Phường Gia Cẩm, thành phố Việt Trì, tỉnh Phú Thọ.
Tại một bãi rác nọ bên cạnh khu chung cư 5 tầng cũ màu vàng, một thằng bé ăn mặc rách rưới, đầu tóc lôm nhôm, lởm chởm đang cầm mấy cái túi ni lông, lục lọi. Người thằng bé gầy đét, trên mặt có mấy vết nhơ. Xung quanh ruồi ve vẫy khắp nơi nhưng nó cũng chẳng thèm đuổi, có vẻ như đã quen lắm rồi. Thằng bé thỉnh thoảng nhặt ra vài thứ rồi phân loại. Cái thì bỏ vô túi màu to màu đen, cái thì đặt vào túi đỏ nhỏ hơn.
Bỗng từ xa vang đến tiếng trống thùng thùng rập rờn vang rội. Thằng bé giật mình, ngẩng đầu lên, đi rửa tay tại vòi nước chung cư gần đó rồi chạy vội. Giờ để ý mới thấy thằng bé còn đeo một chiếc cặp siêu nhân dán tạm bợ sau lưng. Chân đi dép tổ ong đã sứt nửa, thằng bé chạy còn phải cố để cái dép không bay đi.
Chẳng mấy chốc cu cậu đã đến gần trường tiểu học Gia Cẩm, mà tất nhiên là cửa sau rồi. Cái cửa, mà phải nói nó giống lỗ chó hơn là cửa cho người, hơi khép hờ. Thằng bé cười tươi, nghĩ thầm: ”Bác Ba lại để cửa mở cho mình rồi. Mai phải ra giúp bác quét sân mới được.” Thằng bé đến gần lớp 5B, ngồi bệt cạnh cái cửa sổ đóng hờ, tựa người vào tường lấy quyển vở với cái bút chì ra, đọc lại bài cũ chờ nghe giảng.
Thằng bé học trộm đã lâu rồi. Phải nói là thằng bé kiên trì một cách kỳ lạ về việc học. Từ năm 6 tuổi đã lẻn qua bờ rào để học, đến tận bây giờ đã là 3 năm rồi. Hồi đầu còn phải trèo tường nhưng về sau bác Ba làm bảo vệ cũng để cửa cho nó vào. Bác Ba và mấy thầy cô trong trường đều khâm phục và thương nó lắm, muốn cho nó cái học bổng để vô trường học cho đỡ khổ. Nhưng mà kỳ lạ thay thằng bé không nhận.
Nó nói mồm là không muốn phí tiền nhà trường nhưng thực ra nó không muốn bị quản mà thôi. Vô lớp phải ngồi im, học theo nhà trường sắp đặt, thi lên thi xuống, rồi còn kiểm tra này nọ, khổ lắm. - nó nghĩ vậy. Ở ngoài nó có thể chạy từ lớp này sang lớp kia để học lớp nó thích. (Nó ghét môn Văn) Lại còn không phải thi thuộc lòng khô khan nữa chứ. Có chết nó cũng chả vô.
À mà nó tên hay lắm, Nhật Quang. Nó thường tự kỷ khen rằng mình là “ánh sáng mặt trời phủ chiếu thế gian”, biết là vớ vẩn nhưng nó thích thế, ai làm gì được? Tên cũng là nó tự đặt. Thích truyện của bác Nguyễn Nhật Ánh nhưng lại không muốn vi phạm bản quyển nên thành vậy.
“Au!!” – nó kêu lên khi bị cái gì đó nhòn nhọn đâm vào lưng. Bích Ngọc, lớp phó lớp 5B, vô cùng đáng yêu với cái tóc đuôi ngựa xinh xắn và cũng là một trong những lý do nó thích chọn lớp 5B để nghe giảng. Quen nhau khá lâu rồi nhưng nó chả hiểu sao cô bé này lại hay dùng bút chọc người như vậy.
- Sao chị cứ suốt ngày chọc em thế? Đau bỏ xừ.
- Đáng đời, ai bảo mấy hôm không đến đây học.
- Mấy hôm rồi thầy toàn dạy ôn thi mà...
Nó biết Ngọc cũng gần năm rồi. Ngọc ngồi ngay cạnh cửa sổ, hai đứa ngồi cách nhau bức tường nói chuyện, có lần Ngọc còn đùa rằng bọn nó cách nhau một vòng Trái Đất. Nó chẳng hiểu, nhưng mà cảm thấy cách nói đó chẳng có gì hay ho cả. Mà lại nói, từ khi quen nhau là cô bé bị mất đồ dùng học tập thường xuyên. Đừng nghĩ bậy nha, không phải nó ăn trộm đâu, là cô bé ép cho đấy. Cho rồi khai với bố mẹ là bị mất, bị mắng suốt nhưng mà cũng chả thay đổi được gì. Danh tiếng “bác học đãng trí” của Ngọc cũng là từ đó mà ra.
- Chị à...
- Gì?
- Mai em sang bên Văn Lang rồi...
Cũng phải thôi. Nhật Quang khá thông minh mà. Không bị giới hạn bởi thi cử và hệ thống lớp học, nó học xong kiến thức tiểu học trong 3 năm rồi, đấy là còn tính thời gian đi nhặt rác và đọc truyện nữa. Giờ thì nó muốn sang bên THCS Văn Lang nghe lén tiếp. Chính ra nó quyết định sang bên kia từ tuần trước cơ, nhưng mà nó rất có cảm tình với Ngọc, không nỡ đi chỗ khác. Thằng bé phân vân mãi cả tuần mới quyết định được.
- Vậy à...
Hai đứa bé đều im lặng, chẳng biết nói gì. Trời như tối hơn, không khí như trầm xuống.
- Vậy năm sau gặp lại nhau nhé.
Ngọc hiếm khi mở lời trước như vậy. Nghĩ phải xa cậu bé, cô bé cũng thấy buồn man mác.
- Uhm...
Hai đứa lại im lặng nghe giảng dù chẳng chữ nào lọt vào đầu cho được. Hết giờ, Ngọc chạy ra chơi đá cầu với bọn bạn trong khi Nhật Quang đọc quyển truyện mới nhặt được. Rốt cuộc hai đứa vẫn là trẻ con mà thôi, vui chóng đến, buồn chóng đi.
Và cứ như vậy, thời gian trôi đi như chó chạy ngoài đồng. Qua hơn mười mấy năm từ đợt đó. Ngọc đỗ vào đại học kinh tế quốc dân, một trường danh giá của nước. Giờ cũng ra trường đi làm bà chủ rồi. Hai đứa lâu lắm rồi chẳng gặp, mà chắc cũng sẽ chẳng bao giờ gặp được nữa. Ngọc thì chắc chẳng sao cả. Đợt đó cô bé coi nó như thằng em trai mà thương thôi. Còn nó, nó chẳng biết đây có phải là yêu không nữa. Nó nghĩ đến Ngọc nhiều lắm, nhiều hơn nó muốn. Ngọc giờ không còn là cô bé xinh xắn đáng yêu nữa, mà là cô gái có một vẻ đẹp tinh tế sắc sảo đầy quyến rũ, người theo đuổi đầy đường. Nào là nữ sinh thanh lịch, rồi quảng cáo, người mẫu, dẫn chương trình, cô bé lên ti vi suốt. Cái khác là mỗi lúc nó nghĩ đến Ngọc, nó chẳng thấy “đau đớn trong tim” như các bài hát hiện hành mô tả, mà là một sự tĩnh lặng nhè nhàng và ngọt ngào kỳ lạ.
Tình đầu có lẽ đẹp vì nó sẽ chẳng bao giờ thành sự thật. - nó nhớ là đã đọc câu này ở đâu đó. Nhật Quang nhìn vào màn đêm thăm thẳm, nghĩ lung tung, lẩm bẩm một mình.
Thông minh và chăm chỉ, nó tự học máy tính rồi lập trình. Mới gần đây một ứng dụng nhỏ của nó mới được mua bởi Microsoft với cái giá chẳng nhỏ mà cũng chẳng lớn: năm trăm nghìn đô cộng với một phần lợi nhuận. Số tiền quá đủ để nó không phải suy nghĩ nhiều về chuyện ăn mặc nữa.
Mấy năm trở lại, cái tên Nhật Quang cũng xuất hiện một vài lần trên báo chí trong nước. Không chỉ bởi vì cái hợp đồng với Microsoft mà còn vì nó là người Việt duy nhất được chọn trong dự án Sao Hỏa 100 ( Mars 100 ). Một dự án khoa học vĩ đại mang tầm quốc tế: đưa 100 người tiên phong lên Sao Hỏa và lập căn cứ nhân tạo đầu tiên ngoài Trái Đất. Một trăm người này được chọn lọc từ hàng vạn ứng cử viên: thông minh, sức khỏe, hiểu biết, vân vân… nhưng điều quan trọng nhất là những người được chọn phải một thân một mình. Tại sao? Vì đây gần như trăm phần trăm là một chuyến bay có đi mà không có về. Họ còn không biết có đưa được 100 người này lên an toàn hay không chứ nói gì đến việc đưa về.
Sao Hỏa 100 được chia làm 5 đợt. Nhật Quang nằm trong đội Alpha, như cái tên nói lên, là đội xuất phát tiên phong. Tên lửa mà nó đang ở, Mars One ( Hỏa Tinh Số Một ), đã cất cánh an toàn và bay được khá lâu rồi.
“Alphas, we’re approaching Mars in ten minutes. Belts in. Get ready.”
(“Các thành viên Alpha, chúng ta sẽ tiếp cận Hỏa Tinh trong vòng mười phút. Kiểm tra dây bảo hiểm. Chuẩn bị.”)
“Stopping the propulsion system in three, two, one.”
(“Ngắt hệ thống đẩy trong ba, hai, một.”)
Chiếc tên lửa, hay phần còn lại của Mars One, rơi tự do xuống. Xóc còn hơn là ổ gà Việt Nam. Nó cười mỉm, tự an ủi mình, hai tay ướt đẫm mồ hôi.
“Ejecting the parachute in three, two, one.”
(“Mở dù giảm tốc trong ba, hai, một.”)
Uỳnh! Uỳnh! Chiếc dù bật tung ra. Tên lửa đã xóc nay còn xóc hơn. Nhật Quang nhìn màn hình trước mặt, khẩn trương nói vào hệ thống.
“Captain, the speed is still over the limit. We will crash at this rate!”
( “Đội trưởng, tốc độ tàu vẫn quá giới hạn cho phép. Cứ thế này, mình sẽ tan tành mất!” )
“Open the second parachute.” (“Mở dù số 2.”) – Đội trưởng Steven đáp lại.
Cạch. Choang. Con tàu lao còn nhanh hơn lúc ban đầu. “What just happened?” (“Cái gì vừa xảy ra thế?”) – Steven gần như gào lên.
Nhật Quang run run. “The cable that hold the chute broke, captain. It seems like it was hit by something.” (“Dây dù bị đứt, đội trưởng. Hình như có gì đó bắn phải.”)
“Shit.” (“Đậu.”) – Steve chửi. Hắn hít một hơi dài, rồi quyết đoán đưa ra mệnh lệnh cuối cùng.
“Activate the black boxes. Eject them.”
(“Bật mấy cái hộp đen lên. Bắn bọn nó ra khỏi tàu.”)
“…” – Một sự im lặng bao trùm cả khoang. Không một ai lên tiếng. Có lẽ tất cả mọi người đều hiểu nhiệm vụ đến đây là thất bại. Tử thần đã đến. Dù đã chuẩn bị tinh thần từ lúc đăng ký nhưng đến lúc phải chết, không khí vẫn nặng nề khó chịu.
Cuối cùng đội trưởng Steve cũng phá vỡ sự an tĩnh chết chóc.
“Quang, Jane, Megumi, Yohanes, Zhong Zheng… It’s been a pleasure… See you on the other side.”
(“Quang, Jane, Saori, Yohanes, Zhong Zheng… Rất vui được biết các cậu… Hẹn gặp lại ở bờ bên kia.”)
Rầm! Rầm! Rầm! Từng cái từng cái một, 3 cái thiết bị phát sóng bay ra khỏi chiếc tàu tiên phong của nhân loại. Bọn chúng sẽ phát ra thông tin về lần thất bại này về với trái đất.
Mong rằng đội Beta sẽ thành công. Nó nằm ngửa, nhìn thẳng vào mặt đất đang tới gần. Người ta bảo trước khi chết, con người sẽ thấy cả cuộc đời chạy qua trong chớp mắt. Thì ra không phải. Chỉ có những thứ quan trọng mới hiện ra thôi. Nó thấy Ngọc cười, cười đẹp lắm. Người ta bảo nếu muốn làm cho phụ nữ yêu thì đàn ông phải biết làm cho họ cười, nhưng mỗi khi cô bé cười tươi nở rộ, thì nó lại là người chết điếng. Nó thấy Ngọc đang nghe nó giảng về liên kết hóa học. Hì, chị ngốc quá đi.
Em sẽ nhớ chị lắm đấy. - nó mỉm cười mãn nguyện. Sinh ra không người thân, chết đi cũng thế. Cô độc, không trách nhiệm, không nhiệm vụ hay gánh nặng. Nó học, làm và sống chỉ để cho vui. Và nó vui thật. Vui thật đấy.
Hi vọng kiếp sau sẽ vui hơn nữa.
Bùm!