Tất Duy Tư vừa rời khỏi tầm mắt Ngã Thụy, hắn đã bị một nữ sinh xinh đẹp đuổi theo, ánh mắt ai oán của đối phương làm cho hắn kìm lòng không được nhớ lại: mình có phải là nợ cô ta rất nhiều tiền, nhưng nữ sinh sau khi đem một tờ giấy nhét vào trong tay hắn, thì cũng không quay đầu lại chạy mất.
Đó là trang giấy làm từ sợi bạch đằng, trên một cây Bạch Linh Án phụ cận có một xưởng gia công, đó cũng là trang giấy tốt nhất có thể tìm được trong cô nhi viện, trên tờ giấy chỉ viết một câu: "Đới Ny nói với ta, ngươi là hỗn đản, ngươi thấy thế nào?
Nhìn chung, luôn là thế.... Tất Duy Tư nói thầm một câu, tiến độ bước đi đã nhanh hơn, ở cô nhi viện vẻ ngoài xuất sắc, tính cách cởi mở hiền hoà, còn có kiếp trước mang đến tính cách đặc trưng cho hắn, khí chất độc nhất vô nhị, khiến hắn thoạt nhìn bất đồng với mọi người, chỉ rất đáng tiếc là tâm lý Tất Duy Tư không phải biến thái, đối với truy cầu của đám la lỵ vĩnh viễn chỉ có thể ỡm ờ, tận lực không thương tổn đối phương, nhưng sẽ không đến quá gần, đương nhiên, ngoại lệ trưởng thành sớm quá phận, đáng tiếc, thức ăn cô nhi viện vẫn luôn không đủ.....
Càng tới gần biên giới tàng cây vụ khí lại càng lớn, Tất Duy Tư kéo quần áo, từ trong túi lấy ra quang minh quả nho nhỏ, thứ này tác dụng giống như đèn pin ở kiếp trước hắn, có thể phát ra ánh sáng.
Quay đầu lại quan sát một phen, xác định không ai có thể phát hiện hắn leo lên cấm địa, hắn mới nhanh chóng hành động, Tất Duy Tư đối với con đường trong mê cung lại quen thuộc hết sức, tuy phạm vi tầm mắt không tính là rõ ràng, nhưng hắn gần như không dừng cước bộ, rất nhanh qua lại trong mê cung.
Hắn suy đoán nơi này là của một thợ săn nào đó, hoặc là thí nghiệm căn cứ của Ma Thú Nghiên Cứu Sư còn sót lại, đàn tế thân mình chính là một cái bẩy rập tràn ngập sức hấp dẫn đối với ma thú, nếu không cũng không cách một đoạn thời gian lại chết một hai đầu ma thú tại đó, bất quá tiếc nuối nhất chính là ma thú chết mất đều quá kém, thịt ăn cũng không quá ngon.
Đảo mắt đã tới cuối đường, lại rẽ sang đã có thể thấy được đàn tế - - dùng cùng loại với Bạch Ngọc Thạch ở kiếp trước của Tất Duy Tư xây thành lập loè quang mang.
Đến khi Tất Duy Tư thấy rõ Tư Tạp Lỗ ngồi xổm chỗ rẽ, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cười nói:
- Hại tao lo lắng một hồi, còn tưởng rằng mày bị đầu ma thú tha mất...
Nhưng lời của hắn còn chưa nói hết, Tư Tạp Lỗ đã nhanh nhẹn xoay người, lấy tay bịt miệng hắn lại, một tay lấy quang minh quả trong tay hắn đập xuống đất, thấp giọng nói: "Im miệng, Tất Duy Tư!"
Sau đó mới kéo Tất Duy Tư, tay chân nhẹ nhàng trở lại tại góc quẹo vào cẩn thận thò đầu ra, Tất Duy Tư trừng mắt nhìn bộ dáng Tư Tạp Lỗ như lâm đại địch, hắn không thể không bắt chước động tác đối phương lén lò đầu ra.
Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khiến hắn rung động!
Một quái vật hỏa hồng cao hơn ba mười thước, đang quân lâm thiên hạ quay mắt về phía bọn họ, chỉ nhìn tạo hình một cách đơn thuần đủ để cho người có bệnh tim lập tức phát tác, quái vật kia kiểu dáng khá giống phượng hoàng kiếp trước của Tất Duy Tư, nhưng có tận sáu đôi cánh, hơn nữa còn bốn chân!
Tất Duy Tư tâm tình khó kềm thấp giọng reo lên:
- Ông trời của ta, thứ này ăn bao nhiêu bữa đây?!
Âm lượng hảo hữu làm cho Tư Tạp Lỗ phẫn nộ quay đầu lại, liều mạng làm thủ thế chớ có lên tiếng.
Tất Duy Tư ngượng ngùng cười, rất nhanh ánh mắt của hắn đã bị một ma thú khác trên tế đàn hấp dẫn, đó là một đầu hồ ly trắng như tuyết, chỉ là có hai đôi cánh ngân sắc, thân hình của nó cùng quái vật phượng hoàng so sánh chỉ có thể dùng nhỏ tí để hình dung, Tất Duy Tư nếu thị lực kém một chút, hoặc là sức quan sát hơi yếu, sợ cũng không có thể nhanh như vậy phát hiện đầu phi thiên hồ ly này.
- Hai đầu ma thú này là gì, hình như trong đồ giám cũng chưa thấy qua
Tất Duy Tư nói thầm một câu, ở trong cô nhi viện vì để cho các cô nhi sau này có thể tìm được chức nghiệp mưu sinh, cho nên mọi thứ học vấn đều được đọc lướt qua, nhận thức ma thú chính là bài học bọn họ bắt đầu lúc sáu tuổi.
Câu hỏi này làm Tư Tạp Lỗ cũng nhịn không được thấp giọng đáp:
- Đại gia hỏa, tuyệt đối là đại gia hỏa, đồ giám đều không có, tao khẳng định có thể đọc làu làu đồ giám ma thú, Ha, chúng ta nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cục đã thoát khỏi...
Tất Duy Tư không cho là đúng, nhẹ giọng đáp lại:
- Cho dù bọn nó là gia hỏa hung ác, mày cảm thấy tỷ lệ bọn nó vừa khéo mang thai cao bao nhiêu?
Không có trứng, đại biểu không cách nào có ma sủng dạng ma thú này.
Tư Tạp Lỗ không khỏi hung hăng trừng Tất Duy Tư, trách đối phương phá hủy ý dâm mỹ hảo của hắn.
Kỳ thật Tất Duy Tư lần này phán đoán sai lầm, Phi Thiên Hồ Ly ở Sâm Lâm thế giới danh xưng là Tuyết Ly, bình thường hoạt động cực ít, thường chỉ vào thời gian mang thai, mới ra ngoài liệp sát cao giai ma thú khác, mà đối tượng chúng nó liệp sát, đồng dạng thường là ma thú chuẩn bị đẻ trứng.
Tất Duy Tư và Tư Tạp Lỗ có lẽ nằm mơ cũng không nghĩ qua, Phi Toản cấp Mộng Sủng Tuyết Ly mà vô số thợ săn ma thú cả đời tìm kiếm, cao giai chiến sĩ ước mơ tha thiết, đã ở trước mặt bọn họ.
Đương nhiên, đối với bọn hắn mà nói, đầu hỏa điểu Hoàng Kim cấp kém hơn một giai kia càng có khả năng hấp dẫn ánh mắt bọn hắn, Tư Tạp Lỗ đang cầu nguyện đối phương nhất định phải đẻ trứng, hơn nữa ngàn vạn lần không nên mang đi, mà Tất Duy Tư thì trầm tư nếu như cái vé số độc đắc này nó chết đi, nên thiêu nướng, hay là cắt ít thịt đến nhà ăn vụng trộm thịt kho tàu hay hơn....
Năm phút đồng hồ sau, Tất Duy Tư nhịn không được thấp giọng phàn nàn:
- Uy, bọn nó tạo hình tạo tới khi nào đây?
- Câm miệng! Tao thấy chúng nó động đậy....
Tư Tạp Lỗ lời còn chưa dứt, hai đầu cao giai ma thú đã động.
Tuyết Ly như tia chớp nhảy lên, lao thẳng tới cổ họng hỏa điểu, đầu hỏa điểu kia tựa hồ có chút kiêng kị, hơi nghiêng thân, lập tức tại trên tế đàn vũ động ra hoa lửa đầy trời, sáu đôi cánh đồng thời cùng vỗ, muốn lấy nhiệt lượng đem tuyết ly lại lần nữa bức về, đồng thời hai chân phía trước đạp xuống, mưu toan tránh khỏi phạm vi khống chế của Tuyết Ly, bay khỏi tàng cây chứa lực lượng không rõ này.
Nhưng Tuyết Ly thấy rõ ý đồ đối phương, dùng móng vuốt tại sau ót hỏa điểu nhẹ bắt xuống, khống chế được động tác đối phương, hàm răng phong duệ hung hăng cắn lên cánh hỏa điểu, làm cho đối phương không cách nào thuận lợi giương cánh, cũng không thể tiến nhanh về trước, một cái xoay người nhẹ nhàng linh hoạt đã về tới vị trí ban đầu .
Hỏa điểu rung động hai cánh, không dám cường công chỉ nhìn chằm chằm vào Tuyết Ly trên mặt đất, một lần nữa hồi phục trạng thái giằng co.
Tại trong ánh mắt Tất Duy Tư và Tư Tạp Lỗ, thì là một đạo bạch quang trước mặt xông vào một đoàn hỏa quang, bạch quang quấn quanh một vòng, hỏa quang ngọn lửa đã nhảy múa cuồng loạn, sau đó hết thảy đều khôi phục như cũ.
Tất Duy Tư không khỏi ngược lại hít một hơi lãnh khí, reo lên:
- Không phải đâu, mà là đầu hồ ly truy kích Hỏa phượng hoàng kia?
Lần này Tư Tạp Lỗ không có mở miệng kháng nghị âm lượng của Tất Duy Tư, thấp giọng nói:
- Ngươi như thế nào phát hiện nhanh vậy, ta ít nhất quan sát hai giờ, mới phát hiện điểm này!
Trong thanh âm của hắn tràn đầy kinh ngạc.
Tất Duy Tư cười yếu ớt nói:
- Đương nhiên, bởi vì cánh bên phải phượng hoàng rủ xuống một chút so với vừa rồi, lại còn đang run rẩy mà hồ ly một điểm biến hóa đều không có!
Tư Tạp Lỗ nhìn chăm chú, phát giác biến hóa tựa hồ không lớn, không khỏi cả giận nói:
- Mày bớt dọa tao, đoán mò à?
Mặc dù oán giận, nhưng thanh âm của hắn ép rất nhỏ.
Tất Duy Tư cũng không giải thích, cười ha hả.
Một giờ sau qua đi, khuôn mặt tươi cười thân thiết của Tất Duy Tư chậm rãi biến mất, hai đầu ma thú lại kịch chiến vài hiệp, đều bị ít vết thương, nhưng tựa hồ cách kết cục còn ‘hẹn tới tháng sau’.
Hắn ngáp dài nói:
- Sớm biết là thế này, tao lúc đi qua nhà ăn nên vào ăn trước!"
- Trời ạ, cảnh tượng lớn như vậy, kỳ ngộ thế này mà mày lại phàn nàn, bao nhiêu người cả đời đều không nhìn được kìa?
Tư Tạp Lỗ thầm khinh bỉ cục bùn nhão Tất Duy Tư.
Nhưng Tất Duy Tư khối bùn nhão này tựa hồ chút giác ngộ đều không có, lại nói:
- Được rồi được rồi, đã mở rộng tầm mắt, trở về ăn trước gì đi, đói bụng lắm rồi, hy vọng nhà ăn chưa đóng cửa lưu chén canh cho tao cũng tốt, àh, cần tao giúp đóng gói tới cho mày... Di?!
Tình thế trên tế đàn đột nhiên nhanh chóng quay ngược trở lại, đầu Tuyết Ly kia một vòng đoạt công dị thường hung mãnh, động tác so với lúc trước còn nhanh hơn vài phần, tựa hồ cảm giác được uy hiếp gì, đã trở nên dị thường bất an, liều mạng chịu ít thương thế cũng phải tốc chiến tốc thắng, hỏa điểu dưới đoạt công này, dần dần trở nên yếu ớt vô lực, Đốm lửa bay tung tóe đầy trời, tựa như trên đàn tế rơi xuống một trận mưa đom đóm.
Ngay tại màn mưa lửa hết sức rực rỡ, Tuyết Ly nháy mắt đã cắn đứt yết hầu Hỏa Điểu, Tuyết Ly hình thể lớn hơn không ít ở một bên đàn tế đột nhiên bắn ra từ bóng tối sâu thẳm, lao thẳng tới đầu Tuyết Ly lúc trước, phanh, thoáng cái va chạm cùng một chỗ với đối phương, hai đạo bạch quang nhanh chóng giao chiến, đương nhiên, ở trong mắt Tất Duy Tư và Tư Tạp Lỗ chỉ thấy hai luồng quang điện bạch sắc bay lên bay xuống, chuyển trái dời phải, tốc độ kinh người đã vượt xa thị giác nhân loại.
Tư Tạp Lỗ bàn tay nắm chặt, trái tim cơ hồ cũng theo hai đạo bạch quang kịch chiến mà nhảy lên, thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, Tất Duy Tư thì lại to mắt nhìn hỏa điểu chậm rãi trong không khí dần dần hóa thành tro tàn, nhìn thân hình vốn vô cùng khổng lồ chậm rãi hóa thành hư ảo, hắn vô cùng tiếc nuối thấp giọng kháng nghị:
- Thịt của ta cứ như vậy mà ra đi sao....