Sau khi đánh ngất gã người lùn đầu lĩnh, Hắc Long buông thân thể hắn ra, ngẩng đầu nhìn, đám hài tử Hắc đại đã xử lý xong mười mấy gã dong binh khác, nhưng có 5 người lùn đã cuồng hóa, đang cùng bọn hắn đánh lộn một hồi.
Người lùn cuồng chiến không hổ là một trong tam đại chung cực binh chủng, sau khi cuồng hóa thực lực bạo tăng gấp hai gấp ba, 5 chống lại 10 cũng không hề rơi xuống hạ phong. Bọn họ giống như phát điên, không sợ chết, liều mạng vung vũ khí tấn công, hai mắt đỏ bừng lộ thần sắc điên cuồng.
Cuồng chiến sĩ sau khi cuồng hóa không chỉ lực lượng bạo tăng, mà còn trở nên điên cuồng. 5 người lùn cuồng chiến liều mạng tấn công làm bọn nhỏ đỡ trái hở phải rất vất vả. Đám Hắc Long cũng không có vũ kỹ gì xuất sắc, họ chủ yếu dựa vào thân thể lỳ lợm và sức lực mạnh mẽ mà thôi, bất quá hiện tại đã ngụy trang làm nhân loại, bọn họ không dám để đao phong của người lùn chém trung người, như vậy rất dễ bại lộ thân phận bất tử sinh vật của mình, mà sau khi những người lùn này cuồng hóa, ưu thế về sức mạnh của họ cũng không còn, nhất thời liên tiếp bại lui.
Hắc Long cầm trường đao, khoa chân múa tay vài cái, vô tình, trường đao đâm thẳng vào bụng một người lùn. Bụng không có áo giáp bảo hộ, tuy rằng sau khi cuồng hóa được tăng cường độ cứng rắn lên ngang với đá, nhưng bằng vào lực lượng của Hắc Long, trừ phi người lùn toàn bộ thân thể đều làm bằng đá, bằng không căn bản không có tác dụng. Trường đao một đường thẳng tới.
Người lùn không ngờ lưỡi đao có thể đâm được vào bùng mình, hét lên một tiếng, càng thêm điên cuồng hướng hai hài tử đang cuốn lấy hắn phát động tấn công.
Hắc Long vội vã nhặt thiết chùy của Lôi hỏa trên mặt đất, tiện tay ném tới, người lùn sau khi bị thương phản ứng có điểm trì độn, bị thiết chùy văng trúng ngực, thân ảnh lảo đảo một cái, hai bộ xương khô đang vây công liền nhân cơ hội, xoát xoát vung đao chém xuống triệt để không để hắn có cơ hội lấy thăng bằng.
Tư Đồng Ca mặt xám như tro, chuyện tình hắn lo lắng nhất rốt cục đã xuất hiện, mang theo những bộ xương khô này đi tới xã hội nhân loại, Tư Đồng Ca vẫn rất nỗ lực uốn nắn để những bất tử sinh vật không nhân tính này sẽ không động thủ giết người. Hắn sợ một khi có tiền lệ rồi, thế giới nhân loại sẽ bị bọn người kia biến thành tinh phong huyết vũ. Thế nhưng chuyện hắn sợ nhất, trong một khắc vừa rồi đã thành sự thực.
Đao thương không cơ mắt, khi mà thực lực kém không nhiều, triệt để giết chết đối phương không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, Tư Đồng Ca cũng không phải nhân vật từ bi gì, đổi lại là hắn, dưới tình huống này cũng không chút do dự giết chết đối phương, thế nhưng bất đồng chính là, nếu là nhân loại, sẽ không lạm sát kẻ vô tội, thế nhưng với những bất tử sinh vật không có nhân tính này thì không thể dùng suy nghĩ bình thường mà nói, một khi đã có tiền lệ, bọn họ có còn khống chế được mình không ?
Giết chết một người xong, hai hài tử cũng rút ra, hướng tới người lùn khác đánh tới. Hắc Long lại nhặt một thiết chùy, nhắm tới người này ném tới. Cán cân thắng lợi đã nghiêng hẳn sang một bên, chỉ vài phút sau, chiến đầu kết thúc.
Những người lùn sau khi cuồng hóa này, sinh mệnh lực trở nên phi thường ngoan cường, dù bị thương cũng không có đánh mất sức chiến đấu, chỉ có triệt để giết chết bọn họ mới có thể dừng lại.
Vẫn như cũ, trang bị trên người họ toàn bộ bị lột sạch, sau đó Hắc Long phát hiện một vấn đề, đồ nhiều lắm, mang toàn bộ đi sẽ ảnh hưởng tới tốc độ bọn họ, nhưng Hắc Long lại không muốn vất đi. Như vậy thực sự đáng tiếc, trang bị trên người những người lùn này so với đang mặc trên người bọn họ còn muốn hoàn mỹ hơn, không hổ là người lùn cuồng chiến tinh nhuệ của Lôi thần, trang bị tốt hơn nhiều so với dong binh phổ thông, chỉ tiếc đều là trang bị của người lùn, đám Hắc Long không mặc được.
Tư Đồng Ca sắc mặt biến ảo bất định nhìn thấy sự do dự của bộ xương khô kia, cuối cùng thở dài nói: "Để ta". Pháp trượng vung lên một cái, một khe nứt đen kịt hiện ra.
Thứ nguyên không gian! Hắc Long trong lòng chợt động, trong đầu xuất hiện một cái tên. Thứ nguyên không gian là một không gian độc lập do một số ít ma pháp sư có thực lực cường đại tự mình mở ra, phạm vi lớn nhỏ biểu thị năng lực cá nhân, đại bộ phận ma pháp sư đều dùng làm nơi cất dấu vật phẩm tùy thân. Thế nhưng ... thế nhưng vì sao ta lại biết được điều này ? Hắc Long trong lòng nghi hoặc.
Sau khi bỏ các vật phẩm dư thừa vào thứ nguyên không gian của Tư Đồng Ca, mọi người một lần nữa lên ngựa, hướng Ngả toa chạy đi.
Dọc đường đi, Hắc Long không ngừng suy nghĩ, hắn là một bộ xương sinh ra tại chiến trường, từ khi hắn sinh ra trên chiến trường, không ai dạy hắn ma pháp thường thức, căn bản không có khả năng nhận thức loại cao cấp ma pháp như thứ nguyên không gian. Nhưng hắn hết lần này tới lần khác đều nhận thức được, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?
Là A La Ước. Trong lòng Hắc Long chợt hiện lên một danh tự hắn hầu như đã quên. Hắn đã từng hấp thụ linh hồn chi hỏa của A La Ước, nương theo đó là ký ức và tri thức cả đời của A La Ước, những ký ức và tri thứ này dù sao không phải là của chính mình, hấp thu cũng không thể lập tức dung hợp, mà phân rã thành từng mảnh nhỏ tiềm tàng trong linh hồn chi hỏa của hắn, chỉ khi có kích phát mới có thể bị hắn tiếp thu. Tư Đồng Ca phóng ra thứ nguyên không gian, nhất thời khơi dậy ký ức của A La Ước
Dọc đường đi, Hắc Long tập trung nghiên cứu những tin tức từ ký ức của A La Ước, các hình ảnh không ngừng hiện lên trong đầu hắn. Thân là một triệu hoán sư nổi danh, A La Ước cũng có thứ nguyên không gian, bên trong cất giữ những vật phẩm trân quý suốt cả đời của hắn.
Mỗi thứ nguyên không gian của pháp sư đều phải có ma lực ba động của bản thân mới có thể mở ra, mỗi một ma lực ba động của một sinh vật đều không giống nhau, muốn mở thứ nguyên không gian của người khác là không có khả năng.
Nhưng Hắc Long là một bộ xương khô không hiểu gì, hắn không hề biết loại mong muốn này căn bản rất xa vời, cố gắng mặc niệm chú ngữ mở thứ nguyên không gian, nỗ lực cải biến ma lực bản thân để mở thứ nguyên không gian của A La Ước suốt dọc đường đi Ngả toa thành.
Hai mắt đỏ bừng, nhìn đồng bạn xích lõa đầy đất, Xe tăng nghĩ mình sắp phát rồ. Những đồng bạn này nhận được tin tức, không chỉ không chặn được mục tiêu lại, trái lại còn bị giết mất 5 người, trang bị bị cướp hết. Bọn người kia sao có thể vô sỉ như vậy, rốt cuộc là dong binh hay cường đạo vậy ?
Máu đã lạnh, hiển nhiên chiến đấu kết thúc đã lâu, phạm vi cũng rất nhỏ, chỉ chiếm một khoảng chửng 150m đường, biểu thị, chiến đấu trong khoảng thời gian rất ngắn.
Thân là một dong binh lão luyện, Xe tăng chỉ nhìn chiến trường vài lần liền đại thể suy đoán ra tình huống chiến đấu. Song phương kỵ binh trùng kích, cung tiễn thủ đối phương xuất thủ, bắn ngựa phe mình, sau đó kiếm sĩ đồng loạt xông lên, trong khoảng thời gian rất ngắn đánh ngất đại bộ phận, cuối cùng giết 5 người lùn đã cuồng hóa. Đồng thời Xe tăng cũng phát hiện một việc, ma pháp sư đối phương không có xuất thủ, bởi vì hiện trường không có ma lực ba động.
11 kiếm sĩ, hai cung tiễn thủ, không cần phối hợp với ma pháp sư, trong khoảng thời gian rất ngắn đánh tan một đội 20 người lùn cuồng chiến. đây là khái niệm gì ? Trừ phi đối phương đều là trung cấp kiếm sĩ và ma tiễn thủ. Một chi toàn bộ do trung cấp kiếm sĩ và ma tiễn thủ cấu thành có thể là sơ cấp dong binh sao ?
Trong thâm tâm Xe tăng có cảm giác bị người ta đùa bỡn.
Cứu tỉnh đồng bạn đang hôn mê, Xe tăng một lần nữa chuẩn bị xuất phát, hắn không muốn chờ đợi tiếp, phải nhanh một chút đuổi theo những người này, sau đó bầm thây vạn đoạn mới có thể hả mối hận trong lòng, còn cứ tiếp tục thế này, Xe tăng thực sự không biết chính mình có thể kiềm chế được tới lúc nào.
Đi tiếp về phía trước không lâu, từ hướng Ngả toa thành chợt có mấy kỵ sĩ chạy trối chết, nhưng kỵ sĩ này trang bị không chỉnh tề, mặt mũi bầm tím, giống như vừa bị người ta đánh một trận. Trên ngực họ có tiêu chí búa tầm sét, chính là tiêu chí của Lôi thần dong binh.
Thấy những kỵ sĩ này, trong lòng Xe tăng chợt có dự cảm bất thường: "Xảy ra chuyện gì ?" Xe tăng hướng mấy kỵ sĩ này hét.
"Phân bộ Ngả ... Ngả toa thành ... bị phá rồi!" Kỵ sĩ kia kinh hoàng khó khăn trả lời.
Xe tăng chợt thấy cổ họng ngọt ngọt, phun ra một ngụm tiên huyết: "Hắc Long dong binh, Xe tăng ta thề cùng các ngươi không đội trời chung !!!" Xe tăng bi phẫn gầm lên vang động.
Vừa tiến vào Ngả toa, Hắc Long dễ dàng tiêu diệt phân đội Lôi thần dong binh tại đây, ở Ngả toa, Lôi thần dong binh chỉ có hơn 100 người, trong đó người lùn cuồng chiến tinh nhuệ đã bị bọn họ đánh ngất dọc đường, số người còn lại không phải đối thủ của bọn hắn, sau khi thu thập xong người của phân bộ, Hắc Long thuận lợi cướp sạch sẽ cả phân bộ, đánh xong cướp sạch đã thành thói quen của Hắc Long.
Cướp đoạt so với làm dong binh thu được nhiều hơn, Tư Đồng Ca nói cướp đoạt sẽ kết thù oán với người ta, thế nhưng hiện tại cừu hận đã kết, cướp hay không cướp cũng như nhau mà.
Thói quen này của Hắc Long khiến Tư Đồng Ca chán không muốn phản đối nữa, chỉ nhìn hắn một cái thật sâu.
Cướp xong phân bộ Lôi thần, đám người Hắc Long lại ngựa không dừng vó, rời khỏi Ngả toa.
Khi Ngả toa thành đã ở xa xa phía sau, Tư Đồng Ca thúc ngựa tới gần Hắc Long, muốn cùng hắn hảo hảo nói chuyện.
"Hắc Long, ngươi vì sao muốn cướp sạch phân bộ của Lôi thần ?" Hắn vẫn không rõ, cái bộ xương khô này vì sao lại cướp đoạt mưu cầu danh lợi như vậy, hắn là bộ xương khô, không lý nào lại quan tâm tới những vật ngoài thân như tiền tài, chẳng lẽ bởi vì những lời khuyên bảo của mình trước đây ?
Hắn đã từng nói cho bộ xương khô này, sinh tồn trong xã hội nhân loại, không thể không có tiền, nếu như vì điều đó mà dẫn tới hắn suốt ngày nghĩ muốn cướp đoạt của người khác thì nghiệp chướng của mình thật là nặng nề a.
Hắc Long khó hiểu liếc nhìn Tư Đồng Ca: "Ngươi không phải nói tiền rất hữu dụng sao ? Có thể mua áo giáp cùng vũ khí." Trong lòng hắn vẫn nhớ kỹ những điều Tư Đồng Ca dạy về tác dụng của tiền bạc, tiền bạc có thể mua trang bị, càng nhiều tiền thì trang bị càng tốt. Tiền hắn không cần, thế nhưng trang bị thì rất cần.
Thì ra là vì cái này, lòng Tư Đồng Ca trầm xuống: "Nhưng ngươi có áo giáp và vũ khí rồi mà."
"Còn có loại tốt hơn" Trang bị trên người đám xương khô Hắc Long cũng không phải là tốt nhất, chỉ là trang bị cho người lùn cuồng chiến tuy hoàn mỹ nhưng bọn họ không mặc được. Cướp được thật nhiều tiền, sau đó mua áo giáp tốt, đây là mục tiêu của Hắc Long.
"Nhưng mà ... nhưng mà ..." Tư Đồng Ca cảm thấy đuối lý: "Nhưng ngươi cùng những người khác kết thành cừu hận, như vậy sẽ dẫn tới sự trả thù của họ, đối với việc hành tẩu trong xã hội nhân loại của chúng ta sẽ mang đến rất nhiều phiền phức."
"Không phải đã kết thù hận rồi sao ? Hiện tại bọn họ chính là đang đuổi theo sau chung ta gây phiền phức rồi." Hắc Long càng cảm thấy khó hiểu nói, rõ ràng có một lượng lớn người đang đuổi theo, vì sao Tư Đồng Ca có thể nói kỳ quái như vậy, cừu đã kết, phiền phức cũng đang tìm lại rồi, giờ cướp với không cướp căn bản không có gì khác nhau. Hắc Long tuy rằng không có kinh nghiệm xử thế, nhưng đạo lý này hắn rất rõ ràng.
Tư Đồng Ca trong lòng ủ rũ, thầm thở dài, thực sự là một bộ xương khô thông minh! Tư Đồng Ca hiểu rằng không có cách nào lèo lái suy nghĩ của hắn nữa, lợi và hại trong việc này hắn còn rõ ràng hơn ai khác.
Lắc đầu bất đắc dĩ, Tư Đồng Ca thả cương, lui lại gần Eileen cùng huynh muội Tinh Nguyệt.
Sau khi giết chết A La Ước trong sơn cốc, đám người Tư Đồng Ca ở lại đó hơn 10 ngày, ở cùng Hắc Long trong khoảng thời gian này, Tư Đồng Ca phát hiện hắn như trẻ con, đối với cái gì cũng rất tò mò, cái gì cũng đều không hiểu, điều này làm trong lòng Tư Đồng Ca rất hưng khởi, nghĩ rằng: nếu giáo dục hắn theo cách của trẻ con nhân loại, không biết có thể khiến nội tâm hắn hoàn toàn trở thành một nhân loại không ?
Đến tận bây giờ hắn cũng không cho rằng bộ xương khô này trời sinh đã tà ác, chí ít gã trước mặt này là như vậy. Vì vậy Tư Đồng Ca quyết định từ nay về sau hảo hảo đối đãi với hắn, chỉ cần trong lòng hắn suy nghĩ như một nhân loại, như vậy tuyệt đối không làm ra những chuyện gây thương tổn nhân loại vô tội.
Thế nhưng hiện tại, Tư Đồng Ca phát hiện mình đã sai rồi, Hắc Long không phải mình có thể tùy ý điều khiển, hắn thực sự quá thông minh, hắn có quan niệm và mục tiêu riêng, những mục tiêu này thoạt nhìn thì đơn thuần, chỉ là tăng cường thực lực và bảo hộ chính mình. Nhưng bất cứ thứ gì xung đột với mục tiêu này của hắn, hắn đều không chút do dự tiêu diệt.
Tư Đồng Ca trong lòng thở dài, hắn biết mình không có khả năng nắm giữ Hắc Long, chỉ có thể cầu Quang Minh thần phù hộ, Hắc Long cứ chạy cho thật xa, không giết chóc phá hoại gì, bằng không nghiệp chướng thật quá nặng nề a.