát được đâu."
"Nói ra mục đích của ngươi," Long Ngạo lạnh lùng nhìn Hàn Hạo, "Đến cùng có phải là sư phụ phái ngươi đến hay không?"
Hàn Hạo nhùn vai không khẳng định cũng như phủ định.
"Vũ thuật, thời gian nghịch lưu!" Một tiếng quát khẽ truyền đến, Long Ngạo nhất thời cảm thấy không ổn, thân thể không tự chủ được bắt đầu di chuyển, quay ngược trở về lập lại chiêu thức vừa rồi, cuối cùng trở về thời khắc lúc mới bắt đầu chiến đấu cùng Hàn Hạo. Long Ngạo sắc mặt tái nhợt nhìn về nơi thanh âm phát ra, người đến là một bạch y nữ tử, hai tay nắm cây quạt che đậy tuyệt sắc dung mạo của mình, đôi mắt đen láy như làn thu thuỷ.
Chu Điệp Vũ, ngươi làm gì vậy!" Long Ngạo tức giận quát.
"Phụng mệnh sư phụ Long Tiềm Vân," Chu Điệp Vũ mỉm cười chậm rãi phun ra từng chữ,
"Tru diệt kiếm các chi các trưởng Long Ngạo!"
Lời nói như sét đánh ngang tai, Long Ngạo hoàn toàn suy sụp, trong miệng không ngừng thì thầm, "không có khả năng, không có khả năng...."
Chu Điệp Vũ giơ nửa chiếc quạt , chậm rãi múa lên.
"Vũ thuật, thời gian cấm cố."
Động tác của Long Ngạo đều trở nên vô cùng chậm chạp.
"Vũ thuật, không gian cấm cố."
Lúc này ngay cả Hàn Hạo đứng ở một bên cũng có thể cảm giác được, không khí xung quanh người Long Ngạo trở nên rắn chắc vô cùng, giống như gông xiềng giam giữ Long Ngạo.
"Vũ thuật, linh hồn cấm cố."
Long Ngạo bắt đầu trở nên ngây ngốc như một cái đầu gỗ, ngay cả tự hỏi cũng rất chậm chạp, mỗi một lần tự hỏi cũng làm cho hắn cực kỳ thống khổ, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ "Vì cái gì".
Ánh mắt Long Ngạo dần dần biến thành màu đỏ, Hàn Hạo ở một bên kinh dị nói :"Ánh mắt màu đỏ, chẳng lẽ hắn muốn phát động cấm thuật?"
Chu Điệp Vũ cau mày, chỉ vào Sương Thiên Kiếm trong tay Long Ngạo nói :"Không chỉ có như thế."
Quả nhiên, Sương Thiên Kiêm trong tay Long Ngạo đang run lên không ngừng, thân kiếm dần dần biến thành màu đỏ, cuối cùng chuyển thành màu hồng giống như một chiếc que hàn.
Chu Điệp Vũ thở ra một hơi nói :"Vận dụng lực lượng của ma tộc sao? Lực lượng giam cầm của ta vẫn còn không đủ hay sao?"
"Thuỷ thần thuật, thủy thần chiêu lai!" Một con thuỷ long khổng lồ rít gào tấn công về phía Chu Điệp Vũ, Chu Điệp Vũ cội vàng múa quạt ngăn trở thuỷ long, nhưng vẫn bị thuỷ long đẩy về phía sau hơn mười bước mới dừng lại, theo đó điệu múa của Chu Điệp Vũ cũng vì vậy mà bị cắt đứt, cấm cố quanh người Long Ngạo nháy mắt bị phá vỡ. Người đến không phải ai khác, chính là thuật các các trưởng Trịnh Như Tuyết.
Nhìn thấy Trịnh Như Tuyết, ánh mắt Long Ngạo trở lại thành màu đen ban đầu, kiếm cũng dần dần khôi phục lại bộ dáng cũ.
"Như Tuyết," Long Ngạo bất an hỏi, "Điều bọn họ nói là thật sao? Sư phụ thật sự muốn giết ta?"
Trịnh Như Tuyết không trả lời câu hỏi, mà đi đến trước mặt hắn, lấy bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Long Ngạo.
"Long Ngạo, chàng còn nhớ lúc trước chúng ta gặp nhau như thế nào không?"
"Ân, lúc đó nàng lớn hơn ta một tuổi, nhưng lại vào Lục Hợp Các sau ta. Chúng ta lần đầu tiên gặp nhau vào ngày đó..."
Long Ngạo nhớ lại ngày đó, ngày lần đầu tiên gặp Trịnh Như Tuyết...
"Sư phụ, sư phụ" tiểu hài Long Ngạo kéo kéo cổ tay áo Long Tiềm Vân, hỏi" Tối hôm qua con ở cửa phòng người nghe được người nói với sư nương ba chữ 'ta yêu nàng', vì sao phải nói như vậy ạ?"
"Bởi vì..." Long Tiềm Vân mặt già đỏ lên, "Bởi vì sư nương của ngươi là người tốt.."
"Người tốt?"
Long Tiềm Vân nổi giận nói :"Tiểu oa oa mà cũng dám nghe lén người lớn nói chuyện trọng yếu, đêm qua ta và sư nương ngươi bàn chuyện cơ mật của Lục Hợp Các, ngươi lại dám nghe lén ?"
"Cơ mật?" Tiểu Long Ngạo rõ ràng sợ hãi, hai mắt đẫm lệ nhìn Long Tiềm Vân, chỉ thiếu điều muốn oa oa khóc lớn, "Sư phụ, người vạn lần đừng đuổi con, con là một người tốt, con yêu nguời, đừng đuổi con!"
"Ngươi còn nói?"
"Oa ~ ~"
Nhìn mặt Long Ngạo nước mắt nước mũi chảy tèm lem, Long Tiềm Vân lộ ra thần sắc từ ái, Long Ngạo chính là niềm vui của vợ chồng Long Tiềm Vân, Long Tiềm Vân thuỷ chung đã coi hắn như là con ruột của mình, thì làm sao có thể đuổi hắn đi?
Vì để có thể làm cho tiểu oa oa này bớt nghịch ngợm đi, liền giả vờ tức giận nói :"Để bù lại sai lầm của ngươi, hôm nay ngươi phải theo sư phụ đi xem qua mấy hài từ vừa mới lựa chọn được dưới núi”.