'Lạch cạch, lạch cạch'
Mò mẫm trong bóng tối mịt mờ, là thân ảnh cao gầy của một hài tử đang lom khom cố gắng mở chiếc khóa cửa đầy rỉ sắt.
Đó là một gian nhà nhỏ bé, lụp xụp nhìn giống một cái nhà kho cũ nát. Cánh cửa mục nát chỉ còn lại 7 phần, cùng với những bức tường vôi bong nứt, nhìn tựa cũng có thể đoán ra sự nghèo khó của chủ nhân nó.
Mở cửa xong, Cẩu Đản Tử dáng vẻ đầy mệt mỏi chuệnh choạng bước vào nhà. Bước thẳng đến chiếc giường sắt cuối phòng, hắn ngả lưng cái rầm, không nói không rằng liền nhắm mắt tiến vào giấc ngủ.
Lại nói, Cẩu Đản Tử vốn sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá khá giả trong vùng. Cha hắn tên Trình Biệt, là một thương nhân buôn lụa có tiếng trong thành Tử Lan. Chính vì vậy, từ bé hắn đã được sống trong một cuộc sống đầy đủ, sung sướng. Nhưng than ôi, ai thể ngờ được, số phận như quay mặt với hắn khi một năm trước, vào lúc hắn vừa tròn chín tuổi, cha mẹ hắn trong một lần đi buôn không may bị cuốn vào họa thiên khuynh mà bỏ mạng.
Ngay khi biết tin, đám người hầu trong nhà hắn liền lục tục mang của cải bỏ đi. Rồi thì ngay cả căn nhà cũng bị lão phú hộ phố bên chiếm đóng. Hắn một đứa trẻ 9 tuổi, không thể làm gì hơn ngoài cắn răng chịu đựng. Đã có lúc hắn ý định đi báo quan, nhưng nghĩ lại kinh nghiệm kiếp trước quan hệ cùng quan lại, hắn tựu quyết định im lặng. Từ khi cha mẹ hắn mất, hắn đã thực trở thành một đứa trẻ mồ côi, một thân một mình không nơi nương tựa. Bàng ấy tiền vốn, muốn đi gặp và cãi lí với bọn quan tham sao? Nằm mơ!
.
.
.
.
'Hộc hộc hộc'
'Đây là đâu?'
Cẩu Đản Tử đang cảm thấy vô cùng sợ hãi. Ước chừng cả tháng nay, hắn thỉnh thoảng lại gặp phải một giấc mộng vô cùng kì lạ.
Ở đó, hắn cảm thấy thân thể mình đang được bao bọc trong một luồng sáng vô hình, trôi nổi trong một không gian trắng xóa.
Cũng tại đây, cứ một đoạn thời gian ngắn, Cẩu Đản Tử sẽ nhìn thấy những luồng sáng khác nhau bay vụt qua. Những luồng sáng đó có hình dạng, màu sắc vô cùng phong phú, không cái nào giống cái nào. Về kích cỡ, có đoàn sáng chỉ to bằng nắm tay, nhưng có đoàn lại to gấp mấy lần Cẩu Đản Tử. Về màu sắc, có đoàn màu bạch ngọc sáng ngời hay đen kịt âm u, thậm chí hắn từng thấy một đoàn sáng màu hồng nhạt nồng nặc mùi dâm khí.
''Thật kì lạ! Ta đã gặp phải giấc mộng như vậy đã 3 lần rồi. Nhưng dù là mộng, nhưng sao nó chân thật quá, thậm chí ta còn ý thức được rằng mình đang nằm mơ?''
''Nhưng thực sự buồn bực quá đi. Ta đây cái thân thể trong luồng sáng vô hình này lại không thể ra ngoài hay làm cho luồng sáng động đậy dù chỉ một chút. Hâyyy.''
Cẩu Đản Tử cảm thấy vô cùng buồn bực trong lòng. Mơ không hẳn là mơ, thực không hẳn là thực cái thế giới này làm hắn vô cùng khó chịu khi phải trôi nổi trên không hàng giờ liền, cùng với cảm giác bất an, sợ hãi sẽ phải mãi mãi lạc trong đây.
''Khoan đã. Hình như có cái gì không đúng'' như nghĩ tới cái gì đó, Cẩu Đản Tử chợt giật nảy mình.
''Có khi nào không phải quang đoàn bao ngòai thân thể ta không thể chuyển động, mà là....chuyển động mà ta không nhận ra?''
''Ở đây khoảng không gian này, tựu không có lực hút, lực cản không khí và bất cứ một vật nào để làm mốc ngoài những cái luồng sáng đang chuyển động vùn vụt kia. Chính vì vậy, dù cho quang đoàn của ta có chuyển động nhanh nữa thì ta cũng không thể cảm nhận được rõ nét?''
''Đây chỉ là một giả thuyết nhưng nếu quang đoàn của ta cùng một loại cùng với những quang đoàn khác thì hẳn là đúng như vậy đi!?"
Cẩu Đản Tử nhăn mày suy nghĩ. Cái không gian nữa thực, nửa ảo này tuy mang lại cho hắn nhiều lắm cảm giác bất an, lo lắng nhưng như vậy cũng khơi gợi trong hắn đầy hứng thú với địa phương thần bí này.
''Hít hà!'' Hít sâu một hơi, Cẩu Đản Tử cố lấy lại bình tĩnh rồi chợt nở một nụ cười tươi rói:
''Qua một vài lần đầu, ta cũng không quá để ý, chỉ nghĩ rằng đây là một giấc mơ đơn thuần. Nhưng suy nghĩ lại, nếu ta không nhầm....thì đây không đơn giản như vậy, hẳn là nó....''
Vụt!
Dòng suy nghĩ của Cẩu Đản Tử chợt bị cắt ngang khi một luồng sáng màu đồng thau sáng bóng bay vụt qua, ngay sát bên cạnh luồng sáng của Cẩu Đản Tử. Luồng sáng này từ đầu tới giờ là luồng sáng bay gần nhất so với thân thể của Cẩu Đàn Tử, tựa chỉ cách trong gang tấc.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi tiếp xúc đó, Cẩu Đản Tử mơ hồ cảm nhận được một tia liên hệ nhạt nhòa với quang đoàn màu đồng thau kia. Hắn cảm giác, chỉ cần mình bắt được một tia liên hệ mỏng manh này, hắn tựu có thể giao tiếp được với quang đoàn lạ lẫm kia.
''Gừ. Chỉ cần một chút thời gian nữa là được'' nội tâm Cẩu Đàn Tử trầm xuống. Đối với hán, lần liên hệ mỏng manh này là đầu mối đầu tiên và duy nhất để hắn có thể khám phá kĩ càng khoảng không gian trắng xóa này.
''Nếu ta có thể bắt được liên hệ với quang đoàn đồng thau kia, chắc chắn ta cũng có thể kết nối được với quang đoàn khác. Vấn đề ở đây là, các quang đoàn khác cách ta quá xa, không đủ gần như quang đoàn đồng thau!''
''Làm sao đây, làm sao đây! Chẳng nhẽ phải đợi một cơ hội khác? Không được! Chắc chắn không được! Thứ nhất, ai biết ta phải chờ bao lâu để có thể chờ đến lúc một quang đoàn nữa bay sát qua người, và liệu ta có nắm giữ được mối liên hệ ngay lần đó không? Thứ hai...ai biết giấc mơ kì lạ này còn có thể xảy ra mấy lần nữa rồi ngừng lại....''
Cẩu Đản Tử nhìn chằm chằm vào khoảng không gian trắng, nơi những quang đoàn đủ màu sắc, kích cỡ đang bay vùn vụt. Tựa như đang cố gắng nhớ lại điều gì đó, Cẩu Đản Tử liên tục lẩm bẩm:
''Kiếp trước và ngay cả bây giờ ta có tu tập qua võ thuật thế tục. Trong đó có một vài môn tâm pháp thiền định, giúp người ta có thể tập trung tinh thần, nâng cao sức tập trung và độ cảm nhận với thế giới xung quanh. Liệu ta có thể dùng để nâng cao mức độ kết nối với những quang đoàn ở xa kia chăng?''
''Định tâm pháp của phái Ngạc Dao, Tịnh tâm thuật của Lã gia, Bổ tâm bí pháp của Khế Long hội hay vị kia tâm pháp thiền vu?''
Ngẫm nghĩ một hồi, Cẩu Đản Tử đang cố gắng nhớ lại nhiều tâm pháp thiền định nhất có thể. Kiếp trước, vì tập luyện võ thuật muộn nên võ công của hắn chỉ xếp vào hạng nhị lưu trong giang hồ. Nhưng vì nắm giữ trong tay một khối tài sản lớn từ việc kinh doanh nên hắn sưu tầm được khá nhiều tâm pháp, bí kíp võ thuật trong giang hồ. Từ trong đống đó mà lấy ra một môn thiền định chất lượng tốt hẳn không khó đi.
Được! Cẩu Đản Tử sau một hồi suy tính, liền quyết định chọn một môn tâm pháp tên 'Tâm trung thuật' của Bùi gia. Môn thiền pháp này tuy không phải là một môn tu tâm tốt nhất nhưng thế mạnh là có hiệu quả tức thời, cực kì có lợi khi cần bình ổn tinh thần trong một thời gian ngắn.
Nghĩ liền làm, Cẩu Đản Tử liền ngồi xếp bằng xuống quang cầu bên trong, hai tay thả lỏng đặt bên trên đầu gối. Điều chỉnh cho hơi thở thật đều, Cẩu Đản Tử bắt đầu tu nhập định theo tâm pháp sẵn có của 'Tâm trung thuật':
'Vô dục, vô lo, vô cầu. Vô suy, vô nghĩ, vô phiền. Tâm tựa gương, vật tựa vô. Ta là vật, vật là ta.....''
Vù vù vù. Qua một thời đoạn thời gian khá lâu, tâm thần của Cẩu Đản Tử mới có thể thuận lợi nhập vào một cái thế giới đen kịt, đối lập hoàn toàn với thế giới trắng xóa của những quang đoàn. Ở đây, hắn không dùng mắt, không dùng tai, không dùng mũi và thậm chí không dùng cả xúc giác. Tại đây, tâm thần hắn phẳng như gương, tựu hòa làm một thể với khoảng không gian đen kịt. Hắn thả lỏng, cố gắng cảm nhận từng sự chuyển động trong khoảng không gian này.
Bất ngờ! Vụt! Một tia nhỏ bé kết nối bắn thẳng lên đầu hắn. Cẩu Đản Tử giật nảy mình, điều động tâm thần cố gắng bắt được tia nhỏ bé kết nối kia.
Trượt!
Không được!
Chết tiệt!
Cẩu Đản Tử chợt sực tỉnh trong không gian trắng xóa. Đôi mày thanh tú khẽ nhăn. Hắn vừa rồi chỉ cách một đoạn là có thể thuận lợi nắm được tia liên hệ nhỏ bé kia. Nhưng vì lần đầu làm hơn nữa khoảng cách cũng hơi xa thế nên tựu vẫn trượt.
''Thử lại lần nữa! Ta không tin rằng ta sẽ không bắt được ngươi!''
Lại một lần nữa nhập định, lần này Cẩu Đản Tử phải mất một khoảng thời gian lâu hơn để bước vào thế giới màu đen.
Tâm tựa gương. Vật tựa vô. Ta là vật. Vật là ta!
Vù vù vù. Thế giới một khoảnh đen kịt. Không màu sắc, không mùi vị, không cảm giác. Ở đây, ngay cả thời gian đều trở nên mịt mờ khó nắm bắt.
Vụt!
Lại một tia liên hệ vô cùng nhỏ bé lướt qua thế giới màu đen.
Ngay lúc đó, trong hư vô, một tia tinh thần nhỏ bé khác cũng vạch phá mà đến. Tia tinh thần này tựa như cùng không gian trong thế giới màu đen như hòa làm một, nó xuyên thủng trùng trùng không gian, bay thằng đến tia liên hệ nhỏ bé kì lạ kia.
Xẹt!
Ầm! Ầm! Ầm!
Thế giới màu đen đang hoàn toàn sụp đổ. Nó như đang bị một khoảng không gian khác xâm lấn, nghiền nát thành từng mảnh nhỏ.
Ầm!
.
.
.
.
''Đây là...'' Cẩu Đản Tử nặng nề mở mắt.
Hiện tại, thân thể của Cẩu Đản Tử không còn nằm trong quang cầu vô hình kia nữa. Hắn cũng không còn trong thế giới đen kịt hay là trắng xóa. Hiện tại, hắn đang nằm xòa trên nền nhà làm bằng cẩm thạch, trong một phòng khách cực kì xa hoa.
''Đây là đâu? Nó chân thật ư? Hay lại là một không gian mộng ảo khác?''
Cẩu Đản Tử lò dò đứng dậy , cố gắng phủi bụi bẩn trên quần áo rồi bắt đầu đi vòng quanh căn phòng.
''Thật xa hoa! Sàn nhà này hẳn được làm bằng cẩm thạch a. Lại là loại sịn nữa, ước chừng cũng ngoài 10 kim tệ 1 viên. Oa, cái gì đây?''
Ánh mặt Cẩu Đản Tử bị thu hút bởi một viên kim loại màu vàng được đặt giữa phòng khách, to cỡ gấp 3 lần cơ thể của Cẩu Đản Tử. Chậm rãi bước gần viên kim loại, đặt tay lên xoa xoa bề mặt gồ ghề đầy những hình điêu khắc kì lạ.
Oách! Cẩu Đản Tử chợt trợn trừng mắt! Dáng vẻ tựa hồ như không thể tin được!
Tay run run chỉ vào viên kim loại màu vàng!
''Đây là...vàng..! Toàn bộ đều là vàng nguyên chất!???''
Thật không thể tin được! Một viên kim loại nặng ước chừng một tấn, toàn bộ được làm bằng...vàng!?
''Đây chắc chắn là không gian mộng ảo. Nếu không, thử hỏi trên đời này có ai dùng một tấn vàng trang trí phòng khách?'' Cẩu Đản Tử vỗ vỗ cái đầu, nhăn mày lẩm bẩm
Bỏ qua viên kim loại bằng vàng, Cẩu Đản Tử tiếp tục bước tiếp. Thế nhưng, khi hắn đang định xem xét tấm gia bạch hổ dùng được dùng làm lót ghết, thì ở góc phòng chợt vọng ra tiếng vang kì lạ
''A...a..a...Chàng thật dũng mãnh...a...a''
''Hắc hắc. Thật sao? Vậy nghe ta khuyên, nàng liền bỏ thằng chồng già của nàng đi...hự hự..''
''Vâng...hự...a..ta sẽ..theo..chàng..hự''
Hả? Cẩu Đản Tử nhíu mày, sắc mặt cổ quái. Sao từ đâu vọng ra tiếng rên đầy dâm dục vậy? Mà khoan....! Còn nghe rất quen nữa!?
Suy tính một hồi, Cẩu Đản Tử liền rảo bước qua mặt bàn vơ nhẹ một con dao găm màu hổ phách. Nắm chặt chuôi dao, Cẩu Đản Tử nhẹ nhàng bước từng bước tới căn phòng góc nhà, nơi phát ra những tiếng rên đầy dâm dục.
Kẽo kẹt!
Đẩy nhẹ cánh cửa, cố gắng để lộ ra một khe nhỏ để nhìn vào trong phòng. Ngay lập tức, Cẩu Đản Tử sợ ngây người.
Trong phòng, trên chiếc giường gỗ xà cừ to oành, là một cặp đôi nam nữ trần chuồng quấn lấy nhau. Nhưng điều làm hớn không thể tin nổi là người đàn ông và người đàn bà đều là hắn quen biết. Người nam tử là hàng xóm của hắn tên Hán Cao, trời sinh dị tật xấu xí, cộng thêm gia cảnh nghèo khó nêm dù bây giờ đã ngoài tứ tuần nhưng vẫn chưa có vợ. Còn người phụ nữ, không ai khác chính là vợ quan tổng đốc! Người đàn ông quyền lực nhất thành Tử Lan!