Vợ nhặt
Trước kia mỗi chiều, cứ vào lúc chạng vạng mặt người thì Tràng đi làm hàng về. Hắn bước ngật ngưỡng trên con đường khẳng khiu luồn qua cái xóm chợ của những người ngụ cư vào trong bến.
Hắn vừa đi vừa tủm tỉm cười, răng sâu , mồm vẩu , chân tay thô , hai con mất nhỏ tí, gà gà đắm vào bóng chiều, hai bên quai hàm bạnh ra, rung rung làm cho cái bộ mặt thô kệch của hắn lúc nào cũng nhấp nhính những ý nghĩ dâm đãng vừa lí thú vừa dữ tợn. Hắn có tật vừa đi vừa xóc... Hắn lảm nhảm than thở những điều hắn nghĩ ( Mẹ kiếp giá như lão tử được làm đàn bà thì đâu đến nỗi thế này ) .
Trẻ con trong xóm, cứ thấy cái thân hình to lớn, vập vạp của hắn từ Gia Lâm đi về là ùa cả ra vây lấy hắn, reo cười váng lên:
- A a a… Anh Tràng! Anh Tràng đã về chúng mày ơi!
- Anh Tràng ơi hôm nay có hàng không…
- Anh Tràng ơi đã xóc lọ chưa?
- Anh Tràng ơi có phim Vàng anh không !…
Đứa túm chim đằng trước, đứa túm đằng sau, đứa xem hàng , đứa kéo, đứa lôi chân không cho đi. Tràng chỉ ngửa mặt lên cười hềnh hệch.Cái xóm ngụ cư tồi tàn ấy mỗi chiều lại xôn xao lên được một lúc ( lúc hắn mang phim cấp 3 về ) .Nhưng độ này thì trẻ con không đứa nào buồn ra đón Tràng nữa , chúng nó ngồi ủ rũ dưới những xó đường không buồn nhúc nhích ( căn bản là hắn hứa hẹn mang về một con hàng thật chứ để bọn trẻ đau cổ tay mãi thì cũng ngại , lớn rồi phải cho chúng nó thực hành chứ ) . Trong bóng chiều nhá nhem, Tràng đi từng bước mệt mỏi do lao động quá sức để phục vụ chị em , chiếc áo nâu tàng mấy cái bao cao su rách vắt sang một bên cánh tay, cái đầu trọc nhẵn chúi về đằng trước.
Cái s e x đã tràn đến xóm này tự lúc nào. Những gia đình từ những vùng Nam Định, Thái Bình, đội chiếu lũ lượt bồng bế, dắt díu nhau lên lầu xanh ngoài Hà Nội , và nằm ngổn ngang khắp lều chợ. Cave nhiều như quân Nguyên . Không buổi sáng nào người trong làng đi chợ, đi làm đồng không gặp ba bốn chục con hàng vẫy khách bên đường.
Giữa cái cảnh đồi bại ấy, một buổi chiều người trong xóm bỗng thấy Tràng về với một người đàn bà nữa. Mặt hắn có một vẻ gì phởn phơ khác thường. Hắn tủm tỉm cười nụ một mình và hai mắt thì sáng lên lấp lánh. Người đàn bà đi sau hắn chừng ba bốn bước. Mặt thị đầy phấn son , đầu hơi cúi xuống, cái triump che khuất đi nửa vú . Thị có vẻ rón rén, e thẹn. Mấy đứa trẻ con thấy lạ vội chạy ra đón xem. Sợ chúng nó xồ hàng, Tràng vội vàng nghiêm nét mặt, lắc đầu ra hiệu không bằng lòng.
Mấy đứa trẻ đứng dừng lại, nhìn Tràng, đột nhiên có đứa gào lên:
- Hàng à ! – Tràng quay đầu lại. Nó cong cổ gào lên lần nữa.
- Hàng lởm !
Tràng bật cười:
- Bố đố mày kiếm được con nào rẻ hơn đấy !
Người đàn bà có vẻ khó chịu lắm. Thị nhíu đôi lông mày lại, đưa tay lên xóc xóc lại tà áo . Ngã tư xóm chợ về chiều càng nhộn nhịp .
Nhìn theo bóng Tràng và bóng người đàn bà lủi thủi đi về bến, người trong xóm lạ lắm. Họ đứng cả trong ngưỡng cửa nhìn ra bàn tán. Hình như họ cũng hiểu được đôi phần. Những khuôn mặt hốc hác u tối của họ bỗng dưng rạng rỡ hẳn lên. Có cái gì lạ lùng và tươi mát thổi vào cuộc sống sa đọa đồi trụy đấy của họ. Một người thở dài. Người khác khẽ thì thầm hỏi:
- Ai đấy nhỉ? … Hay là người dưới quê mới lên làm hàng?
- Chả phải, ở quê họ sang Gia Lâm làm hàng hết rồi ,
- Quái nhỉ?
Im một lúc, có người bỗng lại cười lên rung rúc:
- Hay là vợ anh cu Tràng? Ừ, khéo mà vợ anh cu Tràng thật anh em ạ, trông hàng họ ngon náo để .
- Ôi chao! Giời đất này còn rước cái của nợ đời về. Mẹ kiếp lấy ai không lấy lại đi lấy cave
Người đàn bà như cũng biết xung quanh người ta đang nhìn dồn cả về phía mình, thị nứng lắm , chân nọ bước díu cả vào chân kia. Hắn cũng biết thế, nhưng hắn lại lấy vậy làm thích ý lắm , nghĩ bụng để tí về bố xử mày , cái mặt cứ vênh lên tự đắc với mình. Người đàn bà càu nhàu câu gì trong miệng. Hắn quay lại hỏi:
- Gì hả?
- ĐM dân đây nghèo quá , tao mà không ế chắc cũng đéo theo mày.
Hắn cũng càu nhàu:
- Làm gì mà họ khoẻ nhìn thế không biết? – Đéo thấy cave bao giờ hay sao
- Này bác Tràng! Hàng à !…
Sau một khuôn cửa tối, một cái đầu trọc thò ra giọng dâm dật .
Tràng lật đật quay lại.
- Về muộn thế? Vào cho kiểm hàng phát nào.
Tràng đứng lại thoái thác:
- Thôi ông để cho đến hôm khác , hôm nay tôi bao over night rồi .
Cái đầu trọc nháy nháy một con mắt, hất hất về phía người đàn bà hóm hỉnh:
- Bao tiền thế đấy?
- À hà… người quen , có hơn lít xăng tí . Thôi để hôm khác ông nhá.
Hắn quay ngoắt trở ra, lật đật chạy theo người đàn bà. Người đàn bà đã đi đến trước cái miếu cũ chuẩn bị cởi quần áo. Tràng gọi với:
- Ấy, về nhà , ở đây cẩn thận bị pháo dàn đấy.
Hai người lặng lẽ rẽ xuống một con đường nhỏ. Con đường sâu thăm thẳm, luồn giữa hai bờ tre cao vút. Ở đây vắng vẻ, thoải mái. Hắn định bụng sẽ chiến ngay ở đây nhưng lại nghĩ nhỡ gặp bọn trẻ con thì không hay cho lắm , đã hứa với chúng nó rồi mà lại đi ăn mảnh . Hắn cứ lúng ta lúng túng, tay nọ xoa xoa vào tay kia đi bên người đàn bà. Thị cũng không nói gì, hai con mắt nhìn xuống dưới hàng của Tràng. Tiếng gió trên bờ tre rì rào và tiếng lá khô kêu sào sạc dưới bàn chân như mời gọi đôi tình nhân trẻ.
Trong một lúc Tràng hình như quên hết những cảnh sống sa đọa , dâm dục hằng ngày, quên cả cái vật vã ghê gớm khi không có hàng, quên cả những tháng ngày trước mặt. Trong lòng hắn bây giờ chỉ còn tình dục với người đàn bà đi bên. Một cái gì mới mẻ, lạ lắm, chưa từng thấy ở những người đàn bà già cả trước đây đã từng thuê hắn , nó ôm ấp, mơn man khắp da thịt Tràng, tựa hồ như có bàn tay vuốt nhẹ trên sống lưng.
Bỗng dưng nhớ tới điều gì đó. Hắn đi sát gần bên thị hơn, ngẫm nghĩ một lúc, chợt hắn giơ cái chai con vẫn cầm lăm lăm một bên tay lên khoe:
- Durex đây này.
- Sang nhỉ.. Một trăm hai mươi nghìn đấy, đắt quá bằng chục lượt đi khách, cơ mà thôi chả cần dùng nước bọt được rồi hoang nó vừa vừa chứ .
Hắn chặc lưỡi:
- Vợ mới vợ miếc cũng phải cho nó sáng sủa một tí chứ, chả nhẽ dùng nước bọt mãi à…
- Khỉ gió.
Thị bóp phát vào ch im hắn, khoặm mặt lại.Hắn thích chí ngửa cổ cười khanh khách.
Mấy con chó giật mình chạy thọt vào trong luỹ thò mõm ra sủa váng lên. Tràng nhặt một hòn gạch vung tay ném mạnh một cái:
- Sủa cái đm nhà mày à , chưa thấy hàng bao giờ à , hay chơi mãi kiểu chó rồi chán !
- Hàng to thế?
- Bình thường thôi , nhiều người bảo thế rồi .
- Khiếp.
Thị cau mặt lại, giãy lên. Hắn phì ra cười, cúi xuống nhấc cành dong dấp cổng ra reo lên:
- Đây rồ-ồ-ồi!…
Thị lẳng lặng theo hắn vào trong nhà, . Thị đảo mắt nhìn xung quanh, cái ngực nhô hẳn lên, nén một tiếng rên . Tràng xăm xăm bước vào trong nhà, tụt quần áo vứt sang một bên, thu dọn những niêu bát, xống áo vứt bừa bộn cả trên giường, dưới đất. Hắn quay lại nhìn thị cười cười:
- Không có người đàn bà, vật thế đấy!
Thị nhếch mép cười nhạt nhẽo. Tràng vỗ vỗ xuống giường đon đả:
- Ngồi đây ! Cởi quần áo ra nhanh lên !
Người đàn bà theo lời hắn gác chân lên giường . Tràng đứng tây ngây ra giữa nhà một lúc, chợt hắn thấy sờ sợ (đm quên ko mua bao cao su rồi nhỡ dính phải AIDS của cái con hàng lởm này thì bỏ mẹ ) . Chính hắn cũng không hiểu sao hắn sợ, hắn lấm lét bước vội mấy bước ra sân gắt lên:
- ĐM sao đen thế không biết!
Hắn loanh quanh hết chạy ra ngõ tìm xem còn cái nào hôm trước vứt đi không , lại chạy vào gọi điện cho công ty chuyển phát nhanh . Thị vẫn ở mép giường, hai tay chống xuống, mặt bần thần.Hắn nghĩ bụng: “Quái sao con chó này dâm thế không biết?… Chưa gì mà đã chổng đít lên rồi?…” Hắn nhổ vu vơ một bãi nước bọt, tủm tỉm cười một mình ( ĐM đen thì cũng đen rồi đã thế bố dùng nước bọt thay Durex vậy, chai kia để dành phang con hàng ngon hơn ) . Nhìn thị ngồi ngay giữa nhà, đến bây giờ hắn vẫn còn ngờ ngợ như không phải thế. Ra hắn đã bắt được hàng rồi đấy ư? Hà! Việc xảy ra thật hắn cũng không ngờ, hắn cũng chỉ trả giá tầm phơ tầm phào đâu có hai bận, ấy thế mà …
Ít lâu nay hắn lái xe ôm lên tỉnh. Mỗi bận qua đường Nguyễn Văn Cừ lại thấy mấy chị con gái ngồi ế vêu ra ở đây. Hắn đoán họ ngồi đấy kiếm ít tiền ăn tối, hay có anh xe thồ thợ xây xong việc gọi đến làm. Một lần hắn đang chở khách về sau cuộc mây mưa, hắn hò một câu chơi cho đỡ nhọc. Hắn hò rằng:
“Muốn ăn cơm trắng mấy giò này!
Lại đây mà đẩy xe bò với anh ”
Chủ tâm hắn cũng chẳng có ý chòng ghẹo cô nào, nhưng mấy cô gái lại cứ đẩy vai cô ả này ra với hắn, cười như nắc nẻ:
- Kìa anh ấy gọi! ra đẩy xe bò với anh ấy!
Thị cong cớn:
- Thế trả bao nhiêu! Này, nhà tôi ơi, nói thật hay nói khoác đấy?
Tràng ngoái cổ lại vuốt mồ hôi trên mặt cười:
- Thật đấy, còn mỗi 20 nghìn thôi , có đẩy thì ra mau lên!
Thị vùng đứng dậy, ton ton chạy lại cho Tràng đẩy xe.
- Đã thật thì đẩy chứ sợ gì, đằng ấy nhỉ! – Thị liếc mắt dâm đãng, cười tít.
Tràng thích lắm. Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chưa có người con gái nào làm tình ngay giữa đường mà lại với giá rẻ như thế với hắn.
Lần thứ hai, Tràng vừa trả hàng xong, ngồi uống nước ở ngoài cổng chợ tỉnh thì thị ở đâu sầm sập chạy đến. Thị đứng trước mặt hắn sưng sỉa nói:
- Điêu! Người thế mà điêu!
Hắn giương mắt nhìn thị, không hiểu. Thật ra lúc ấy hắn cũng chưa nhận ra thị là ai. Hôm nay thị rách quá, áo quần tả tơi như tổ đỉa, thị gầy sọp hẳn đi, chắc là vừa bị pháo dàn
- Hôm ấy leo lẻo cái mồm hẹn xuống, thế mà mất mặt làm bà đứng đợi cả đêm lại còn bị pháo dàn nữa.
- À, – hắn nhớ ra rồi. Hắn toét miệng cười:
- Chả hôm ấy thì hôm nay vậy. Này hẵng ngồi xuống ăn miếng giầu đã.
- Có ăn khoai thì ăn, chả ăn giầu.
Thị vẫn đứng cong cớn trước mặt hắn.
- Đây, muốn ăn gì thì ăn. Hắn tụt quần xuống .
Hắn vỗ vỗ vào trym :
- Thích bú cu hở!
Hai con mắt trũng hoáy của thị tức thì sáng lên, thị đon đả:
- Thật nhá! Ừ bú thì bú sợ gì.
Thế là thị ngồi sà xuống bú thật. Thị cắm đầu bú một chặp bốn phát liền chẳng chuyện trò gì. Bứ xong thị cầm cái ấy đưa lên , thở:
- Hà, ngon! Về chị ấy thấy teo đi thì bỏ bố.
Hắn cười:
- Làm đếch gì có vợ. Này nói đùa chứ có về với tớ thì lên xe rồi cùng về.
Nói thế Tràng cũng tưởng là nói đùa, ai ngờ thị về thật. Mới đầu anh chàng cũng chợn , nghĩ: đến cái thân mình cũng chả biết có nuôi nổi không, lại còn đi nuôi thêm cave. Sau không biết nghĩ thế nào hắn chặc lưỡi một cái:
- Chặc, kệ bắt nó đi kiếm tiền nuôi mình!
Hôm ấy hắn đưa thị vào chợ tỉnh bỏ tiền ra mua cho thị cái Trium và ra hàng cơm đánh một bữa thật no nê rồi cùng lên nhà nghỉ đẩy xe bò …
Tràng đang hì hục chợt đứng dừng lại, lắng tai nghe. Ngoài ngõ có tiếng người húng hắng ho, một bà lão từ ngoài rặng tre lọng khọng đi vào ngõ. Bà lão vừa đi vừa lẩm bẩm chửi thầm trong miệng.Thấy mẹ, Tràng giục:
- Mặc quần áo vào u về đấy!
Hắn lật đật chạy ra :
- Hôm nay sao u về muộn thế! Làm tôi đợi nóng cả ruột.
Bà cụ Tứ nhấp nháy hai con mắt nhìn Tràng, chậm chạp hỏi:
- Bố ông làng nước đồn ầm ỹ lên kia kìa?
- Thì u hẵng cứ vào trong nhà đã nào.
Bà lão phấp phỏng bước theo con vào trong nhà. Đến giữa sân bà lão đứng sững lại, bà lão càng ngạc nhiên hơn. Quái sao lại có con cave trong đấy nhỉ ? Người đàn bà nào lại đứng ngay đầu giường thằng con mình thế kia? Không phải con cave thì là cái gì ? Bà lão hấp háy cặp mắt cho đỡ nhoèn vì tự dưng bà lão thấy mắt mình nhoèn ra thì phải. Bà lão nhìn kĩ người đàn bà lẫn nữa, khẳng định 100% là hàng . Bà lão quay lại nhìn con tỏ ý không hiểu
Tràng tươi cười:
- Thì u hẵng vào ngồi lên giường để con trình bày đã nào.
Bà lão lập cập bước vào. Người đàn bà tưởng bà lão già cả, điếc lác, thị nói to hơn:
- Đẩy xe bò tiếp đi anh !
- Ô hay, thế là thế nào nhỉ? – Bà lão băn khoăn ngồi xuống .
Tràng quát :
- Đẩy cái đm nhà mày à , mẹ tao có điếc đâu !
Thấy mẹ vẫn chưa hiểu, hắn bước lại gần nói tiếp:
- Con mới bắt được con hàng giá rẻ đấy u ạ ! Chúng tôi phải duyên phải kiếp với nhau… Chẳng qua nó cũng là cái số cả… Từ bé đến giờ đã được làm tình phát nào ra trò đâu ...
Bà lão cúi đầu nín lặng. Bà lão hiểu rồi. Lòng người mẹ nghèo khổ ấy còn hiểu ra biết bao nhiêu cơ sự, vừa ai oán vừa xót thương cho số kiếp đứa con mình từ bé đã phải đi làm trai bao , làm cave đực … Biết rằng chúng nó có nuôi nổi nhau sống qua được cơn đói khát này không?
Bà lão khẽ thở dài đứng lên, đăm đăm nhìn người đàn bà. Thị cúi mặt xuống, tay vân vê tà áo . Bà lão nhìn thị và bà nghĩ: Người ta có gặp bước khó khăn, đói khổ này, người ta mới đồng ý đi với con mình. Mà con mình mới có hàng để chơi được… Thôi thì bổn phận bà là mẹ, bà đã chẳng lo lắng được cho con… May ra mà qua khỏi được cái tao đoạn này thì thằng con bà cũng biết sướng , nó yên bề nó, chẳng may ra ông giời bắt chết cũng phải chịu chứ biết thế nào mà lo cho hết được?
Bà lão khẽ dặng hắng một tiếng, nhẹ nhàng :
- Ừ, thôi thì các con đã làm tình với nhau thấy thằng Tràng nó sướng nó rú , u cũng mừng lòng…
Tràng thở đánh phào một cái, ngực nhẹ hẳn đi. Hắn ho khẽ một tiếng, bước từng bước dài ra sân. Bà cụ Tứ vẫn từ tốn tiếp lời:
- Nhà ta nghèo con ạ. Chúng mày liệu mà bảo nhau làm ăn. Rồi ra may mà ông giời cho nhiều khách … Biết thế nào hở con, ai giàu ba họ, ai khó ba đời? Có ra rồi thì đi ăn cơm đi tối chơi tiếp .
Tràng đứng ngoài thấy vậy, hắn bực mình quá hầm hầm bước vào trong nhà, đánh diêm đốt đèn. Thấy sáng, bà lão vội vàng chạy sang bên phòng bên
- Có đèn đấy à? Ừ thắp lên một tí cho sáng sủa nhìn cho kĩ kẻo lại lỗ nọ xọ lỗ kia…
Bà lão đứng dậy uể oải sang giường bên kia nằm. Tràng làu bàu trong miệng: “Chán quá, chẳng đâu vào đâu tự nhiên mất cả hứng!”
Tiếng bà cụ Tứ bên kia nói với sang:
- Hôm nào nghỉ ở nhà kiếm lấy ít nứa về đan cái phên mà ngăn ra mày ạ. Chứ cả đêm rên rỉ như thế tao cũng không chịu được đâu .
- Vâng.
Tràng ngoan ngoãn đáp lời mẹ. Hắn toan quay lại bảo thị cởi áo , nhưng thấy thị mệt lả nằm dưới chân giường tự nhiên hắn lại không dám. Hắn lẳng lặng ngồi xuống cái ghế bên cạnh . . Người đàn bà bỗng thở dài.
Tràng quay lại khẽ hỏi:
- Làm phát nữa rồi đi ngủ cho sớm chợ?
- Không.
- Gớm sao lúc nãy lâu ra thế, đợi sốt cả ruột.
Thị cằn nhằn .
Hắn xích lại cười cười:
- Thôi chiều anh phát nữa đi , mai anh bo thêm 2 nghìn.
Mắt thị sáng lên:
- Lần này nhanh lên đấy nhé mai còn ra sớm tranh khách!
Hắn cười khì khì, vươn cổ thổi tắt phụt ngọn đèn. Trong đêm khuya tiếng rên rỉ nghe càng rõ…
|