" Thực ra tên nhóc nhà ngươi đoán đúng. Ta cũng không cần phải ra tay bởi ngay lúc đó có hai món ám khí to cỡ nắm tay từ ngoài cửa phóng tới, hai món ám khí ấy lực ném chuẩn xác, quỹ đạo cũng không phải là đường thẳng mà vẽ thành hình vòng cung chênh chếch bay đến chuẩn xác rơi giữa đám người khiến năm tên Ngũ Hổ hốt hoảng nhảy lùi trở lại.
Người phóng ám khí thủ pháp hết sức lợi hại, dường như cũng có tính toán trước phản ứng của đối phương nên hai món ám khí này phân biệt trước sau đều nhắm vào lão tam Ngón Giữa mà bao vây lại.
Ngón Giữa công phu cũng không tệ, thân hình đang lúc lui tránh vẫn kịp phóng ra một đạo kiếm khí đánh trúng món ám khí thứ hai kia.
Nhưng y còn chưa kịp thở phào thì lại thấy ba món ám khí nữa vèo vèo phóng tới. Ba món ám khí này vẫn như có mắt, phân biệt trước sau lao tới trước mặt. Lão tam Ngón Giữa toát mồ hôi hột, lúc này thân mình đang lơ lửng trên không, còn chưa kịp đổi khí nên không cách nào tránh thoát, mấy tên còn lại vội nhao nhao phóng kiếm khí bảo vệ y.
Lục Mạch Thần Kiếm quả nhiên danh bất hư truyền. Kiếm khí phóng ra nhanh như điện chớp, ba món ám khí lập tức bị đánh tan.
Thằng nhóc Ngón Út coi vậy mà cảnh giác vô cùng, nhân lúc loạt ám khí tiếp theo còn chưa tới bèn hướng về phía cửa phóng ra một loạt kiếm khí để áp đảo đối phương.
Lão đại Ngón Cái hướng ra ngoài cửa quát lớn:
- Đã là cao thủ giá lâm, sao không vào đây gặp mặt mà lại lén lút ngoài đó làm gì?
Người ở bên ngoài vẫn chưa thèm lộ mặt, chỉ có tiếng cười khúc khích đáp:
- Người ta chẳng phải cao thủ cao nhân gì cả, nhưng mà ngại trong đó đông người không dám vào chứ có lén lút gì đâu.
Lời nói còn chưa dứt, lại thấy một loạt ám khí bay vào. Ngũ Hổ vội huy động Lục Mạch Thần Kiếm đánh tan đi hết.
Người ở ngoài cửa lại giả vờ hờn dỗi nói:
- Người ta quê mùa, lễ vật cũng chẳng có nhiều, chỉ là chút lòng thành gửi tận tay các vị. Nếu các vị còn từ chối nữa thì người ta sẽ tủi thân lắm đó.
Lại vẫn là lão ngũ Ngón Út cảnh giác hô lên: " Coi chừng dưới chân có ám khí "
Ngũ Hổ cúi đầu nhìn xuống, đã thấy mười món ám khí không chút tiếng động xuất hiện ở dưới chân mình tự lúc nào không rõ tức thì mặt mũi biến sắc, đồng loạt nhảy tránh.
Nhưng mười món ám khí này giống như vật sống, từ dưới đất bật vút lên nhanh như điện chớp lao vào trong lòng Ngũ Hổ.
Ngũ Hổ sợ hãi vung tay định phóng ra kiếm khí đánh dạt đi nhưng mấy món ám khí này xuất hiện quá bất ngờ, mà lại đột ngột tăng tốc nên không cách nào tránh khỏi, đành để chúng lao vào bụng.
Ta thấy năm tên Ngũ Hổ này tay ôm bụng, mặt mũi trắng bệch bèn cười phá lên : " Trái lê mặc dù rất ngon, nhưng cũng không quý hiếm gì. Các vị cũng không cần giữ khư khư như vậy "
Ngũ Hổ lúc này cũng qua cơn sợ hãi, ngượng ngùng giở ra, trên tay mỗi người đều cầm hai trái lê chín mọng. Nhìn quanh khắp phòng la liệt trái lê bị kiếm khí đánh vỡ, thì ra thứ ám khí lớn bằng nắm tay nãy giờ tấn công bọn họ toàn bộ đều là trái lê, chẳng qua thủ pháp của người phóng ám khí quá nhanh, nhịp độ lại dồn dập khiến đám Ngũ Hổ chỉ kịp liên tục phản ứng chứ không có thời gian nhìn kĩ xem ám khí làm bởi thứ gì.
Phải biết trái lê vừa to vừa xốp, rất không thích hợp để vận dụng thủ pháp ném ám khí vậy mà đối phương có thể sử dụng đến mức xuất thần nhập hóa, lúc nhanh lúc chậm cùng lúc tấn công năm người, cuối cùng còn ép cho bọn họ mỗi người phải nhận vào tay hai quả. Hơn nữa từ đầu tới cuối, mọi hành động của bọn họ đều nằm trong tính toán của đối phương, bị đối phương dẫn dắt như trò chơi con trẻ. Từ đó có thể thấy trình độ của người này đã vượt rất xa so với năm người bọn họ, nếu kẻ đó muốn ra tay lấy mạng thì thật dễ như trở bàn tay.
Ngũ Hổ nghĩ đến đó mặt xám như tro, cũng không dám động đậy, ngoan ngoãn lùi về phía sau.
Tâm lý của Ngũ Hổ đã sa sút như vậy, đối phương tất nhiên cũng hết hứng trêu đùa. Một làn gió nhẹ thoảng qua, trong sảnh đã xuất hiện thêm một người.
Người tới là một cô gái mặc áo tứ thân, đầu chít khăn mỏ quạ lại còn mang theo bên mình một đôi quang gánh. Ta nhìn vào quang gánh thấy chẳng còn gì, chỉ còn lại hai quả lê rất nhỏ bèn đoán trong đó lẽ ra là có rất nhiều lê nhưng do khi nãy dùng làm ám khí cả nên bây giờ hết sạch. Ai da, đúng là thời đại võ lâm hưng thịnh, không có gì là khó tưởng tượng. Một cô ả bán lê chỉ với đôi quả lê bé xíu cùng một đôi quang gánh cũng là cao thủ thâm tàng bất lộ, khẽ vung tay xuất thủ là có thể trấn áp quần hùng.
Ả bán lê không thèm để ý ta đang dòm trộm đôi quang gánh, quay sang nói với Ngũ Hổ:
- Cớ sao các vị lại điểm huyệt Xôi tỉ tỉ của ta?
Lão tứ Ngón Áp Út hòa hoãn đáp:
- Ài da, Xôi tỉ tỉ của cô nhân lúc Lưu Linh Thần Tượng Hội bọn ta làm đại lễ giải hạn có chút sơ sót liền xâm nhập cấm địa, lại dùng mỹ sắc lừa gạt để học trộm bí kíp trấn phái Lục Mạch Thần Kiếm của bọn ta. Do đó bọn ta mới đuổi theo đòi lại, việc điểm huyệt cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi.
Ả bán lê bĩu môi nói:
- Lưu Linh Thần Tượng Hội các ngươi thì cấm địa với đại lễ nỗi gì chứ. Chẳng qua có cái hầm rượu nát, đầu và giữa tháng nào cũng làm hai cái lễ Khai trí và Giải hạn, chẳng qua là lấy cớ đem rượu ra uống. Xôi tỉ của ta có đột nhập vào đó cũng làm được gì chứ? Cùng lắm là uống trộm mấy chén, ăn vụng mấy miếng sao? Các ngươi uống rượu như hũ chìm, tên nào tên nấy tửu lượng như ao như bể, xôi tỉ của ta xưa nay chỉ chuyên uống sữa ăn bánh bao, có tò mò đổi món một chút cũng chẳng qua là bớt của các ngươi một chút xíu không đáng nói mà thôi. Người ta lại là nữ nhân chân yếu tay mềm, làm sao phải phái cả năm tên hổ báo các ngươi đi truy lùng suốt từ Sơn Đông xuống tận Hà Nam như vậy?
Tên Ngón Giữa tính nóng như lửa, lại bật ngược lên chỉ Thị Xôi chửi bới:
- Lưu Linh Hội bọn ta trong mắt ngươi không đáng một xu như vậy thì cớ sao ả không đường hoàng tới kết giao, lại phải giả gái tới lừa gạt bọn ta ?
Ả bán lê cười ngất nói:
- Ngươi lại nói sai rồi. Xôi tỉ của ta đích thực là gái, cần gì phải giả.
Ngón Trỏ trợn mắt nói:
- Người trong Lưu Linh Hội bọn ta cái gì cũng không tốt, chỉ có tự hào nhất là không bao giờ nói dối, cũng không đổ oan cho ai bao giờ.
Ả Bán Lê cũng không lên tiếng phản bác. Quả thật Lưu Linh Thần Tượng Hội ở trong giang hồ chỉ nổi tiếng rượu vào lời ra, nói nhiều không giữ được bí mật chứ cũng không bị tiếng xấu ăn có nói không.
Ngón Áp Út lại kể lể:
- Lúc ả tới chỗ bọn ta, rõ ràng là một cô nương mặt hoa da phấn, dáng bộ thướt tha khiến người khác nhìn thấy là yêu, là mến.
- Lại còn có bộ ngực rất lớn nữa. - Ngón Út chen ngang bổ sung.
Cả năm tên nhất trí gật đầu, Ngón Áp Út lại tiếp tục kể tội:
- Đến lúc ả lừa gạt bọn ta, đạt được mục đích rồi liền hiện nguyên hình là một tên đàn ông râu ria đầy mặt, trước sau như một, phẳng lỳ thế kia, còn không phải giả gái lừa gạt là gì?
Ả Bán Lê cười ngất nói:
- Nói cho các ngươi biết, mặc dù Xôi tỉ của ta tướng mạo hơi giống đàn ông một chút, nhưng chính là phụ nữ hàng thật giá đúng. Ta hỏi các ngươi, phụ nữ trong thiên hạ có ai là không biết trang điểm làm đẹp, có ai là không có kỹ xảo bồi trước đắp sau. Các ngươi nghĩ ai cũng giống bọn thô lỗ các ngươi cởi trần uống rượu hay sao?
Theo ta thấy thì các ngươi là một đám háo sắc nhận ngực không nhận người, trong lúc say sưa nhìn thẳng thành cong, nhìn xấu ra đẹp rồi đến lúc tỉnh rượu lại ngoạc mồm ra đổ tội cho Xôi tỉ ta lừa gạt thì có ấy.
Nói đoạn khoát tay:
- Để ta giải huyệt cho Xôi tỉ, hai bên đối chất là sẽ biết nội tình ngay, không để các ngươi mồm năm miệng mười bôi xấu Xôi tỉ ta được.
Nói đoạn tiến tới cạnh Thị Xôi định xuất thủ giải huyệt nhưng thủ pháp điểm huyệt của đám Ngũ Hổ có chỗ đặc biệt, ả thử mấy phương pháp đều không có tác dụng. Ả giận dữ quay lại nói:
- Các ngươi mau giải huyệt Xôi tỉ cho ta.
Năm gã Ngũ Hổ bị lời lẽ đanh thép của ả bán lê nói trúng tim đen cúi đầu đứng im nãy giờ đã phối hợp đứng về năm phía, bao vây ả bán lê vào giữa. Trên mặt chúng tràn ngập chiến ý, ngón tay đã hờm sẵn kiếm khí Lục Mạch Thần Kiếm.
Năm tên này thoạt nhìn có vẻ hơi ngốc ngốc, tính tình quái dị nhưng thực ra là giả ngốc ăn người. Mấy kẻ như vậy còn đáng sợ hơn bọn hung đồ tàn ác rất nhiều, bởi vì người ta có thể tránh xa kẻ ác, đề phòng người gian, sợ hãi kẻ mạnh nhưng ít khi sinh tâm đề phòng kẻ ngốc bao giờ.