Ô Tá» HÆ° mở mắt ra, ánh nắng chói chiếu thẳng và o mắt, nhất thá»i hắn không thấy gì cả, cà ng không biết mình Ä‘ang ở đâu, đầu nhức đến muốn nổ tung.
Hắn ngồi báºt dáºy, hai tay ôm đầu thở dốc. Mệt quá, chÆ°a bao giá» mệt nhÆ° bây giá», cảm giác hÆ° nhược và khốn khổ hoà n toà n đánh bại hắn, giống nhÆ° kẻ đánh bạc suốt mÆ°á»i ngà y đêm không ngủ nghỉ, rốt cuá»™c vẫn thua sạch túi, đó là má»™t cảm giác rất đáng sợ. Gót chân Ä‘au nhói, gợi lại Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng chạy trốn hÆ¡n mÆ°á»i ngà y qua đầy gian khổ của hắn.
Äiá»u duy nhất an ủi hắn được, là mình vẫn còn sống.
Hắn từ từ buông hai tay xuống, ngưng thần lắng nghe, nhưng chỉ có tiếng ve kêu vang, thầm thở phà o một hơi, hắn bắt đầu nhìn quang cảnh bốn bên.
Hắn Ä‘ang ngồi trên má»™t sÆ°á»n đồi cá» Æ°á»›t có mùi mốc, ở chân đồi là má»™t dòng suối trong, cá» cao và cây thấp má»c um tùm bên bá», đối diện bên kia suối là rừng xanh dà y đặc. Hắn nhìn lên đỉnh đồi, cao hÆ¡n chá»— hắn chừng bốn, năm trượng, thầm nghÄ© có lẽ mình ngất Ä‘i, nên đã lăn từ trên đỉnh xuống dÆ°á»›i đây.
Ãnh nắng chiếu từ phÃa hữu, mặt trá»i vừa lên quá Ä‘Æ°á»ng chân trá»i.
Nhìn vá» hÆ°á»›ng nam, nằm chắn ngang là má»™t dãy núi liên tục, cây má»c xanh rì.
Äây là chá»— quái quá»· nà o đây?
Tháºt là xui xẻo! Không phải xui xẻo, mà là xui táºn mạng, lãnh há»a tà y trá»i. Vá»›i kinh nghiệm hà nh tẩu giang hồ phong phú của hắn, tại sao lại có thể là m chuyện ngu xuẩn nhÆ° thế? May mà đã tránh khá»i truy binh, từ lúc qua sông xong, hắn có cảm giác đã thoát hiểm, hy vá»ng không sai!
Ngay lúc ấy, tai hắn bắt được tiếng ngá»±a hà rất nhá», nhÆ° có nhÆ° không.
Ô Tá» HÆ° sợ run lên, đứng báºt dáºy nhÆ° chim sợ cung, bá»—ng hai chân nhÅ©n ra, hắn mất thăng bằng té lăn xuống đồi, xuống đến dÆ°á»›i cùng, xém chút rÆ¡i luôn xuống suối.
Tiếng ngựa kêu cà ng lúc cà ng rõ hơn.
Ô Tá» HÆ° quên cả mệt nhá»c, bò dáºy thất thểu chạy trốn vá» hÆ°á»›ng nam.
Từ lúc hiểu chuyện trở Ä‘i, dÆ°á»ng nhÆ° hắn chÆ°a từng gặp may, bây giá» lại sắp đối diện đại há»a, nếu bị kẻ địch bắt được, hắn sẽ hối háºn đầu thai là m ngÆ°á»i.
Lúc nà y hắn chỉ có một ý niệm, ấy là trốn được xa chừng nà o hay chừng nấy, hắn không muốn chết chút nà o.
o0o
Vô Song Nữ mình mặc khinh trang mà u Ä‘en, tay dắt con hắc mã Ä‘en tuyá»n, lẳng lặng rá»i khá»i khu trại của Bách Hà Äoà n ở ngoà i thà nh. Äã chÃn năm rồi, nà ng theo Ä‘oà n Ä‘i từ hÆ°Æ¡ng thôn đến thị trấn, qua thà nh đô biểu diá»…n kiếm ăn, nhá» thân thủ hÆ¡n ngÆ°á»i mà trở thà nh cá»™t trụ của Bách Hà Äoà n, và cÅ©ng là nữ đệ tỠđắc ý nhất của trưởng Ä‘oà n, tức vua há» An Giá»›i. Thế nhÆ°ng đêm nay nà ng bá» Ä‘i không lá»i từ biệt, lại chẳng tá» vẻ gì lÆ°u luyến, bởi lòng nà ng chÆ°a bao giá» ký thác ở Bách Hà Äoà n.
“Vô Song!â€.
Vô Song Nữ thở ra, dừng bước trong vùng tối nằm ngoà i ánh đuốc của khu trại, thân ảnh hòa trong bóng đêm.
An Giá»›i bÆ°á»›c đến sau lÆ°ng nà ng, thở dà i má»™t tiếng. Ông biết rõ cá tÃnh của nà ng, có nói gì cÅ©ng không khiến nà ng từ bỠý định ra Ä‘i.
Vô Song Nữ nói khẽ: “An thúc đã Ä‘á»c thÆ° Song nhi để lạiâ€.
An Giá»›i trầm giá»ng: “Từ lúc rá»i huyện Ninh An, con cứ nhÆ° kẻ đãng trÃ, trầm mặc là m ta lo sợ, nhÆ°ng vẫn không ngá» con nói Ä‘i là đi. Thá»±c chẳng ngỠđã qua mÆ°á»i năm mà con vẫn nghÄ© không thông, buông không đượcâ€.
Vô Song Nữ lạnh nhạt: “An thúc hiểu tâm sá»± của Song nhi chăng?â€.
An Giá»›i cÆ°á»i buồn: “Con không nói thì ta là m sao rõ được. Từ chÃn năm trÆ°á»›c lúc cữu phụ của con gá»i con và o Bách Hà Äoà n của ta, ta đã biết sá»± việc chẳng phải tầm thÆ°á»ng, cữu phụ con vá»›i ta là sinh tá» chi giao, y không kể thì ta cÅ©ng không truy rõ nguồn cÆ¡nâ€.
Vô Song Nữ bình thản há»i: “Tại sao cữu phụ không trở lại tìm Song nhi?â€.
An Giá»›i thở dà i: “Ta không định nói ra, thuở ấy cữu phụ của con trÆ°á»›c lúc rá»i Ä‘i, có nói vá»›i ta để giữ an toà n cho con, y quyết định ẩn tÃnh mai danh, không đến thăm con nữa. Y Ä‘Ã nh Ä‘oạn là m thế là vì con. Hãy ở lại đây, đừng phụ kỳ vá»ng của cữu phụ, cÅ©ng đừng phụ kỳ vá»ng của ta đối vá»›i con, má»™t nữ tá» tà i nghệ nhÆ° con, hÆ¡n bốn mÆ°Æ¡i năm ta Ä‘i khắp đại giang nam bắc, má»›i gặp đây là lần đầuâ€.
Vô Song Nữ nhá» giá»ng: “Äại ân đại đức của An thúc, Song nhi chẳng bao giá» dám quên, nhÆ°ng Song nhi phải Ä‘i ngay, xin An thúc tha lá»—iâ€.
An Giá»›i bá»—ng nghiến răng: “Äược! Con đã quyết ý Ä‘i, thì để ta cho biết má»™t bà máºt ta cất giấu chÃn năm nay, đó là là m cách nà o tìm đến cữu phụ conâ€.
Vô Song Nữ quay phắt lại đối diện An Giới, cặp mắt linh hoạt đen láy vụt sáng lên.
o0o
Má»—i lần Cô Nguyệt Minh đặt chân và o đại cung giám phủ của “Hoà ng Kim Thái Giám†Phụng công công, y Ä‘á»u có cảm giác toà n thân không thoải mái. Có lẽ vì y phải để lại bên ngoà i thanh kiếm mà bình thÆ°á»ng là váºt bất ly thân. Trong kinh thà nh có ngÆ°á»i bảo không ai giết được Cô Nguyệt Minh vá»›i kiếm trong tay, đấy chẳng phải lá»i tâng bốc, mà thá»±c sá»± là đến nay chÆ°a ai là m được. Tiếng ho của Phụng công công từ trong thÆ° phòng vá»ng ra. Chắc có lẽ y cảm thấy khó chịu vì y không thÃch Phụng công công, lão thái giám thâm trầm hỉ ná»™ vô thÆ°á»ng, quyá»n uy bao trùm triá»u đình có thể khiến đại thần mãnh tÆ°á»›ng run sợ. NhÆ°ng Ä‘iá»u mà y không thÃch nhất là má»—i lần Phụng công công lại Ä‘Æ°a ra má»™t việc mà y không thể không đáp ứng.
Ký Thiện, vị thái giám dẫn Ä‘Æ°á»ng, không quay đầu lại mà hạ giá»ng nói: “Äêm nay tinh thần đại công công rất khá, hai ngà y trÆ°á»›c bá»—ng bị cảm, dùng hết ba thang thuốc của thái y, đến nay đã đỡ nhiá»uâ€.
Cô Nguyệt Minh khẽ ừ, tỠý đã nghe. Ký Thiện chẳng phải tốt bụng chi, gã là thuá»™c hạ đáng sợ nhất của Phụng công công, sát thủ hà ng đầu, hai tay nhuá»™m đầy máu tanh. Không phải gã đối đãi đặc biệt vá»›i Cô Nguyệt Minh, mà chỉ vì đã nháºn không Ãt tiá»n của há» Cô.
Bên ngoà i thÆ° phòng có hai tên lÃnh gác, Ký Thiện Ä‘Æ°a mắt ra hiệu cùng Cô Nguyệt Minh, ý bảo đợi ngoà i cá»a, phần gã bÆ°á»›c và o trong, má»™t lúc sau gã quay ra, kéo Nguyệt Minh sang bên ká» tai bảo: “Tháºt lạ, đại công công tâm tình rất vui, nhÆ° Ä‘ang mong Cô gia, cÆ¡ há»™i nà y khó kiếm, Cô gia chá»› nên bá» lỡ; tại hạ đã ra công mở Ä‘Æ°á»ng cho Cô gia rồi đấyâ€.
Trong lòng Cô Nguyệt Minh bất giác không an, tim Ä‘áºp nhanh, đối vá»›i y Ä‘iá»u nà y rất hiếm xảy ra. HÃt má»™t hÆ¡i dà i, Cô Nguyệt Minh nói lá»i cảm tạ Ký Thiện, bÆ°á»›c và o thÆ° phòng.
NgÆ°á»i kinh thà nh thÆ°á»ng nói, thà đắc tá»™i Hoà ng thượng, chá»› nên đắc tá»™i Phụng công công. Nếu chá»c giáºn Hoà ng thượng, may ra còn nhá» Phụng công công xin tha giùm, còn nhÆ° đắc tá»™i Phụng công công thì kể nhÆ° chết chắc. Không ai dám chá»c giáºn vị lão thái giám từng trải tam triá»u, hầu qua ba vị hoà ng đế nà y.
Thoạt nhìn, Phụng công công trông nhÆ° má»™t lão nhân hÆ° nhược, mặt đầy nếp nhăn. Thuở còn thanh niên chắc lão cÅ©ng cao lá»›n, song bây giá» vì lÆ°ng còng nên thân hình trông suy yếu hẳn. DÆ°á»›i mái tóc dà y bạc trắng bồng bá»nh, là má»™t vầng tráng cao, khuôn mặt hóp, gò má nhô lên là m nổi báºt đôi môi má»ng nhÆ° hai sợi chỉ căng ngang. Nhìn qua nhìn lại, Phụng công công trông không khác má»™t kẻ gần đất xa trá»i, sức khá»e nhÆ° đèn leo lét trÆ°á»›c gió, nhÆ°ng Cô Nguyệt Minh biết rất rõ cảm quan ấy sai lầm. TÆ°Æ¡ng truyá»n từ nhá» Phụng công công luyện táºp má»™t loại khà công huyá»n diệu mà chỉ có thái giám má»›i luyện thà nh được, ngà y nay đã đạt đến cảnh giá»›i chà cao vô thượng, còn nhÆ° lợi hại đến bá»±c nà o thì không ai biết. Riêng Cô Nguyệt Minh vẫn có thể thoáng thấy trong mắt lão má»™t ánh tinh quang lạnh nhÆ° băng, sắc bén vô song, là m bằng chứng cho má»™t trà tuệ đã trui rèn qua bao năm tháng. Má»™t ngÆ°á»i có thể đạt đến tá»™t đỉnh quyá»n uy nhÆ° thế chắc chắn không phải chuyện Ä‘Æ¡n giản. Phụng công công mình mặc trÆ°á»ng bà o mà u lam có thêu vân viá»n và ng, ngồi trên ghế thái sÆ° đặt phÃa nam, tay cầm ống Ä‘iếu dà i bằng và ng, Ä‘ang phì phà khói thuốc. Cô Nguyệt Minh nghÄ© thầm, ống Ä‘iếu bằng và ng nà y có trá»ng lượng không dÆ°á»›i mÆ°á»i cân, mà vị lão thái giám có vẻ suy nhược nà y cầm trong tay thấy nhẹ nhÆ° không, chỉ Ä‘iểm nà y cÅ©ng đủ khiến ngÆ°á»i không dám xem thÆ°á»ng lão.
Phụng công công nhìn Cô Nguyệt Minh thi lá»… thỉnh an, gáºt đầu: “Ngồi Ä‘i! Nguyệt Minh là m việc rất giá»i, Hoà ng thượng hết sức đẹp dạ vá»›i món quà mừng lá»… đại thá» của ngÆ°Æ¡iâ€.
Cô Nguyệt Minh ngồi xuống ghế bên tả phÃa dÆ°á»›i Phụng công công, nghÄ© thầm phần quà nà y phải mạo hiểm vá»›i sinh mệnh của mình má»›i lấy vỠđược. Y tốn hết ná»a năm truy lùng má»™t bá»n cÆ°á»›p ngang dá»c vùng đông bắc, má»›i chém lấy thủ cấp của đầu mục Chu Hổ Thà nh, cÅ©ng lãnh thêm ba vết sẹo trên mình.
Ãnh mắt nhÆ° soi thấu của Phụng công công dò xét Cô Nguyệt Minh má»™t hồi, bèn thong dong thốt: “Ta muốn há»i ngÆ°Æ¡i má»™t Ä‘iá»uâ€.
“Xin công công cứ há»i, Nguyệt Minh nà y không giấu má»™t Ä‘iá»u gì cảâ€.
Phụng công công đặt ống Ä‘iếu xuống chiếc bà n nhá» bên cạnh, Ä‘á»™ng tác ung dung. Trên bà n còn có má»™t túi da hẹp dà i Ä‘á»™ hai thÆ°á»›c, không biết bên trong chứa váºt gì. Ký Thiện nhìn không lầm, tâm tình Phụng công công Ä‘ang sảng khoái, đêm nay quả là cÆ¡ há»™i hiếm có. Rất hiếm khi Phụng lão được nhÆ° hôm nay, quanh năm ở giữa trÆ°á»ng tranh đấu ngấm ngầm của triá»u đình, ai mà vui được?
Phụng công công vì sao tâm tình vui vẻ?
Lão nhìn ánh trăng ngoà i cá»a sổ, nói bâng quÆ¡: “Bất luáºn là mãnh tÆ°á»›ng hay đại thần, ai ai gặp ta cÅ©ng sợ run, chỉ có ngÆ°Æ¡i, ta cảm thấy ngÆ°Æ¡i chẳng có mảy may ý khiếp sợ, ấy là do đâu?â€.
Cô Nguyệt Minh thầm thở ra, má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u có Ä‘iá»u muốn há»i, bên bị há»i có thể chá»n đáp hay không đáp, mà y thì chẳng bao giá» trả lá»i. Chỉ có khi Phụng công công há»i thì không thể không đáp. Có thể y không sợ Phụng công công, nhÆ°ng chắc chắn y sợ câu há»i của lão. Tháºm chà y cÅ©ng không thể biểu lá»™ sá»± không khứng của mình. Y so vai: “Giả nhÆ° kẻ nà y nói là vì tá»± vấn mình vẫn má»™t lòng vì công công hà nh sá»±, chẳng có gì phải lo sợ, nên chẳng há» nghÄ© đến sá»± sợ hãi, công công tin chăng?â€.
Ãnh mắt Phụng công công chiếu nhÆ° tên bắn và o Cô Nguyệt Minh, tỠý vui vẻ: “NgÆ°Æ¡i là má»™t kẻ thú vị, chẳng những thẳng thắn mà còn dám nói chuyện ngang vá»›i ta, là m ta có cảm giác kỳ lạ nhÆ° Ä‘ang trò chuyện vá»›i bằng hữu. À! Äã lâu lắm rồi ta không có cảm giác nà y. Nói cho ta nghe, tại sao ngÆ°Æ¡i không sợ ta?â€.
Cô Nguyệt Minh nghÄ© bụng Phụng công công có thể là ngÆ°á»i duy nhất nháºn thấy y là má»™t kẻ thú vị, y nói thẳng: “Công công có thể không thÃch câu trả lá»i của kẻ nà y. Tại hạ là má»™t kẻ không luyến tiếc sinh mệnh, chẳng những không sợ cái chết mà còn khát vá»ng tá» vongâ€.
Phụng công công nhÆ° bất Ä‘á»™ng, chỉ có tiếng nói rÃt ra qua kẻ răng: “Tá» vong có thể chia ra chết nhẹ nhà ng hay chết Ä‘au Ä‘á»›n, hoặc thà chết sÆ°á»›ng hÆ¡n sống, ngÆ°Æ¡i nghÄ© sao?â€.
Cô Nguyệt Minh ung dung nói: “Công công cứ xem nhÆ° tại hạ tá»± tin mù quáng, tại hạ tin chắc không ai có thể bắt sống tại hạâ€.
Phụng công công báºt cÆ°á»i: “Giá»i! Giá»i! Nói hay lắm! Ta sống đến chừng nà y tuổi, má»›i nghe có kẻ nói không sợ chếtâ€.
Nói xong lão nhìn lên trần nhà , lộ vẻ trầm tư.
Cô Nguyệt Minh nhìn bốn bức sÆ¡n thủy thÆ° há»a treo giữa tÆ°á»ng phÃa sau lÆ°ng Phụng công công, ngay lúc y thốt ra câu “không ai có thể bắt sống tại hạâ€, liá»n nghe thấy tiếng thở gấp truyá»n lại từ phÃa sau tÆ°á»ng, y láºp tức hiểu ra. Chắc chắn Ä‘Ã ng sau bức tÆ°á»ng là nÆ¡i ẩn mình của vệ sÄ© của Phụng công công, trong nhóm có má»™t ngÆ°á»i tưởng rằng câu nói nà y sẽ khiến Phụng công công nổi giáºn hạ lệnh giết ngay, nên trong lúc khẩn trÆ°Æ¡ng đã thở gấp, nhÆ°ng không tránh được đôi tai thÃnh của y. Bức tÆ°á»ng nà y chỉ là giả tạo, thá»±c chất hẳn má»ng nhÆ° giấy, các vệ sÄ© ẩn mình phÃa sau có thể phóng ra bất cứ lúc nà o.
Tiếng của Phụng công công lá»t và o tai Cô Nguyệt Minh: “Ta tháºt không hiểu, vá»›i võ công và tà i trà của ngÆ°Æ¡i, bá» ngoà i lại tuấn tú phong lÆ°u, bao nhiêu thứ tốt đẹp của cuá»™c Ä‘á»i Ä‘ang chá» ngÆ°Æ¡i thưởng thức, mà ngÆ°Æ¡i cứ xăm xăm má»™t lòng tìm cái chết. NgÆ°Æ¡i chán sống rồi chăng? Năm nay ngÆ°Æ¡i bao nhiêu tuổi rồi? Hai mÆ°Æ¡i lăm hay hai mÆ°Æ¡i sáu?â€.
Cô Nguyệt Minh thà nh tháºt đáp: “Hai mÆ°Æ¡i lămâ€.
Trong lòng y nảy sinh cảm giác nhÆ° Ä‘ang Ä‘i trên băng má»ng, cần cẩn tháºn. Tháºt ra má»—i lần gặp Phụng công công, y Ä‘á»u có cảm giác mình Ä‘ang ở trong chốn hiểm nguy. Lần nà y Phụng lão nói nhiá»u câu “dÆ° thừaâ€, cà ng là má»™t Ä‘iá»u trÆ°á»›c nay chÆ°a từng xảy ra, chứng tá» lần nà y có việc khác thÆ°á»ng.
Phụng công công không nói gì, im lặng chá» câu trả lá»i của Cô Nguyệt Minh.
Y bình tÄ©nh nói: “Tại hạ chỉ nói sá»± tháºt tình trạng bản thân. Tại hạ là má»™t kẻ thÃch mạo hiểm, chỉ thÃch đặt mình giữa nguy cÆ¡ bị giết hoặc giết ngÆ°á»i, Ä‘iá»u đó không thể giải thÃch được. Nếu có má»™t ngà y có kẻ tiá»…n được tại hạ ra Ä‘i, tại hạ sẽ rất cảm kÃch đối phÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng tuyệt đối tại hạ không tá»± táºn, trừ phi đến Ä‘Æ°á»ng cùng sống không bằng chết vì lúc ấy tá» vong là má»™t sá»± giải thoátâ€.
Phụng công công đăm đăm nhìn Cô Nguyệt Minh, má»™t lúc sau má»›i nói: “Äúng là suy nghÄ© nà y đã khiến ngÆ°Æ¡i trở thà nh đệ nhất danh kiếm tại kinh sÆ°, kiêm liệp thủ lãnh thưởng được Hoà ng thượng trÆ°ng dụng. Song ta cà ng không hiểu, má»™t kẻ xem cái chết tá»±a giải thoát nhÆ° ngÆ°Æ¡i, tại sao tìm trăm phÆ°Æ¡ng ngà n kế nhá» ta nói giúp vá»›i Hoà ng thượng để giải trừ quân chức của ngÆ°Æ¡i?â€.
Cô Nguyệt Minh ngầm thở phà o, cuối cùng Phụng lão đã nói và o mục Ä‘Ãch chÃnh. Vá»›i câu há»i nà y y đã dá»± bị trÆ°á»›c câu trả lá»i thÃch hợp nhất, nên không do dá»± đáp ngay: “Tại hạ là má»™t kẻ tÃnh tình cô Ä‘á»™c, sợ chốn đông ngÆ°á»i, nếu Ä‘em tại hạ đẩy ra chiến trÆ°á»ng, tại hạ sẽ có cảm giác chết sÆ°á»›ng hÆ¡n sống nhÆ° công công nói, đáng sợ hÆ¡n là chÃnh mình sẽ là m báºy, đã báo quốc chẳng đặng mà còn ngược lại là m há»ng đại sá»±â€.
Y lại thở dà i: “Từ lúc trưởng thà nh đến nay, Nguyệt Minh nà y vẫn Ä‘i lại má»™t mình, công công biết rõ Ä‘iá»u đó mà â€.
Phụng công công tá» vẻ thông cảm: “Biết thì đã sao? Vấn Ä‘á» là Bà nh đại tÆ°á»›ng quân, lúc sinh tiá»n...â€.
Cô Nguyệt Minh ngÆ¡ ngác há»i: “Sinh tiá»n?â€.
Phụng công công ra chiá»u thÆ°Æ¡ng tiếc: “Hung tÃn truyá»n vỠđây từ bắc tuyến cách nay bảy ngà y, Bà nh đại tÆ°á»›ng quân trúng phải ổ mai phục của kẻ địch, binh bại thân vong. Äến lúc nà y ta vẫn giấu kÃn sá»± việc, để có đủ thá»i gian an bà i háºu sá»±, kẻ biết ná»™i vụ không quá mÆ°á»i ngÆ°á»i, ngÆ°Æ¡i chá»› tiết lá»™ chuyện nà yâ€.
Cô Nguyệt Minh không nói gì, cÅ©ng không biểu lá»™ gì cả. Từ lâu y đã trÆ¡ nhÆ° gá»— đá đối vá»›i sá»± chết, chẳng biết vì giết ngÆ°á»i nhiá»u hay vì bẩm sinh nhÆ° váºy. Bà nh đại tÆ°á»›ng quân đã từng dạy y binh pháp, y là má»™t trong khá nhiá»u môn sinh của tÆ°á»›ng quân.
Phụng công công nói tiếp: “Bà nh đại tÆ°á»›ng quân lúc sinh tiá»n từng nhắc đến ngÆ°Æ¡i cùng Hoà ng thượng, tÆ°á»›ng quân chỉ ra khả năng thiên phú vá» quân sá»± của ngÆ°Æ¡i, bất luáºn quân lược binh pháp khó hiểu thế nà o, ngÆ°Æ¡i chỉ cần nghe qua là thông hiểu, lại nữa ngÆ°Æ¡i thuá»™c dòng dõi tÆ°á»›ng môn, khiến Hoà ng thượng vẫn để tâm. Tin Bà nh đại tÆ°á»›ng quân qua Ä‘á»i vừa truyá»n ra, Hoà ng thượng nghÄ© ngay đến ngÆ°Æ¡i, nếu không nhá» ta khuyên giải, ngÆ°Æ¡i chắc đã nháºn được thánh chỉ Ä‘i thay thế Bà nh đại tÆ°á»›ng quânâ€.
Cô Nguyệt Minh biến sắc: “Cái gì?â€.
Phụng công công chăm chú nhìn y, không nói tiếng nà o.
Cô Nguyệt Minh bá»—ng cảm thấy mình ở và o thế kẹt. Không cần biết Hoà ng thượng có suy nghÄ© nhÆ° Phụng công công nói hay chăng, chỉ cần lão quyết ý đẩy y ra chiến trÆ°á»ng thì y cầm chắc khó thoát. Tại sao Phụng lão muốn đẩy y và o tuyệt địa?
Phụng công công nhếch mép ẩn ý cÆ°á»i khó hiểu, hòa hoãn nói: “Trong tình huống nà y, nói thế nà o Hoà ng thượng cÅ©ng không nghe. NghÄ© tình Nguyệt Minh ngÆ°Æ¡i chuyên tâm là m việc cho ta năm năm nay, láºp công vô số, ta suy nghÄ© mãi má»›i có má»™t cách duy nhất có thể thay đổi chủ ý của Hoà ng thượngâ€.
“Xin công công chỉ Ä‘iểmâ€.
Phụng công công hạ giá»ng: “Các ngÆ°Æ¡i hãy lui raâ€.
Nghe tiếng vệ sÄ© phÃa sau tÆ°á»ng rón rén rút lui, Cô Nguyệt Minh cảm thấy lạnh cả cá»™t sống.
Phụng công công sắp nói đến bà máºt gì? Vì sao chỉ cho má»™t mình y biết mà thôi?
o0o
Trong bóng tối núi rừng, tối đến Ä‘á»™ Ä‘Æ°a bà n tay lên không thấy năm ngón, Ô Tá» HÆ° gần nhÆ° lả Ä‘i, không khà trong phổi nhÆ° bị rút mất, không thể không há to miệng thở dốc. Vô số câu há»i xoay vòng trong đầu hắn. Không thể nà o. Hắn nhÆ° con mồi bị săn lùng, bị Ä‘uổi chạy tán loạn tứ phÃa, không cách nà o theo kế hoạch ban đầu để Ä‘Ã o thoát. Äúng ra hắn định qua sông rồi Ä‘i vá» phÃa tây, đến DÆ°Æ¡ng Châu thì tìm cách lén lên má»™t tà u Ä‘i biển, đến chốn nà o cÅ©ng được, chỉ cần rá»i xa trung thổ. Kẻ địch của hắn quá lợi hại, hắn mà ở lại Trung nguyên sẽ dá»… bị bắt. Không thể nà o! Vá»›i thân thủ trốn thoát của hắn, tại sao kẻ địch vẫn bám theo sau, bây giá» hắn đã tiến sâu và o dãy núi phÃa nam mà khi nãy hắn ở trên đồi cá» nhìn thấy, không biết có thay đổi tình huống chăng?
Hắn có hối háºn chăng? Chắc chắn là có, hắn hối háºn đã và o sòng bạc ấy, hối háºn gặp phải nữ nhân ấy, hối háºn... Aaa! Sai lầm nặng đã phạm, còn hối háºn được gì, chỉ tá»™i trong túi bây giá» chỉ còn má»™t lượng bạc.
Bá»—ng thấy chấn Ä‘á»™ng, tiếng ngá»±a hà lại vá»ng và o tai hắn, nhÆ°ng hắn Ä‘ang ở trên núi, ngá»±a là m sao trèo núi vượt đỉnh? Hay trong núi có Ä‘Æ°á»ng? Kẻ địch truy nã phÃa sau hẳn phải có cao thủ, dù không bằng liệp thủ Cô Nguyệt Minh vang danh thiên hạ, thì cÅ©ng không thua bao nhiêu, bằng không là m thế nà o đến lúc nà y vẫn chÆ°a mất dấu Ô Tá» HÆ°. Hắn đâu phải kẻ tầm thÆ°á»ng, mà là má»™t đại đạo chÆ°a từng thất thủ từ lúc bắt đầu hà nh nghỠđến giá», chỉ tức là trá»™m cà ng nhiá»u hắn cà ng đánh bạc nhiá»u, đệ nhất đại đạo mà đánh bạc rất tệ, đâm ra hắn thÆ°á»ng xuyên rổng túi, chuyến nà y lại bị ngÆ°á»i nháºn diện là m lá»™ hà nh tung. Nếu nói không hối háºn là nói dối. NhÆ°ng chỉ cần hắn trốn lánh đến má»™t đại trấn, “phá giá»›i†trá»™m vặt và i lượng, đủ mua váºt liệu để hóa trang, và y theo kế hoạch ra đến DÆ°Æ¡ng Châu, là hắn có thể theo Ä‘Æ°á»ng biển trốn mất dạng.
Bao nhiêu ý niệm xẹt qua trong đầu Ô Tá» HÆ°, hắn báºt dáºy xông vá» phÃa trÆ°á»›c, Ä‘ang có ý nghÄ© vùng rừng ráºm nà y rá»™ng bao nhiêu, bá»—ng hụt chân té lá»™n vòng xuống dÆ°á»›i, chẳng biết đụng phải bao nhiêu cà nh cây chắn ngang, bất chợt hắn thấy thân mình rÆ¡i giữa khoảng không, sau lÆ°ng tiếng nÆ°á»›c chảy ầm ầm, thì ra là má»™t thác nÆ°á»›c lá»›n. Không thể nà o! Tại sao khi nãy hắn không há» nghe thấy tiếng nÆ°á»›c chảy? “Ùm†má»™t tiếng, Ô Tá» HÆ° rÆ¡i xuống và i chục trượng, rá»›t và o đầm nÆ°á»›c, suýt chút ngất Ä‘i. Từ dÆ°á»›i nÆ°á»›c ngoi lên, hắn đã uống không biết bao nhiêu ngụm nÆ°á»›c, đầu óc xây xẩm không còn tỉnh táo để bÆ¡i và o bá». Giòng nÆ°á»›c chảy xiết đẩy hắn trôi xuống dÆ°á»›i, chẳng còn phân biệt được phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng. “Bùm†má»™t tiếng, thân mình hắn lại rÆ¡i giữa không trung, thì ra thêm má»™t từng thác nÆ°á»›c. Khi rá»›t xuống nÆ°á»›c, Ô Tá» HÆ° cảm thấy giòng nÆ°á»›c chảy cà ng mạnh hÆ¡n, hắn thầm kêu chắc tá»›i số rồi, chỉ cần đụng phải đá ngầm là vỡ óc mất.
Vừa có ý niệm ấy, hắn đã bị giòng nước xiết vùi sâu trong bóng tối.
o0o
Phụng công công thong thả há»i: “NgÆ°Æ¡i có tin chuyện quá»· thần chăng?â€.
Cô Nguyệt Minh không hiểu tại sao Phụng lão há»i má»™t câu chẳng liên quan gì cả, nhÆ°ng không thể không trả lá»i: “Không!â€.
Phụng công công mỉm cÆ°á»i: “Nếu ngÆ°Æ¡i sống đến tuổi ta, ngÆ°Æ¡i sẽ không còn khẳng định nhÆ° váºy, vì ngÆ°Æ¡i sẽ gặp rất nhiá»u chuyện lạ mà chỉ có thể mượn quá»· thần để giải thÃch. Äể ta nói rõ ngá»n ngà nh câu chuyện cho ngÆ°Æ¡i hiểuâ€.
Cô Nguyệt Minh ngạc nhiên há»i: “Không lẽ công công muốn sai tại hạ Ä‘i là m việc có dÃnh dá»± đến quá»· thần? Mà chỉ cần tại hạ hoà n thà nh nhiệm vụ, thì có thể khiến Hoà ng thượng đổi ý, giải trừ quân chức cho tại hạ?â€.
“Äúng váºy. Chỉ cần ngÆ°Æ¡i hoà n thà nh nhiệm vụ, Hoà ng thượng sẽ bá» qua má»i thứ, kể cả cÆ°Æ¡ng thổ của ngÆ°á»i. Ta có thể đảm bảo ngÆ°Æ¡i không phải ra chiến trÆ°á»ng, mà từ nay vá» sau ngÆ°Æ¡i sẽ không bị kéo và o chiến sá»± nà o cảâ€.
Nói đến đây, tấm thân còng của Phụng công công bất giác thẳng lên, hai mắt sáng nhÆ° Ä‘iện, cả ngÆ°á»i nhÆ° biến thà nh má»™t kẻ khác, không còn chút cảm giác lão suy, toà n thân toát đầy sinh khà sống Ä‘á»™ng, trong mắt lão chứa đầy khát vá»ng và kỳ vá»ng, trông rất quá»· dị.
Phụng công công đang thị uy với Cô Nguyệt Minh chăng?
Y nói: “Công công gây hứng thú cho tại hạ rồi đấyâ€.
Phụng công công bá»—ng trở lại vẻ già nua bình thÆ°á»ng, lạnh nhạt nói: “NgÆ°Æ¡i từng nghe đến Vân Má»™ng Trạch chÆ°a?â€.
Cô Nguyệt Minh không hiểu đầu Ä‘uôi, bèn đáp: “Äó là nÆ¡i nà o? Tên nghe cổ quái, nhÆ°ng đầy thi ýâ€.
Phụng công công không vòng vo nữa, lão nói: “Thá»i Xuân Thu chiến quốc, Äá»™ng Äình Hồ mang cổ danh nà y, vị trà nằm trong Sở quốc, Vân Má»™ng Trạch ngà y nay, đại khái là chỉ má»™t khoảng đầm lầy phÃa đông ngạn sông TÆ°Æ¡ng ở phÃa nam Äá»™ng Äình Hồâ€.
Cô Nguyệt Minh không nhịn được liá»n há»i: “Trong đầm phải chăng là nÆ¡i cÆ° trú của quá»· thần?â€.
“Có thể nói nhÆ° váºyâ€. Phụng công công giải thÃch thêm: “Sá»± việc nà y bắt nguồn từ thá»i Xuân Thu chiến quốc, lúc ấy tại nÆ°á»›c Sở, trong vùng Vân Má»™ng Trạch có má»™t tòa thà nh trì tên là ‘Chuyên’, Thà nh chủ vì muốn chiếm riêng má»™t bảo váºt nên chống lại Sở VÆ°Æ¡ng, không chịu trao bảo váºt, xảy ra chuyện gì bên trong, trải qua bao thá»i đại không còn ai biết, chỉ biết Chuyên thà nh sau đó bị Sở VÆ°Æ¡ng Ä‘em quân công phá, nhÆ°ng chẳng tìm được gì, từ đấy bảo váºt kể nhÆ° biến mấtâ€.
Cô Nguyệt Minh thở hắt ra: “Công công muốn phái tại hạ Ä‘i tìm má»™t váºt đã biến mất khá»i thế gian hÆ¡n cả ngà n năm Æ°?â€.
Phụng công công khoan khoái mỉm cÆ°á»i: “Công công ta tuy già nhÆ°ng chÆ°a đến nổi lẩn thẩn, đâu là m khó ngÆ°Æ¡i mà chi. Bảo váºt nà y đã từng được phát hiện, suýt được Ä‘Æ°a vá» kinh sÆ°, chuyện xảy ra má»›i cách đây mÆ°á»i nămâ€.
Cô Nguyệt Minh phấn chấn tinh thần, bắt đầu hiểu thêm má»™t chút, bèn há»i: “Váºt nà y có phải có quá»· thần yểm, và được tìm thấy bên trong đầm Vân Má»™ng, nên công công má»›i kể chuyện lúc nãy?â€.
Phụng công công chẳng biết nghÄ© đến việc gì, không có gió mà mái tóc trắng của lão cÅ©ng lay Ä‘á»™ng: “Tại sao dÆ°á»›i trÆ°á»›ng ta có nhiá»u kỳ nhân dị sÄ©, mà ta lại chá»n ngÆ°Æ¡i để đảm Ä‘Æ°Æ¡ng vụ truy tìm bảo váºt?â€.
Cô Nguyệt Minh Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không thể tá»± khen mình có bản lãnh thế nà o, nên Ä‘Ã nh há»i theo: “Công công vì sao chá»n tại hạ?â€.
“Bởi vì ngÆ°Æ¡i Ä‘Ãch thá»±c là má»™t kẻ không tham bất kỳ má»™t loại kỳ trân dị bảo nà o trên Ä‘á»i nà yâ€.
“Công công hẳn suy từ quan niệm xem nhẹ sá»± chết của tại hạ, mà đoán rằng tại hạ không Ä‘á»™ng lòng trÆ°á»›c váºt ngoà i thânâ€.
Phụng công công mỉm cÆ°á»i đầy thâm ý: “NgÆ°Æ¡i có tháºt sá»± không để tâm đến sá»± chết hay không, e phải chá» lúc trá»±c diện sinh tá» má»›i biết. NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i không tham của, ấy là sá»± tháºtâ€.
“Tại hạ chÆ°a hiểuâ€.
“Còn nhá»› chăng? Ba năm trÆ°á»›c ngÆ°Æ¡i theo lệnh của ta truy sát tên đại đạo ‘Äạo Thiên Gia’, chém đầu hắn xong, ngÆ°Æ¡i Ä‘em kho báu đầy của trá»™m của hắn ná»™p cho triá»u đình. Sau đó ta cho ngÆ°á»i Ä‘iá»u tra cặn kẽ, biết rõ ngÆ°Æ¡i niêm phong kho tà ng ấy ná»™p lên, các váºt trân quý trứ danh không mất món nà o, khiến ta cảm thấy rất khó tin. Nếu ngÆ°Æ¡i có ý giấu riêng má»™t phần thì ta cÅ©ng khó biết vì ngÆ°Æ¡i có thể đổ cho ‘Äạo Thiên Gia’ đã bán lại những món ấyâ€.
Cô Nguyệt Minh lá»™ vẻ chua chát, thở phà o má»™t hÆ¡i: “May mà tại hạ không có hứng thú vá»›i những thứ ấyâ€.
“Äó chỉ là má»™t lý doâ€.
“Còn có lý do khác Æ°?â€.
“Lý do khác là sá»± thà nh bại kỳ nà y còn tùy và o ngÆ°Æ¡i, xem thá» ngÆ°Æ¡i có phát huy được lần nữa sở trÆ°á»ng của mình chăngâ€.
“Sở trÆ°á»ng của tại hạ là sát nhân, váºy có quan hệ gì đến việc tìm bảo váºt?â€.
“Quan hệ ở chá»— ngÆ°Æ¡i phải giết kẻ nà o? Nếu kẻ ấy là má»™t đại đạo siêu cấp, hà nh tung không lá»™ dấu vết nhÆ° Äạo Thiên Gia, thì muốn giết được hắn cÅ©ng phải có nghá» riêng. Vá» phÆ°Æ¡ng diện nà y, trong thiên hạ không ai hÆ¡n ngÆ°Æ¡i, do đó ta chỉ chá»n ngÆ°Æ¡iâ€.
Cô Nguyệt Minh không khá»i hiếu kỳ, lại há»i tiếp: “Thế gian hãn hữu, giá đáng liên thà nh, váºt trân bảo ấy là thứ gì?â€.
Phụng công công hạ giá»ng: “Chẳng ai biết rõâ€.
Cô Nguyệt Minh thất thanh há»i: “Cái gì?â€.
- o O o -