Tháng 07 năm 56g theo lịch Valentino. Trong thành tự do Shangri- La.
Trong lòng hắn sợ hãi.
Thân là nhân tài trong thế gia Hoa Tự với biệt danh Danh Kiếm Phong Lưu, trong vài năm gần đây, Hoa Phong Lưu chưa bao giờ biết sợ ai.
Từ khi đặt chân vào giang hồ, hắn đã trải qua hơn mười trận chỉến lớn nhỏ. Mấy tháng trước hắn dùng một thanh kiếm tiêu diệt Cuồng phong thập ngũ kỵ. Lần đó tuy ngưy hiểm nhưng tâm trạng hắn không hề kích động mấy.
Nhưng hiện tại, lòng bàn tay hắn đổ đầy mồ hôi lạnh. Tất cả bất an là do hình bóng trước mặt hắn.
Mái tóc dài màu bạch ngân tung bay theo gió, bả vai không rộng, thân hình có chút gầy yếu. Đây đúng là vóc dáng điển hình của một văn nhân. Nhưng hiện tại trong mắt của hắn, bóng dáng này đầy vẻ lãnh ngạo, khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Hoa Phong Lưu đã nghe quá nhiều truyền thuyết về người này. Tuổi của người này xấp xỉ với hắn, một thân võ công được xưng là Tam Đại Thần Kiếm, là ác mộng của Valentino. Một năm trước, trong trận huyết chỉến Tân Hoài, người này bị nhiều thế lực mai phục, một mình chống lại ba nghìn một trăm hai mươi sáu cao thủ. Thế nhưng sau trận chỉến, số người còn sống sót không đủ một thành (10%).
Trong trận chỉến đó, nghe nói kiếm pháp của hắn đạt tới trình độ khó tin. Mỗi một kiếm chém ra đều ẩn chứa vô số kiếm khí. Máu của những người chết đọng lại khiến nước sông Tân Hoài đỏ hồng cả ba tháng.
Những kiếm giả (người sử dụng kiếm), trong đó có bản thân hắn khi nghe những lời đồn này chỉ cười nhạt, cho rằng truyền ngôn phóng đại quá mức. Với chừng đó máu tươi, cho dù có cường hóa gắp trăm lần cũng không thể sinh ra thần tích như thế được?
Nhưng hắn biết mình đã sai lầm, biết kiến thức của mình nông cạn, trên đời thực sự có tuyệt thế thần kiếm!
Không lâu sau, tổ chức "Thần Sát" phát lệnh truy sát người này. Thần Sát tuy không sánh bằng Đại Tuyết Sơn nhưng là tổ chức sát thủ nổi tiếng trên đại lục Phong. Tham dự lần hành động này có một trăm người. Có bảy người có võ công bằng hắn và ba người mạnh hơn hắn.
Đội hình mạnh mẽ này kết hợp với nhiều loại ám khí, độc vật thì cho dù cao thủ cường đại cũng phải nhượng bộ.
Nhưng mọi người đều sai lầm. Bởi vì khi ngón trỏ của người đó giơ lên.
Ngón trỏ!
Lấy ngón trỏ làm kiếm!
Hắn lăng không vận khí, ngón trỏ của hắn phát ra vô số kiếm khí. Những nơi mà kiếm khí đi qua đều bị nghiền nát, không có ai ngăn được một kiếm này.
Độc khí, ám khí chạm phải kiếm khí biến thành những đốm lửa trên không trung. Cương đao, kiếm quang tiếp xúc với kiếm khí lập tức vỡ tan.
Thậm chí rất nhiều người vừa mới xông lên đã bị chém thành hai mảnh, thây phơi trên mặt đất.
Hắn bình thản uống trà, ngón trỏ vô ý huy động, mặc cho có bao nhiêu người, ngay cả máu cũng không thể lại gần hắn .
Hoa Phong Lưu kinh hãi ẩn nấp trong một góc. Công lực của người đó khiến hắn sợ hãi nhưng kiếm kỹ của người đó còn khiến hắn sợ hãi hơn .
Mỗi một kiếm của người đó đều đạt tới đỉnh cao. Từng góc độ, từng biến hóa đều đạt tới mức tinh xảo khiến nội lực phát huy lực sát thương to lớn nhất.
Trên đời có thần kiếm cỡ này sao? Trước thần kiếm này, ai có thể ngăn cản được.
Đơn giản là một phương giết hại. Tổ chức Thần Sát hoàn toàn thất bại, tháo chạy về bốn phía. Nhưng dù bỏ chạy xa mười thước, kiếm khí vẫn như cũ không chịu ảnh hưởng của khoảng cách, phát huy lực sát thương khủng bố.
Cuối cùng hai thủ lĩnh của tổ chức Thần Sát dưới sự yểm hộ của thủ hạ, dựa vào khinh công bỏ chạy ra xa hơn mười trượng. Sau khi xác định bản thân an toàn, mới dám nói.
- Họ Lý, ngươi nhớ cho kỹ, ta nhất định đòi lại nợ máu ngày hôm nay.
- Ngươi quấy nhiễu ta dùng cơm, hôm nay chắc chắn ngươi phải chết.
Giọng nói bình thản truyền ra xa:
- Hôm nay còn không giữ được mạng thì nói gì đến ngày sau?
Sau khi nói xong, một kiếm cuối cùng của hắn phát ra.
Thủ lĩnh Thần Sát cẩn thận đề phòng. Cách xa hơn mười trượng, bóng người chỉ là một điểm nhỏ mơ hồ. Nhưng đối thủ có võ công rất cao, nói không chừng vẫn có thể dùng ám khí để đã thương.
Đầu ngón tay của hắn lại cử động.
Khoảng cách hơn mười trượng không hề tồn tại, bóng người ẩn thân chưa kịp trả lời đã nổ tung.
Thấy cảnh này, trong lòng Hoa Phong Lưu cảm thấy run sợ. Đối mặt với thần kiếm này, mình có nửa phần cơ hội sao?
Nhưng huynh trưởng và mình có tình nghĩa sâu đậm. Thù giết huynh, có thể không báo sao?
- Lý Dục!
Hoa Phong Lưu bước ra. Cho dù biết rõ không có phần thắng, nhưng kiếm thủ có khí phách của mình.
Người trước mắt không có nhiều phản ứng đối với tiếng quát của hắn , chỉ nghiêng đầu thoáng nhìn, sau đó quay đầu đi.
Hoa Phong Lưu muốn rút kiếm ra khỏi vỏ nhưng không biết vì sao tay hắn cảm thấy nặng. Trường kiếm giống như bị khóa cứng. Hắn rút được nửa tấc, sau đó không thể rút ra được nữa. Mặt hắn đỏ bừng tạo nên một cảnh tượng xấu hổ.
- Ngươi tên là Hoa Phong Lưu đúng không nhỉ! Nghe nói trong vài năm gần đây, ngươi được coi là nhân vật, số một trong đám người dùng kiếm. Người mạo phạm ta nhất định phải chết nhưng đối mặt với ta, ngươi có thể rút được nửa tấc kiếm, xem ra có vài phần bản lĩnh. Thấy cảnh ta giết người vẫn dám đứng ra khiêu chiến, quả thực có vài phần khí phách.
Giọng nói của hắn dừng lại, kiếm của Hoa Phong Lưu giống như bị lực lượng vô hình đánh trúng. "Bang" một tiếng, cắt thành hai đoạn.
- Rất lâu rồi ta chưa phóng sinh, vận khí của ngươi rất tốt. Ta tha cho ngươi một lần.
Hoa Phong Lưu nhìn đoạn kiếm trong tay, cố dùng hết dùng khí, quyết không nhận thua trước mặt người này.
Dù bị cho là hữu dũng vô mưu, Hoa Phong Lưu vẫn giữ vững ý chí ban đầu, huy động đoạn kiếm, chạy về phía trước.
- Lý Dục! Ngươi chết đi.
Tháng 02 năm 566 lịch Valentino. Hoàng cung Cid Raines.
Lia cẩn thận xem quyển sách trước mặt.
Quyển sách pha nhiều màu sắc, chứng tỏ có lịch sử lâu đời. Chất liệu cổ quái giống như tơ tằm. Trên quyển sách có một loại văn tự.
Thiên ma kinh, Thiên Vũ thánh điển, hoàng cực kinh thế thư là những bí kíp võ học mạnh nhất trên đời. Bên trong Thiên Ma kinh có ghi lại thần công trấn tộc của Ma tộc, Thiên Ma công và các bí kỹ ma pháp ảo diệu.
Ngoài trừ trang đầu có văn tự khế ước, cả bộ Thiên Ma kinh do ma chú viết thành. Chỉ có người thừa kế chính thống, sau khi ký khế ước mới có thể khám phá bí mật trong đó. Nếu rơi vào tay người ngoài, quyển sách chẳng khác gì tờ giấy trắng .
Vì thế ngoài người kế thừa chính thống, trong thiên hạ này, chỉ có nàng mới đọc được nội dung.
Không chỉ dùng mắt, nàng còn dùng linh giác để "đọc " nội dung.
Bàn tay đặt trên trang sách, tâm thần tập trung, Thiên ma kinh chậm rãi phát ra hắc quang. Nàng tiện đà lật sang trang khác. Trong quá trình này, văn tự và bản vẽ truyền vào trong đầu nàng.
Nàng không phải người toàn năng. Nhưng dựa vào trí tuệ độc nhất vô nhị và huyết thống xuất sắc của mình, những chuyện có liên quan tới ma pháp không hề huyền bí với nàng.
Nhờ có năng lực này nên nàng có thể vừa đảm nhiệm chức nữ vương, vừa có thể đảm nhiệm vị trí cao trong ma pháp công hội.
Một phút sau, hắc khí trên Thiên ma kinh biến mất. Nàng thu tay nghỉ ngơi, khuôn mặt xinh đẹp không giấu được vẻ mệt mỏi.
Rời khỏi bí thất, bên ngoài đã có người chờ sẵn. Đó là huynh trưởng của nàng, người nổi tiếng ăn chơi trong cung, gia chủ của Bạch Tự thế gia, Bạch Vô Kỵ
- Tham kiếm nữ vương bệ hạ! Nhị ca có lễ!
Bạch Vô Kỵ cười hỏi:
- Lão muội, sắc mặt của muội không tốt! Gặp phải phiền toái gì sao?
- Thiên ma kinh là ma tộc chí bảo. Tuy chỉ có nửa cuốn nhưng cho tới giờ muội mới chỉ dịch được hai thành
Nàng nói:
- Đúng rồi, chuyện đã chuẩn bị tốt chưa?
- Rồi! Đoạn thời gian muội trốn tới Xiêm La, cao tầng trong nước nghĩ muội tới Kỳ Tinh tháp để cầu khẩn. Không có ai biết nữ vương vĩ đại trốn đi đâu.
- Ừ! Vậy là tốt rồi. Lần này tuyển chọn hộ vệ vi hành, nhờ nhị ca mời Ngụy Tố Dũng trở về từ Kejia!
- Lão muội, không được đâu. Không dùng người khác được sao?
- Không được phản đối, nhị ca đừng quên, còn có một vụ án treo trên đầu đó!
Nàng tươi cười nói chuyện, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt như chuột bị giẫm phải đuôi của huynh trưởng.
- Quên đi, tùy muội thôi! Tuy nhiên muội tới Xiêm La để làm gì?
- Tới xem người nắm giữ nửa cuốn thiên ma kinh, xem trong khoảng thời gian này hắn có tiến bộ khiến muội vừa lòng không.
Mười năm, một thanh thần binh giáng thế, uy chấn thiên địa.