Đây là lần đầu tiên Lạc Tranh tiếp xúc gần với một chiếc xe thể thao toàn bộ đều tỏa ra vẻ tôn quý thế này, đây là chiếc xe Saleen S7 Twin Turbo đã qua cải biến – loại xe thể thao số lượng hạn chế toàn cầu đã được cả thế giới công nhận là chiếc xe có tốc nhanh nhất. Chiếc xe này, Lạc Tranh chỉ là may mắn từng nhìn thấy trên tạp chí. Cả thân xe này đều được chế tạo từ vật liệu than sợi, tạo hình theo kiểu má cá hiếm gặp, đường cong thân xe kéo dài và nở rộng về phía sau, làm cho đường nét của nó có vẻ rất mạnh mẽ. Cửa xe theo dạng con dao chếch, mọc lên hướng về phía trước, khiến thoạt nhìn chiếc xe như thể một con tàu vũ trụ từ sao Hỏa đáp xuống địa cầu.
Khi cả người cô ngã hẳn vào trong xe thì mới phát hiện ra ghế trong xe chọn dùng cách kết cấu bất đối xứng, trên chỗ ghế lái xe có sáu nút tròn cùng với một cần sang số tự động, đủ có thể để cho một người đàn ông to lớn khống chế. Ghế ngồi cùng nội thất trong xe đều làm bằng da trâu và da sơn dương nhỏ thượng hạng, bên trong xe có hệ thống điều hòa, cửa sổ chạy bằng điện, điều khiển đóng mở cửa từ xa, tấm kính chắn gió trước mặt tăng nhiệt bằng điện, có thể chống và ngăn cản vũ khí, tay lái được bọc bằng da thật, cùng với hệ thống hình ảnh và âm thanh AM/FM/CD/FVF/TV, nói chung tất cả chỉ có thể hình dung bằng hai chữ xa hoa.
Nhưng sự chú ý của Lạc Tranh cũng không phải ở mức độ xa hoa của chiếc xe như thế nào, ánh mắt của cô đảo nhanh nhìn quét qua trong xe. Tề Lê nói đã phái người điều tra ra, băng ghi hình đương sự bị làm nhục đã bị tên ăn chơi trác táng này để ở trong xe, nhưng mà hắn có thể để nó ở chỗ nào?
Đang suy nghĩ, Lạc Tranh chỉ cảm thấy trên người bị đè xuống, dời mắt qua, đột nhiên lại nhìn thẳng vào ánh mắt như cười như không của thiếu niên, khuôn mặt đẹp tinh xảo tản ra mùi hương trái cây thoang thoảng bao phủ lấy cô.
“Cô rất trấn tĩnh.” Giọng nói hắn tràn ngập dịu dàng, nhìn thấy ánh mắt không hề lăn tăn sợ hãi của cô, hắn thấp giọng cười.
“Tôi không có lý gì để có thể hoảng sợ.” Lạc Tranh bị hắn đè xuống, nhưng cũng không vội vàng thoát ra, không gian trong xe tuy nói rất lớn, nhưng là không đủ lớn để có thể đến mức chạy trốn được, cho nên chẳng thà duy trì vẻ lạnh lùng bình tĩnh.
Thiếu niên nở nụ cười, lộ ra hàm răng đều đặn thẳng tắp và trắng sáng như vầng trăng sáng trên bầu trời, “Cô biết không, chiếc xe đã qua cải biến này trên toàn thế giới chỉ có một chiếc, phụ nữ nhìn thấy đều ngả nghiêng điên cuồng, nhưng cô lại cực kỳ lạnh lùng bình tĩnh, đó là thứ nhất. Thứ hai là lẽ nào cô thực sự cho rằng tôi sẽ không làm gì với cô?”
Lạc Tranh cười nhỏ: “Thứ nhất, tôi không hiểu về xe cộ lắm, cho nên chiếc xe này tôi chỉ có thể nhận ra là chiếc xe quý giá, nhưng lại không cách nào có thể xem thấu được giá trị của nó; thứ hai là từ trong ánh mắt của cậu, tôi có tôi có thể đọc ra rất rõ ràng ham muốn của cậu.”
“Cục cưng.” Thiếu niên khẽ mỉm cười, thì thầm: “Xin cho phép tôi gọi em như thế. Em là người phụ nữ lạnh lùng bình tĩnh và thông minh nhất mà tôi từng gặp. Tôi giờ hối hận rồi.”
“Hối hận?” Lạc Tranh hơi nhướng mày, cô biết trên mặt mình phải thể hiện thần tình như thế nào thì mới rốt cuộc có vẻ quyến rũ.
Thiếu niên cúi đầu xuống, cánh môi xinh đẹp nhẹ nhàng áp lên trên đôi môi cô: “Tôi thích phụ nữ thông minh, so với ở trong xe, tôi thích ở trong phòng tổng thống của quán rượu mà ——— chiếm đoạt em hơn.”
Lời nói ám muội được tao nhã đến cực điểm thốt ra từ miệng của thiếu niên. Lạc Tranh hoảng hốt nửa khắc, thậm chí chớp mắt còn có nghi vấn —- Một thiếu niên quá tao nhã như vậy, lại sẽ đi cưỡng gian một thiếu nữ xa lạ sao?
“Cục cưng, em đang suy nghĩ gì vậy?” Thiếu niên nhìn chằm chằm vào cô.
Đang suy nghĩ, Lạc Tranh liếc mắt nhìn, sau một khắc liền đưa cánh tay quấn quanh cổ hắn, nhẹ nhàng thốt ra: “Cậu sẽ chiếm đoạt tôi như thế nào?”
Cô không dư thừa thời gian để lãng phí trên người hắn, hành động nhất định phải thật mau chóng! Bắt được chứng cứ để còn phải thâu đêm lập hồ sơ trình lên tòa án.
Thiếu niên mỉm cười cúi đầu xuống.
Những nụ hôn tinh tế rơi lên đôi môi và lên cổ của Lạc Tranh, thiếu niên còn đang si mê trong mùi thơm cơ thể đàn bà lại không hề chú ý tới Lạc Tranh đã giơ tay lên, ngay sau đó…
Một cú đập hung bạo!
Thiếu niên kêu lên một tiếng đau đớn liền mất đi tri giác.
Lạc Tranh lập tức ngồi lên, thở hổn hển từng ngụm, trời biết cô chỉ có một chiêu này, nếu như đánh mà không làm thiếu niên này ngất đi được thì cô hoàn toàn xong đời rồi.
Việc này không nên chậm trễ, cô bắt đầu trở mình tìm khắp tất cả các ngõ ngách trong xe, cuối cùng từ một chỗ để đồ vật linh tinh, đã tìm được một thứ nhìn như cuộn băng gì đó, không chút chậm trễ ngờ vực, liền bỏ vào trong ví.
Lạc Tranh sửa lại chỉnh tề quần áo hơi có chút lộn xộn xong, lại lần nữa liếc mắt nhìn thiếu niên đang hôn mê bất tỉnh, rồi vội vàng rời khỏi hiện trường.