Ánh dương dần lên phá tan sự níu kéo yếu ớt của màn đêm.
Sau một đêm say bí tỉ với toàn rượu là rượu, Vô Tình đã hờ mở mắt và dần đứng dậy, nhưng rồi lại khuỵu xuống phải vung nhanh tay trụ kiếm, mặt buồn rầu và đôi mắt không vui, môi đại hiệp vẫn mím chặt.
Cố đứng lên, chàng hướng về bầu trời phía nam và nói: “sát thủ áo đen. Nợ máu phải trả bằng máu. Ta đến lấy mạng ngươi đây.“
Lời xong, cất bước. Và hình dáng đó cứ xa xăm dần rồi mất dạng trong đám bụi cây bạt ngàn.
[luutinhblog.wordpress.com]
Đi qua nhiều nơi, Vô Tình đã làm được rất nhiều việc nghĩa hiệp, nên người đời thường gọi là “đại hiệp trượng nghĩa“. Có rất nhiều cô gái hâm mộ và tìm cách bám lấy huynh để tán tỉnh, nhưng Vô Tình vẫn không màng tới, chàng chỉ nghĩ đến ngọn núi phía nam với hình ảnh của sát thủ áo đen mà thôi.
Một lần, sau khi từ chối khéo vô số các cô gái quấy rầy, Vô Tình khinh công bỏ chạy một đoạn, tình cờ phát hiện ra có quán cóc bên đường, trong khi bụng chàng lại đói. Và thế là…
“Chủ quán, cho tôi một bát cháo gà,” Vô Tình yên gọi món và đã yên vị.
Giờ đây, rảnh thời gian để quan sát, chàng mới nhìn quanh và thấy có một số vấn đề trong quán này không được bình thường. Ngoài vài người dân đang ăn uống, đối diện chàng ta chính là một cô nương áo đỏ, dung mạo xinh đẹp, nhưng ẩn chứa trong đó là vài phần láo cá, cổ đang uống trà. Và luôn luôn có một bọn gồm bốn người, mang theo đại đao cứ quan sát cô ta hoài. Trông vậy, Vô Tình biết sắp có chuyện không hay xảy ra, chàng đang chống mắt chờ xem.
“Cháo gà của quý khách tới rồi đây,“ tiểu nhị đặt xuống quay lưng đi vào.
Vô Tình quơ tay đưa lên và…
Ực ực ực
Thế là xong nguyên bát chào gà. Bụng vẫn còn đói, chàng định kêu thêm bát nữa thì đột nhiên có biến.
Tại cái bàn đông người đó có một tên to lớn, râu dê xồm xàm đứng dậy tiến về phía chỗ cô gái ngồi với nụ cười đầy ác ý.
“Cho thêm bát cháo nữa,“ giọng Vô Tình.
“Vâng, thưa khách quan,” tiểu nhị đáp.
Lại nói về chuyện cô gái, cô ta lai lịch dường như không phải tầm thường, cốt cách ra vẻ nửa giống bậc “thiên kim tiểu thư”, nửa lại giống một “cô nương giang hồ” đầu đường xó chợ. Khi trông thấy có người đến, cổ vẫn bình thản uống trà không màng để ý đến hắn.
“Chào mỹ nhân xinh đẹp, uống trà một mình thế này… không buồn sao hế hế,” vừa nói gã vừa trờ tay xuống định rờ môi cô gái, khiến râu dê hắn vểnh cả lên.
Tạt
Tức thì nguyên tách trà đang uống dở đã “tạt”ngay vào mặt hắn, cô nương láu lỉnh: “hứ,” cổ chỉ hứ cái khiến tên dâm tặc càng thêm thích thú. Hứng dâng lên tột đỉnh, hắn đột ngột thò nguyên bàn tay xuống lần nữa quyết chí rờ môi cô gái cho bằng được.
“Á á á…,” phải hét lên, thu tay về xem lại đã thấy vài đầu ngón bị cắn đến rớm máu. Kẻ gây nên chuyện này không ai khác chính là cô nương kia, cổ nhìn hắn bằng đôi mắt bướng bỉnh.
Rầm rầm…
Bỗng có vài tiếng đập mạnh bàn vang lên, thoáng nhìn về hướng đó đã thấy ba tên đồng bọn đang quan sát với thái độ khó chịu.
“Ủa, chả phải chính ngươi tự nói bản thân mình là súc sinh, sau đó đưa tay ra cầu xin ta cắn chết ngươi đi, toại nguyện rồi chứ, ha ha ha…,” cô nương ta xem ra chẳng hề biết run sợ là gì? Vẫn tìm cách để giỡn cợt hắn.
Về phần Vô Tình, khi xem xong cảnh này chàng đã không thể không ngạc nhiên, “Oa” lên một tiếng.
Âm này tất nhiên thu hút tất cả mọi ánh nhìn, bao gồm cả mắt đám côn đồ và cô nương áo đỏ. Và thế là trong giây lát ấy, bốn mắt trai gái đã nhìn nhau, như anh hùng sánh vai với mỹ nhân vậy. Có điều khoảnh khắc này duy trì không được lâu bởi vì…
“MẸ NÓ CHỨ,” tên to lớn tức tối hét vậy và chồm hai tay tới hòng túm lấy cô gái. Ai ngờ cô nương này nhìn vậy mà lanh lẹ cũng không kém, liền đẩy chân lùi ghế nhanh ra sau khiến hắn “vồ ếch” hụt, ngã đập mặt lên các đĩa thức ăn thừa trên mặt bàn. Điều này đồng nghĩa với việc hắn đã bị làm nhục nay càng nhục nhã thêm.
“Há há há,” cô gái cười đắc chí.
Còn ba tên đàn em trong thấy đại ca thê thảm như vậy chúng nào dám ngồi yên, tức thì đã lao lên mục đích khống chế cô gái.
Vô Tình trông cảnh vậy, cũng định vung kiếm tương trợ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại chàng biết chúng sẽ bắt sống chứ không hãm hại cô nương ta, đồng nghĩa sẽ có cách cứu vả lại, phần nào chàng tin vào bản lĩnh của cô nương ta chăng?
Trở lại diễn biến, quan khách trong quán thấy có đánh nhau đã bỏ chạy hết, ngay cả chủ quán và tiểu nhị cũng trốn lủi không còn thấy dáng đâu. Một tên tung quả đấm về phía cô gái, đã bị cô này né sang một bên và dùng chân gạt cái té nhào, reo lên: “Woa, xem ngươi còn dám giở trò với bản cô nương không?”
Được mãn nhãn, Vô Tình quơ tay rót trà thưởng thức, mắt vẫn giả lơ coi như không có chuyện gì xảy ra, chàng uống trà.
Không hiểu sao, cô nương ta bất giác dừng lại nhìn ngây Vô Tình, có lẽ vì đại hiệp quá đẹp trai kèm mái tóc hơi bị ngầu chăng?
Nhân cơ hội đó có một tên đàn em lén lén bò tới và ôm chặt lấy chân nàng mà cắn.
“Á á á….” Nàng hét lên.
Hai tên còn lại nhân cơ hội này lao tới khóa chặt luôn hai tay nàng, khiến cô nương ta không còn cách nào để cựa quậy. Lúc này, tên đại ca vừa đưa tay lau sạch các vết thức ăn thừa bám trên mặt, vừa đi tới và tiếp tục toan sờ môi nàng cho bằng được.
Phụt
Tức thì bị một bả nước miếng giáng ngay vào mặt, kèm lời khinh bỉ: “đồ vô liêm sỉ,“ mắt nàng ánh lên sự láu lỉnh.
Hắn thu tay về lau bãi nước miếng rồi tung cuồng tay.
Bốp
Một cái tát giáng ngay vào mặt nàng: “mẹ kiếp, con ** cái này còn hung hăng sao, trói tay nó lại rồi đem về tối tối ‘kiểm hàng’ để xem có chừa bản tính đi không?“ gã nói to và cười ha hả.
Một tên đàn em liền reo lên: “chúc mừng đại ca, tối nay ‘lâm trận’ nhớ để phần thừa cho các huynh đệ tốt ở đây nhé, hế hế.”
“Há há há… khá khá khá khá khá,” nghe vậy cả bọn đều cười ồ lên, âm vang dê xồm nghe thật khó chịu vô cùng.
“Dẫn nó đi, RÚT,” tên đầu đàn nói vậy với vẻ hối thúc, ba tên đàn em tức tốc làm theo ngay. Chúng cột chặt hai chân hai tay cô gái lại rồi hai tên khiêng đi, tên đại ca đi đầu dẫn đường khỏi nói, nhưng có một tên nhận nhiệm vụ đi sau cùng để quan sát tình hình dưới này.
Tất thảy chúng đều đã rời khỏi. Trong quán lúc này cũng không còn thấy bóng dáng Vô Tình đâu, khi hai chủ tớ quán cóc rời khỏi chỗ ẩn nấp ló đầu nhìn ra chỉ thấy đặt trên mặt bàn nơi đó là: hai thỏi bạc vụn.
Khung cảnh của quán giờ trở nên hoang tàn, tan tác với bàn ghế bị đập nát.
-o0o--
Giữa đường núi vắng.
Đám cướp đang tung tăng di chuyển chợt thấy phía trước có một tên say xỉn vừa đi vừa không ngừng uống rượu, có điều lạ là trên tay tên này lại cầm một thanh kiếm rất to đen xỉn.
Điều này khiến chúng phải ngạc nhiên dừng lại trong giây lát, cũng không muốn trễ cuộc hành trình, tên đại ca quát: “chỉ là một con ma men, mặc kệ nó,” nói rồi hắn bước đi, đám thuộc hạ cũng chóng theo sau.
Về kẻ bị cho là con ma men đó, tướng tá người này tuy đã được hóa trang để trở thành lượm thượm, bộ dạng bê bết, nhưng khi nhìn thanh trọng kiếm chàng ta đang nắm trên tay cũng đủ biết đó là ai. Miệng không ngừng uống rượu, người này cứ thế vờ đi loạng choạng, sau đó tông thẳng vào người tên cầm đầu một cái rất mạnh khiến hắn ngã nhào ra đất.
“Hờ hờ” chàng cười, tiếp đó liếc nhìn sang cô gái y phục đỏ mà ghẹo: “Woa, con gái nhà ai xinh đẹp quá, về làm vợ ta nhé cô nương?”
Nàng cũng cười, bĩu môi: “hi, tất nhiên rồi. Nếu huynh cứu được ta thoát khỏi đây, bọn chúng xấu lắm đó.”
“Khà khà, tưởng chuyện gì, đã hứa là phải giữ lời đó nhé cô nương,” uống thêm ngụm rượu nữa, chàng khoái trá nói vậy.
Bịch
Bấy giờ lũ đàn em mới đành thả cô gái xuống đất, tên đi sau cùng quát: “khốn kiếp, dám đánh đại ca,” hai tên còn lại đã rút đại đao ra, cả ba cùng xông lên.
Kẻ say trông vậy cũng chả xem ra gì, hai đao đầu tiên chàng ngã người ra sau né, tiếp đó giáng liên tiếp hai cước khiến hai địch phương đầu tiên nằm đo ván. Tên còn lại chàng dễ dàng lách người qua né đại đao, rồi túm hắn lên ném thẳng về hướng tên đại ca đang lò mò bên ngoài.
“Á á á…,” chúng hét lên.
Quan sát tất cả sự việc, cô gái áo đỏ tỏ ra rất vui mừng hồ hởi vì tên say xỉn ngốc nghếch này không ngờ võ công cao cường đến vậy. Nàng hét to cổ vũ: “đồ ngốc, cố lên, hi hi. Đánh thắng chúng rồi về làm tướng công của muội nha.”
Kẻ say cũng cười, dừng lại đăm chiêu nhìn nàng, nàng cũng cười, cũng đăm chiêu nhìn hắn. Thế là trong giây lát, bốn mắt đã nhìn nhau một cách đầy đắm đuối.
“Hề hề” giọng cười thầm của tên cầm đầu, hắn vung đao chém lén chàng từ đằng sau.
Kenggg
Cũng không hiểu là giả may hay đã biết trước trò tiểu nhân này, kẻ say xỉn vờ như quay người lại đưa ngang trọng kiếm qua đỡ lấy, rồi hắn nói điệu ngốc: “hú hồn, may quá, phù.”
“Khốn kiếp,” tên đại ca hét lên tức tối và đạp luôn một đá vào bụng địch phương.
Và không hiểu sao chàng cố ý nhận lấy đòn thua này, tay buông “Huyền Kiếm”.
Leng keng
Cúi người xuống hai tay ôm bụng, khuôn mặt làm ra vẻ như đau đớn lắm. Hành động này đã gạt được mỹ nhân áo đỏ kia, nàng hét lên đầy lo lắng: “này, ngươi sao vậy, nếu ngươi thua ta sẽ… ta sẽ…” nói với giọng ấp úng đầy khó xử, nàng tiếp: “…ngươi không được thua đâu, cố lên đi đồ ngốc ơi, hưm.”
Bốp
Thêm một đấm nữa vào mặt do người vận áo trắng đục cố tình nhận, đòn thế này không hề nhẹ nên đã đẩy chàng ta văng thẳng đến chỗ cô gái nằm. Cố làm như thân thể đau đớn lắm, chàng nói: “cô nương, xin thứ lỗi, vậy là tướng công đã thua, đã không thể cứu nàng được rồi, hay chúng ta cùng chết tại đây nhé.”
“Ngươi điên à, ngươi đúng là đồ ngốc mà, nếu có chết thì…” nói tới đây cổ đâm ra khó xử, tiếp: “… thì người đi chết một mình đi chứ bổn cô nương đây không thể chết được, ta còn thù phải báo.”
“Thù phải báo?” Kẻ say ngạc nhiên.
Cổ đáp: “đúng vậy, đó là mối thù lớn nhất trong cuộc đời ta, dù cho hôm nay có bị hiếp ta cũng phải cố sống để báo nó.”
“Tâm sự thế là đủ rồi đó, đi bán muối đi,” tiếng tên cầm đầu vang lên, hắn vừa nói vừa kéo xác cô gái ra xa một khoảng, để cho ba tên đàn em hạ đao xuống hòng lấy mạng kẻ thù.
Người áo trắng võ công đâu phải xoàng, chàng ta tức thì lăn một vòng né loạt mũi sát thương này, tiếp đó nhổm dậy và lao tới tung liên tiếp đòn cước đá ba tên cướp này văng ra xa đến thổ huyết. Riêng tên đại ca đang vừa kéo, vừa dòm vào mấy chỗ “gợi cảm” của cô nương ấy cũng không thoát khỏi số phận, chỉ một đá đã hất hắn đoàn tụ cùng với đám thuộc hạ.
Sẹt sẹt…
Với thao tác rất nhanh, người áo trắng đã cởi hết dây trói tay chân cho cô gái. Ảnh nhìn người đẹp định nói lời hoa mỹ nào đó thì…
“Khá lắm, oắt con, dám… dám đụng đến đàn em của ‘U Minh Trại’, các ngươi sẽ không có tương lai tốt đâu,” lời tên đại ca, hắn cố gượng dậy và nói vậy.
Tên đàn em bên cạnh lê chân lại gần lẩm nhẩm gì đó với tên này, sau đó miệng chúng nở những nụ cười đểu đầy thâm độc, phát ra âm hù dọa cuối cùng trước khi bỏ đi: “rồi các ngươi sẽ nhận lấy quả báo ngay thôi.”
“DỪNG LẠI, CÁC NGƯƠI VỪA NÓI GÌ?” Ầm, cuối cùng kẻ say không nhịn được sự lố bịch của chúng đã lên tiếng. Thế là cả ba tên đó buộc phải dừng lại, hội ý gì đó với nhau, tên được cho là vai vế thấp nhất bọn được đẩy ra để chịu nhục buông lời kiểu xin lỗi cho qua chuyện: “ơ… hơ hơ hơ, chúng tôi… đùa ấy mà.. hơ hơ, sẽ…”
“…lần sau sẽ không dám nữa đâu.”
Nghe vậy, người áo trắng nghiêm mắt về phía ba tên đứng đằng sau đó, thấy chúng cũng cố cười, mặc dù nụ cười đó không thật. Chàng buột miệng: “thôi đi đi.”
“Ơ, vâng, ơ vâng vâng,” tên vai vế thấp nhất đó rối rít cảm ơn, sau đó hắn đi thụt lùi dần rồi hòa cùng ba tên kia chạy trối chết.
Trông cảnh vậy, cô gái áo đỏ phải ôm miệng cười, rồi nàng quay sang ngắm nam nhân. Chợt phát hiện dường như ngoài bộ dạng lượm thượm ra, võ công và khí chất của người này đặc biệt khác thường, nàng hỏi: “hi, thực ra huynh là ai? Sao võ công cao cường thế?”
Chàng ta giả ngốc nghếch, trả lời: “à, tên họ là? Nương tử hỏi tên ta ư?”
“Nương tử?” Nàng bĩu môi, khúc mắc. Chàng làm bộ gật gật đầu.
“Hì, bộ ngươi muốn làm tướng công của bổn cô nương lắm hay sao?” cô nói, chàng lại tiếp tục gật đầu lia lịa.
“Thế ngươi phải nói thật cho ta rõ, ngươi tên là…” ngập ngừng rồi nàng chỉ tay vào mặt hắn, nói thật nhanh: “… là gì đi?”
“Ờ, tôi là Vô Tình, xem rượu là bạn, bốn bể là nhà, ha ha ha,” chàng đáp vậy, ra đây không ai khác chính là “đại hiệp trượng nghĩa”.
Về phần cô gái, nghe đến hai từ “Vô Tình” cổ hơi trầm tư suy nghĩ điều gì đó, bèn quay sang nhìn kỹ khắp người kẻ say một lần nữa mới lắc lắc đầu.
[chemgiophong.forumvi.com]
“À, ra vậy, nhưng này…,” định hỏi thêm nữa, nhưng chợt thấy người mới còn đang đứng, giờ bỗng nhiên đã lăn đùng ra ngủ trong tiếng ngáp, cổ thở dài chu miệng: “ra đúng là một thằng ngốc thật.”
Lời xong, cô gái rảo bước tung tăng tiến về phía trước, bỏ lại phía sau là một kẻ giả say với thân phận ngốc nghếch, giả ngủ đã mở ngay mắt ra khi bóng cô ta đã khuất. Vô Tình miệng bỗng nở nụ cười, chàng cũng không hiểu tại sao mình lại diễn trò mua vui trước mắt cô gái này, nhưng có một điều chắc chắn, nó khiến chàng bỗng cảm thấy vui lên rất nhiều.
“Đùa thế, đủ rồi, cô nương có duyên ta gặp lại.”
“Hắc y nhân bí ẩn, ta lên Tuyết Sơn tìm ngươi đây,” buông hai câu cuối, Vô Tình nhổm người đứng phắt dậy, sửa soạn lại đầu tóc và nhặt “Huyền Kiếm” lên, tiếp tục hành trình.