29-09-2010, 03:39 PM
|
|
Trai Không Dê Gái Không Yêu
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 1,146
Thời gian online: 2552074
Thanks: 3,841
Thanked 20,263 Times in 926 Posts
|
|
Phượng Vũ Tiêu Dao
Chương 4: Huyết nữ (4)
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: bachanh.wordpress.com
Gì vậy! Đối với vật thể đột ngột tập kích, ta căn bản không thể tránh thoát. Thân thể của ta ngã xuống nền gạch. Nguy rồi!
“Huyết nữ của ta — thật sự có chút luyến tiếc.” Chủ nhân từ từ bước tới gần ta, nâng cằm của ta lên, ép ta phải nhìn hắn. “Làm sao đây, thật khó nghĩ nha.”
Chủ nhân …
Người đã huấn luyện ta bốn năm …
Ban nhiệm vụ ám sát cho ta năm năm …
Nhưng …
Đây là lần đầu tiên ta thấy rõ khuôn mặt của người có quyền uy lớn nhất Tác Hồn …
Nhưng ta …
Không có bao nhiêu sợ hãi.
“Chuẩn bị nhận hình phạt đi, búp bê máu đáng yêu của ta.”
Quả nhiên …
Sau khi hắn biết một vật thí nghiệm như ta bị thương, chịu phạt chính là kết quả duy nhất mà ta đạt được. Ta không mỉm cười, chỉ thờ ơ hỏi: “Bao giờ cử hành nghi thức?”
Nghi thức Hồi Hồn …
Chính là nghi thức trước khi giết chết một sát thủ.
Mỗi một thành viên trước khi gia nhập Tác Hồn, đều phải ghi rõ họ tên, thân phận của hắn lên trên một khối ngọc, sau khi gia nhập phải đưa khối ngọc đó cho tổ chức giữ. Như thế, kể từ lúc đó hắn sẽ là một thành viên của Tác Hồn, hoàn toàn vứt bỏ thân phận, địa vị, tên tuổi trước kia, mà chỉ có thứ tự trên bài danh bảng. Mà Hồi Hồn, chính là thành viên trước lúc chết, có thể khôi phục lại thân phận của mình.
Tác Hôn, không muốn lưu tên của người đã chết.
Mà chẳng lâu nửa, ta sẽ mất đi tên hiệu, trở thành người chết.
“Ngay bây giờ.”
Quả nhiên … hiểu xuất rất cao.
“Thuộc hạ muốn tặng cho chủ nhân một phần lễ vật chia tay, có được không?” Ta từ tốn đứng lên, mỉm cười.
“Cái gì? — Mặc Hồn? — Các ngươi …” Thanh âm của chủ nhân rốt cuộc cũng có một chút lo lắng.
A, bị phát hiện rồi …
Bài danh thứ nhất ở Tác Hồn, không thuộc về chủ nhân.
Mà chủ nhân, sẽ vĩnh viễn không thể tin rằng, bài danh đệ nhất trong Tác Hồn lại vì ta mà phản bội tổ chức.
Cả đời này, hắn đã quyết định rất nhiều sự sống, cái chết của con người.
Mà lúc này …
Chính là lúc mà hắn phải chết!
“Bây giờ trong tổng bộ, nơi nơi đều là thuốc nổ.” Ta nhặt khối ngọc khắc thân phận của ta, vuốt ve cái tên xa lạ ghi trên đó. “Ta từ nhỏ đã rất sợ cô đơn, nên không muốn chết một mình. Đành phải kéo chủ nhân cùng cả tổ chức Tác Hồn theo bồi ta.”
“Chú nhân đang trách cứ ta sao?”
“Nhưng mà, được cùng chủ nhân chết chung, chính là giấc mộng từ rất lâu về trước của ta.”
|