Thượng uyển, Thiên cung.
Nam tử chau mày. Mai mỹ nhân có vẻ rất ủy khuất. Là thật sao? Nếu vậy là ai? Đầu độc bằng cách nào? Tại sao sau khi ăn anh đào đen mới trúng độc? Trùng hợp sao? Không. Vậy ai đó biết ý định của Mai mỹ nhân nên ra tay trước một bước nhằm giá họa?
“Công Tôn thái y!”
“Có hạ thần.”
“Anh đào đen có phản ứng gây độc với hoa quả khác không?”
“Bẩm Hoàng thượng, theo thần biết thì không. Quả anh đào đen có vị ngọt, màu sắc rất đẹp, có tác dụng làm đẹp da, tốt cho tim.”
Nam tử hướng nhìn về phía hậu cung, ánh mắt lóe tia tinh quang, sóng gió lại nổi lên.
-------
Hoa Các, từng giọt nắng nhảy nhót vui đùa trên những bông hoa Bỉ ngạn đỏ chói đẹp rực rỡ, xen lẫn những tán lá xanh mơn mởn của mùa xuân. Cơn gió xuân mang đầy hương cỏ nhẹ nhàng lướt qua ô cửa sổ, làm lay động khung rèm màu hồng phấn.
Nằm trên trường kỷ là một người khoảng 18 tuổi dung nhan bình thường, nhìn kỹ còn có thể thấy vài hạt mụn li ti. Vấn đề là không biết nam hay nữ. Diện mạo người đó như sau: Tóc ngắn, kiểu tóc tém Nhật Bản của thế kỷ XXI; ngực: nhìn không ra; mông: không thấy (chú thích: người ấy đang nằm nghiêng mà). Căn cứ xiêm y mặc trên người thì đó là xiêm y nữ tử. Một bộ xích y (màu đỏ) có điểm xuyết những bông hoa nho nhỏ màu trắng. Theo quan điểm ‘trông y phục mà bắt hình dong’ thì tạm cho là một thiếu nữ. Cầm cuốn sách trên tay, thiếu nữ say mê đọc từng chữ, từng chữ như chẳng thèm bận tâm ba mỹ nhân đang quỳ trước mặt. Mà dường như ba mỹ nữ này cũng chẳng lấy làm phiền lòng, ngược lại còn thấy hân hoan vì tai họa đến muộn hơn một chút. Thời gian cứ thế trôi đi, nhẹ nhàng, chầm chậm. Khi những tia nắng tinh nghịch nhảy bước dài vào phòng, thiếu nữ mới khép sách lại, cử chỉ tinh tế nhưng lại làm những người đẹp thoáng giật mình.
“Chuyện gì?” Xích y thiếu nữ lười bướng mở miệng hỏi, thanh âm có phần trầm, thấp.
Một mảnh trầm mặc. Ba mỹ nhân liếc nhau, rồi Mỹ Khánh run giọng lên tiếng.
“Hồi Tiểu thư, Kỳ thiếu gia xuất cung rồi ạ.” (He he, chính xác là một cô gái a.)
…Im lặng. Thiếu nữ trên trường kỷ khép hờ đôi mắt, tay phải đưa lên dùng 2 ngón tay thanh mảnh nhu nhu huyệt thái dương.
“Dạ, sáng nay Mỹ Khuynh vào phòng đánh thức thiếu gia dậy phát hiện lá thư này.” Mỹ Thảo hai tay dâng phong thư mà mặt lấm tấm mồ hôi.
“Bẩm Tiểu thư, sáng hôm qua, sau khi vấn an Tiểu thư, Kỳ thiếu gia hạ lệnh đem nhiều thức ăn vào phòng rồi không ai được làm phiền. Kể cả ăn trưa hay tối. Hồi trước Kỳ thiếu gia cũng từng như thế nên bọn thuộc hạ tưởng không việc gì. Do đó không kịp thời bẩm báo với Tiểu thư. Mong Tiểu thư trách phạt.” Mỹ Vân lưng áo ướt đẫm bẩm báo thêm.
Yên tĩnh. Tuyệt đối không có tiếng động.
Nhiệt độ phòng đột nhiên hạ thấp. Khí lạnh bao trùm cứ như áp thấp nhiệt đới ở đâu tràn về. Ba người đẹp đồng loạt rùng mình, len lén nhìn nhau rồi lại cúi gầm nhìn sàn nhà. Có vẻ cả ba vừa phát hiện sàn nhà hôm nay đẹp hơn mọi ngày (hay dưới sàn có giấu vàng?) và quyết định chuyển làm chuyên viên nghiên cứu sàn nhà?
Không khí càng lúc càng lạnh, mùa đông sắp đến sao. Quái, mới sang xuân mà. Xích y thiếu nữ đăm chiêu nhìn phong thư, mi chau lại, chậm rãi ngồi dậy, cất giọng gọi:
“Tử Phong!”
“Có thuộc hạ.”
Một bóng người xuất hiện trong phòng. Hắc y nam tử vừa đến ước chừng hai mươi mấy tuổi, dáng cao ráo, ngũ quan sắc sảo, tóc dài buộc cao; tóm lại là một mỹ nam. Điều đáng nói chính là luồng khí bao quanh người lãnh đạm, cô độc, khiến người khác cảm nhận được một gam màu tối đen mà mơ hồ sợ hãi không dám lại gần.
“Kỳ nhi xuất cung. Giờ Tỵ ta xuất phát. Truyền lệnh Hoa Quân tìm và bảo vệ Kỳ nhi.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Tử Phong biến mất như lúc mới đến, không một tiếng động.
(Tử Phong là Cung phó Hoa cung kiêm hộ vệ của Hoa cung chủ, luôn đồng hành bên cạnh. Dưới quyền là Hoa Quân – đội cận vệ của Hoa cung chủ, Hoa Bảo - bảo vệ sự an toàn của Hoa cung, Hoa Tin – thông tri tin tức và làm gián điệp.)
“Tử Băng.”
“Có thuộc hạ.”
Tử Băng nhẹ bước vào phòng, cung kính hành lễ. Nữ tử dung mạo tuyệt sắc, mày lá liễu, mắt bồ câu thấm đẫm ưu sầu, mũi dọc dừa, mái tóc dài óng ả được tóm gọn gàng thả sau lưng, những lọn tóc mai buông nhẹ hai bên gương mặt; dáng người thanh mảnh, thân khoác tử y – màu sắc của sự cao quý, bí ẩn.
“Đưa số Hoa Bảo hôm qua tới Hoa Gia. Cung nhân Kỳ Các mỗi người bị phạt 20 trượng, giảm hai phần ba tiền công tháng trong một năm, làm người thí nghiệm độc dược trong bảy ngày. Riêng Mỹ Khánh – thân là tỳ nữ thân cận của Kỳ nhi mà không biết hành tung chủ tử, hình phạt tất cả nhân ba.”
“Dạ, thuộc hạ thi hành ngay.”
Xích y thiếu nữ nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên vai Tử y nữ tử, giọng ôn nhu:
“Tử Băng, Hoa Cung giao cho muội.”
“Thuộc hạ tuân lệnh. Chúc Tiểu thư mau chóng tìm được Kỳ thiếu gia.”
(Cung phó Tử Băng quản lý: Hoa cung nhân, Hoa Dược – bao gồm các Hoa Y quán và Dược Các_nơi nghiên cứu độc dược, Hoa Gia - thi hành án phạt và giữ gìn gia quy Hoa cung ).
-------
Trong Bảo Đình trà quán thuộc Vân Trạch trấn, Long Quốc, Lãnh Tử Thanh dở khóc dở cười nhìn mẫu giấy trên tay.
“Kỳ nhi thật là… dám tự ý xuất cung.”
Lãnh Tử Thanh tao nhã nâng tách trà hớp một ngụm nhỏ, ánh mắt nhìn xa xăm. Gió đã nổi.
Cách đó không xa, Lãnh Tử Vĩ nhận được tin báo vội vàng cuốn gói bỏ trốn. Nguyên nhân rất đơn giản, chính hắn xúi tiểu đệ bảo bối lén xuất cung a. Quơ vội vài bộ đồ, nhét ít tiền phòng thân, để lại vài chữ cho Hà Thiên, Tử Vĩ cưỡi con ngựa trắng rời Vân Trạch trấn, miệng lẩm bẩm khấn vái:
“Ông trời có linh thiêng chứng giám cho lòng thành của con. Con chỉ nói giỡn thôi, là do tiểu đệ hiểu nhầm. Ngàn vạn lần Ngài đừng để mẹ yêu dấu tìm ra con. Amen!”