Một tuần sau, vết thương của mọi người đều đã lành, nhưng lúc này bọn họ đều đã thành người nổi tiếng rồi. “Tiểu đội hung tàn” đi đến đâu cũng nhận được những ánh mắt sùng bái mà có chút sợ hãi của mọi người. Nhưng sau vài lần, tiểu đội bảy người cũng đã thích ứng với sự thay đổi này.
Ngày nào cũng vậy, buổi sáng Hạ Thúc lại dạy mọi người thuật phân biệt thuốc, thuật hái thuốc, thuật bảo quản thuốc, buổi chiều mọi người cùng nhau luyện tập, buổi tối Hạ thúc lại dạy họ cách sinh tồn ở bên ngoài, cách cấp cứu ... Đêm xuống mọi người lại bỏ nhiều công sức hơn để tu luyện đấu khí.
Thuật phân biệt thuốc: Chủng loại thuốc có thể phân thành: dược liệu có độc tính, dược liệu trị thương, dược liệu phổ thông, dược liệu quý hiếm, dược liệu từ côn trùng, dược liệu từ rắn, dược liệu từ xương hồn thú, dược liệu từ máu hồn thú, còn có cả linh dược... Linh dược lại có thể phân loại theo niên hạn, niên hạn càng lâu càng tốt.
Thuật hái thuốc: Thảo dược đều có dược tính của nó, thủ pháp hái thuốc không đúng thì dược tính của nó rất có thể bị tổn hại, đặc biệt là những loại thuốc quý hoặc linh dược. Những loại dược liệu từ cây, từ xương hồn thú còn dễ nói, yêu cầu khi hái thuốc cũng không cao, nhưng dược liệu từ máu hồn thú, phải lấy máu ở chỗ nào thì lại rất khó, những con hồn thú khác nhau thì vị trí lấy máu cũng khác nhau, nếu lấy máu không đúng chỗ thì sẽ rất lãng phí, hái thuốc đương nhiên phải quý trọng tài nguyên, giá thành thấp nhất mà thu hoạch lại cao nhất. Dược liệu từ máu phần nhiều là do huyết chiến mà có, hay ví như linh dược, nếu thủ pháp không tốt, không cẩn thận, tính năng của linh dược cũng sẽ mất đi. Khi hái thuốc, có loại phải xử lý bắt đầu từ lá cây, có loại lại phải bắt đầu từ rễ, lại có loại phải bắt đầu từ thân cây, những tri thức từ thuật hái thuốc cũng rất nhiều.
Thuật bảo quản thuốc: hái thuốc xong cũng chưa phải đã hết, ta còn phải cất giữ thuốc nữa, cái này lại phải nói đến dược tính, nếu phương pháp cất giữ không đúng, nhẹ thì giảm bớt tính năng của thuốc, nặng thì tính năng mất đi hoàn toàn, vậy thì những công đoạn phía trước cũng coi như mất trắng rồi, vì vậy thuật bảo quản thuốc này cũng là một trong những trọng tâm mà người học phải nắm vững, có loại thuốc phải cất ở nơi khô ráo, khô bao nhiêu? thuốc khác nhau thì mức độ cũng khác nhau, cách trữ thuốc cũng khác nhau, còn có loại thuốc lại phải cất ở nơi ẩm ướt, phải dùng cái gì để đựng ...
Sinh tồn bên ngoài lại là một kĩ năng quan trọng khác mà người học cần biết để sau này hái thuốc, khi đi hái thuốc ở bên ngoài sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm như hồn thú này, khí độc này, hoa cỏ có độc này, phải dùng cách nào để tránh những độc vật này, làm thế nào để có thể thoát khỏi miệng, khỏi nanh vuốt của mấy con hồn thú cấp cao...
Tất cả những điều này đều là những kinh nghiệm quý báu mà những người đi trước đã phải dùng sinh mạng để đổi lấy, tất cả bọn họ đều phải học, còn cả việc làm thề nào để tìm nguồn nước, tìm thức ăn ở bên ngoài...
Cả việc người trong đội bị thương, làm thế nào để cấp cứu, ở nơi hoang vắng thêm một người là thêm một phần sức lực để chiến đấu, chí ít là khi không thể đánh thắng thì bên này có một người bị thương cũng có thể làm món lót dạ cho dã thú mà, để những người còn lại có thêm cơ hội thoát thân, còn cả sự thích ứng theo từng nơi nữa, tóm lại phải tận dụng tất cả những nguồn tài nguyên có thể để đi hái thuốc.
Xua đuổi côn trùng và đấu thú cũng là một phần quan trọng trong kĩ năng sinh tồn nơi hoang dã, những dược liệu tốt, đặc biệt là những dược liệu quý hiếm đều có côn trùng hoặc hồn thú bảo vệ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà, bên cạnh dược liệu tốt đương nhiên phải có chất độc tương khắc với nó, nếu là linh dược còn có những con hồn thú to lớn bảo vệ nữa cơ, làm thế nào để giết chúng lấy thuốc, làm thế nào để chiến đấu mà không làm tổn hại đến dược liệu.
Ánh mặt trời chói chang chiếu trên đầu, trên trời chỉ có vài gợn mây, dưới đất còn có hơi nước bốc lên, thời tiết khắc nghiệt như vậy, nhưng tiểu đội của Tinh Kì dưới sự dẫn dắt của Hạ Thúc vẫn đứng luyện tập trên võ trường nóng bỏng chân này. Như cách họ vẫn nói: “Thời tiết này có là gì, có khó chịu đến mấy thì cũng không bằng kì kiểm tra hàng thàng, tới kì kiểm tra không khéo còn phải nằm vài ngày mới dậy được ấy chứ.”
“Hộc....”
Hồ Triệu lau mồ hôi trên đầu rồi lại lao về phía Tinh Kì. Đây là một trận đánh thật, họ dùng đao thật kiếm thật mà chiến đấu. Để có thể đối mặt với những đợt kiểm tra của đội giám sát, Hạ Thúc yêu cầu bọn họ đánh thật, mỗi người trong đội tự chọn đối thủ cho mình, mọi người đều phải đánh hết sức, không được nương tay, cũng may đây là Thanh Hương cốc, chính là một dược cốc, cái gì thiếu chứ thuốc thì hàng đống, vì vậy bây giờ mỗi lần thực chiến bọn họ luôn đánh đến lúc bị thương mới ngừng lại
Cơn giận này đã ăn sâu vào trong lòng mọi người, lửa giận nghẹn ứ không có chỗ trút, họ liền trút giận lên đối thủ. Mọi người đánh lẫn nhau ai cũng bị thương cả, điều đó lại càng làm bọn họ thêm giận hơn, đó cũng là lí do vì sao lại có những trận chiến điên cuồng không thấy máu chảy không dừng lại ấy. Lúc mới đầu mọi người đều chọn Tinh Kì để cùng luyện, vì mọi việc thành ra thế này cũng phần lớn là vì hắn.
Nhưng kiếm pháp nhanh nhẹn linh hoạt của hắn giờ đã luyện rất thành thạo rồi, hắn cứ bay lượn như chim vậy, lúc tiến lúc lui, làm mọi người không thể phân biệt nổi Khai thiên kiếm pháp thuộc loại nào nữa, mọi người chiến đấu cả nửa ngày cũng không đả thương nổi hắn mà bản thân mình lại bị thương không biết bao nhiêu vết.
Tinh Kì lại không biết thế nào là nương tay, thế có phiền phức không cơ chứ, 6 người bọn họ xếp hàng để chiến đấu với hắn, đây chẳng phải là xa luân chiến sao. Chết tiệt, nếu hắn mà nương tay thì chẳng phải sau này bọn họ cứ tìm đến hắn mà đánh sao. Mọi người cũng vì thế mà nhìn Tinh Kì với ánh mắt có chút thù hận. Đây cũng là một trong những mục đích mà Hạ Thúc mong muốn, không những có thể chuyển dời cơn lửa giận trong lòng họ, mà việc luyện đấu khí cũng nâng lên đáng kể.
Nhưng sau đó mọi việc bại lộ, thì ra mấy người trong đội giám sát hôm đó là do Hạ Thúc dùng tiền mời họ uống rượu nên họ mới đồng ý đến kiểm tra bảy người trong đội. Đại đội trưởng đội giám sát sau khi hiểu ra mọi chuyện càng thêm tức giận, mẹ nó, lại dám lấy bọn ta ra làm đá lót chân sao.
Lần này thì mọi người đã tìm được đối tượng trút giận thật sự rồi, ngay lập tức ánh mắt giận dữ chuyển sang Hạ Thúc, Tinh Kì cũng nhanh chóng tỏ thái độ, hắn muốn cùng mọi người thành lập một chiến tuyến, hắn đã từng nếm mùi đau khổ của xa luân chiến, tuy không bị thương nhưng hôm nào cũng mệt đến ê ẩm cả người.
Hạ Thúc có khổ cũng không nói ra được, tuy hắn mạnh hơn bảy người bọn họ một hai cấp, nhưng mấy năm nay hắn đã chuẩn bị học chế thuốc nên công lực cũng giảm đi khá nhiều. Vì vậy khi các học viên do hắn dẫn dắt tìm đến hắn xin thỉnh giáo, hắn không thể từ chối vì đánh thật cũng là chủ ý mà hắn đưa ra, đây đúng là gậy ông đập lưng ông mà. Hầu như Hạ Thúc ngày nào cũng bị bọn họ dìu về.
Trong khoảng thời gian này, khu điều trị ngoại cốc thường thấy bóng dáng của mấy người, trước đây là các thành viên khác trong đội đến băng bó vết thương, nhưng bây giờ ngay cả đội trưởng Hạ Thúc ngày nào cũng phải có người dìu đến trị thương, mà ngày nào hắn cũng bị thương đến 7, 8 vết, mà toàn vết thương lớn mới ghê chứ.
Vốn định tự mình chữa trị, nhưng vết thương lại quá nặng, mà hôm sau vẫn phải tiếp tục nữa. mấy chế dược viên cấp cao khu ngoại cốc đều phải nể phục, thật không hổ danh là tiểu đội hung tàn, có sự dẫn dắt của một đội trưởng như vậy, thảo nào mà cả đội giám sát bọn họ cũng dám đánh.
Nhưng đây cũng là chuyện khiến mấy chế dược viên này sướng mê đi, một tiểu đội tàn bạo như vậy biết kiếm đâu ra, thời gian này chẳng phải bọn họ đã chế được rất nhiều thuốc sao, có thể lấy mấy người bọn họ ra để thử nghiệm, chuột bạch khó kiếm lắm. Nhưng uy danh của đội này cũng lớn lắm, phải thương lượng với họ trước, nếu bị họ điểm mặt chỉ tên rồi thì cũng chẳng tốt đẹp gì.
Hạ Thúc đại diện cho cả đội đi thương lượng với các chế dược viên, cả hai bên đều thấy hài lòng, các thành viên trong đội sau này đến trị thương đều không mất tiền, khi đi làm nhiệm vụ còn có thể đến đây lấy thuốc phòng thân, nhưng tiểu đội bọn họ cũng phải hứa một chuyện, đó là làm “chuột thí nghiệm” cho khu điều trị nửa năm, thời gian này bọn họ bị thương không ít, mà trị thương thì phải có tiền, đến giờ một số thành viên trong đội vẫn còn nợ tiền thuốc của Hạ Thúc chưa trả, mà tới đây họ còn phải chịu sự kiểm tra của đội giám sát nữa, lần trước người ta đã không dễ chịu gì, lần tới chắc chắn sẽ còn khủng khiếp hơn
Việc tiểu đội hung tàn ngày ngày đến khu điều trị để trị thương bị truyền ra ngoài, và cả việc đội trưởng của họ cũng bị dìu đến trị thương, mọi người cũng đều biết, việc đó làm cho thanh danh của tiểu đội này càng thêm vang dội, nếu ngươi chưa từng nghe qua tiểu đội hung tàn này thì ngươi đừng mong sống sót ở ngoại cốc.
Nơi mà đội hung tàn bị kiểm tra giờ thuộc về họ, bọn họ lấy nơi này làm thao trường để tập luyện, giờ bọn Tinh Kì bất kể là đi đến đâu cũng có người nhận ra. Hung danh cũng có cái hay của hung danh, chỉ nói riêng việc xếp hàng lấy cơm thôi, thời gian ăn uống chỉ có một tiếng, hàng nghìn người cùng đổ về nhà ăn trong cùng một thời điểm, xếp hàng thôi cũng mất hơn hai mươi phút. Nhưng giờ thì tốt rồi, đã mang tiếng hung tàn, ai còn dám xếp hàng phía trước họ nữa chứ, đến xếp hàng cũng không cần mà lại có cơm ăn ngay.
Mọi người có thái độ như vậy cũng là tất nhiên thôi, bọn họ là đội hung tàn mà. Nếu dám đối đầu với đội giám sát thì tự nhiên ngươi cũng sẽ được hưởng đặc quyền này. Mọi người đều đã nếm qua vị đắng của đội giám sát, giờ có người dám đứng ra đối đầu, đương nhiên phải chiếu cố họ rồi. Thời gian ăn uống giảm bớt, vì vậy mọi người càng có thêm nhiều thời gian cho việc học tập và tu luyện.