Tên công tử bột kể ra cũng khá là dễ tính. Mặc dù bị ta trêu chọc như vậy nhưng cũng không tỏ ra giận dữ gì. Mấy ngày hắn ở lại tửu quán của ta, ngày nào cũng trả tiền ăn uống rất đầy đủ, ngoài tiền cơm còn có tiền bo đều đặn cho ta.
Hơn nữa, ta còn thích tên công tử bột này ở một điểm nữa là hắn chẳng bao giờ say rượu.
Mặc dù bọn bợm rượu là những kẻ tiêu thụ nhiều rượu nhất, mà khi say lại cũng nhũn cả ra mặc cho đám tiểu nhị như ta tha hồ tính láo, kiếm chác được rất nhiều tiền nhưng nói gì thì nói, ta vẫn thích những kẻ biết thưởng thức món ăn hơn là uống rượu say bí tỉ. Thứ nhất bởi vì đám bợm nhậu rất hay gây gổ lung tung, mà thứ hai là vì tiền rượu không sao đắt bằng tiền cơm được.
Ai đời đường đường là anh kiệt võ lâm, hảo thủ giang hồ lại cứ làm một hũ Tam Hoa Tửu tầm hơn hai lít, thêm đĩa lạc rang là uống từ sáng đến tối. Vừa tốn chỗ mà hóa đơn thanh toán thì có mấy lạng bạc. Dù ta cố làm tròn đến mấy thì cũng không thể tăng lên quá nhiều, quá tay là dễ dẫn đến gây gổ đánh nhau với cái đám " võ lâm keo kiệt " ấy ngay.
Thời đại này người khôn của khó, không dễ kiếm đâu à nha.
Lại nói đến thằng ngốc công tử bột kia, hàng hiếm như vậy tất nhiên ta phải chăm sóc cho cẩn thận.
Bố mẹ nuôi con thì sinh tình mẫu tử. Chủ nhân nuôi chó mèo còn có nghĩa chủ tôi. Ta chăm sóc miếng ăn giấc ngủ hắn mấy ngày nay, tất nhiên cũng sinh ra một chút tâm lý không nỡ nhìn hắn buồn rầu.
Ta đến gần hỏi hắn:
- Thằng nhóc nhà ngươi có điều gì buồn bực ? Sao cứ nhìn qua cửa sổ suốt mấy ngày nay. Ta nói thật trông ngươi rất giống một cô ả thất tình, sống không mục đích.
Tên công tử bột này rất ngoan, bị ta gọi là thằng nhóc mấy ngày nay cũng không tức giận. Chỉ hơi gắt:
- Ngươi nói vớ vẩn gì thế?
Ta bĩu môi:
- Ngươi gắt lên như vậy, ta càng thấy giống mấy kẻ thất tình muốn giấu diếm tâm sự đó.
Công tử bột bị ta trêu đỏ mặt, không biết cãi lại thế nào, bèn đánh trống lảng. Hắn móc ra một thỏi bạc lớn, tung hứng trên tay nói:
- Bổn công tử đang lúc buồn chán, nghe ngày xưa có người nói tiếng bạc rơi vào nước sẽ rất êm tai nên ta đang định thử ném thỏi bạc này xuống cái ao ở ngoài kia xem có thực là âm thanh trong trẻo dễ nghe như đồn đại hay không, ngươi thấy thế nào?
Ta hô lên: " Thằng ngu nào nói như vậy sẽ bị trời đánh đó." đoạn chộp lấy thỏi bạc đang lơ lửng trên không trung.
Tên công tử bột cũng vung tay định giựt lại nhưng bạc đã vào tay ta thì làm sao còn thấy tăm hơi.
Hắn trợn mắt nhìn thỏi bạc biến mất trong tay ta, ra vẻ không tin được.
Nói thật thằng nhóc này cái gì cũng tốt, chỉ có khả năng chấp nhận sự thật thì còn non kém quá. Từ lúc đến đây tới giờ đã là gần một tuần lễ, ngày nào cũng móc bạc vụn ra thử thủ pháp của ta mà vẫn chưa rút được chút kinh nghiệm nào. Bạc dù ở xa đến mấy, ta cũng thu vào túi được chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Công tử bột hình như có rất nhiều tiền, bị ta đoạt mất thỏi bạc cũng chỉ hơi ngạc nhiên một tí, vênh mặt nói:
- Trả bạc cho ta.
Tiền vào túi ta, làm sao còn có đường ra. Ta cười hì hì nói:
- Bạc này ngươi định để mua vui. Vậy ta giúp ngươi vui vẻ một tối nay là được chứ gì.
Công tử bột không hiểu sao bị chạm nọc, quắc mắt lên quát:
- Ngươi ăn nói linh tinh gì thế.
Ta cười đáp:
- Ngươi chẳng phải muốn nghe chuyện giang hồ sao? Hôm nay ta sẽ kể cho ngươi nghe chuyện giang hồ, đảm bảo không hay không lấy tiền.
Tên công tử bột nghe vậy liền bình tĩnh trở lại, trợn mắt dọa:
- Tiền ngươi đã thu rồi, nếu chuyện không hay ta sẽ móc họng ngươi ra đòi cho bằng được.
Ta tất nhiên không sợ. Thứ nhất bởi chưa ai móc được tiền từ trong túi ta ra, mà thứ hai đó là chuyện ta kể cũng chưa thấy ai chê bao giờ.
Ta liền kể....
o0o
... " Đó là vào khoảng mùa xuân năm ngoái, Võ Lâm Tửu Quán của ta làm ăn thuận lợi vô cùng, người ra kẻ vào vô cùng tấp nập.
Võ lâm cao thủ người nào cũng kì hình quái tướng, chỉ thoạt nhìn là có thể nhận ra. không ai trông giống thường nhân cả. Nhưng cái gì nhìn nhiều quá cũng nhàm, ta là tiểu nhị ngày tiếp ngàn khách tất nhiên cũng không lấy gì làm lạ. Nhưng hôm đó có năm người khách hình dáng kì quặc vô cùng. "
Công tử bột ngạc nhiên hỏi:
- Kì quặc thế nào?
" - Năm người này phong cách ăn mặc cũng rất giống nhau nhưng mỗi người một vẻ, kẻ cao người thấp không đều. Nhưng ta nhìn liếc qua liền có thể phân biệt thứ tự năm người này được, thế nên rất là đặc biệt.
Người thứ nhất thấp đậm có vẻ là lão đại. Lão đại này vai to bè, cơ bắp gân guốc, mỗi cử động đều mạnh đến nỗi có thể phát ra tiếng gió. Rõ ràng là có thần lực bẩm sinh.
Người thứ hai mặt mũi tinh nhanh, động tác linh hoạt có vẻ võ công rất cao, cũng là lão nhị.
Lão tam tuy không gân guốc bằng lão đại nhưng lại rất cao to, lúc đó ta phải ngửa cổ lên nhìn, có lẽ phải cao tới hơn hai mét.
Lão tứ với lão nhị hình như là anh em sinh đôi, dáng vóc vẻ mặt giống nhau như đúc, chỉ là cử chỉ khoan thai chậm rãi nên dễ phân biệt với lão nhị mà thôi.
Còn người thứ năm mặt mũi trẻ như một thằng nhóc, công phu chắc cũng không mạnh mẽ gì, hẳn là lão ngũ.
Năm người này càng đặc biệt ở chỗ, bất kể họ đi đứng hay ngồi thế nào. Bao giờ lão đại cũng ở bên trái, lão nhị đứng ngay sát bên cạnh, cứ thế đến tận lão ngũ.
Ngươi cứ giơ bàn tay trái của mình lên mà nhìn sẽ tưởng tượng ra bọn họ. Lúc đó ta cúi đầu nhìn xuống, còn thấy bóng của bọn họ phối hợp với nhau thành hình một bàn tay in trên sàn quán nữa kìa. "
- Năm người này hẳn là Ngũ Hổ nổi tiếng của Lưu Linh Thần Tượng Hội ?
Thấy tên công tử bột có vẻ thích thú.Ta hớp một ngụm trà, kể tiếp:
" - Năm người đó quả đúng như ngươi dự đoán, chính là Ngũ Hổ gì đó. Lúc ấy bọn họ có xưng tên nhưng ta không nhớ, bởi cũng không cần nhớ làm gì, chỉ cần nhìn họ là có thể liên tưởng được ngay. Ta gọi lão đại là ngón cái, lão nhị là ngón trỏ, lão tam là ngón giữa, hai ngón còn lại tất nhiên là hai người lão tứ cùng lão ngũ.
Công tử bột cười ha ha, giục ta kể tiếp.
" Ngón trỏ ngoắc ta ra hỏi: " Võ Lâm Tửu Quán của ngươi kinh doanh ở đây đã lâu chưa? "
Ta đáp đã rất lâu rồi, hắn lại hỏi tiếp: " Đất Hà Nam này là nơi sông nước hữu tình, lại lắm nơi danh thắng cảnh, hẳn là người trong võ lâm thường hay lui tới? "
Ta thấy hắn nói nhiều quá mà chưa vào chính đề, bèn ngắt lời :
- Nếu mấy vị muốn tìm người thì cứ mô tả ra đây, dù kẻ đó không vào Võ Lâm Tửu Quán này nhưng chỉ cần bước chân qua đất Hà Nam thì tất nhiên là không thể nào qua mắt Tiểu Nhị Vương này được.
Ngón cái nghe vậy liền gật gù tán dương ta hết sức:
- Tiểu huynh đệ nếu đã thạo việc như vậy, thì ta cũng không vòng vo làm gì cả. Ta được tin Thị Xôi đang ở vùng này. Ngươi đi thu thập tin tức, nếu phát hiện ả ở đâu thì mau báo cho bọn ta biết, sẽ có trọng thưởng cho ngươi.
Ta ngạc nhiên hỏi:
- Thị Xôi? ả là ai? Ta lần đầu tiên nghe thấy tên người lạ như vậy đấy.
Ngón giữa đứng bật dậy mắng:
- Thị Xôi là ai cũng không biết, thế mà nãy giờ ba hoa khoác lác.
Ta cãi:
- Ta nói biết người, có nói biết tên đâu?
Ngón áp út nhảy vào hòa giải:
- Ả xưa nay hành tung quỷ dị, hay đánh lừa người. Thị Xôi cũng là tên lóng của ả, tiểu huynh đệ này không biết cũng là chuyện bình thường, Lão tam chớ nóng.
Ngón trỏ bèn mô tả :
- Thị Xôi cao khoảng một mét bảy lăm, vẻ mặt lạnh lẽo. Gò má nhô cao, môi mỏng mắt ti hí trông rất gian xảo. Ngươi nhìn qua là có thể nhận ra được không khó khăn gì.
Ngón út vội vã bổ xung:
- Y thị thực ra chỉ là giả mạo nữ nhân, cổ vẫn có yết hầu và lông chân rất rậm.
Ta nghe vậy ngạc nhiên:
- Người có dung mạo xấu xí như vậy mà cũng giả gái được, ta nghe miêu tả đã sởn cả da gà. Không hiểu có thằng mù nào bất hạnh bị ả lừa tình không nhỉ?
Ngón giữa vừa ngồi xuống ghế lại dựng ngược lên chửi:
- Thằng nhóc này muốn chết hay sao mà dám chửi bọn ông mù?
Ta thấy cả năm tên mặt đỏ như quả táo chín, liền đoán ra sự tình. Nghĩ đến cả năm tên này bị cùng bị một kẻ như vậy lừa tình, thảm trạng có thể nói là vô cùng đáng sợ bèn không nhịn được phì cười.
Năm tên kia xấu hổ quá đâm ra giận dữ, mỗi tên tóm một chi ta căng ra năm phía. Ta suýt chút nữa là bị ngũ mã phân thây ..."